Tình Yêu Tìm Đến

Chương 15



Kiến Vũ ra khỏi Time quốc tế, quay đầu lại, trên mặt tựa hồ vẫn còn vương lại hơi ấm của ngón tay xẹt qua, không khỏi giơ tay chà lau mạnh lên sườn mặt, thần sắc không đẹp chút nào. Hôm nay Vương Thanh trắng trợn cho cậu một hố, nếu cậu nhận kế hoạch này của Vương Thanh, phỏng chừng Phùng ký sẽ sớm đứng dưới cờ Time. Kiến Vũ tuy sẽ vẫn là người trực tiếp chỉ huy toàn bộ động thái của Phùng ký, thế nhưng, nói một cách dễ nghe, cậu là ông chủ trên danh nghĩa, nói khó nghe hơn, cậu chỉ là một quản lí bé xíu làm công cho Vương Thanh. Khi Time đầu tư cho Phùng ký, Kiến Vũ đã nghĩ mục tiêu của Vương Thanh không đơn giản, nhưng lúc đó cậu đơn giản nghĩ, có hợp đồng ràng buộc, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Không ngờ Vương Thanh lại dùng thủ đoạn này với cậu, nếu không phải đã có vài năm kinh nghiệm xã hội, cậu tám phần mười đã lọt hố rồi. Hồi đó Lâm gia chỉ buộc cậu rời khỏi HONG, chí ít vốn liếng vẫn còn giữ được, nay Vương Thanh đến cả chút vốn ban đầu của cậu cũng muốn ăn tươi. Kiến Vũ vừa bước tới trạm xe vừa nhíu chặt mày, xem ra phải mau chóng tách Phùng ký khỏi Purple Line mới được.

Vương Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Kiến Vũ, trên tay như còn lưu lại cảm xúc trơn nhẵn kia. Anh vốn cho rằng Kiến Vũ chỉ là khôn khéo một chút, tính cách ôn hòa, không nóng nảy như những cậu bé cũng tuổi khác, không nghĩ tới Kiến Vũ nhạy cảm tới mức lập tức có thể thấy được sơ hở trong lời anh. Với cái tuổi chưa tới hai mươi ấy, có thể có được trực giác nhạy cảm và năng lực phân tích thận trọng tinh tế đến vậy, đúng là hiếm có. Sống hai mươi tám năm, số người Vương Thanh bội phục không nhiều, nhưng, hôm nay anh đã có chút khâm phục suy nghĩ của Kiến Vũ. Có lẽ, đối với Kiến Vũ, anh nên cải biến phương pháp một chút chăng, bởi hiện tại trong anh đã nảy mầm một loại cảm xúc rất vi diệu với cậu bé này. Nếu có thể nhét cậu vào dưới đôi cánh của mình, có lẽ sẽ là một chuyện hay.

Vương Thanh đang chìm trong suy tư, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ, anh lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại, giọng Sheena truyền lại đây.

“Ông chủ, vừa rồi trại tạm giam gọi tới, nói là cha mẹ tên Thẩm Lương kia mời luật sư, yêu cầu gặp Thẩn Lương. Đồn trưởng Đỗ nói muốn hỏi ý anh.”

“Thẩm Lương?” Vương Thanh suy nghĩ một lát mới nhớ ra, “Sheena, chúng ta là công dân gương mẫu nghiêm chỉnh tuân thủ luật pháp. Nếu cha mẹ cậu ta đã mời luật sư, vậy thì để cho họ gặp nhau đi.”

Sheena bĩu môi với cái ống nghe, trước giờ sao không biết ông chủ mình là một công dân chính trực nhỉ? Biết vậy nhưng vẫn nói, “Vấn đề là ở chỗ, Thẩm Lương ở trong đó gây sự đánh nhau, bị bạn cùng phòng đánh gãy tay rồi, bây giờ vẫn còn bó bột. Tuy nói không phải chuyện to tát gì nhưng cha mẹ người ta nhìn thấy sẽ lại đi tìm cậu Kiến Vũ gây phiền phức.”

“Thế à” Vương Thanh trầm tư một chút, sờ sờ cằm, tìm Kiến Vũ gây phiền phức? Vương Thanh cho rằng bây giờ không có nhiều người có thể chiếm được lợi từ Kiến Vũ đâu. Vậy chẳng cần tốn nhiều tâm tư cho chuyện này làm gì. Nếu vợ chồng nhà ấy đi gây chuyện với Kiến Vũ, chưa chắc đã là chuyện xấu, có thể làm cho Kiến Vũ theo chuyện này chặt đứt quan hệ với họ. Dây dưa lâu dài không rõ với những người như thế, chẳng bằng một nhát chặt đứt sạch sẽ cho xong.

“Không sao, cứ để họ gặp nhau đi. Nói không chừng lần này gặp mặt là lần cuối ấy chứ. Sheena, chúng ta phải biết cảm thông.”

