– Cậu buông tui ra coi! – Con nhỏ Kim hét lên oang oác y chang gà mái dầu tìm ổ. – “Bỏ ra coi!!!”
– Đi về đi! Sinh sự làm gì cho mắc công hả? – Tôi thì lôi nó đi xềnh xệch chỉ với một hi vọng là ra khỏi cái Bệnh viện này trong vòng ít phút nữa. Sẽ có tai hoạ lớn ập xuống đây nếu mà hai con nhỏ Tina và Mỹ Kim đụng mặt nhau.
– Cậu hèn quá! – Nó rít lên. – “Bị con quỷ đó chửi như chó mà hong biết nhục là gì.”
– Chứ mày muốn tao làm sao? – Tôi bực bội hất tay nó ra ngay trước cổng bệnh viện.
– Theo tui đi vô trỏng chứ làm sao. Tui mà dzô tới là con nhỏ đó te te tơi tả tàn tạ tan tác rách nát như rác luôn cho cậu coi. – Tôi không biết con Kim nó nghĩ sao chứ tôi thì thấy mình tránh được chuyện nào là hay chuyện đó. Nó thì chỉ có biết “đánh”, “tẩn”, “đập, “phanh” trong não thôi.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, đứa cháu này quả thực cũng tốt lắm chứ! Ban nãy đúng ra thì con Tina không hề chửi nó câu nào, chỉ nhắm vào tôi mà “tỉa” thôi, ấy thế mà con Kim lại đâm bực dùm. Vốn dĩ tôi không phải sợ con Tina hay thằng em nó hợp sức, cũng chả phải nghĩ một mình con Kim không đo ván nổi con tám kia, tôi chỉ là… muốn yên nước yên nhà thôi. Đây là Bệnh viện, nếu tụi nó mà đánh nhau thì còn ra thể thống gì nữa. Chưa kể là tôi sẽ… bị nghi ngờ; ai đời một thằng con trai này đi thăm một thằng con trai khác vào giờ này chứ? Bạn bè sao? Tôi không tin!
– Bỏ đi! – Tôi lắc đầu chán nản.
– Cậu nhịn được tui thì hong! Nghĩ sao dzạ… Nghĩ sao? Nghĩ gì trong đầu mà cậu để cho nó ăn hiếp dzậy? – Con Kim vừa nói vừa lấy tay xỉ xỉ vào thái dương tôi. – “Tui nói cho cậu biết há, ai mà chửi tui một câu nào đó, chỉ là kêu bằng con này con nọ là tui đập nó lỗ đầu rồi chứ đừng nói là nhịn. Hong có đâu!” – Nói chưa hết câu là nó gào toáng lên rồi.
– Yên thân yên phận không muốn mà… – Tôi quầy quả bỏ đi.
– Nhịn là nhục mà cự là đục hà! – Đứa cháu họ trời thần của tôi hống hách lên mặt.
Con Kim nói cũng đúng, tôi đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi u nhục trong cuộc sống này. Sinh ra ở trên đời đã không bình thường, từ nhỏ không được ai yêu thương nhiều, lớn một chút thì lại phải đấu tranh nội tâm dữ dội, đi đến đâu cũng yếu thế… Cuộc sống như thế có đáng sống không?
…
– Nhục nhã! – Con Mỹ Kim gào lên sau lưng tôi.
– Tao nhục đó, kệ cha tao! – Tôi quay lưng lại, quát nó.
Chúng tôi đang đến bãi đậu xe.
– Thằng gà mái kìa! – Con Kim trố mắt ngạc nhiên rồi chỉ chỉ tay ra phía sau lưng tôi.
Nó dùng ba chữ “thằng gà mái” để hình dung ai dzậy cà? Tôi hơi bị thắc mắc đấy. Ở đây con Kim đâu có quen ai đâu, mà tôi lại càng không tin nó chịu chơi dzới “đám dân quê” như nó vẫn nói.
