– Bẻ chĩa hả? – Chị Lam nổi lửa lên tiếng.
– Ừa đó rồi sao? Chị làm gì em? Em nói hong thích là hong thích, có trời xuống cũng hong cãi lại em đâu mà mừng.
Sang lần đổi phong thái thứ ba, “bà mẹ tuyệt vời của Quân” lại đổi phong cách.
– Con tao cái gì cũng dám làm vì mày mà mày lật lọng kiểu này… Nhìn mặt mày lầm chết! – Bả bắt đầu xỉa xói.
Phần tôi, cũng từ từ nổi điên:
– Tui hong có nói con bà cho tui gì hết áh, chính ổng tự làm. Bà suy diễn lung tung, nói xọ bên này bên kia một hồi tui chửi thúi mặt bây giờ. – (~_~) Tự nhiên lộ cái nết hư thúi ra. – “Bà mấy tuổi thì thây kệ! Ăn nói xúc xiểng gặp tui là hong yên àh. Chị em với nhau nãy giờ tui có nói xốc bà câu nào chưa mà chửi người ta như tạt nước lạnh dzạ? Tưởng tui hiền hả? Lầm rồi pà! Thằng Tũn bây giờ mười bảy tuổi rồi chứ hong phải lên năm lên sáu mà ăn hiếp. Xưa như bài Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn rồi!” – Chung quy cũng vì tôi bị dồn ép thôi mà. Thử hỏi coi, có ai thích mình bị nói là “đồ lật lọng”, “đồ cái thứ lừa tình” mà thích cho nổi. Tôi có thì chịu, đằng này hong có thì dại gì im họng lại. Ai bị chửi kiểu đó mà ngậm bồ hòn là dở lắm!
– Em hong thương thằng Bèo sao? – Tự nhiên chị Lam bật khóc.
(~_~) Chết chưa! Nếu mà có Quân ở đây thể nào cũng nói tôi ăn hiếp mẹ ảnh cho coi. Có… có phải tại tôi đâu chứ. Chỉ mới “hơi hơi” lớn tiếng mà đã rưng rức rồi. Thằng con thì chuyện động trời động đất gì cũng dám làm, bà mẹ thì yếu đuối thấy sợ hà.
Nhưng khổ một điều là hễ tôi nhìn thấy đàn bà con gái khóc (bất kể tuổi tác) thì lúc nào cũng động lòng trắc ẩn hết. Trường hợp này không ngoại lệ. Chị Lam cúi gằm xuống, mắt thì đỏ hoe còn tay thì chậm khăn giấy lau nước mắt. Nhìn tội ghê lắm! (>_<)
– Tất cả àh? Về mọi thứ hả? – Tôi hỏi lại bằng vẻ ngơ ngác của một con nai vàng đang giẫm đạp banh chành lá rừng rơi cuối mùa thu.
– Từ đầu tới cuối, nó đòi phẫu thuật thẩm mỹ, chị đồng ý. Bỏ thi trường đào tạo người mẫu, chị không dám phản đối. Xin tiền mua nhà, mua xe đua, đòi hơn người, chị cũng không nói khác được. Tại vì sao? – Lam chưa kịp nói hết.
Thì bị tôi nhảy vô họng chỉ:
– Tại vì sao?