Sheena buông điện thoại, triệt để hết chỗ nói rồi. Ông chủ đến tột cùng nghĩ gì thế, nếu là không quan tâm đến Kiến Vũ, sao ngày đó còn gọi điện cho đồn trưởng Đỗ nhờ vả, để đến nỗi thiếu nợ lão sắc quỉ đó một món. Hôm nay rõ ràng biết vợ chồng nhà kia sẽ đi gây chuyện với Kiến Vũ, thế nhưng vẫn buông tay mặc kệ, chẳng phải không thể hiểu nổi sao?

Amanda nhìn vẻ mặt tức tối của Sheena, vỗ vỗ vai cô, “Chị nghĩ gì thế? Trán nhăn nhíu như vậy, không sợ mặt có nếp nhăn à?”

“Amanda, em nói xem, bình thường ông chủ chúng ta nghĩ cái gì thế, sao mà khó đoán ý quá đi.”

Amanda nhún nhún vai, “Chị đã từng học thêm bằng tâm lí học mà còn không biết, em học kinh tế làm sao mà biết được. Lại nói, nếu mà đoán được ý của sếp, chị em mình sẽ chẳng ngồi đây làm gì. Mà thôi, chỗ em còn có một đống tư liệu cần sắp xếp lại, nếu chị chả có việc gì, hay là ra giúp em một tay.”

Sheena ngẫm lại, cũng thấy mình nhiều chuyện rồi. Cho dù hai vợ chồng đó có đi tìm Kiến Vũ, cậu ấy cũng đâu phải người dễ bắt nạt, chả chắc đã có chuyện gì đâu. Vậy nên cô dứt khoát ném chuyện này sang một bên, chuyên tâm giúp Amanda sửa sang lại tài liệu.

Kiến Vũ xuống xe bus về nhà, từ rất xa đã thấy một đám người vây trước cửa nhà mình, còn loáng thoáng nghe được tiếng cãi cọ. Trong nhà chỉ có mình cha cậu, không lẽ lại xảy ra chuyện gì? Vội bước nhanh hơn, tới cửa, rẽ đám người, liền thấy Trương Mĩ đang ngồi trước cửa nhà, vừa khóc vừa mắng.

“Phùng Thiếu Hoa! Mày là đồ lòng lang dạ sói! Năm đó mày gãy chân, là ai giúp cha con mày? Mày không biết ơn, còn hại con tao vào tù, hại nó bị đánh gãy tay. Tao không để mày yên đâu!”

Kiến Vũ nghe thế, nhăn mày. Lúc này Trương Mĩ thấy Kiến Vũ, càng lớn giọng mắng chửi, “Kiến Vũ mày là đồ có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, là đồ lang sói như cha mày! Thẩm Lương nhà tao xúc phạm đến mày chỗ nào mà mày nỡ hại nó như thế? Hả?!”

Phùng Thiếu Hoa phỏng chừng ngại tình cảm hai bên, Trương Mĩ mắng ông, ông không nói gì, nhưng lúc này thấy bà ta lại mắng đến cả con mình thì liền đen mặt.

“Trương Mĩ! Chị mắng tôi, tôi nhận, chị là người lớn, sao lại mắng cháu mình như thế? Chị còn nói thêm câu nữa, tôi không khách khí với chị đâu!”

Trương Mĩ từ trên đất đứng phắt dậy, trừng mắt bổ nhào về phía Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ thấy không ổn, vội ngăn bà lại, không ngờ Trương Mĩ giang tay tát thẳng vào mặt cậu, còn định đánh tiếp đã bị Phùng THiếu Hoa đẩy ngã.

PHùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ bị đánh, giận vằn mắt, “Đồ đàn bà không biết điều! Chỉ mình bà biết che chở con mình?! Chỉ mình con bà là người?! Con người khác nói đánh là đánh được?! Hôm nay tôi đánh chết bà! Cùng lắm thì mạng đền mạng.”

Phùng THiếu Hoa nói xong, đứng lên cầm lấy cái ghế bên cạnh ném mạnh về phía Trương Mĩ. Trương Mĩ sợ quá, vội lăn sang bên cạnh mới tránh được.

Lúc này, Thẩm Chư từ trong đám người đi ra, vội vã kéo Trương Mĩ lại, xin lỗi cha con Phùng THiếu Hoa, “Thiếu Hoa, tiểu Vũ, bà ấy hôm nay không biết phát điên cái gì, cậu đừng để trong lòng.” Nói xong kéo Trương Mĩ ra ngoài, “Đồ đàn bà bại gia, về ngay.”

“Tôi không về! Tôi muốn cha con lòng lang dạ sói kia nói cho rõ ràng! Ông buông ra.”

“Ai cũng không đi được!” Trương Mĩ và Thẩm Chư vừa kéo vừa đẩy nhau, không nghĩ tới Phùng THiếu Hoa vào nhà lấy ra một con dao phay, “bang” một tiếng ném xuống trước mặt, “Sao? Đánh con tôi rồi định đi? Thẩm Chư, anh đã tới từ nãy đi? Vợ anh đánh con tôi xong muốn đi? Làm gì có chuyện dễ nghe như thế? Thằng con mất dạy của anh là vàng là bạc, mẹ nó chứ con tôi là bùn là đất à?!”