– Ai?? – Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.
Quay đầu về phía trước, hướng lộ lớn, tôi mém xíu té xuống lề đường.
– Thằng gà mái!!! Mày tới đây chi dzạ? – Con Kim nhảy dựng lên như thể gặp được một kẻ ra dáng là con người đầu tiên mà nó nhìn thấy ở đây.
– Biến đi! – Quân hằn học lên tiếng, mặt quay ra phía ngã tư.
– Ê… – Bị sỉ nhục, con Kim lại nổi chứng. Nó chống nạnh định lên tiếng thì…
Tôi can nó ra ngay sau đó.
– Lấy xe tao dzề đi! Lấy ngay đi! – Dúi chìa khoá vào tay nó, tôi nhanh nhanh chóng chóng tiễn vong cái con nhỏ lanh chanh này đi sớm hòng tránh đêm dài lắm mộng.
– Tui đang nói chuyện dzới nó mà. – Con Kim giãy nãy.
– Má mày sợ mày đi chơi không cho mày tiền phải hôn? Tao cho mày! Hai trăm ngàn, đủ mà ăn hột vịt lộn tới sáng rồi. Lấy cả xe tao nữa, Max II không đáng giá nhưng cũng là đồ Nhật, mày muốn đi Over night cũng không sao! – Chết rồi! Phen này tôi chết chắc rồi! Phải đuổi cho bằng được con Kim đi khỏi chổ này chứ nếu không là…
– Ở đây có chổ nào dzui đâu? – Nó vẫn chưa chịu đi.
– Nhanh lên! – Gã hung thần của tôi bực dọc nói lớn.
– Có cái Bar cùi mía ở trong trung tâm, chạy vòng qua bùng binh rồi quẹo tay trái, đi thẳng theo hai quán nhậu là tới. Đi đi! – Bỏ mặc con nhỏ này, tôi vừa đi vừa chắp tay lại vái vái liên tục.
– Sao cậu toàn thân với con trai dzậy? Gay hả cha? – (^_^!) Chúa tôi! Nhỏ này sao mà…
– Nhiều chuyện quá! Mai tao nói cho nghe.
…
– “Anh… Làm gì ở đây?” – Nhỏ tiếng, tôi bắt đầu giở giọng lí nhí như thể mình không hề hiểu chuyện gì.
Quân không nói, chỉ nhìn tôi thay cho câu trả lời. Cái nhìn… (>_<) chứa đầy sát khí.
– Sao biết em ở đây mà tới? – Tôi lại moi móc trong xó xỉnh nào đó của não bộ một câu hỏi ngu ngốc nhất trong tháng.
Vẫn không nhận được bất kỳ lời nói nào. Như thể muốn nói gì đó, Quân móc trong túi ra một bao thuốc rồi châm nó lên, bập bẹ trên môi.
– Đừng hút thuốc lá, có hại cho sức khoẻ! – Miệng tôi nhanh nhưng tay thì còn nhanh hơn, tôi có ý nghĩ là dập tắt điếu thuốc của Quân đi. – “Anh có bao giờ hút thuốc trước mặt em đâu.”
Có lẽ mọi người đang nghĩ theo thông lệ thì Quân sẽ nghe theo lời tôi, dập ngay cái điếu thuốc đó rồi lại bật cười hì hì phải không? Lần này ngoại lệ!
– Kệ cha tui! – Hắn phát cáu gạt tay tôi ra rồi hít sâu khói thuốc, phì phà trong miệng.
– Đợi lâu lên cơn hả? – Tôi lại lí nhí.
– Lên xe! – Quân ra lệnh.
– Giờ này tối… Em dzề…
– Leo lên xe! Léo nhéo hoài mệt quá! – Lần thứ hai trong đời tôi bắt gặp hình ảnh hung hãn của Quân. Đúng là một tên hung thần, hắn lộ rõ nguyên hình trước mặt tôi.