– Thằng Bèo thương ba nó nhất! Nhà có ba người, gia đình hạnh phúc, con cái chăm ngoan. Sét đánh ngang tai, anh Thông bị mất việc, gánh một con vợ không bằng cấp, không học thức làm được cái gì để chia sẻ chứ. Có người bạn thân, hứa bảo lãnh tao qua Canada. Tao biết làm gì hơn? Đi giặt đồ mướn một ngày được mấy ngàn? Mình có cơ hội tốt sao không đi nước ngoài, qua bên đó ăn mắm mút dòi cũng còn có tiền gửi về cho chồng cho con. – Cái chuyện này thì tôi biết. Chị Lam là bà con xa bên dòng họ tôi, trước đây cũng có đồn chuyện này. Thiên hạ nói bả là mất nết, đàn bà thúi lường, bỏ chồng bỏ con theo trai qua nước ngoài sống để sung sướng. Lúc đó, tôi còn nhỏ xíu, không hiểu chuyện nhưng cũng đủ biết một điều là chị Lam không phải người như dzậy. Lí do gì thì không hiểu để nói, nhưng tôi tin là một người chị tốt như vậy, đến cả em họ còn thương hết lòng hết dạ thì con mình sao bỏ cho hay. – “Lúc làm đơn ly dị để có giấy độc thân, ba thằng Bèo không nói gì nhưng tao biết ảnh buồn dữ lắm! Tao cắn răng cắn cỏ, xách đồ xách đạc qua Canada cũng chỉ vì gia đình, hối hay không cũng đâu dám la. Tội chồng tội con mình, ở nhà bị thiên hạ xỉa xói, chúng nói xa nói gần đến nỗi ôm đồ về Sài Gòn mà ở cũng không yên. Anh Thông mày chết, thằng Bèo còn nhỏ xíu nhưng cũng biết nói một câu: “Mẹ ở bên đó yên tâm đi! Con mẹ lớn, con mẹ hong sợ người ta nói đâu.” kiểu đó thì tới chết tao cũng phải sống cho con mình.” – Lúc chị Lam đi, ở quê, Quân lúc đó là Bèo bị tụi con nít chửi là đồ “chó ghẻ da dày” vì có bà má theo trai. Ảnh đi học, chơi trong xóm, ra chợ… Chổ nào cũng xỉa xói, khi dễ. Có lần tôi đi chơi với tụi thằng Tèo, đi ngang qua chổ ảnh đang bị mấy thằng đứa con nít bu vô đánh đấm túi bụi, thấy chuyện bất bình thì xổ nho, tôi lôi thằng Tèo nhào vô “lụm hột” tụi đó để cứu thằng cháu họ (quan hệ nó rối rắm dữ lắm). Nó hong nói gì, chỉ đá vô… “giò giữa” tôi một cái rồi nói… (!>_<) là…:”Chừng nữa tao lấy mày dzề, tao học dzõ bảo kê mày lại!” rồi chạy biến vô nhà. Quả thực là… Quân đã làm đúng những gì ảnh nói. Nhưng mà thà đừng hứa thì tốt hơn.
Thảo nào giữa tôi và Quân có cảm giác gì đó quen thuộc lắm. Cảm giác đó giống như thể quen biết lâu, gặp lại thì thấy thương mến nhưng mà một khi vạch rõ, chỉ là quyến luyến cái tình nghĩa của nhau. Một thực tế, mỗi lần ở bên cạnh Quân, tôi lúc nào cũng thấy mình xa xôi trong cách suy nghĩ, khó lòng bộc lộ nổi bản thân mặc dầu người đó thì luôn bảo vệ mình bằng mọi giá. Đến khi chị Lam nói, lẽ tất nhiên hiện rõ.
– Chị không cần coi đâu là đúng, đâu là sai hả? Chị cưng con mình nhưng cũng phải nghĩ dùm em với chứ, em không có đủ “dũng khí” để mà làm mấy chuyện tày trời kiểu này đâu. – “Dũng khí” là những gì một người đồng tính cần khi muốn sống thật, nhưng tôi không có, chẳng muốn có thì đúng hơn.
– Ý em là sao? – Câu này mới thật sự là hay!
Tôi nghẹn ứ trong họng, nói không ra lời. Có nhiều thứ không cần thiết, nhưng đến một lúc nào đó nó lại trở nên rất hữu dụng, điển hình là mình phải im lặng. Tuyệt nhiên, tôi có lí do của bản thân mới không chịu… “chống lầy” chứ. Đâu phải hễ có người chịu lấy mình là được, còn cần phải nghĩ cho những người xung quanh nữa. Tôi thừa nhận là mình có nói câu: “Người không vì mình thì trời tru đất diệt” nhưng nếu nghĩ đúng ra, người mà quá “vì mình” thì ông trời có chắc là sẽ không tru không diệt kẻ đó. Tôi có ba cái không cùng ba cái cần mà.
– Chị cho em suy nghĩ! – Ôm cặp, “đứa con dâu” kiểu mọi đứng lên, bỏ mặc lại “bà mẹ chồng” kiểu rừng ở lại một mình. – “Đừng tới nhà em, được chứ? Chuyện giữa em và Quân em sẽ gặp trực tiếp ảnh, hai đứa giải quyết riêng thì hay hơn. Nhưng chắc là chị không có con dâu đực đâu!”
Quay đi, tôi bước nhanh ra khỏi quán, định bụng sẽ ngoắc một chiếc xe Bus để về nhà liền vào lúc này. Bây giờ, thật là mệt mỏi!
Tôi không phải hạng “bé bot” mỏng manh, hễ chút là mít ướt rồi chèm nhẹp. Nhưng lần này, lí do gì không biết, người tự cho mình kể từ lúc mười bốn tuổi phải ít khóc lại, bây giờ lại rưng rưng.
– —- o0o —–
Chuyện lớn. Đối mặt với vụ việc “giật dây thần kinh” kiểu này thì tôi thấy sợ chứ không có mừng một chút nào. Tôi không muốn mình làm cô dâu, dẫu sao thì dẫu, làm chú rể vẫn thích hơn chứ. Mặc kệ cái miệng thiên hạ! Ăn bắp bỏ cùi hả? Nghĩa lý gì sất. Thà là không yêu ai nữa chứ đừng bắt tôi phải công khai ra, việc đó thật khủng khiếp và đầy kinh tởm!
– Nãy tui biểu ăn với muối ớt ngon hơn mà cãi. Cậu cùi bắp quá!! – Miệng thì nhai chót cha chót chét còn giò cẳng thì gác ngược gác xuôi, con Kim thiếu điều chỉ còn chưa nhảy lên cho tôi ẵm nó thôi chứ điệu này thì cũng không khác mấy. Nó ngoạm nguyên một họng ổi rồi cứ vậy mà nói, không ra răng ra lợi gì hết.
Con Nhi thì ngồi tách ổi, nó vừa làm vừa rủa:
– Má ra! Cậu cháu mày sướng dữ, tao ngồi chẻ cho hai đứa bay ăn hả? Hong để lại tao chém rụng tay ra. – Rủa xong, lại ăn tiếp. – “Thằng này nó dzậy đó mày ơi! Ăn gì cũng chấm với mắm đường, khùng thấy ớn luôn!”
– Xìa… Cái này tao cũng có phần bỏ tiền ra bộ riêng tụi bay sao?
– Nhưng mà ăn cũng phải lựa cái nào được cái nào hong, có đâu mà điên điên khùng khùng như mày.
– Kệ tao!
– Thôi! – Cái họng con Kim y chang loa phóng thanh, lanh lảnh vang lên giữa trời trưa.
Tôi và con em mình im lặng, để coi nó định nói gì.
– Hai ông bà y chang chó dzới mèo hà. Hong yên nổi hả? Muốn nghe con này chửi lắm phải hong? Hay định đấu mỏ? – Con nhỏ đó bắt đầu nổi lửa.
– Hêy! Chơi ngon đó mậy! Tao mà sợ hả? Nhìn nè… Nhìn đây nè… – Tôi chu cái mỏ mình ra cho nó thấy. – “Họng tao bình thường không cần mài vẫn bén, để sẵn đó đó, đứa nào mà chướng là chửi cho thúi mặt, xấu mặt, ối mặt, bỉ mặt, mốc mặt, đơ mặt luôn chứ đừng nói là…”
– Ê Kim! Bồ mày là thằng nào? – Con nhỏ em tôi lái sang chuyện thời sự của nhỏ cháu họ. Nó đổi đài một cái roẹt.
Nghe nói tới ba cái vụ bồ bồ bịch bịch, rà dính ổ nên nhỏ mỏ trớt đó khoái trá ra mặt. Nó thì không giỏi nội trợ, dốt chữ, lười làm việc nhà, không thông ba cái chuyện đối nhân xử thế ra sao nhưng hễ nói tới tình yêu, ăn diện, chơi nổi, nhật nhẹt hay là… trai gái là y như rằng, không gì bằng.
– Bà quỷ! Bữa giờ đợi bà hỏi để tui khoe mà hong nghe động tịnh gì, éo dám nói sợ mang tiếng nổ. – Vừa nói, hai con mắt “bé Kim” thục nữ chớp chớp, chớp chớp giống mấy cô gái nhà lành. – “Nói tới anh An là không có gì bằng…” – Có mùi thuốc nổ. – “… sao mà thiên hạ so sánh nổi chứ.”
Leo xuống đi má! Truyền hình cáp mở hong được là người ta chửi rổ mặt đó pà nội. – Con em tôi lắc đầu ngao ngán.
– Nhớ ba mày làm giám đốc công ty vận chuyển chứ đâu phải làm bảo vệ kho đạn đâu ta!? Hay là hồi đẻ mày ra, chị tao hong có tiền mua sữa rồi mua thuốc nổ pha ra cho mày uống cà??? – Tôi thì vuốt cằm ve vỡn.
– Má… Kêu kể mà thằng này xỏ con kia xốc. *** chứ kể cho nghe nữa! – Nhỏ đó lên cơn tiếp.
– Thôi kể… – Tôi năn nỉ. Cũng hơi tò mò, thằng nào bạc phước mà chịu quen với con điên này kể cũng khổ. Nó thì cái gì cũng dám làm.
– Bồ mày đi học hả?
– Hong! Dốt thấy mẹ mà đi học gì. Ba nó làm san lấp mặt bằng, tiền cho nó đốt bớt chứ để nhà chật tủ. – Nói tới đây, con Mỹ Kim nó như có vẻ khoái trá lắm. – “Đẹp trai nhứt Q.1 luôn đó bà. Cao nữa. Nó nói hồi đó Thu Thuỷ rủ nó đóng cờ – líp Thinh – ộp – dú mà nó hong chịu. Cháu chắt gì Đàm Dzĩnh Hưng ai biết đâu. Thằng đó nhìn mặt nó đẹp trai chứ nhiều khi xạo thấy mẹ, sò lông muốn chết!” – Chẳng hiểu nổi là con này đang khen hay đang chê bồ mình nữa.
– Hèn chi mày quen với nó. Súng gặp đạn hong lấy gì mà hong hạp. – Em gái tôi thì trề môi khi dễ.
– Miễn sao đẹp trai, nhà giàu, giò dài là được rồi. – Hai dì cháu bắt đầu đâm chọt nhau. – “Tui giờ thử mà quăng nó ra coi, cả đám bu dzô chém giết lia lịa luôn chứ đừng nói. Bà có hong mà cũng ý kiến ý cò này nọ?”
– Tao hong muốn quen thôi mày.
– Hay hong có? – Con nhỏ chúa trời đánh đó cười đểu. – “Hịah ihị… Tưởng gì chứ mấy vụ “út út” là tui huốt bà xa lắc. Dân chơi *** sợ mưa rơi, mưa có rơi thì dân chơi cũng còn tiếp tục chơi!”
– Mày là con quỷ! – Tôi đá giò nó.
– Xin lỗi àh! Tui xài nó chứ nó làm gì xài nổi tui. Xía… Mấy thằng đẹp trai, nhà giàu, thơm lông tốt mỡ như nó mà lúc quen hong đạn lửa tưng bừng, tới lúc tui chán tui đạp rồi người ta hỏi, hong lẽ mở miệng nói… a coi… nói là: “Tụi em quen nhau trong sáng, tình yêu là trên hết! Chỉ mới nắm nay, nứt lưỡi thôi àh.” hả gì? Thời đại này mà nói kiểu đó mang nhục luôn đó ông! Bên trường tui có mấy vụ dzui lắm ha: Cá độ, con nào trong một tuần mà cua được mấy ông thầy mới về trường là được tặng chiếc E – lết. Thua mới thảm! Kéo nguyên đám tụi tui đi Plaza mua đồ cho bằng chết. Há há há… Tui xí ông dạy Toán.” – Y như trong truyện cổ tích, mụ dì ghẻ độc ác lúc biết Bạch Tuyết đã chết thì bả cười thiệt sảng khoái hết biết. Con Kim cũng vậy, nó lúc này nom trông vào rất ư là sung sức.
– Sao? Đẹp trai hong? Sao? – Đúng ra tôi định bụng sẽ hỏi câu này nhưng vì có nhỏ em ngồi bên cạnh mới sợ, không dám lên tiếng. Nó lại giành nói. Anh em tôi có cái nết y chang nhau. (*_*) Thoạt nghe cứ như “chuỵ em gái” nhểy?
