Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 78: Ngoại truyện 4: Những điều khó quên



Hắc Tử tưởng mình đi trước được một bước, sung sướng vui vẻ, những lời chọcghẹo đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến ngày Khương Thượng Nghiêu kết hôn.

Thực ra nếu luận về thứ tự, Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ sớm đã nhận giấyđăng ký kết hôn vào cuối tháng Tám rồi. Đến Thế vận hội, hai người đón bà ngoạivà mẹ cùng cả nhà cậu Khương Thượng Nghiêu đến Bắc Kinh. Xem xong màn biểu diễnkhai mạc và vài ba trận thi đấu, họ lại đưa cả nhà về Vấn Sơn. Về nhà ngày thứhai, Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ tay nắm tay vào Cục Dân chính.

Đối với Khánh Đệ, hôn lễ vào mùa xuân chỉ như bữa tiệc chung vui với họ hàngbạn bè, còn ngày lấy giấy đăng ký kết hôn mới là ngày hai người chính thức kếttóc xe tơ. Ngày hôm ấy, cô không muốn bị bất kỳ ai làm phiền.

Trong lòng Khương Thượng Nghiêu, ngày ấy đã đến muộn hơn hai năm, cứ muộnthêm một ngày, anh lại bị giày vò thêm một ngày. Để Khánh Đệ lên Bắc Kinh học,thì trước tiên phải ràng buộc cô về mặt pháp luật trước đã.

Kỳ nghỉ Quốc khánh mùng Một tháng Mười dài ngày sắp kết thúc. Thấy Khánh Đệngày nào cũng lười biếng, làm gì cũng chẳng có tinh thần, Khương Thượng Nghiêuliền dụ dỗ: “Hay là đừng quay lại Bắc Kinh nữa, muốn học lúc nào thì học, để vàinăm, anh cùng em học đại học dành cho người già”.

Một nụ hôn ngọt ngào ập tới, còn chưa kịp đẩy cái cằm lởm chởm râu của anhra, Khánh Đệ phì cười, bắn cả nước miếng vào má Khương Thượng Nghiêu.

“Em đã ao ước nửa cuộc đời rồi, sao nói bỏ là bỏ được?” Cô vươn vai, thấyKhương Thượng Nghiêu không giấu nổi vẻ thất vọng, bỗng nảy ra ý định muốn chọcanh, “Xin lỗi nhé, anh phải vất vả mấy năm rồi”.

“Có phải ngày nào cũng đi đi về về giữa hai nơi đâu, cũng không vất vả lắm.Huống hồ, đây là giúp em thực hiện ước mơ.” Trước mặt cô, ý chí của anh chưa baogiờ có thể kiên trì.

Vấn đề then chốt là, chỗ dựa của Khánh Đệ quá vững chắc. Bà cụ thương xótcháu dâu còn hơn cả cháu trai, gần như có cầu tất ứng. Thái độ của mẹ KhươngThượng Nghiêu thì mập mờ, đứng ở góc độ cùng là phụ nữ với nhau, bà ủng hộ quyếtđịnh của Khánh Đệ, nhưng dưới cái nhìn của một người mẹ, bà lại muốn sớm được bếcháu.

Khương Thượng Nghiêu chỉ có mẹ vợ là ra sức ủng hộ và dám nói thẳng trước mặtcon gái.

Cân nhắc lực lượng hai bên, anh ấm ức, “Ai bảo ba đời nhà họ Khương đều làphụ nữ làm chủ, từ nhỏ anh đã quen rồi”.

Khánh Đệ nằm trong lòng anh cười thoải mái, “Không thể nằm mãi trên giườngđược, bà và mẹ đã dậy từ lâu rồi”.

“Buồn ngủ thì cứ ngủ thêm, mẹ không nói gì đâu.”

“Không phải nhà mình, vẫn phải chú ý một chút.”

“Không phải nhà mình? Ừm, cái này nói ai? Muốn ăn đòn hay sao?”

“Em sai rồi, sai rồi, được chưa hả? Khương Thượng Nghiêu, anh sinh năm bò à?Lúc nào cũng hung hăng vậy… Em đã nhận sai rồi mà…”

Anh đè lên chân cô, đôi chân thon dài giãy đạp, Khánh Đệ ra sức phản kháng.Thỉnh thoảng tiếng cười lại vọng ra, Khương Phượng Anh ngồi ngoài phòng kháchthấp thoáng nghe thấy, nét mặt vui mừng, hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ nói xem nếu chúng nó cócon, con trai hay con gái thì tốt?”.

“Đều tốt cả, đều tốt cả.”