“Cha, đừng tức giận, cha ngồi xuống đã, việc này để con giải quyết.” Kiến Vũ thấy Phùng Thiếu Hoa bắt đầu hổn hển vội vã vuốt ngực cho ông, tuy nay thân thể ông đã khá hơn rất nhiều nhưng từ lần bị thương trước, bác sĩ bảo Kiến Vũ tuyệt đối không được để cha mình quá kích động, hôm nay thấy con trai bị đánh, ông đã giận đến không thèm đếm xỉa tới chuyện khác rồi.

“Không được!” Phùng Thiếu Hoa đẩy tay Kiến Vũ ra, định đứng lên, “Hôm nay cha phải quẳng cái mặt già này đi cũng không để con chịu uất ức! Từ nhỏ đến giờ, một ngón tay cũng không nỡ động vào con, dựa vào đâu mà để người ta đánh?! Khinh ta là người què chứ gì?”

“Người anh em Thiếu Hoa, chuyện hôm nay là chúng tôi không đúng, cậu rộng lượng bỏ qua cho.” Thẩm Chư thấy Phùng THiếu Hoa không chịu bỏ qua, vội vàng hạ thấp mình xin lỗi.

Kiến Vũ quay lại, cười lạnh một tiếng, “Chú Thẩm, rộng lượng à? Chú cũng nghe thím mắng cha con tôi thế nào đi? Thím mắng tôi, tôi là bề dưới, không dám nói gì. Nhưng thím dựa vào cái gì mà mắng cha tôi?! Kiến Vũ tôi tự thấy mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nhà chú, nếu thật muốn so đo, có phải chúng ta nên bắt đầu từ PHùng ký mà tính toán từng chuyện một?”

“Đúng, cha tôi gãy chân, vợ chồng chú giúp không ít, nhưng hai năm này, cha con tôi cũng trả đủ rồi đi? Hồi ấy thím nhập hàng cho Phùng ký, lấy riêng bao nhiêu tiền, trong lòng hai người đều biết! Hai người muốn chi nhánh của Phùng ký, tôi cũng nhường! Hai người gặp khó khăn đến vay tiền, cha tôi có nói lời nào không? Các người tự thấy mình khôn khéo nhưng cũng đừng coi người khác là kẻ ngu!”

Thẩm CHư nghe Kiến Vũ nói xong, mặt đỏ bừng, âm thanh kêu xin cũng nhỏ đi. Dù sao thì cũng do bọn họ làm chuyện không phải trước đây, hôm nay Trương Mĩ vốn định chạy tới đây ồn ào vì thấy Thẩm Lương ở trong trại tạm giam bị gãy tay, trong lòng nghẹn lại một hơi muốn xả ra, nay thấy Kiến Vũ muốn tính sổ, vẻ kiêu căng thoáng cái liền xẹp xuống.

“Thẩm Lương vì sao bị bắt? Bởi vì hắn cố ý đánh người gây thương tích, ý định vơ vét tài sản! Tay hắn vì sao gãy, phải đi hỏi chính hắn! Dựa vào đâu mà hắt hết lỗi lên cha con tôi? Hôm nay tôi nói rõ cho các người, Thẩm Lương ở trong trại bị người ta đánh gãy tay, nếu hắn may mắn không bị vào tù mà còn đến gây sự với chúng tôi, tôi không chỉ đánh gãy tay hắn mà còn có thể chặt chân hắn luôn! Còn nữa, chú Thẩm, thím, hôm nay các người tới đây gây chuyện, tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu còn lần sau, vậy đừng trách tôi là bậc con cháu mà không khách khí!”

Kiến Vũ nói xong, nhặt con dao trên mặt đất, bổ xuống một cái, ghế bị chặt làm hai.

Sự tới nước này, người xung quanh đều biết vợ chông Thẩm Chư đã làm những chuyện gì, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

“Xem xem, người này a, làm ra loại chuyện đó mà còn dám ra đây gây sự, nếu là tôi đã sớm chui vào hố nào cho đỡ xấu hổ rồi.”

“Đúng thế! Bà này nhìn đã biết không tốt đẹp gì!”

Thẩm CHư và Trương Mĩ xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu bước ra ngoài.

“Chờ đã!” Phùng Thiếu Hoa đứng lên, “Bà đánh con tôi một cái tát, định cứ thế ra về?”

Thẩm Chư thấy Phùng Thiếu Hoa nhất định không buông tha, khẽ cắn môi, vung tay tát cho Thẩm Chư một cái. Sức đàn ông và đàn bà khác nhau, một bạt tai của Trương Mĩ cùng lắm chỉ khiến mặt Kiến Vũđỏ vài ngày, nhưng một cái tát của Thẩm CHư kia đã khiến nửa bên mặt Trương Mĩ sưng vù. Thế nhưng thấy Thẩm CHư nổi khùng, Trương Mĩ không dám kêu, chỉ mặc ông kéo ra khỏi sân nhà Kiến Vũ.