– Nam tính dữ lắm! Bị cận mà hong bao giờ chịu đeo kiếng gọng, toàn chơi sát tròng. Mới đầu tưởng hiền, cù lần nên tui chắc ăn hai ngày “lụi” chả, xém xíu thua đau! Thằng dịch ôn đó nó ban ngày đi dạy, mặc áo sơ mi đeo nút sát cổ, bịt kín tay, quần tây thư sinh ghê hồn, nhìn lầm chết! Tới tối, nó lên đồ y như ca sĩ, đi vô vũ trường nhảy muốn xụp sàn. Giả nai không hà…” – Thầy dạy Toán của tôi cũng manly nhưng lại lùn lùn, mặt hơi xí chứ không được như ông thầy của con Kim kể. Chán!
– Năm sau kêu ba tao chuyển trường về trển học chung dzới mày. Hô hô hô…
– Trường tui học toàn quý sờ tộc hong hà, dì leo vô hong đặng đâu.
– Sao biết? Khi dễ hả mậy?
Con quỷ Kim tự nhiên lên tiếng, nói xàm:
– Dì ngon thì kiếm thằng bạn trai như an…
Nó bị chặn họng lại ngay lúc đó. Tôi nhét nguyên trái ổi vô cái họng bà tám của nhỏ cháu họ trời đánh thánh vật của mình.
– Im!! Im…
– Giống ai? – Em tôi hỏi tiếp.
– Mày ăn thêm vô! Ổi ngọt ghê há!? Ăn nguyên trái cho ngon. – Xém xíu bị nhỏ điên này khai ra đại sự. Đúng là bà tám có khác. – “Quỷ… mày định giết cậu mày hả? Sai lầm khi cho mày biết chuyện.!” – Tôi rít khẽ nó.
Ý trời mà!
– Phong! – Thiệt sự là ý trời.
Nếu mà không có con Kim chắc tôi té bật ngửa ra đằng sau xích đu rồi. Cái gã… gã… gã…
– Á…
– Á trời…
Hai con nhỏ phù thuỷ đó cũng ngạc nhiên mà “á” lên. Hic… Cũng phải! Chàng đẹp trai mà lại.
Tới rồi.
– “Bạn mày hả Phong? Thằng nào dzạ?” – Nhỏ em tôi hí ha hí hửng lôi anh trai mình tới, xù xì. – “Mần mai đê! Đẹp trai thì mần mai đê!”
Nếu thằng đó không phải Gay tôi cũng ráng làm rồi. Tiếc là gã đó không thích con gái mới ghê.
– “Thằng Quân hả?” – Con Kim hỏi. – “Như dzầy mới xứng dzới tui nè!” – Nó liếm môi, mặt nham nhở hơn bình thường gấp bội.
– “Tên gì? Nhà ở đâu? Con ai?” – Bên tai trái thì con em.
– “Cậu bỏ cuộc đi! Tui phải làm cho nó thành con trai bình thường lại cho xem.” – Bên tai phải thì nhỏ cháu.
Tôi sắp hết đứng vững rồi. Hắn hôm nay mò tới tận đây, định bụng vô nhà ra mắt… hả… hả gì? Không!
– Nín! Con này nín! Con này nín luôn! – Tôi quát. – “Con này…” – Rồi chỉ tay nhỏ em mình. – “Phải! Thằng này ở trên khối mười hai. Tên Quân. Nhà ở khu dân cư. Con của má nó.” – Tới lượt đứa cháu họ. – “Chính là nó. Không xứng. Không bỏ cuộc. Bảo đảm càng không.” – Trả lời xong, tôi chụp cái nón bảo hiểm treo ở trên xe mình, phóng ào ra ngoài đường. – “Đi đâu tuỳ ý ông!” – Tiếng động cơ nổ giòn ngay sau đó.
Quân đánh xe đi rất lâu, khuất xa khu dân cư, chạy một nước về ruộng. Cũng độ chừng nửa tiếng rồi.
Chúng tôi dừng lại ở trong một cái quán nhỏ, không ở đó, hai đứa phải xắn quần lên, lội tới tận miết miết trong khu ruộng mới chịu nói chuyện.
– Mấy hôm nay, anh đi đâu? – Dọc đường, tôi không quên hỏi cho có lệ. Thừa biết hắn nhưng cũng phải hỏi.
– Đi Sài Gòn, đón mẹ về. – Gã trả lời lạnh lùng.
– Sao không nói? – Thích lạnh lùng hả? Được! Tôi cũng lạnh lùng lại cho xem.
– Vậy đâu còn bí mật.
– Bí mật gì?
– Không ngạc nhiên hả?
– Có! Đầu trái khóm, mỏ đeo hột xòn, tròng mắt màu xanh, quần áo cũng sốc hơn. Khoe ngực àh? Ở đây làm quái gì còn con bot nào đẹp hơn tui mà khè? Thằng Dustin không dám giành với chị hai nó đâu. – Tôi thú thực là đang nổi điên đây. Cái thành phố nhỏ xí xi này cũng đâu có xô bồ lắm đâu mà sao hắn ta lại trốn biệt sáu ngày để… thay đổi cái roẹt kiểu này chứ. Lúc trước, thư sinh bao nhiêu, đẹp trai thánh thiện bấy nhiêu thì bây giờ Quân (là cái người nãy giờ đang đang nói nè) bảnh bao hơn cũng từng ấy. Nhưng nhìn sao vẫn thấy ảnh càng lúc càng có khoảng cách với tôi.
Hoá ra “đi đón mẹ” của tên này cũng chỉ là cái cớ tạm thôi. Sáu ngày biến mất, Quân từ một bạch mã hoàng tử biến thành người mẫu Hàn Quốc một cái xoẹt. Hay ảnh nghĩ quả đầu đinh bốc cao của thằng Khoa, lỗ tai thì đeo ba bốn cái khoen, ăn bận lúc nào cũng khoe ngực khoe bụng ra theo mốt thì tôi thích hơn? Nhầm to! Nhưng có không phải vậy. Quân thay đổi chắc cũng có dụng ý. Lúc trước, anh ấy chỉ nhìn tôi được bằng một con mắt (con bên kia bị tóc phủ bà nó rồi) nên nét công tử không lộ rõ, giờ đây nó bộc phát gấp đôi rồi. Cơ bắp thì khỏi nói! Sơ mi tay ngắn với quần Jean bụi bị thế bằng áo thun ôm ngực, cổ chạy dài để khoe bộ ngực lực sĩ ra đã đành, mặc thêm một cái quần lửng nữa làm cho tôi thấy cặp giò của ảnh nó dài y ra thêm mấy tấc. Còn phần tôi? Hỏi bằng thừa. Quân cái lúc còn “sơ sơ giản dị” đó là tôi đã thấy mình không xứng rồi, tới hôm nay thì… Gắn nhỏ Kim với mấy bộ đồ thiếu vải hay con Tina lúc bận váy ngắn thì hợp hơn là cái chắc! Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa.
– Em không thích hả? Hay chưa đủ đẹp trai? – Còn thiếu đôi giày xịn nữa. Quân cầm đôi giày xịn trên tay, nhìn tôi hỏi bằng cái vẻ ngơ ngác.
– Không thích cũng đâu có làm khác được. Sáu ngày, anh lên Sài Gòn sáu ngày để làm mấy chuyện này hả? Định cua hết gái ở đây chắc? – Tôi bắt đầu ganh tỵ.
Đọc TYL, đâu có ai không biết rằng tôi có thói ganh tỵ lớn, ngay cả với bạn trai mình tôi cũng không khỏi so đo. “Mình đẹp hay không? Có đủ cao hay không? Mốt vậy được chứ? Xe mình cùi quá!” – Tôi hay nói một mình những câu đó, chẳng qua là để bản thân không bị mất tự tin lúc đứng gần Quân. Giống như Lọ Lem chưa được ban phép đứng cạnh hoàng tử, Quân và tôi lúc trước đã hơi khập khiễng rồi, bây giờ càng như thế. Thảo nào con Tina nó ghét là thế! Dường như là… Khoa mới không khiến tôi thấy mình bị mất tự tin như vậy. Nó ít nói hẳn, không ham quan tâm ân cần, lâu lâu mới hỏi xem là tôi cảm nhận ra sao về mình… Nhưng như vậy cũng tốt! Ít ra thì cả hai đứa, tôi thích bạn trai mình như vậy (không quá đẹp để khỏi phải sợ sệt gì) còn thằng Khoa thì lại đạt chuẩn (không muốn cải thiện tình trạng, tự nhiên đến gì sẽ chấp cái đó).
– Vậy sao mẹ anh hỏi em có chịu hay không thì em nói không? – Quân đổi sắc mặt, giận dữ.
Tôi im lặng.
– Nếu em sợ anh sẽ cua hết gái, cua cả bot cả top thì sao không “ok” một tiếng cho gọn!? Anh thề là nếu đeo nhẫn cưới rồi thì em nói anh đi Đông anh không dám đi Tây, nói con mèo là con chó anh cũng ừ theo em luôn hết thảy. Tại sao không chịu? – Tôi ghét nhất là hai chữ “nhẫn cưới”, hễ cái gì dính tới hôn nhân là tôi đều ghét hết thảy. Mọi chuyện có cái lí của nó mà.
– Em không thích anh như dzầy! – Sự thật là như thế.
– Tại sao? Lí do hả? Em tưởng anh thích đua đòi lắm hay sao mà nói? Anh làm cho mình đẹp hơn là vì sao? Vì cái gì? – Tự nhiên bức xúc quá, Quân cởi luôn áo ngoài ra. (>_<) – “Em đừng có nói là em không thích bạn trai một trăm điểm. Chính vì anh biết em thích người nào nổi trội, lực lưỡng, dzai u thịt bắp nên anh tốn hết hai năm trời để có tướng tá như dzầy. Sao không đồng ý? Sao không? Sao không? Nói anh nghe đi…!”
Lúc con là Bèo, Quân ôm tong ốm teo mà nước da cũng đen thui thùi lùi. Hở một chút thì hắn hắt hơi, ho khan, mặt mày xanh như tàu lá. Bây giờ, cũng như anh ấy nói, khổ luyện hai năm để có thân hình vừa cao to vừa vạm vỡ như thế thì cũng âu là cái khổ. Nhưng thật sự tôi không muốn như vậy! Thoạt nghe cứ như một bộ phim nào đó, kể ra thì ối người nói không tin nhưng sự thật thì đó là một sự thật. Giống truyện phim Hoàng Tử Ếch nhỉ?! Rất tiếc tôi không phải công chúa xinh đẹp, không muốn lấy hoàng tử đó.
– Mặt anh cũng làm cho đẹp rồi thì em muốn gì nữa? – Quân xiết vai tôi rõ đau.
– Không phải!
– Con gái không chịu lấy con trai vì sợ thằng đó xấu, sợ nó chết nhát. Em yên tâm! Anh không xấu trai nữa, hết bị người ta ăn hiếp rồi. Bây giờ anh là Quân, không phải Bèo! Đừng nói vì sợ anh quá nam tính, em có nữ tính hơn anh cũng sẽ muốn lấy. Bây giờ nói chịu hay là không? – Vẫn là câu hỏi đó. Cái linh cảm của tôi nói rằng Quân giống như một thằng điên. Anh ấy có mẹ cưng chiều, muốn trời muốn đất gì cũng có được. Vì sao? Vì chị Lam chỉ có một đứa con, chị ấy không có sự chọn lựa là mình có quyền ghét nó bị đồng tính hay không; và vì chị ấy không còn chồng ở bên cạnh. Còn người yêu của anh ấy? Gia đình nó có rất nhiều người, ông bố khó tính, bà mẹ hiền lành, em gái hồn nhiên đã là một tư tưởng khiến nó không dám vượt qua cái ngưỡng cửa “sẽ công khai” rồi. Đằng này là kết hôn, kết hôn đó, còn khó hơn là công khai nữa.
– Không… Chết… cũng… không! – Tôi nói rành rọt từng chữ. Sẽ chẳng bao giờ có hai chữ “đồng ý” ở đây.
Như một cục than, cơ thể Quân phát ra sức nóng kỳ lạ. Nó ấm đến độ làm anh ấy đổ mồ hôi ướt sũng. Nếu là trong mơ, tôi chắc chắn sẽ ôm xiết lấy cái cơ thể đầy vẻ nam tính đó, nhưng đây là hiện tại, điều đó không có.
– Anh biết rồi… Em sợ nghèo chứ gì? Có phải là lí do sợ mình sẽ lấy phải một thằng nhà nghèo hay là không? – Cô gái nào cũng sợ mình sẽ lấy một ông chồng nghèo túng, nhưng bot thì không phải con gái, nó chỉ giống thôi chứ không phải, chắc chắn điều này không. – “Yên tâm! Em sẽ được đi hải ngoại nếu thích. Bây giờ chưa được, khi nào học xong lớp mười hai thì đi cũng tốt mà. Thích chứ? Anh đủ tất cả điều kiện rồi: Đẹp trai, ông nội của đời, khoẻ mạnh rắn chắc, nam tính và dĩ nhiên là giàu nữa. Thích chưa? Làm vợ anh đi! Lấy anh đi Tũn!” – Cách xưng hô càng lúc càng thân mật hơn khi Quân gọi đúng biệt danh ngày xưa của tôi, Tũn và Bèo hả?
Nhưng không có kết quả.
– Điên quá! – Tôi tát tay Quân một cái hết ga khi ảnh nhảy chồm tới, định ôm ấp. Giờ này mới có hai giờ trưa, người ta vẫn có thể ra đồng, dẫu cho có nắng. – “Anh càng lúc càng biến thái!”
Mỗi lúc một rõ hơn! Giữa tôi và Quân chỉ có sự ngộ nhận thân tình chứ không phải là một tình yêu đích thực. Bây giờ, nếu là thằng Khoa ở đây, tôi sẵn sàng quỳ xuống xin nó lấy mình. Nhưng với Quân, một người hoàn hảo đến độ quá ư là hoàn hảo lại khiến tôi thấy sờ sợ! Khoảng cách thì xa vời vợi, tôi sợ mình với không tới, thêm vào đó, tình cảm này nó phiêu linh quá. Lí giải cách nào cho mọi người hiểu được chứ!? Tôi thừa nhận mình không thích Quân.
Quân gọi với theo phía sau:
– Em thích bị người ta phá đám, lúc nào cũng sợ anh sẽ đi với một ai khác lắm hả Phong? – Ảnh ngộ nhận.
Bịt tay lại, tôi chạy đi, mong sớm ra tới lộ để thoát khỏi chổ này.
– Tối mai, em chịu hay không cũng vậy, anh sẽ kêu mẹ tới nhà thưa chuyện với bà cóc. Chúng ta phải đính hôn! – Xin đừng ai chúc mừng tôi hết, đó là điều tồi tệ và khủng khiếp nhất trên đời.
Karaoké Mỹ Hạnh
– Ưahua… Huahuahua… Huauuaa…
– Nín đê! – Bằng hành động chưa bao giờ có, “pé Kim” hôm nay nói chuyện rất là nhu mì. Giọng điệu vỗ về an ủi của nó nghe mới êm tai làm sao.
– Nín đi con quỷ cái! Rên quài… Mày khóc mặt xấu như ma chứ đẹp đẽ gì. – Phía Hậu thì nó tuy nói vậy nhưng cũng xé hết năm hồi bảy hiệp khăn giấy cho tôi chùi mặt.
– Hur… Hua… Ưattt… – Tuy vẫn còn khóc nhưng tôi đã bớt phần nào. Không có gì là đau khổ bằng chính bản thân mình phản bội suy nghĩ của mình. Sự thật mà lâu nay không có ai phát hiện, ngay cả chính tôi cũng tự đánh lừa mình, tình cảm với Quân hoá ra… không hề tồn tại. Tôi khóc không phải vì buồn chuyện không được lên xe bông mà vì nhiều lí do khác.
Nhỏ cháu họ của tôi thường ngày ăn nói bốp chát, thấy cậu buồn cũng đâm ra hiền lạ.
– Nín đi cậu ui! Con trai mà khóc là hèn lắm! Nín… – Vòng tay con bé ấy ôm chặt tôi vào. (Phê phê)
Có bạn bè bên cạnh an ủi kể ra cũng không tới nổi mình thê thảm. Quân bây giờ mới là người đáng thương nhất!
– Tao khổ lắm! Làm gì bây giờ? Tao hong biết mình làm được gì nữa.