Luýnh quýnh tay chân lên cả, sợ đến muốn vãi tè ra quần, đầu óc rối tinh rối mù lên, tôi vội vàng nhảy tót lên sau xe hắn.
– Rồi! – Tôi lên tiếng báo cáo.
– Giữ chặt vào! – Quân ra lệnh.
Cảm thấy còn thiêu thiếu gì đó, tôi lấy ngón tay khều khều ót hắn.
– Gì?
– Nón đâu? Nón bảo hiểm áh.
– Không mang theo! – Quân khẳng định chắc nịt.
– (*_*) Đi xe phân khối lớn không đội nón bảo hiểm hả trời?
– Im miệng đi! Nói nhiều quá! – Sau câu nói đó, gã hung thần bắt đầu gồ ra lên như dại.
Con bò điên đã tới cơn, hắn cho xe lao đi.
– —- o0o ——
Suốt một quãng đường dài, Quân không hề lên tiếng hỏi han hay nói với tôi bất kỳ câu nói nào. Hắn chỉ im lặng và im lặng! Như thể một tên tài xế xe ôm bảnh trai, Quân chỉ lo làm một việc, phóng xe đi như mấy thằng tâm thần gần nhà tôi. Hắn giận.
Còn phần tôi, tôi cũng đành phải im lặng, chả dám lên tiếng. Lúc này đây, có trời mới biết hắn đang nghĩ gì trong đầu và cũng chỉ có trời mới biết Quân rồi sẽ làm gì. Tôi thì thừa biết hắn đang giận cái gì đó nên mới như vậy, tên này coi vậy chứ đầu óc đơn giản lắm! Nhưng trong thâm, tôi nghĩ bản thân mình đã không làm gì sai. Tôi đâu có sai, tôi chỉ là đi thăm Khoa thôi, tôi chỉ… muốn nói với hắn là… nghĩa là sai sao? Tôi sai hả? Các bạn nghĩ tôi có sai không?
– Mình đi đâu dzậy?
– Chút biết!
Chút nữa biết thì tôi còn hỏi hắn làm gì, bây giờ tôi mới đang tò mò dữ đây.
– —————————
Nơi tôi ở không có mấy khu nhà giàu nhiều như đất Sài Gòn đô hội, nó chỉ là một vùng nhỏ, một thành phố trẻ ôm dọc bờ biển. Nếu so sánh với khu trung tâm thành phố Hồ Chí Minh với thành phố của tôi thì nó… có vẻ chênh lệch quá lớn! Một khu đại đô thị với một cái chổ đông dân cư thì may ra đúng chất. Về nơi ở, Phú Mỹ Hưng dẫn rất xa, rất xa khu chung cư cao cấp của chúng tôi hay bất kỳ cơ sở vật chất nào khác thì đất Sài Thành quả đúng vô đối, nơi tôi ở so sánh không thể nào bì kịp. Nó là một thành phố trẻ thôi mà!
Thế nhưng thành phố của tôi sống lại có nhiều điều hay hay. Chúng tôi – Những người sống trong thành phố ấy vẫn không quá tấp nập với cuộc sống hằng ngày, không chật vật với cuộc sống phức tạp và ồn ào quá mức. Sài Gòn hiếm lắm những cơn mưa đầu mùa lãng mạn, ở nơi đây bạn có thể đón một cơn mưa rào ngay dưới trạm xe Bus nhỏ lúc tan trường, thậm chí nếu muốn tắm cũng không sao. Con người cũng không quá đa đoan, rất thân thiện, rất hoà nhã! Tóm lại, ở nơi đây, thành phố biển mà tôi sống cũng không đến độ là quá đơn độc.
Xe của Quân đã vượt qua mấy con phố nhỏ đang lên đèn, bỏ lại trung tâm thành phố phía sau. Nó đang tiến về một khu thưa dân, nhỏ và xa, xa dần những âm thanh ồn ào.