Họ đi rồi, những người xung quanh cũng tản ra, Kiến Vũ đỡ cha vào trong nhà.

“Cha, cha có bị thương ở đâu không?”

“Cha không sao, con mau lấy nước đá chườm mặt đi.”

“Vâng”

Kiến Vũ đứng lên lấy đá, Phùng Thiếu Hoa lại xuống đất, trong sân mọi thứ vẫn bày bừa, để người khác thấy sẽ chẳng ra sao.

“Xin hỏi, Kiến Vũ có ở nhà không ạ?”

Phùng Thiếu Hoa đang thu dọn, bỗng thấy trong sân có một người trẻ tuổi, sấp bóng nên không rõ mặt mũi, đến khi anh ta tiến lại mới nhận ra, đây là con cả ông Vương, Vương Thạc.

“Có đấy, cháu tìm con tôi có việc gì thế? Trong nhà có chút chuyện, không tiện lắm.”

Vương Thạc đã tới một lát, chuyện xảy ra anh cũng nhìn thấy một chút, anh ta vốn cho rằng Kiến Vũlà một cậu bé tính cách ôn hòa, không ngờ cậu ta cũng có lúc mạnh mẽ như thế. Có điều, chính vì một mặt mạnh mẽ này mới khiến anh ta không thể dời mắt. Thực ra đến làm phiền lúc này không thích hợp nhưng anh ta vẫn theo bản năng đẩy cánh cửa kia.

Kiến Vũ bưng chậu rửa mặt từ trong phòng đi ra, thấy Phùng Thiếu Hoa đang cúi người thu dọn sân thì vội đặt chậu xuống, “Cha, cha làm gì thế, để đó con dọn. Cha vào trong nghỉ ngơi đi.”

“Không việc gì, à mà có Vương Thạc tìm con đó.”

“Hả?” Lúc này Kiến Vũ mới nhìn thấy còn có Vương Thạc đứng trong sân, “Vương đại ca, anh tìm tôi?”

“Ừ” Vương Thạc gật đầu, “Thực ra là vì chuyện thằng ba nhà tôi.”

Hôm nay tinh thần của cậu đã rất xấu, không muốn thêm chuyện khiến mình càng khó thở, nhưng chuyện Vương Vĩ cậu lại không muốn để cha biết, Vương Thạc đã tìm đến cửa, đành nói, “Cha, con và Vương đại ca có chút việc ra ngoài này. Cha đừng dọn nữa, để con về làm.” Nói xong vội kéo Vương Thạc ra khỏi sân.

Kiến Vũ đưa Vương Thạc đến một hoa viên nhỏ gần đó, thấy xung quanh không có ai mới mở miệng, “Vương đại ca, Vương Vĩ từng đến tìm tôi. Về chuyện gì chắc anh cũng biết, nhưng tôi đã từ chối rồi.”

“Không phải, cậu hiểu lầm ý tôi rồi.” Vương Thạc vội mở miệng, “Tôi định nói với cậu chuyện Vương Vĩ đã quay về Úc với mẹ tôi. Tôi tìm cậu là muốn nói, nếu như Vương Vĩ trước kia gây ra chuyện gì phiền toái cho cậu, tôi là anh cả thay nó xin lỗi cậu.”

Đi Úc rồi? Kiến Vũ hơi phiền muộn, cậu định tìm cơ hội cho tên này một trận mà, không ngờ hai kiếp y đều trốn rất nhanh.

“Không có gì, không cần xin lỗi đâu ạ.” Kiến Vũ nói xong, xoay người định về, lại bị Vương Thạc ngăn cản, “Còn chuyện gì ạ?”

Vương Thạc cứ nhìn cậu chăm chú một hồi, cho đến khi cậu mất kiên nhẫn định đẩy anh ta ra mới nói chuyện, “Vậy cậu có nên cân nhắc đến tôi một chút?”

“Hả?” Kiến Vũ không rõ.

“Tôi nói, nếu cậu không ngại kết giao với nam giới, vậy có thể cân nhắc đến tôi hay không?”

“Anh nói nghiêm túc?”

“Đương nhiên!”

Kiến Vũ trừng to mắt, không kiềm được nghĩ, mùa hè cũng sắp qua hết rồi, sao hoa đào còn nở rộ khắp nơi thế nhỉ?

Tiễn Vương Thạc, Kiến Vũ quay về nhà. Vào đến sân đã thấy Phùng Thiếu Hoa đang lom khom dọn dẹp. Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ bước vào, buột miệng hỏi, “Con à, Vương Thạc tìm con có chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu ạ. Cha, con đã nói cứ để con làm mà.” Cậu vừa nói vừa xắn tay áo lên, “Cha, đưa con cái chổi nào.”

“Có mấy thứ thôi mà, cha vẫn làm được.” Phùng THiếu Hoa nói xong, lại liếc về phía sau Kiến Vũ, “Vương Thạc không quay lại đây à? Lâu lâu mới tới được một chuyến, sao không mời người ta vào uống miếng nước?”

Kiến Vũ nhận chổi trong tay Phùng Thiếu Hoa, cúi xuống quét rác, qua loa trả lời, “Vương đại ca còn có việc ạ, tiện đường ghé qua, nói xong phải đi ngay.”

Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ nói không rõ ràng, cảm thấy không ổn lắm, “Không đúng. Cậu ta nói là đặc biệt tìm con mà? Còn nói có chuyện liên quan tới em ba nhà cậu ta? Con à, nói cho cha biết, thực ra là có chuyện gì?”

Kiến Vũ thấy cha mình muốn hỏi đến cùng thì hơi lo lắng, hiện tại cậu chưa có ý định để cha biết tính hướng của mình. Phùng Thiếu Hoa thấy Lâm Hạo ôm một cô bạn ngoại quốc mà còn bảo cậu tránh xa hắn một chút, nếu biết cậu thích đàn ông, có khả năng tức đến không thở nổi mất.

Suy nghĩ một chút, Kiến Vũ đứng thẳng dậy, lau mồ hôi, “Cha à, thực không có chuyện gì quan trọng đâu. Lần trước chẳng phải anh ấy nói với chúng ta chuyện khu qui hoạch hay sao?”

“À” Phùng Thiếu Hoa gật đầu, “Liên quan tới chuyện đó?”

“Vâng. Anh ấy mở công ti địa ốc, lần này tới có chuyện liên quan tới việc đó.” Kiến Vũ nói khá mập mờ nhưng cũng đủ khiến Phùng Thiếu Hoa không nghĩ ngợi nhiều.

“Ra thế.” Phùng Thiếu Hoa gật đầu, thì ra là việc này, “Nếu là việc này thì tốt rồi. Chuyện đó cha không giúp được gì, con cứ tự quyết định đi.” Có điều, chuyện này hai người cũng phải chạy ra ngoài nói riêng? Phùng Thiếu Hoa vẫn băn khoăn, nhưng nếu Kiến Vũ đã nói vậy, ông cũng hiểu được con mình không cần nói dối làm gì.

“Vâng.” Kiến Vũ gật vội.

Hai cha con bận rộn một hồi là dọn sạch cái sân. Hôm nay Phùng Thiếu Hoa tức giận không nhỏ, vừa cúi người nhặt đồ bỗng cảm thấy một choáng váng, đầu ong ong đau. Kiến Vũ hoảng sợ, định đưa ông vào viện, Phùng Thiếu Hoa vội ngăn lại.

“Phí tiền thế làm gì? Không sao đâu, cha nằm một lát là khỏe. Chắc là hôm nay nóng giận nên huyết áp tăng thôi.”

Kiến Vũ không thuyết phục được Phùng Thiếu Hoa, đành đỡ ông đi nằm. Cậu không dám bật quạt, sợ cha bị lạnh, cho nên kéo ghế ngồi bên giường, cầm quạt hương bồ quạt cho ông. Lát sau, Phùng Thiếu Hoa đã ngủ, Kiến Vũ vẫn không dám rời đi, sợ cha xảy ra chuyện gì, cứ ngồi bên giường trông, đến tận khi trời tối, Phùng Thiếu Hoa tỉnh lại, thấy con còn ngồi bên cạnh phe phẩy quạt cho ông, bản thân cậu lại ướt mồ hôi thì mắt hồng lên.

“Đứa ngốc cứng đầu này! Cha đã nói không việc gì, nhìn con xem, đầy người mồ hôi mà không biết bật quạt lên.”

“Con không sao. Cha, cha còn khó chịu không?”

“Không sao nữa rồi, con mau bật cái quạt lên đi.”

Kiến Vũ thấy Phùng Thiếu Hoa khoẻ lại rồi mới yên lòng, bỏ quạt đứng lên, cánh tay đã tê rần, “Cha, con không sao. Con đi nấu cơm nhé, trưa nay mình chưa kịp ăn gì, tối ăn nhiều một chút. Phòng tây còn một con gà quê, nhân viên Purple Line thu mua được của hộ nông dân, nuôi thả đấy, tổng cộng có đến hai chục con, con nghe nói loại gà này hầm canh rất bổ nên mang về một con. Hôm nay hầm luôn nhé, cha con ta cải thiện sinh hoạt một bữa.”

“Ừ” Phùng Thiếu Hoa cũng bước xuống giường, xỏ dép, “Con đi mài dao đi, ai bảo lúc trưa chém mạnh quá, mẻ cả dao rồi. Lát cha trổ tài cho xem! Xưa có bào đinh giải ngưu, nay có lão Tô giết gà!”

“Ôi chà” Kiến Vũ hớn hở vâng dạ, vừa đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay vào, “Cha, cha nghe câu “bào đinh giải ngưu” ở đâu thế? Gần đây lại nghe mục bình thư gì đó à? Ăn tối xong nói cho con nghe nhé?”

“Biến đi! Con ta là sinh viên, cha nó chẳng lẽ không nên học chút văn hóa?”

“Hì hì… lừa người khác còn được, vờ vịt trước mặt con trai cha làm gì.” Kiến Vũ cào cào đầu, trước khi chổi của Phùng Thiếu Hoa đến đây liền mở cửa, “tạch” một cái nhảy ra ngoài.

“Ranh con này!” Phùng Thiếu Hoa cười mắng một tiếng, cũng ra khỏi phòng. Ông nhớ là trong tủ lạnh còn nửa cân miến, lát nữa ngâm nước, tối làm món gà hầm ăn với miến, con trai thích ăn nhất. Lại nấu một chút cơm tẻ, xào tỏi X (chữ này không đánh được, khụ – tác giả nói thế nhé), con còn thích ăn tôm hùm tẩm bột chiên, làm thêm một đĩa đi, tủ lạnh cũng có thì phải.

Lát sau, Kiến Vũ mài dao xong, Phùng Thiếu Hoa cũng đun sôi nước rồi, ông mổ gà, sai Kiến Vũ vào bếp lấy tỏi X và chuẩn bị nguyên liệu làm tôm chiên. Kiến Vũ tuy tay nghề nấu nướng tốt nhưng mổ gà mổ cá gì đó đều không ổn. Chuyện này có nguyên do riêng. Năm mười hai tuổi, Kiến Vũ lần đầu giết vịt, nhưng cậu không cắt cổ lấy tiết như người ta mà chặt đầu con vịt luôn, sau đó nhìn một con vịt mất đầu còn chạy lon ton trong sân, Kiến Vũ sợ rồi! Lại có một lần, Kiến Vũ làm cá nheo, đã moi hết cả bong bóng cá ra rồi mà con cá còn cố nhảy vào ao tung tăng một lát. Từ đó về sau, Kiến Vũ đối với loại hành vi sát sinh này hoàn toàn kính nhi viễn chi.

Phùng Thiếu Hoa mổ gà xong, Kiến Vũ cũng mang nguyên liệu nấu ăn tới. Tối đó, từ nhà họ Phùng truyền ra mùi hương cơm nước, câu hết đám sâu thèm ăn trong bụng hàng xóm ra. Có nhà không chịu nổi đến gõ cửa, Kiến Vũ cũng múc cho một bát con miến gà. Con gà quê này khá lớn, hai cha con ăn không hết.

Đêm đó cơm nước xong xuôi, hai cha con về phòng ngủ, Kiến Vũ còn dặn đi dặn lại cha, nếu khó chịu nhất định phải gọi cậu. Phùng Thiếu Hoa thiếu chút nữa phải thề với trời, cậu mới bỏ ý định trải chăn ngủ dưới đất trong phòng cha.

Kiến Vũ rửa mặt, lên giường nằm, vốn đã mệt chết đi nhưng sao vẫn không ngủ được. Vô số ý niệm quay vòng trong đầu, cậu không khỏi thở dài một hơi.

Chiều nay, cậu không nhận lời Vương Thạc. Không vòng vo quanh co, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Vương Thạc không giống Vương Vĩ bắt cậu nêu lí do nhưng lại không dễ dàng buông tha. Không thể làm đối tượng, vậy làm bạn bè được chứ?

Nếu Kiến Vũ thật là 18 tuổi, chắc sẽ nhận lời ngay. Nhưng cậu đã trải qua hai kiếp, đối với lời Vương Thạc nói căn bản là không tin. Không phải Kiến Vũ cực đoan nhưng cậu luôn cho rằng, thiên tính của con người ta luôn có mặt ích kỉ, ai có thể không mong được báo đáp, vô duyên vô cớ tốt với người khác? Cha cậu thương yêu cậu vì cậu là con ông. Trước đây Thẩm Chư tốt với cậu vì cậu có thể mang lại lợi ích cho ông ta. Như vậy Vương Thạc bỗng tử tế với cậu không rõ nguyên nhân, nếu nói anh ta không có ý khác, Kiến Vũ tuyệt không tin. Làm bạn bè bình thường? Có thể cùng một người đàn ông có ý đồ với mình làm bạn bè bình thường?

Kiến Vũ lắc đầu. Huống chi, đối với Vương Thạc, trước nay Kiến Vũ vẫn duy trì một loại thái độ. Vương Vĩ là một người kiêu căng như thế, anh cậu ta có thể là người ôn hòa vô hại sao?

“Vương đại ca, tôi còn chưa đến hai mươi. Tình hình gia đình tôi anh cũng biết, hiện giờ tôi chỉ muốn tập trung học tốt, kinh doanh tốt mấy nhà hàng, những thứ khác tôi chưa nghĩ đến. Đối với ý tốt của anh, tôi đành xin lỗi vậy.”

“Đến làm bạn cũng không được sao?”

“Xin lỗi anh.”

Kiến Vũ cự tuyệt thẳng thắn nhưng không khiến Vương Thạc xấu mặt, dù sao những điều cậu nói đều là sự thực.

“Cũng tốt.” Vương Thạc gật đầu, kì thực khi anh ta nói những lời ấy cũng có chút xung động, nếu Kiến Vũ thực sự nhận lời anh, một thời gian sau, chờ đến khi qua giai đoạn lửa nóng, có lẽ anh ta cũng không biết nên đối mặt với cậu bé này thế nào, “Có điều, lời tôi nói muốn làm bạn với cậu là thật tâm. Nếu sau này cậu gặp khó khăn gì, có thể tới tìm tôi.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

————————-###————————–

Hôm ấy Vương Thạc về nhà, ông Vương đang ngồi ở sô pha xem phim, ông cụ thích xem phim về chiến tranh, lịch phát sóng của đài truyền hình mỗi tuần nhất định phải thuộc, mỗi khi tìm được giờ chiếu phim về chiến tranh sẽ chầu chực trước TV chờ xem.

Vương Thạc nới cà vạt, ngồi xuống sô pha, cúi đầu không nói.

Ông Kiến Vũ quay đầu lại, “Anh cả, sao thế? Về đến nhà là dài mặt ra? Công ti thiếu tiền? Vậy nhân dịp này bán phứt cái công ti xập xệ của anh đi, về coi thuyền cho ba. Hiện tại mấy lão già trong công ti cả ngày cứ làm phiền ta, không để người ta yên ổn xem TV. Này, mấy giấy tờ này anh xem cho ta, không có vấn đề thì kí tên vào.” Nói xong, cầm một xấp giấy tờ trên bàn ném cho Vương Thạc.

“Ba, hôm nay con trai ba vừa bị người ta đá, dù sao ba cũng nên an ủi con chút chứ. Vừa về đến nhà đã bóc lột con rồi.”

“Đáng đời! Ai bảo anh không nghe lời ba anh, suốt ngày kè kè với mấy đứa ẽo ợt như đàn bà, bước một bước cũng phải vặn eo một cái, hàng ấy còn gọi là đàn ông? Cặp với loại ấy, chẳng thà tìm phụ nữ luôn đi. Ta nói rồi, như tiểu Vũ mới tốt, cũng chỉ có anh mới không biết nhìn kim cương.”

“Ba, hôm nay là con bị Kiến Vũ đá.”

“Gì gì?” Ông Vương ngoáy ngoáy lỗ tai, “Anh nói anh bị tiểu Vũ đá rồi?”

“Vâng.” Vương Thạc tủi thân gật đầu.

“Vì sao? Cậu ta là thẳng hả?”

“Không phải.” Vương Thạc lắc đầu, “Cậu ta đúng là cong đấy, nhưng mà người ta chướng mắt con trai ba.”

Ông Vương há hốc miệng nửa ngày không khép được, nói Kiến Vũ chướng mắt thằng ba, ông tin! Tuy bề ngoài thằng ba nhà ông rất ổn nhưng bằng vào cái tính không được tự nhiên của nó, làm cho người ta coi trọng cũng khó. Nhưng sao đến nỗi chướng mắt cả thằng cả? Nhìn ngắm tỉ mỉ con trai, ừm, bộ dáng ok đi?

“Anh cả à, không phải anh lại phạm tật xấu, làm mất lòng người ta đấy chứ?”

“Sao có thể a.” Vương Thạc kêu oan, “Con là dạng đàn ông hoàn hảo hiếm thấy a.”

Ông Vương nghe con nói thế lại càng nghĩ không ra. Vương Thạc thấy ba mình như vậy thì cười trộm trong lòng, ông thật đúng là luôn nghĩ mọi chuyện như ý mình. Nhưng câu tiếp theo của ông Vương khiến Vương Thạc thiếu chút nữa trượt oạch khỏi sô pha, “Xem ra, người ta là ghét bỏ anh không có văn hóa, chuyện này phải nhờ cậu hai rồi!”

“Ba, tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học hàng hiệu ra, lại còn từng du học, chỗ nào vô văn hóa?”

Ông Vương lườm anh ta, “Anh có chỗ nào nhìn giống người có văn hóa? Từ đầu đến chân trông chả khác gì cậu ấm nhà địa chủ hồi trước! Nếu là ta hồi ấy, sẽ mỗi ngày tóm mấy người như anh phê đấu trên đường luôn ấy chứ!”

Vương Thạc lẩm bẩm, anh là cậu ấm nhà địa chủ cũ, chẳng phải ba là địa chủ sao? Có muốn phê đấu cũng không tới lượt anh dính vào.

Lúc ấy, Vương Tuấn Tú cầm túi công văn bước vào, tuy thời tiết xấu nhưng anh ta cũng không ra mồ hôi, mặc một áo sơ mi trắng ngắn tay, quần âu, đeo kính gọng đen, toàn thân đều toát ra phong độ của một người trí thức.

Ông Vương ngắm nghía vài lượt, đến khi Vương Tuấn Tú bị nhìn phát sợ, mới mở miệng, “Anh hai à, xem ra vụ tóm Kiến Vũ về nhà phải dựa vào anh thôi!”

“Cái gì?!”

Hai anh em họ Vương đồng thanh.

————–***—————

Kết thúc đợt thi cuối kì, Kiến Vũ một lòng dốc vào Phùng ký và Purple Line. Chuyện Vương Thạc không ảnh hưởng nhiều đến cậu, chẳng phải phim lãng mạn, lẽ nào đối phương nói thích cậu, cậu phải đáp lại bằng được? Kiến Vũ chưa từng nghĩ như vậy. Người khác thích cậu, đó là chuyện của người ta. Về phần Kiến Vũ liệu có đáp lại hay không, thật ngại quá, đó lại là chuyện của riêng cậu.

“Anh Kiến Vũ, Phùng ký làm ăn tốt như vậy, bao giờ mở thêm chi nhánh?” Tào Tuấn vừa lau sàn vừa hỏi Kiến Vũ. Bởi hàng ngày Kiến Vũ không hề ra vẻ, đối xử lại hòa nhã với mọi người, hơn nữa nhân viên trong nhà hàng phần lớn là thanh niên, mọi người đều rất thích cậu chủ trẻ tuổi này nên cái gì cũng nói ngay trước mặt cậu.

“Sao hả? Muốn đến chi nhánh làm quản lí?” Kiến Vũ vừa xem giấy tờ vừa hỏi lại.

“Hắc hắc, này còn phải chờ anh Kiến Vũ phê chuẩn.”

“Lau sàn của cậu đi.”

Kiến Vũ cười, cuộn tập giấy gõ đầu Tào Tuấn một cái, cậu nhóc không thấy đau, cười tủm tỉm tiếp tục lau sàn nhà. Hôm nay tâm tình cậu chủ tốt đây, phỏng chừng tối nay sẽ được bữa ngon.

Tuy cũng cười nhưng Kiến Vũ đã bắt đầu lo đến chuyện mở chi nhánh mới cho Phùng ký. Không chỉ Phùng ký, ngay cả Purple Line, với qui mô hiện nay, trước năm mới cũng nên mở thêm vài chi nhánh. Chuyện Vương Thanh lần trước khiến Kiến Vũ tỉnh ra, phải nhanh chóng đăng kí thương hiệu cho Phùng ký và Purple Line. Cậu nhắc nhở mình không thể chỉ để ý đến chuyện kinh doanh của nhà hàng mà còn phải đưa Phùng ký cũng Purple Line phát triển thành thương hiệu riêng. Thứ nhất là để Phùng ký và Purple Line có danh tiếng riêng, hai là để người người đều biết ông chủ của hai thương hiệu đều là Kiến Vũ cậu, người khác mà muốn làm gì với nó sẽ không dễ dàng nữa.

Chuyện Purple Line mở chi nhánh thì đơn giản, chỉ cần tìm được địa chỉ, thu xếp tài chính và nhân viên là xong. Vì lần trước đã kí hợp đồng với trường dạy nấu ăn nên chuyện tuyển nhân viên không thành vấn đề. Bởi ở Phùng ký và Purple Line đều có đãi ngộ rất tốt, công tác lại ổn định nên nay học viên của trường dạy nghề nọ đều tranh nhau thi vào hai nơi này. Mà Kiến Vũ lại chỉ chọn những người có thực tài vào làm cho nên những nhân viên có thể vào Phùng ký và Purple Line làm việc đều có năng lực và nhân phẩm tốt, các nhà hàng khác không thể so được.

Nhưng chuyện Phùng ký mở chi nhánh lại có phiền toái riêng, dù sao thì Time quốc tế cũng là bên đầu tư, Kiến Vũ muốn làm chuyện gì lớn đều phải được Time thông qua. Điều này có nghĩa là cậu phải đi gặp Vương Thanh. Nói thật, Kiến Vũ thực không muốn gặp người này. Cũng không phải ghét bỏ gì anh ta, chỉ là anh ta gây cho cậu áp lực hơi quá lớn. Hình dung một cách khác, Vương Thanh giống như một lão mèo híp mắt canh trước động chuột, mà cậu là con chuột đang rúc trong động đó. Bình thường yên ổn vô sự, nhưng chỉ cần thò đầu ra, Vương Thanh sẽ cho cậu một vuốt!

Mà không đi lại không được! Kiến Vũ thở dài, mệnh cậu sao mà khổ!

“Cậu chủ à, mệnh cậu còn nói khổ? Chúng tôi thì thành thế nào?”

“Biến! Lau sàn của cậu tiếp đi!”

——————————&&&——————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.