“Cũng phải, haizzz…” Khương Phượng Anh thở dài.

Bà cụ hiểu lòng con gái. Theo ý họ, mau mau kết hôn, rồi sinh một đứa con, cảnhà cùng sống với Khương Khương. Đáng tiếc Khánh Đệ lại cố chấp, không dễ khuyênnhủ.

“Chuyện này không đến lượt chúng ta lo.” Bà cụ thở dài theo, “Thời đại khácrồi”.

“Cũng đúng. Trước kia chẳng phải hai mẹ con mình cũng sống xa nhau sao, chẳngphải rồi cũng lại về ở với nhau? Kiên trì mấy năm, đúng lúc có cháu, tùy hai đứachúng nó muốn làm gì thì làm.”

Bà cụ liên tục gật đầu, đôi mắt nheo lại nghĩ về tương lai.

“Mẹ, con đẩy mẹ đi chợ nhé.”

“Được.” Bà lão hiểu ý, “Nói với Nghiêu Nghiêu chúng ta nên chuyển nhà thôi,tốt nhất xuống thấp hai tầng nữa. Chúng ta già rồi đi lại khó khăn”.

Khánh Đệ trong phòng khẽ thở dài, hỏi: “Anh xem mấy giờ rồi?”.

Cái đầu đang vùi trong ngực cô ngẩng lên hai phần, ậm ờ đáp: “Mặc kệ mấygiờ?”.

“Anh nặng quá, em khó thở.” Khánh Đệ khẽ chau mày, “Em muốn…”.

Còn chưa nói xong, cô đã đẩy anh ra rồi lao vào nhà vệ sinh.

Nôn hết nước chua trong miệng, đầu óc lại hỗn loạn. Khương Thượng Nghiêu đỡvợ, thấy mặt cô trắng xanh, vội sờ trán hỏi: “Bị cảm à?”.

Khánh Đệ lập tức đứng thẳng người, khẽ lắc đầu rồi lại buồn nôn.

“Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Mặc kệ Khánh Đệ phản đối, anh bế cô lêngiường, rồi nhanh chóng đi tìm quần áo giúp cô.

“Đừng lấy cái đó, gần đây em béo lên, cái đó chật lắm, mặc rất khó chịu.”

Khương Thượng Nghiêu nhớ ra tối qua anh còn khen dạo này cô có da có thịt,chạm vào rất thích, khiến cô giơ nắm đấm lên với mình. Như có tia sáng vụt quatrong đầu, anh cầm chiếc áo từ từ quay người lại: “Khánh Đệ, tháng trước em cóthấy không?”.

“Tháng trước?” Khánh Đệ bịt miệng, cố nín nhịn cơn buồn nôn đang ập tới. Ngaysau đó cô mở trừng mắt nhìn anh, lắp bắp, “Tháng trước không có, hay là… thángTám đón bà đến Bắc Kinh xem Thế vận hội, muộn hơn mười ngày rồi”.

Khương Thượng Nghiêu không sao khắc chế được cơn co thắt gấp gáp của tráitim, từ từ tiến về phía cô, tay khẽ áp vào bụng dưới thăm dò, giọng run run:”Khánh Đệ, liệu có phải… chúng ta có con rồi?”.

Khánh Đệ đặt tay lên tay anh, giọng cũng run rẩy: “Em không biết, hay là đihỏi mẹ? Hay đến bệnh viện trước?”.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô. Vẻmặt anh lúc này khắc sâu trong ký ức Khánh Đệ, hóa thành bức tranh đẹp nhấttrong cuộc đời cô. Khánh Đệ nghĩ, dù ngày cái chết cận kề, cô cũng sẽ nhớ rõ giờkhắc này. Trong ánh mặt trời vàng rực, người đàn ông cô yêu sâu sắc đang chămchú nhìn cô, môi mím chặt khẽ nhếch lên cười, ánh mắt sáng lấp lánh, hình bóngcô in trong mắt anh, cô có thể thấy rõ bộ dạng vô cùng kinh ngạc của mình.

Chuyện Khánh Đệ có thai khiến nhà họ Khương dậy sóng. Sau khi bệnh viện xácnhận, Khương Thượng Nghiêu lập tức tuyên bố chấm dứt sự nghiệp thạc sỹ của cô ởđây. Mẹ Khánh Đệ liên tục phụ họa đồng ý với ý kiến của con rể. Bà cằn nhằn congái lớn đã làm mẹ rồi đừng để người nhà lo lắng. Còn mẹ Khương Thượng Nghiêu lạidịu dàng khuyên cô về trường làm thủ tục nghỉ học, đợi sinh xong nếu vẫn muốnhọc tiếp thì đi.

Trong cuộc họp gia đình, Khánh Đệ phải chịu một áp lực rất lớn nhưng vẫn lấymột người chị của Đàm Viên Viên ra làm ví dụ, kiên quyết hai việc này không ảnhhưởng gì tới nhau.

Người chị của Đàm Viên Viên đúng là lợi hại. Khi học thạc sỹ năm thứ hai thìchị ấy có thai, học xong lại lập tức vào Sở nghiên cứu kim loại, con cũng đãlớn. Học hành sự nghiệp gia đình, chị ấy không lỡ việc gì.

Khánh Đệ tự phụ mình có thể làm được, chỉ là ví dụ hiếm quá, không dễ thuyếtphục mấy vị trưởng bối trong gia đình. Đang lúc tranh chấp, cô bất lực khôngbiết làm sao, đành dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà. Bà cụ cắn môi, cuối cùng đậpbàn quyết định, “Chuyển nhà! Cả nhà cùng chuyển!”.

Lời vừa thốt ra, Khánh Đệ lập tức cười tươi, Khương Thượng Nghiêu nghệchmặt.

“Hôn lễ làm thế nào? Tổ chức luôn ạ?” Anh cố gắng vùng vẫy trước khichết.

Bị câu hỏi kia nhắc nhở, cả đám phụ nữ thở hắt ra. Trong lúc vui mừng hỉ hả,họ đã quên mất việc này. Bấm ngón tay tính toán, theo như ngày dự định tổ chứchôn lễ, thì đến Tết bụng Khánh Đệ đã to, dân Vấn Sơn vẫn cổ hủ bảo thủ, sợ bạnbè họ hàng sẽ chê cười. Ba người phụ nữ quay sang nhìn nhau, vẫn là bà đưa raquyết định, “Tổ chức luôn đi”.

Cuộc họp gia đình kéo dài từ trưa tới tối, cuối cùng quyết định hôn lễ tổchức vào tháng Mười một. Tháng này mẹ Khương Thượng Nghiêu và mẹ Khánh Đệ ở lạiVấn Sơn để lo việc tổ chức, Khương Thượng Nghiêu đưa bà và Khánh Đệ đến BắcKinh.

Ái Đệ quay về từ tuần trăng mật, xuống máy bay mới biết tin, vừa đặt điệnthoại xuống đã vui mừng reo lên, “Em sắp làm dì rồi! Hắc Tử, anh sẽ là chú!”.Hắc Tử buồn bã không nguôi, “Sao lại trước chúng ta thế?”.

Tâm trạng của Khương Thượng Nghiêu giống như một bên là nước, một bên là lửa,niềm vui được làm cha chưa qua, thì đã bị mẹ đứa bé vứt bỏ.

Đầu tháng Mười một, Khánh Đệ được đón về Vấn Sơn tham dự hôn lễ của chínhmình. Trong tháng này, Khương Thượng Nghiêu ở nhà thì bị mẹ nhắc nhở cằn nhằn,đến Bắc Kinh lại bị bà dạy dỗ giáo huấn, vô cùng căng thẳng. Hai y tá được thuêở Bắc Kinh cũng cùng lên đường về Vấn Sơn, Khánh Đệ đi tới đâu có người bướctheo coi chừng đến đấy.

Tiệc cưới chỉ có đám phù rể nhận lệnh ra ngoài tiếp rượu, mà nhìn quanh khôngthấy cô dâu chú rể đâu. Khánh Đệ có thai được mười tuần, mặc váy cưới ôm sát vẫnrất gọn gàng, có điều cô bị nghén nên nôn liên tục. Khương Thượng Nghiêu cầm ốngsúc miệng đứng bên cạnh, bị trói tay không làm được gì, vẻ mặt còn đau khổ hơnvợ: “Cứ nôn thế này cả mười tháng sao?”.

“Vớ vẩn!” Bà cụ mắng mỏ, “Phụ nữ mang thai một đứa con đâu dễ dàng? Sau nàycòn phải chịu khổ nhiều. Khánh Đệ, nào đến đây, lau mặt đi”.

“Để cháu, để cháu.” Khương Thượng Nghiêu đón lấy khăn mặt, thử độ ấm rồi mớiđặt vào tay Khánh Đệ. Bên ngoài, tiếng chúc tụng vang lên không ngớt, anh cũngchẳng quan tâm, chỉ trốn trong này chăm chỉ làm việc.

“Anh rể, Hắc Tử nhà em sắp không trụ nổi rồi, gọi anh mau ra cứu trợ.” Ái Đệđứng ngoài cửa gọi.

Chiếc khăn nóng được ngâm trong nước cốt chanh khiến Khánh Đệ tỉnh người, côngẩng đầu lên cười: “Đi đi, hai chúng ta cũng phải có mặt một người chứ”.

Lúc trước Khương Thượng Nghiêu muốn tổ chức cho Khánh Đệ một hôn lễ thật longtrọng, nhưng bây giờ anh lại căm hận vì khách đến quá đông, ở lại quá lâu. Bướcchân lưu luyến, “Vợ…” anh ghé sát tai cô.

“Mình nghe thấy rồi nhé, vợ…” Đàm Viên Viên bóc mẽ bí mật của họ, “Câu tiếptheo! Tiếp theo! Ba từ!”.

Đám phù dâu cười khúc khích, Khương Thượng Nghiêu gật đầu. “Ba từ.”

Tai Khánh Đệ bỗng chốc ửng đỏ, thò chân ra khỏi tầng váy đá anh, “Tốinói”.

“Vất vả rồi!” Buổi tối, ba từ này thốt ra đổi lại một loạt mưa đấm của cô,Khương Thượng Nghiêu túm lấy nắm tay vợ, khẽ cười, “Em tưởng ba từ nào?”.

“Ba từ quan trọng nhất, hay nhất.”

“Để anh nghĩ xem nào…” Anh vờ trầm tư suy nghĩ, ngón tay khẽ lướt qua nơinhô lên ở bụng cô, khiến Khánh Đệ chau mày. Lòng bàn tay anh vuốt ve, sau đó ýcười lan từ mắt tới miệng: “Ba từ đó là… to hơn rồi”.

“…” Khánh Đệ giật tay khỏi anh, “Ba từ đó là… anh vớ vẩn!”.

Anh dùng nụ hôn để lấp liếm cơn oán trách của cô, tay trượt xuống dưới, quayvề vị trí ban đầu. Qua làn da mỏng, anh chăm chú cảm nhận. Sinh mệnh bé nhỏ mớisinh ra, yếu ớt và thần kỳ, kế thừa huyết thống của anh, mang trên vai kỳ vọngvô tận của cô và anh. Niềm vui bỗng biến thành nỗi thấp thỏm lo âu.

Khương Thượng Nghiêu thận trọng thu tay lại, vuốt ve khuôn mặt Khánh Đệ. Dacô sáng bóng, đôi mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đều. Anh chầm chậm nói: “Anh yêuem”.

Khi Khánh Đệ mang thai tháng thứ năm, trên tay Khương Thượng Nghiêu xuất hiệnmột cuốn sách cổ dày cộp mang tên Thuyết văn giải tự (1).

(1) Là cuốn sách dùng để tra cứu, phân tích chữ Hán.

Bốn tháng trôi qua, những cái tên dự định đặt cho em bé được liệt kê hết mặtgiấy A4, nhưng anh vẫn không vừa ý.

“Uẩn, tên này thế nào? Rộng lượng hàm súc.” Mỗi lần nghĩ ra một từ vừa ý,Khương Thượng Nghiêu lại cầm sách lên hỏi, rồi tự mình kết luận, “Đọc đau miệngquá, thực ra Khánh Đệ, anh xem đi xem lại rồi, thấy tên Huệ là được nhất phảikhông?”.

Khánh Đệ sớm đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho người đàn ông của gia đình.Cô thích nhìn bộ dạng chau mày chau mặt của anh, bộ dạng băn khoăn không dámquyết, dường như tên của con có hay không, có đẹp không, có ý nghĩa không, cònnghiêm trọng hơn hiệu ứng nhà kính hay khả năng ngoài hành tinh có sinh vật tồntại.

Khánh Đệ khẽ xoa bụng, mỉm cười, dù sao cuối cùng anh vẫn sẽ hỏi ý kiến củacô.

Có lần, Hắc Tử giật phắt tờ giấy không ngừng thêm vào những cái tên mới kia,tặc lưỡi: “Có gì mà phải phiền phức thế? Bắt đầu từ Khương Bác Nghiệp, sau đósinh cho đến hết đống tên này thì thôi”.

Câu nói này khiến Khương Thượng Nghiêu tức giận.

Khương Bác Nghiệp là cái tên đứng đầu danh sách, sau nó, còn khoảng mấy chụccái tên nữa, nhưng đều là tên của con trai. Còn tên con gái, Khánh Đệ cầm ba tờgiấy mới xuất hiện lên, lập tức cảm thấy đau đầu. Gần đây chồng cô thích dùngchữ Vu, chữ Ngọc, còn cả chữ Tâm ở dưới để đặt tên cho con.

Tết Thiếu nhi mùng Một tháng Sáu, em bé chào đời. Khánh Đệ kiên quyết muốnnhìn xem con có đủ chân đủ tay không, rồi mới thở phào nhẹ nhõm chìm vào giấcngủ. Trước khi khép mắt lại, Khánh Đệ còn cảm nhận được nụ hôn ấm nóng đặt khẽxuống trán đưa cô vào giấc mơ.

Khương Thượng Nghiêu gần như chẳng rời bước khỏi vợ. Mỗi lúc tỉnh dậy, bắtgặp ánh mắt quan tâm của chồng, cô mỉm cười, cố gắng giơ tay vuốt ve má anh.

Mười sáu năm trước, dưới ánh trăng vằng vặc, người con trai đã tập trung lắngnghe một cô bé xa lạ, chưa từng được mọi người chú ý, tự ti, hướng nội và trầmmặc kiên cường thổ lộ nỗi lòng mình giờ đang ở bên cô, hôn vào lòng bàn tay cô,mỉm cười với cô.

Cô sinh con cho anh, là kết tinh máu thịt của hai người.

Thật tốt biết bao.

“Con trai?” Khánh Đệ loáng thoáng nghe thấy người nào đó đã nói thế trước khichìm vào giấc ngủ.

Anh gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn.

“Đợi em tốt nghiệp rồi, sinh thêm một cô con gái nữa.” Cô hứa, biết anh đangnuối tiếc trong lòng.

Khương Thượng Nghiêu kinh ngạc, “Khánh Đệ, vất vả quá rồi”. Nỗi vất vả khổ sởtrong mười tháng nay, anh có thể cảm nhận được, đặc biệt là khi anh ở tận NguyênChâu hay Vấn Sơn xa xôi, nửa đêm không sờ thấy cơ thể ấm áp mềm mại bên cạnh,lập tức tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát ra. Tưởng tượng phải trải qua cảnh này lầnthứ hai, anh lại toát mồ hôi. Nhưng có một cô con gái dịu dàng, lương thiện,thông minh như Khánh Đệ, nũng nịu nắm tay bố… Anh như đang ngửi thấy mùi sữavà hương hoa thoang thoảng ở nơi đầy mùi bệnh viện này.

Thật hấp dẫn…

Khương Thượng Nghiêu cười như một kẻ ngốc, “Con gái, được”.

Khương Bác Nghiệp xuất hiện ở tiệc đầy tháng của mình. Giống như biết đượcđây là bữa tiệc đầu tiên trong cuộc đời, vẻ mặt cu cậu vô cùng nghiêm túc, ánhmắt có thần, cố gắng nhìn kỹ xung quanh. Trên thực tế, nó chỉ mơ hồ nhận ra đượcnhững người gần gũi với mình nhất, đặc biệt là bố mẹ. Nhưng lúc này, bố mẹ lạiđứng xa quá, nó nằm trong lòng bà, ngoan cố thò một cánh tay mũm mĩm ra khỏi bọctã, lúc lắc chỉ về phía bố mẹ đang đứng tiếp khách, phẫn nộ kêu lên những tiếngđơn âm của trẻ con, chẳng lâu sau thì ngủ say trong vòng tay ấm áp của bà.

Thằng bé không biết rằng, ngày hôm đó có một người khao khát được nhìn thấynó. Người ấy ngồi trong xe đỗ tít ngoài cổng khách sạn Vấn Sơn, nhìn vào tronghồi lâu rồi buồn bã rời đi.

Khương Thượng Nghiêu không mời cha ruột của mình, nhưng khi đứa trẻ ra đờiđược ba ngày, suy nghĩ trước sau anh vẫn gọi điện về Nguyên Châu, thông báo tinvui.

Ba Tư Cần đợi cuộc điện thoại này gần như cả một vạn năm rồi, niềm vui sướngvà cảm giác được an ủi qua đi, ông lại thấy khao khát. Quyền thế địa vị là mộtloại sức mạnh, nhưng thiên tính giấu sâu dưới huyết dịch như mời gọi ông, ôngdần nhận ra mình chẳng qua chỉ là một ông già yếu ớt hơn sáu mươi tuổi.

Ông yếu đuối tới mức không dám bước qua ngưỡng cửa vào dự bữa tiệc vui vẻ ấy,chẳng dám dùng ngón tay run run nựng khuôn mặt non búng ra sữa kia, tất cả chỉdừng lại trong tưởng tượng mà thôi.

Khi thành phố lên đèn, thư ký thứ nhất của tỉnh ủy Sái Tấn Lâm bước chân vàocăn phòng nhỏ, nơi tiếp khách của thành phố Vấn Sơn.

“Ông chủ.” Mấy năm qua đi, cách xưng hô của Sái Tần Lâm với ông từ lễ phépkhách sáo ban đầu chuyển sang thân thiện khi tiếp xúc riêng, quan hệ cấp trêncấp dưới cũng thân thiện hơn vài phần. Lúc này, Sái Tấn Lâm đã nhận ra vẻ lạclõng trên khuôn mặt già nua của ông, dù người đàn ông được mệnh danh là sắt théptrong quan trường Vấn Sơn này đã nhanh chóng thay mặt nạ khác.

Ba Tư Cần gật đầu, ý như muốn nói “Về rồi à”.

Cũng đoán được phần nào nội tình, Sái Tấn Lâm có thể hiểu tâm trạng của ngườiđàn ông mà mình hết lòng tôn kính này. Nếu đổi lại là anh ta, có lẽ anh ta cũngcần ở riêng một mình. Nhưng ngoài ra còn cần gì nữa?

Sái Tấn Lâm cười, đặt một lá thư lên bàn trà. “Tiểu tử Lâm Nhạc đòi KhươngThượng Nghiêu một bức ảnh đầy tháng, nói là cho người nhà xem, cháu tiện tay lấyvề một tấm.”

Thời gian đầu quan hệ giữa Sái Tấn Lâm và Thư ký Lâm Nhạc của Phó Khả Vi kháxa cách. Biết thân phận của Khương Thượng Nghiêu, lại phát hiện ra Khương ThượngNghiêu và Lâm Nhạc quan hệ khá tốt, Sái Tấn Lâm có ý tiếp cận với Lâm Nhạc. Đốivới thư ký thứ nhất tỉnh ủy, Lâm Nhạc dĩ nhiên rất cung kính, có qua có lại,tình bạn của hai người ngày càng sâu sắc.

Lần này nhà họ Khương bày tiệc đầy tháng, vừa đúng lúc tổ nghiên cứu đến VấnSơn làm việc, Sái Tấn Lâm đương nhiên tới làm việc với Lâm Nhạc.

Vẻ mặt rất đỗi kích động, nhưng Ba Tư Cần vẫn cố gắng kiềm chế không ra nhìncái phong bì mỏng đó, chỉ nói với Sái Tấn Lâm: “Về nghỉ sớm đi, ngày mai cònphải đến Nhạc Trung, không ở lại Vấn Sơn đâu”.

Nhạc Trung ở bên cạnh Vấn Sơn, xem ra lần này ông chủ cũng coi như toạinguyện rồi. Lòng Sái Tấn Lâm vui vẻ, mặt không thể hiện gì, vâng một tiếng rồiđi xuống.

Rất lâu sau, Ba Tư Cần nhìn chằm chằm vào phong bì đặt trên bàn trà, cuốicùng cũng cầm lên. Bên trong có một tấm ảnh, thằng bé nằm giống như heo con,ngậm ngón tay tròn múp míp của mình tò mò nhìn ống kính, khuôn mặt đầy đặn, mũicao, rất giống Thượng Nghiêu, cũng rất giống… ông.

Tấm ảnh trong tay khẽ run. Ba mươi năm trước, Thượng Nghiêu cũng giống hệtthế này, khi ấy, kẻ làm cha như ông đã ở đâu? Ba Tư Cần tìm về miền ký ức xaxôi. Lúc đó đưa Ô Vân về Bắc Kinh không lâu, Ô Vân nói bố cô ấy cũng sắp về nhàrồi, mong ông có thể ở lại vài ngày, bố cô ấy muốn gặp ông.

Trải qua mười năm khổ sở rối ren, cuộc sống yên bình và giàu có thật khó đạt.Đối mặt với sự lựa chọn, so với tiếng cười tiếng hát lanh lảnh của Ô Vân, thìnỗi khổ sở rét mướt nơi thảo nguyên phía Bắc chỉ còn là tàn dư ảo ảnh.

Bàn tay Ba Tư Cần khẽ sờ vào khuôn mặt nhỏ trong tấm ảnh, dòng lệ đã khô cạngần mười năm nay bỗng chốc chảy tràn nơi khóe mắt, từng giọt, từng giọt rơi trênmu bàn tay ông.

Thảo nguyên, miền Bắc.

Tháng Bảy mới thích hợp để đến thảo nguyên cưỡi ngựa, Khương Thượng Nghiêunhớ lần trước chính là đầu tháng Bảy. Sau khi Khánh Đệ bỏ đi, anh đờ đẫn, trướcsau không chịu chấp nhận việc người yêu rời xa chẳng lời cáo biệt. Nhưng, trongcăn phòng ký túc xá trống trải lạnh lẽo, hương nước hoa nhạt dần, Phúc Đầu cụpđuôi cúi đầu quanh quẩn dưới chân anh, rên ư ử, tất cả như đang ngấm ngầm thôngbáo với anh về sự tàn khốc của hiện thực. Và, anh quyết định một mình lái xe tớiMông Cổ. Lần đầu tiên anh quay về mảnh đất mình được sinh ra.

Đức Lặc Cách Mã đã qua đời, cháu nội bà ấy nhỏ hơn mẹ Khương Thượng Nghiêuvài tuổi. Nhìn tấm ảnh đen trắng mà Khương Thượng Nghiêu đưa ra, ông ta nhớ tớingười chị gái thành phố ấy. Trái tim của người dân chăn nuôi trên thảo nguyênrất đỗi bao la, lương thiện và thẳng thắn. Khương Thượng Nghiêu ở nhà người đànông ấy nửa tháng, ban ngày cưỡi mô tô giúp chăn dê chăn bò, buổi tối nằm trênđống rơm đếm sao.

Giờ đang là cuối tháng Tám, đã gặt xong hai thửa ruộng, những cọng rơm vàngươm trải đầy dưới đất, hai bên đường chất thành từng đống. Cùng là về cố hương,mà sao tâm trạng không giống nhau.

Khương Thượng Nghiêu vòng tay ôm eo Khánh Đệ từ phía sau, cằm tì vào vai cô,mặt áp mặt, ánh mắt nhìn xa xăm về những đám mây nơi chân trời. Đàn ngựa yênlặng lật tìm cỏ ăn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên đón gió, phập phồng cánh mũi.Trên thảo nguyên, hàng trăm hàng nghìn loài hoa dại đua nhau khoe sắc, đàn sếuhằng năm đều bay qua nóc nhà thế giới đến thảo nguyên đẻ trứng, giờ chúng lạimang đám chim non về thảo nguyên tìm thức ăn, chuẩn bị tháng Mười bay về phươngNam tránh rét.

Trời đất xa xôi, phải đặt bản thân vào chỗ ấy mới thấy tâm trạng đột nhiêntươi sáng, dường như vượt qua những ràng buộc của thế tục, thậm chí phá bỏ xiềngxích của vỏ bọc bên ngoài, chỉ còn lại tâm hồn dịu dàng hòa nhập vào không gianlinh thiêng nơi đây.

“Thích nơi này không?”

“Khó quên.” Khánh Đệ khẽ thở dài, “Đây là quê hương anh mà”.

“Tiến về phía trước nửa tiếng nữa có một cái hồ, phong cảnh ở đó rất đẹp, anhđưa em đi xem nhé.”

Khương Thượng Nghiêu bế cô lên ngựa, lòng nuối tiếc, cuối tháng Tám trời lạnhrồi, nếu không…

Khánh Đệ ngọ nguậy trong lòng anh, “Đừng có sờ mó lung tung!”.

“Khánh Đệ, mùa hè bên hồ ấy hoa cỏ thơm ngát, cũng không có nhiều người qualại, em nói xem…”

Cô quay lại nhìn Khương Thượng Nghiêu, mặt anh chẳng chút ngượng ngùng haybối rối, ngược lại ánh mắt còn như phát sáng.

“Anh cũng biết giờ trời đang lạnh, em lại mới hết cữ, đừng hy vọng em cùnganh xuống nước, còn cả chuyện đó…” Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, “Đợimùa hè sang năm đi”.

Anh nhướng mày, toét miệng cười vang một tiếng, chân thúc ngựa, con ngựa laoxuống dưới đồi trong tiếng thét lanh lảnh của cô.

Buổi tối ở Mông Cổ, cháu trai của Đức Lặc Cách Mã là Bố Nhật Cố Đức tặng chohai vợ chồng anh một cây trường cung. Vốn là vũ khí sinh tồn trên thảo nguyêntrước kia, giờ nó đã trở thành hàng lưu niệm cho khách du lịch. Trong Tứ VươngTử Kỳ cũng có một gian hàng thủ công dành riêng cho khách du lịch, nhưng thứ màBố Nhật Cố Đức tặng rõ ràng tinh xảo hơn, nguyên liệu cũng đẹp hơn.

Khương Thượng Nghiêu đã uống không ít rượu lúa mạch, lúc này giương cung thử.Sức khỏe như anh mà cũng chỉ căng được một nửa. Anh nheo mắt nhắm vào Khánh Đệđang ngồi trên ghế hét một tiếng “Bắn”, dây cung nẩy tưng, giả như có một mũitên được bắn ra.

Bị ánh mắt của anh khóa chặt, Khánh Đệ khẽ than thầm một tiếng, cũng may ánhlửa phản chiếu, nên không nhìn được vẻ khác biệt trên khuôn mặt đỏ hồng củacô.

Chỉ đôi vợ chồng trẻ mới hiểu được câu nói đùa đó, chủ nhà đương nhiên khônghiểu hàm ý của nó, nhưng ánh mắt quấn quýt lưu luyến như thế khiến ai cũng nhậnra tình cảm sâu đậm của hai người. Vì vậy, khi hai người sớm rời đi, quay trởlại lều của mình, đôi vợ chồng già cũng hiểu và nhìn nhau cười.

Buổi tối trời càng cao, không đen như mực, mà xanh thẫm tựa mặt biển.

Căn lều Mông Cổ mà gia đình người chủ tạm thời dựng cho hai vị khách rất đơngiản, trên đất trải thảm, lại thêm chiếc chăn da dê dày, cửa kiểu cũ dựng lên,Khánh Đệ lẳng lặng lắng nghe tiếng gió vi vu trên thảo nguyên xanh.

“Có lạnh không? Ngủ cạnh anh.” Anh kéo cô vào lòng ôm chặt.

“Em nhớ con trai quá.”

“Lại đau rồi?”

Mấy hôm nay, mỗi lần bị căng sữa Khánh Đệ đều nhờ Khương Thượng Nghiêu giúp,lúc này tinh thần cống hiến của anh lại nổi lên. Anh thận trọng xoa xoa, KhánhĐệ lập tức cảm thấy áo ướt ướt.

“Cần anh giúp không?”

“Làm việc của anh đi.” Khánh Đệ đấm vai anh, ngay sau đó phải rên lên mấytiếng do lực massage của anh.

Dưới ánh sao, đáy mắt anh lấp lánh, “Cứu anh, Khánh Đệ”.

“Không thèm cứu anh, xấu xa.” Nhớ tới chuyện xảy ra trong đống cỏ khô hồichiều, mặt cô đỏ bừng, chuẩn bị đứng dậy đi tìm máy hút sữa.

Khương Thượng Nghiêu nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, bàn tay như muốn trừng phạt,”Miệng anh mệt rồi, buổi chiều làm quá…”

“Anh nói nhỏ thôi.” Vành tai Khánh Đệ đỏ rần, vội vàng bịt miệng anh lại,”Yên tĩnh thế này, người ta nghe thấy hết”.

“Được, anh không lên tiếng.” Anh cười khẽ, cúi mặt hôn vào tai cô, đầu lưỡinhạy cảm khiến cô không kìm được run rẩy, còn dưới tay anh, vị trí căng cứng đaunhức của cô đang dần được giải thoát.

“Xin anh đấy, em đau lắm.”

“Xin ai cơ?” Anh chống tay lên nhìn cô, mắt tràn ngập ý cười.

Theo tần suất di chuyển của ngón tay anh, Khánh Đệ rên khẽ. Nơi hoang vắngyên tĩnh, hơi thở của cô trộn lẫn với nhịp đập của trái tim anh, vọng lại bêntai, rất đỗi dịu dàng. Khánh Đệ chuẩn bị mở miệng, anh cúi xuống, như có nhưkhông lướt một nụ hôn trên môi cô, sau đó dịch dần xuống nơi cô đang đê mê,thích thú phát ra những tiếng rên khẽ.

Khánh Đệ ôm chặt đầu anh, ngón tay luồn vào tóc anh, khẽ gọi: “Xin anh, ngườiem yêu, yêu đã rất lâu rồi… sau này còn yêu cả đời nữa…”.

Khương Thượng Nghiêu túm lấy tay cô, khẽ hôn từng ngón, từng ngón một, “KhánhĐệ…”.

Trời càng về khuya, cơ thể cô lộ dần từng chút, từng chút dưới ánh sao. Ánhmắt anh đảo quanh, rồi lại nhìn vào khuôn mặt cô, sau đó nụ hôn trượt theo ánhmắt, an ủi cô, kích thích sự vui sướng của cô. “Người em yêu… yêu rất lâurồi… yêu cả đời…”

Lời nói ấy chính là giai điệu vĩnh hằng đẹp đẽ nhất trên thảo nguyên bao la.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.