Lộ lớn dần mở rộng, hai bên đường, những tụ sáng của đèn đêm đang vươn vai dậy. Tôi nhận ra con đường rộng này, nó rất quen thuộc! Chúng tôi đang tiến về khu chung cư của thành phố, nơi này nằm gọn trong một khoảng không gian yên tĩnh, nó không nằm gần mà cũng chẳng ở quá xa thành phố. Trước đây, nơi này vốn là ruộng cải.
Đúng như tôi đoán, khu chung cư mới đang hiện rõ trong đêm, nó như đang ngủ say.
Quân dừng lại ngay trước một căn nhà sơn màu nâu hạt dẻ có cái cổng với giàn hoa giấy gối đầu ở phía trước sân. Nó không quá nhỏ, thoạt trông cũng khá rộng rãi với một bãi sân vườn bên trong, có hòn non bộ, hồ cá kiểng, trước cổng trồng hai cây hoa giấy to đùng, chúng nhã hoa màu tím. Cổng nhà này không cao lắm, chỉ hơn đầu một tí, tường ngoài ốp lát gạch đá theo lối Châu Âu cổ, lát hạt dẻ ấy mà.
Chung quy lại, cái nhà này đẹp! Phải nói là rất đẹp! Nếu cặp vợ chồng nào đó mới lấy nhau mà có một cái nhà như thế thì còn gì ấm cúng bằng. (^_______^) Hong biết chừng nữa tôi lấy… (lấy vợ hay lấy chồng cũng chưa thể xác định) ai đó thì có được ở trong một ngôi nhà như thế này không nữa? Hí hí hí… Nghĩ tới là thấy thú vị rồi! Ôi tương lai ơi…
– Xuống xe đi! – Quân ra tắt hẳn máy xe rồi ra lệnh cho tôi.
– Ở đây sao? – Chân thì leo nhưng miệng tôi vẫn cứ hỏi cho có lệ.
– Xuống thì xuống đi, nói nhiều! – Gã nói lầm thầm trong miệng như thể chê bai.
Tôi thì đang thắc mắc dữ dội đây. Tự nhiên Quân dẫn tôi đến đây rồi bắt leo xuống để làm cái quái gì thế hử? Tò mò quá mức!
Chưa hết tò mò thì tôi lại tá hoả khi thấy cái gã ấy hắn… hắn mở cửa ngoài của căn nhà.
– Gì đây chời? Tự nhiên cái… Sao anh dám cạy cửa nhà người ta? – Tôi luýnh quýnh cả lên khi thấy Quân đang mở cửa lớn. Hắn ghen quá nên phát điên sao?
– Nhà người ta mà tôi có chìa khóa cổng sao? – Quân nhếch môi khi dễ tôi.
– Điên hả? Anh biết giờ này mấy giờ rồi hong? – Tôi lại nhảy dựng lên. – “Giờ này còn dắt em dzô nhà anh sao? Anh điên rồi! Chở em dzề đi!” – Rồi ra sức này nỉ.
– Mệt! – Quân kéo cổng lớn ra, dắt xe vào trong sân rồi quay trở ra, tựa lưng vào vách tường. – “Vào hay không thì nói đại đi!” – Hắn chỉ ngón tay cái vào nhà ra hiệu.
– Chở dzề đi mà anh!! Nhà anh thì mai mốt em tham quan cũng được mà…
– Trong nhà tôi không có nuôi cọp đâu mà sợ! – Quân châm chọc.
– Nhưng có nuôi ba má anh áh. Em sợ ổng bả còn hơn là… sợ cọp! – (>_<) Khổ thật! Đối mặt với mấy người lớn nặng tư tưởng phong kiến còn mệt hơn là vờn với cọp. Họ có thể trở mặt bất cứ lúc nào, con cọp thì giờ này nó ngủ rồi.
– Yên tâm! Sẽ không có bất kỳ ai trong nhà nữa đâu. – Quân nói chắt nịch.
– Thiệt hôn? – Tôi không tin lắm câu nói này.
– Không vào thì ở ngoài luôn đi! – Gã lờ tôi đi, bước vội vào trong nhà rồi khép cửa rào ngay sau đó.
Bí thế, tôi đành phải bấm bụng bước vào trong. Thật tình là… tôi không sợ con cọp đâu, chỉ sợ rủi có… ba mẹ anh ấy thì… (T_T)
…
Ngôi nhà này có lối kiến trúc thật lạ mắt! Nó như thể một cái hộp nho nhỏ ở bên ngoài nhưng ở trong, đằng sau mấy bức tường cao vòi vọi mà tôi nhìn thấy bên ngoài thì quả thực khác xa. Sân nhà khá rộng rãi, vậy mà tôi từng nghĩ nó ngột ngạt đến chết người nếu ở bên trong này. Phía góc trái của sân, nơi đấy trồng nhiều hoa kiểng, đặc biệt hơn hết thảy là dãy dây Sâm mọc thành cụm và độc chiếm gần hết khoảng dành cho cây cỏ. Đã vậy còn có hòn non bộ và một hồ cá nữa, giờ này tôi không nhìn thấy con cá nào cả, tụi nó đi ngủ hết trơn rồi hay sao ấy. (^_^!)
– Anh… – Tôi lại kéo áo Quân trong nỗi sợ hãi, miệng nói rất khẽ.
– Gì nữa? – Hắn chau mày lại gắt tôi.
– Làm gì dữ dzậy?
– Nói gì nói đi!
– Vô nhà thiệt hả? Nhà anh… (&_&) Sợ lắm cơ! – Tôi co rúm người lại.
– Trong đó có con quỷ giết người, vào đi rồi chết ở trỏng luôn. – Liền sau đó, Quân đột nhiên đâm bực với tôi. Hắn đá mạnh chân vào cánh cửa nhà trong. – “Đó! Coi coi có ai ra không. Tui đã là không có ai ở nhà mà sợ gì nữa? Hay sợ tui ăn thịt?”
– Hong phải! Tại…
– Đi thăm thằng chó đó rồi ở trong Bệnh viện gần một tiếng thì không biết sợ gì, tới nhà tui chưa đầy năm phút thôi mà đã bày đặt sợ này sợ nọ, luýnh quýnh cả lên. Phải! Tui là dân du côn du đảng, tui là dân mất dạy, tui thích đánh ai thì đánh nên sợ chứ gì? – Hắn nói một lèo những suy nghĩ trong bụng mình bằng một thái độ bực tức.
– Hai chuyện này có ăn nhập gì sao? – Tôi có cãi lại. – “Tại sao tôi phải sợ?”
– Không ăn nhập hả? Nếu có gan không sợ thì ở đây đêm nay đi!
Một cái bóng ào tới bên cạnh tôi ngay sau đó, nó nhanh đến độ chỉ trong tíc tắc là tôi đã bị tóm gọn. Một điểm nữa là tôi không có đủ sức chống cự, bị nó xiết mạnh như thể con trăn thèm mồi, con trăn đó đang đói tới độ có thể nuốt gọn cả một con voi và tưởng như không ai có thể giành giật miếng mồi ngon với nó.
– Đau em! – Tôi rít lên.
– Biết đau thì đứng im đi! – Quân tiếp tục xiết mạnh, lúcc này đây, hắn trở nên ích kỷ hơn bao giờ hết. – “Em chỉ đau bên ngoài, tui đau hơn em nhiều ở trong tim sao em không nghĩ tới?”
Tôi là Phong, một cậu nhóc mười bảy tuổi. Tôi là Phong, một đứa Bisexual mang dòng suy nghĩ đa chiều. Tôi là Phong, một thiếu niên mới lớn, còn non nớt lắm trước cuộc đời và tôi không hề ý thức được việc mình đang làm. Tôi luôn tự hào với suy nghĩ mình tinh tế hơn người ta trong suy nghĩ, nhạy bén ở mọi điểm, mọi nơi và tôi có thể vẹn toàn cuộc sống của mình với nhiều lựa chọn thay vì chỉ trung thành với một. Và tôi đã sai! Tôi không hề biết việc mình làm đang tổn thương một ai đó.
Lúc môi Quân chạm vào môi tôi thì tôi nghe có vị mằn mặn ở nơi ấy; thằng nhóc tôi không khóc!
Tôi đã không hiểu chuyện.
– Ngạt thở quá! – Đẩy mạnh Quân ra, tôi cảm thấy nụ hôn của mình có gì đó… “ghê ghê”. Nó sao mà… không có được bình thường như lúc tôi hôn con Nhung. Ngọt ngào có, trìu mến có, chứa đầy sự yêu thương cũng có nhưng sao tôi vẫn thấy nó như thiêu thiếu… một cái gì đó.
Khẽ lắc đầu, tôi tiếp tục kéo hai tay Quân xuống.
– Có gì sao? – Quân khó chịu nhìn tôi.
– Chở em về đi! – Tôi lên tiếng van xin.
– Em sợ cái gì? Sợ cái gì chứ?
– Anh không chở thì em tự về một mình. – Tôi ù chạy đi.
Quả thực tôi rất sợ! Suy nghĩ của một Bisexual biến đổi không ngừng. Lắm lúc tôi yêu da diết một bóng hình của tên con trai nào đó, đôi khi thì tôi thấy sờ sợ, một lúc nào đó tôi thấy mình thương thật nhiều những đứa con gái, rồi tôi vẫn thấy kinh tởm… Tất cả, tất cả mọi cảm giác đều phản bội lại tôi, chúng luôn luôn đấu tranh trong tôi.
Khu chung cư này tối om, không có cả một bóng đèn đường. Ma hả? Tôi cóc có sợ!
– Có giỏi thì chạy ra tới ngoài lộ lớn mà đón xe về. – Quân bắt loa nói vọng theo. – “Quanh đây không có đèn đường, càng không có nhiều người qua lại. Trước con hẻm lớn là chổ hay giật đồ, lần trước đã có vụ giết người cướp của.”
Tôi không sợ ma thật! Nhưng sợ chết. (T_T)
Bước chân tôi chậm dần, chúng nặng ình ịch trên mặt đất. Cuối cùng, nó dừng lại hẳn khi chỉ cách cổng nhà Quân chưa đầy bốn mét.
– Chạy đi! – Quân giục tôi. Hắn đang tiến tới từ đằng sau.
– (R_R) Ác độc!
– Đừng nói tôi ăn hiếp ai, tôi đã cho cơ hội chạy mà. Bây giờ nếu mà không chạy tôi bắt được thì đêm nay đừng hòng còn giữ được hai chữ “trong trắng”. – Gã uy hiếp.
Hur hur… Tôi đâu phải con gái đâu mà sợ chuyện trinh tiết. Thực tế thì… dẫu có bị… mấy trăm ngàn lần tôi cũng đâu có sợ. Nhưng quả thực tôi sợ! (T_T)
– Xác chết lần trước bị chặt ra làm ba khúc. – Hắn tiếp tục hăm doạ.
– “Chẳng lẽ chạy ra? Nhưng mà ra đó thì… rủi chẳng may mình cũng… Ở lại đây thì…” – Tôi rối tung lên với mớ suy nghĩ trong não.
– Không chạy thì chớ có trách! – Tôi liên tiếp bị đe doạ hơn ba lần trong buổi tối hôm nay.
Cảm giác có người đến sau lưng mình đã rất gần, tôi đã muốn chạy nhưng không dám. Cuối cùng, chỉ còn nước đứng yên chịu trận.
– Sao không chạy? – