Với kinh nghiệm và khả năng của Diêu Cảnh Trìnhmà nói, gặp chuyện có thể đưa ra một quyết định thỏa đáng cân bằng cả hai phíalà việc tương đối khó.
Chỉ có điều cậu ta luôn tự nghĩ mình thông minh,cho rằng bất luận kết quả có thế nào thì cũng chỉ là sự đấu đá giữa hai thế lực,không liên quan tới mình. Vì vậy, cho dù Tang Cẩu có dùng thù đoạn hãm hại đểdìm cậu ta xuống nước, cậu ta cũng chẳng để ý. Nếu kể với anh, Khương ThượngNghiêu có thể sẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó buông một câu: “Việc này ailàm chẳng được, tại sao lại là cậu?”.
Đáng tiếc, những dòng nước ngầm chảy bên dướiVấn Sơn, tiềm ẩn rất nhiều những con sóng lớn. Mà tất cả những điều đó, KhươngThượng Nghiêu đều không biết rõ.
Công việc của anh ca kíp rất vất vả, mỗi lầntheo tàu là đi liền ba bốn ngày. Sau Tết lớp ghita bắt đầu hoạt động trở lại,nhận thêm vài học sinh mới, thỉnh thoảng được nghỉ, cũng phải ở bên Diêu NhạnLam, còn phải xem giá cả thị trường cổ phiếu, nghiên cứu đồ thị chứng khoán. Anhsử dụng toàn bộ thời gian rảnh rỗi chỉ để khiến số tiền tích cóp của mình sinhlời, mặc dù tốc độ tương đối chậm.
“Mấy tên cướp này, gan cùng to thật. Dám cướpcủa giữa ban ngày ban mặt.” Bà anh xem xong chương trình tin tức trên tivi, lắclắc đầu đi vào bếp.
Bên cạnh Vấn Sơn, ngoài mấy mỏ than của nhà nướcthì còn có rất nhiều những mỏ than nhỏ của tư nhân. Mấy ngày gần đây liên tiếpxảy ra các vụ cướp, người bị hại đều là những ông chủ mỏ than tư nhân mang theorất nhiều tiền mặt trên người. Mặc dù chưa đến nỗi gây ra án mạng, nhưng tin tứcđược đưa liên tiếp, nên cũng gây hoang mang trong dư luận.
Từ trước tới nay bà anh luôn là người có tinhthần chính nghĩa cao, Khương Thượng Nghiêu bật cười trước sự tức tối củabà.
Mẹ anh đang đan áo len, những ngón tay nhanhthoăn thoắt, tốc độ nói lại càng nhanh hơn: “Mẹ nghỉ đi, để bát đũa đấy con rửa.Nghiêu Nghiêu, con ngồi xuống đây, mẹ có chuyện muốn nói với con. Mấy hôm trướcchẳng phải mẹ đã đến nhà chủ nhiệm Hầu sao? Tin tức chính xác rồi. Khu căn hộphía trước sẽ rút thăm theo thâm niên công tác. Nhà mình cũng có phần. Lần nàymẹ quyết rồi, nhưng cũng đau đầu lắm. Cậu con không dám quyết, muốn vay tiền thìphải hỏi qua mợ con, mà nếu thế chắc không có khả năng. Mẹ nghĩ kỹ rồi, quyếtđịnh không hỏi vay nữa. Mẹ hỏi con, mấy năm đi làm, con tiết kiệm được baonhiêu? Bình thường mẹ không quan tâm tới mấy việc này, nhưng giờ cũng chỉ muốntốt cho con, vì cái nhà này, con hãy nói thật, để mẹ xem thiếu bao nhiêu cònbiết đường đi vay thêm”.
Mỗi lần ra vào nhà, Khương Thượng Nghiêu đềungẩng đầu lên đếm số tầng đã được xây xong của căn hộ phía đối diện. Chờ đợigiây phút này đã lâu, nên khi nghe được tin đấy một người vốn rất điềm tĩnh nhưanh cũng có phần không tránh khỏi xúc động. Anh đã tính toán số tiền tiết kiệmgửi ngân hàng và số cổ phiếu mình đang nắm giữ, mặc dù không đáng bao nhiêunhưng con số đó cũng khiến mẹ anh phải kinh ngạc.
“Mẹ, mẹ cũng biết rồi đấy, theo tàu bao giờ cũngcó thu nhập ngoài.” Anh không muốn nói dến chuyện mình chơi cổ phiếu sợ mẹ lolắng, nên mới giải thích như thế.
Cùng làm trong ngành, Khương Phượng Anh cũnghiểu được những mánh lới trong đó: “Con đừng làm quá, để người ta biết không hayđâu”, nói rồi thở dài thườn thượt: “Cũng còn thiếu nhiều”.
Tâm trạng kích động của Khương Thượng Nghiêu lậptức dịu xuống. Anh im lặng, đầu ngón tay vô thức vuốt qua tờ báo chứng khoánđang cầm. Một mã trên đó đã bị anh vạch bằng bút đỏ, 000251. Cuối năm ngoái anhđã nghiên cứu hết mấy trăm mã cổ phiêu trên đồ thị, loại trừ phần lớn những mãtrong số đó, rồi lại nghiên cứu báo chứng khoán năm nay, chỉ để lại chưa tớimười mã. Mã chứng khoán của công ty y dược này là mã anh hy vọng nhất, chỉ sốP/E (1) thấp tới mức không bình thường, hơn nữa suốt hai năm gần đây luôn quanhquẩn ở đường đồ thị thấp. Hồi đầu tiên để ý tới mã này cảm giác như có một giaiđiệu leng keng của chuông vang lên trong đầu, lờ mờ nhận ra rằng đây là cánh cửađã được hé mở mà số phận dành riêng cho anh chăng? Nhưng bản tính anh cẩn thận,không dám mua vào, vì vậy đành tiếp tục quan sát chờ thời cơ đột phá.
(1) Chỉ số P/E: Một tỷ lệ phần trăm giữa thịgiá một cổ phiếu và thu nhập trên một cổ phiếu.
Cho tới tận hôm nay anh vẫn còn do dự, nên muavào với một số lượng nhỏ trước hay là dốc hết toàn bộ vốn liếng vàođó?
Nhìn từ cửa sổ qua, khu công trình phía trướckhông còn thi công nữa. Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mờ mờ củakhung cầu trục vừa lớn vừa vững chắc, mỗi ô cửa sổ của mỗi tầng nhà bên đó, cómột ngày sẽ sáng lên những ánh đèn màu vàng cam ấm áp, đấy là nhà của anh vàDiêu Nhạn Lam.
“Mẹ, khu căn hộ đó chắc phải giữa năm mới xâyxong đúng không ạ? Đến giữa năm có khi con cũng đủ tiền rồi.” Ánh mắt KhươngThượng Nghiêu rực sáng.
Trong lòng anh tràn ngập những hy vọng tốt đẹp,và cả sự tự tin nữa. Nhưng vẫn có những dự phòng xấu nhất không dám nói với DiêuNhạn Lam, anh sợ người con gái ngây thơ ấy sẽ phải mừng hụt.
Đàn ông khi suy nghĩ vấn đề bao giờ cũng rấtthực tế. Nhưng, đối với một cô gái mới mười tám tuổi, mối quan hệ của Diêu NhạnLam và Khương Thượng Nghiêu trong con mắt cô, hoàn toàn được nhìn từ góc độ củatình yêu. Vừa cất tiếng khóc chào đời đã biết anh, dùng bình sữa của anh, mặcquần áo cũ của anh, hơi ấm cơ thể anh thân thuộc như của chính bản thân mình.Cuộc sống hiện thực, mặc dù sẽ có ngày không tránh khỏi những vất vả lo toan vềcơm áo gạo tiền, nhưng tình cảm sâu đậm của hai người đủ để vượt qua nhữngchuyện như nhà nhỏ, lương thấp, rồi ngày một sẽ tốt đẹp hơn.
Nhưng bất kỳ ai khi đối mặt với sự thay đổi theohướng tích cực hơn, sao có thể không vui mừng chứ? Khi nghe mẹ nói nhà họ Khươngđang gom tiền mua căn hộ theo chế độ phúc lợi, Diêu Nhạn Lam cũng vui mừng khônxiết, nhoài mình bên cửa sổ nhìn về phía công trường rất lâu. Giây phút vui mừngqua đi, mẹ cô chau mày suy tư: “Nhà chúng ta cũng chẳng giúp được gì, nói chocùng chuyện của con và Nghiêu Nghiêu cũng đã định rồi, sau này gả con sang đấy,căn nhà đó con cũng có phần.Nếu không vì hai con, cô Khương đâu phải lo lắng nhưthế, lo lắng tới mức nhiệt đầy miệng. Haizz, giá mà có bố con ở đây, ông ấy làngười có bản lĩnh, nếu có ông ấy…”.
Diêu Nhạn Lam cầm cặp sách lên, mẹ cô không để ýthấy là cô đã đi ra đến cửa, càng không nghe thấy câu nói “Mẹ, con đi học đây”,miệng vẫn đang lẩm nhẩm nhắc lại chuyện cũ, nhắc lại những ưu điểm của người đànông đó.
Đối với người mẹ mãi mãi không thoát khỏi cáibóng của quá khứ, Diêu Nhạn Lam cảm thấy thật sự bất lực. Gia đình đã đến bướcnày rồi, mẹ vẫn không chịu đối mặt với hiện thực, bà vẫn cho rằng người đàn ôngkia vì cuộc sống quá khó khăn, lại quá đỗi kiêu ngạo nên mới chấp nhận việc thahương lưu lạc bên ngoài không chịu về nhà. Những lúc mẹ tự ngồi nói một mình,câu mà mẹ thường hay nhắc đi nhắc lại nhiều nhất là “Ông quay về đi, không kiếmđược tiền cũng chẳng sao, cả nhà sống bên nhau là đủ rồi”.
Trong ký ức của Diêu Nhạn Lam, khi bố ở nhà quảthực ông đúng là người bố tốt. Lúc nào cũng qua loa đại khái, thường cất tiếngcười sảng khoái, cũng thường bế cả hai chị em cô, thỉnh thoảng khi về còn mangcho hai chị em vài món quà nhỏ rẻ tiền. Nhưng ở nhà chẳng được bao lâu đã bắtđầu chê mẹ nói nhiều em trai ồn ào, không chịu được thu dọn hành lý quay trở lạiThâm Quyến tiếp tục công việc làm ăn lớn mà ông vẫn luôn miệng nhắcđến.
Diêu Nhạn Lam nghĩ có thể ông chỉ là thiếu tráchnhiệm đối với gia đình, thiên về lối sống tự do, nhưng cũng có thể ông đã mệtmỏi với mẹ với gia đình, nên đã xây dựng một gia đình mới rồi cũng không chừng.Còn mẹ lại chọn cách ghi nhớ những điếm tốt của người đàn ông này, dường như chỉkhi tự lừa dối mình như vậy, mẹ mới giữ được tia hy vọng để sống trong sự chờđợi mòn mỏi của mình.
Đứng dưới gốc cây bách nhìn về phía cổng trường,Diêu Nhạn Lam mới có thể đặt những phiền não trong nhà ra khỏi đầu, nhưng lúcnày sự lo lắng và nóng lòng sốt ruột lại trào lên.
Một chiếc xe con tùy tiện đỗ ngay trước cổngtrường Nhất Trung của Vấn Sơn, từ trong xe có một cánh tay thò ra, búng tànthuốc xong lại thu về.
Thành phố Vấn Sơn nhỏ bé vào năm 1999, nhữngchiếc xe con của Nhật đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, huống hồ đây lạilà một chiếc xe màu đỏ chói mắt, đỗ chắn ngang hơn nửa chiếc cổngsắt.
Diêu Nhạn Lam vô thức rụt người lại trốn sau gốccây, hoảng sợ nhìn xung quanh, không thấy một ngưòi bạn quen nào. Cô vừa lo vừasợ, lo là vì cậu em trai Cảnh Trình buổi trưa không thấy về nhà cứ lêu lổng khắpnơi, khi có chuyện không thể tìm được, sợ là vì sự bám riết của người đó, daidẳng không rời.
Không biết anh ta làm thế nào mà biết trường côhọc, lần đầu tiên khi đứng chặn cô ở cổng trường, anh ta khen cô đẹp, nói rằngsống ở Vấn Sơn hơn hai mươi năm sao chưa từng gặp cô.
Rõ ràng là lời khen, người nói cũng rất nghiêmtúc chân thành, nhưng lại khiến Diêu Nhạn Lam nghĩ đến bốn từ: Trêu hoa ghẹonguyệt. Nhớ buổi tối đi ăn đêm hôm đó, đám bạn tướng mạo hung dữ của anh ta thôlỗ cho Cảnh Trình một cái bạt tai, Diêu Nhạn Lam đột nhiên cảm thấy sợ hãi khiếpvía. Khi ấy cô giả vờ làm như anh ta nhận lầm người, lùi mấy bước để tránh. NgụyHoài Nguyên đưa tay ra rồi rụt ngay lại, gần như muốn nắm bắt suy nghĩ của cô,càng khiến cô khinh ghét và kinh hãi.
Cô nói: Chắc anh nhận lầm người rồi. Đối phươnglại phì cười đáp: Có thể nhận lầm bố mẹ chứ không thể nhận lầm cô.
Cô không biết phải nói gì.
Sau đó Ngụy Hoài Nguyên mời cô đi ăn cơm, lúcđầu cô từ chối, anh ta lại nói sẽ đưa cô về. Khi ấy đang giờ tan học, Diêu NhạnLam bị anh ta giữ lại ở cổng trường quấy rầy khá lâu, thật may khi ấy cô liếcthấy bóng dáng một cô bạn quen trong đám học sinh đang túm năm tụm ba xì xào bàntán, Diêu Nhạn Lam vội chạy tới thân mật khoác tay cô bạn kéo đi, lúc đó mới coinhư được giải thoát.
Diêu Nhạn Lam vốn nghĩ rằng đấy chỉ là việc nhỏ,sau khi bị cô từ chối đối phương sẽ thấy khó mà lui. Nhưng sự việc xảy ra sau đóthật ngoài dự liệu của cô, Ngụy Hoài Nguyên cứ cách năm ba ngày lại xuất hiện,hỏi cô bao giờ thì tan học, còn sau khi tan học thì lại hỏi cô có muốn đến ănthử ở một nhà hàng mới mở nào đó không. Khi bị cô từ chối anh ta cũng không nổigiận, nói tạm biệt rồi lên chiếc xe con đã được đỗ lại rồ ga phóngđi.
Mặc dù anh ta không còn có những hành động thôlỗ như lần gặp mặt đầu tiên, nhưng vẫn khiến cô sợ phát khiếp. Cô được bao bọctừ nhỏ, người nhà quan tâm chăm sóc, em trai chuyện gì cũng nhường nhịn, KhươngThượng Nghiêu lại càng không phải nói. Ngay cả người thô lỗ như anh Hắc Tử, mồilần không cẩn thận trêu cho cô khóc, cũng chỉ là chuyện xảy ra thời thơ ấu màthôi.
Kẻ mà cô sợ chính là người bạn hung hăng độc áccủa Ngụy Hoài Nguyên, buổi tối đi xem phim Cảnh Trình và tên côn đồ đó suýt nữathì đánh nhau, bộ dạng cục súc của tên đó khiến chân cô muốn nhũn ra. Cô sợ nếuđộng đến những người đó, một khi ứng xử không khéo sẽ hại em trai bị đánh hoặckhiến Khương Thượng Nghiêu phải lộ diện giải quyết hậu quả giúp mình.
Vì vậy nếu có thể tránh là cô tránh.
Buổi trưa trường Nhất Trung ở Vấn Sơn không mởcổng lớn, mà chỉ mở cổng ngách bên cạnh. Ngụy Hoài Nguyên ngồi trong xe đỗ ngaytrước cổng trường, học sinh ra vào tấp nập, Diêu Nhạn Lam biết mình không thểtránh được ánh mắt của anh ta. Sắp tới giờ vào lớp, học sinh đi lại ngày một ít,cơ hội để lẩn tránh lại càng xa vời.
Cùng lúc tiếng chuông vào lớp reo lên, một đầuthuốc lá được ném từ trong xe ra, tiếp theo là tiếng động cơ lại rú lên ầm vang.Cảm tạ Thượng đế, lại trốn được một lần nữa. Diêu Nhạn Lam ngồi xổm lâu khiếnhai chân tê cứng, vịn vào cây bách đứng dậy, cho đến khi chiếc xe màu đỏ lao vụtra đường lớn, cô mới dám lộ diện.
Cô tưởng rằng lại một lần nữa thoát thân thànhcông, còn đang thầm tự khen mình may mắn, không ngờ khi chỉ còn một bước chânnữa là vào tới cổng trường, thì đột ngột bị một bàn tay kéo lại từ phíasau.
Quả nhiên nghe thấy tiếng cười sảng khoái sauthành công của Ngụy Hoài Nguyên: “Biết ngay là em trốn anh mà, anh đã nhìn thấyqua gương chiếu hậu”.
Diêu Nhạn Lam hất tay anh ta ra nhưng khôngthành công, nghe thấy những tiếng chuông báo vào lớp sau cùng, cảm giác mấyngười bạn xung quanh đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, khi ấy sắc mặt cô tái nhợthoảng hốt, chỉ biết lặp đi lặp lại câu: “Tôi phải vào lớp rồi”.
Ngụy Hoài Nguyên cũng không buông tay, nhìnkhuôn mặt trắng bệch của cô, đôi đồng tử đen láy đang nháo nhác tìm quanh khắpnơi như mong chờ có ai đó dột ngột xuất hiện, cứu cô thoát khỏi tai họa này,trong lòng anh ta lại trào lên cảm giác vui sướng như người thợ săn bắt được conmồi.
“Anh biết em phải vào lớp, anh có ngăn cảnđâu.”
Diêu Cảnh Lan vừa lo sợ vừa ấm ức, phản bác:”Vậy anh mau buông tay ra đi”.
“À!” Ngụy Hoài Nguyên vờ như chợt nhận ra, buôngtay rồi tự lẩm nhẩm một mình: “Mấy giờ em tan học? Sáu giờ? Anh đợiem”.
Diêu Nhạn Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bènlập tức quay lại trừng mắt với anh ta: “Anh… anh đừng quá đáng. Tôi không quenanh, còn nữa, nói cho anh biết, tôi và Khánh Đệ là bạn thân”.
Câu nói đó không những không dọa được Ngụy HoàiNguyên mà còn khiến anh ta nở nụ cười nham hiểm: “Thế chẳng phải càng tốt sao?Đã thân lại càng thân!”.
Diêu Nhạn Lam không hiểu kiểu nói đùa mà nhữngngười này thường nói, trong lòng cô bỗng thấy rất xấu hổ, không sao kìm nén đượccảm giác sợ hãi ban đầu, nên cô quay ngoắt người lại chạy thẳng vào trongtrường.
Ngụy Hoài Nguyên nói với theo từ phía sau: “Cònchưa nói xong mà, buổi tối cùng ăn cơm, lần này đừng trốn nữa, anh không có đủkiên nhẫn đâu…”.
Ngụy Hoài Nguyên đang nói bỗng khựng lại giữachừng, bởi vì anh ta cũng nhìn thấy người mà Diêu Nhạn Lam nhìn thấy.
Thấm Khánh Đệ với sắc mặt lạnh như băng đứngdưới cột trụ cổng trường, ánh mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía họ khôngbiết bao lâu rồi.
Với cô em họ này, Ngụy Hoài Nguyên luôn cảm thấykhông biết phải cư xử như thế nào. Ái Đệ thì còn có thể trêu đùa nịnh bợ vàicâu, tặng cho nó mấy món quà nhỏ đỗ dành là nó vui ngay, anh ta có thể tận hưởngcảm giác được sùng bái, nhưng Khánh Đệ thì không thế. Khánh Đệ quen cách cư xửkhách sáo, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đằng sau khuôn mặt điềm tĩnh ấy là ánhmắt dò xét như bậc bề trên dò xét kẻ bề dưới. Điều này khiến Ngụy Hoài Nguyênvừa tức giận lại vừa cảm thấy lúng túng, mất tự nhiên.
Còn Diêu Nhạn Lam sau khi đột ngột phát hiện rasự có mặt của Khánh Đệ, đặc biệt là thái độ quan sát rất nghiêm nghị ấy, NhạnLam lập tức cảm thấy trào dâng một cảm giác xấu hổ mãnh liệt hơn, ngay sau đó làấm ức ghê gớm. Nhạn Lam không kịp suy nghĩ về việc tại sao lại đột nhiên nảy rasuy nghĩ muốn giải thích với Thẩm Khánh Đệ, mà lập tức chạy thẳng về lớp học củamình.
Sau khi Nhạn Lam rời đi, Ngụy Hoài Nguyên cố làmra vẻ thoải mái, cười nói với Thẩm Khánh Đệ: “Bạn em… rất thú vị, rất đángyêu”.
“Anh Hoài Nguyên, hồi Tết hình như bác gái cónói năm nay anh cưới vợ rồi.”
Ánh mắt Ngụy Hoài Nguyên chợt lóe lên: “Chuyệncòn chưa chắc chắn thì vẫn có khả năng khác chứ”, nói xong, cô em họ trước mặtlại nhìn anh ta bằng ánh mắt bình tĩnh ấy, ánh mắt tràn ngập sự soi xét, bấtgiác anh ta cảm thấy bối rối, vội nói tiếp: “Anh đi đây, chiều nay anh còn cóviệc”.
Ánh mắt nhìn đuổi theo Ngụy Hoài Nguyên, cho tớikhi bóng anh ta khuất ở phía đường bên kia, nét mặt căng thẳng của Khánh Đệ mớigiãn ra, khẽ thở dài trong lòng: Diêu Nhạn Lam đâu phải loại con gái thực dụng,còn ông anh họ của cô cũng có phải là người nổi tiếng đâu, tại sao cô lại giậndữ như vừa bắt được gian tình thế? Cô làm gì có tư cách tức giận thay cho KhươngThượng Nghiêu?
Cho tới buổi tối, Diêu Nhạn Lam đột ngột xuấthiện ở cửa lớp Một khối Mười đợi cô, Khánh Đệ cảm thấy tức cười sau đó lại thấybất lực.
Diêu Nhạn Lam sau khi đuổi khéo em trai mình điliền hỏi Khánh Đệ có thời gian không, Khánh Đệ cũng hiếu được ít nhiều nội dungcâu chuyện mà Nhạn Lam định nói, liền đặt số sách vở đang định cất vào cặp trêntay xuống.
Thời tiết đầu xuân, những cây bách già ngoài lớphọc vẫn chưa lên lá non, tán cây trơ trụi vươn cành về phía bầu trời, mặt trờiđỏ rực bắt đẩu lặn phía xa xa như đang treo trên đầu cành cây lơ lửng. Ánh mắtKhánh Đệ hướng về phía Diêu Nhạn Lam, Nhạn Lam cúi đầu, mái tóc dài đen nhánhbuộc đuôi ngựa thả trên vai, càng làm nổi bật phần gáy trắng ngần.
Bất giác Khánh Đệ thấy ngưỡng mộ.
Cứ thế này mà lẳng lặng ngồi xuống thì cũngkhông phải lắm, cô đành phải nói trước: “Em cũng không biết do đâu mà anh embiết trường của chị, có lẽ do Ái Đệ, hai người bọn họ có quan hệ khá thân thiết.Nếu như Ngụy Hoài Nguyên làm phiền chị, mặc dù em không thể thay anh ấy, nhưngcũng muốn nói lời xin lỗi”.
Diêu Nhạn Lam ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạcnhiên.
“Chị không cần phải giải thích gì với em cả.”Khánh Đệ cười hối lỗi vì sự lạnh lùng trước đó của mình, nói thêm: “Anh họ em,anh ấy… hơi lăng nhăng, nói dễ nghe hơn thì là đa tình. Em hiểu sự khó xử củachị”.
Diêu Nhạn Lam thở phào, dường như sự thấu hiểucủa Khánh Đệ đối với cô rất quan trọng. “Vậy có thể nói giúp với anh em, để anhta đừng đến tìm chị nữa. Cứ thế này chị đi học không yên tâm… làm phiền emrồi”, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Khánh Đệ, giọng Nhạn Lam như yếu hẳnđi.
Khánh Đệ tự nhiên bực mình: “Cứ thế này? Hôm naykhông phải lần đầu tiên sao? Chị không từ chối anh ấy à? Tại sao không nói thẳngvới anh ấy rằng chị đã có bạn trai rồi? Còn nữa, sao chị không nói với anhKhương?”.
Diêu Nhạn Lam vội vàng giải thích: “Chị có từchối, lần nào chị cũng nói chị không quen anh ta, lần nào tránh được là chịtránh. Còn về việc bạn trai… có thể nói không? Tối hôm ấy em cũng nhìn thấyrồi đấy, bạn anh ta hung hăng như thế, chị nói ra rồi liệu có gây rắc rối choanh Khương không?”.
Ánh mắt ngây thơ bức thiết nhìn cô như muốn biếtđáp án khiến Khánh Đệ có chút mệt mỏi, xem ra Nhạn Lam cũng rất thôngminh…
Khánh Đệ đưa tay lên trán thở dài: “Có nhữngviệc nếu tự mình giải quyết được thì tốt biết mấy, nhưng nếu không giải quyếtđược thì cũng đừng cố giữ lấy. Chị không hiểu anh họ em, anh ấy…”, trước mặtngười ngoài không tiện nói xấu người trong nhà, Khánh Đệ chỉ còn biết thở dàithêm cái nữa: “Nói rõ với anh Khương sẽ tốt hơn, em thấy anh ấy cũng không phảilà người không dám gánh vác đâu”.
“Anh ấy bận, chị không muốn anh ấy phải lolắng.” Diêu Nhạn Lam cúi đầu: “Thật sự không có cách nào khác sao?”.
Cách khác? Khánh Đệ thật ác ý khi nghĩ nếu nhưtạo thêm cho họ vài cơ hội nữa, thì liệu cô và anh có cơ hội được ở bên nhaukhông? Nhưng nếu làm thế thì anh sẽ… Khánh Đệ cắn môi, tự thấy khinh bỉ bảnthân vì có thể nảy sinh ra được thứ suy nghĩ đen tối ấy.
“Chị sẽ làm theo lời em xem sao. Nếu nói chị đãcó bạn trai mà anh ta vẫn như thế thì làm thế nào?”
Giọng Diêu Nhạn Lam tràn ngập lo lắng, Khánh Đệnhớ lại cảnh lần đầu tiên Diêu Nhạn Lam xuất hiện trước mặt cô vào năm ngoái:“Chị là Diêu Nhạn Lam”, nụ cười ấm áp, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng khôngkém phần tự tin.
Khánh Đệ luôn cảm thấy bị bao phủ bởi bóng đencủa Diêu Nhạn Lam, từ diện mạo cho tới thành tích học tập, cũng không sánh đượcvới người ta. Ngay cả mối tình đầu, Diêu Nhạn Lam nhanh hơn cô một bước. Nhưnglúc này, trái tim đã từng bị gặm nhấm bởi sự ghen ghét đố kỵ, khi đối diện vớiđôi mắt tràn đầy âu lo của Diêu Nhạn Lam, lại dần dần trở về nguyên vẹn. KhánhĐệ đã hiểu tại sao Khương Thượng Nghiêu lại thích Diêu Nhạn Lam, cô ấy giống nhưcon thú nhỏ khiến mong muốn được bảo vệ của người ta bị thôi thúc mãnh liệt, bảovệ cô ấy là điều đương nhiên.
Khánh Đệ do dự nói: “Anh họ em chỉ sợ duy nhấtmột người đấy là bác trai, em sẽ giúp chị nghĩ xem có cách gì không”.
Khuôn mặt Diêu Nhạn Lam giãn ra với một nụ cười:”Chị biết là em sẽ giúp chị mà. Ngay lần đầu tiên quen em, chị đã biết em là làmột người bạn tốt”.
Cánh tay đang cầm cặp sách của Khánh Đệ khẽkhựng lại trong giây lát. Bạn tốt… Giống như những lời chế giễu suy nghĩ đen tốivừa rồi của cô vậy. “Em cũng cảm thấy thế.” Cô kéo miệng ra cười, đứng dậy nói:”Đi thôi, về muộn là không kịp ăn cơm tối đâu”.
Nụ cười của Diêu Nhạn Lam vụt tắt: “Anh họ em cólẽ đang ở ngoài kia”.
“Vậy em ra trước, chút nữa chị hãy ra.” Hồi Tếtnghe bác gái vui mừng hớn hở khoe về hôn sự sắp tới của con trai, tỏ ra rất hàilòng với con dâu tương lai, khi nhắc đến nhà thông gia lại càng không giấu đượcvẻ đắc ý. Lúc ấy Khánh Đệ chỉ thầm ồ lên mội tiếng dài trong lòng, nhớ đến hìnhảnh cô gái với dáng vẻ kiêu căng, nhưng nhan sắc bình thường gặp ở quán internettrước Tết, rồi lập tức lại liên hệ ngay với tiền đồ rộng mở mấy năm gần đây củabác trai.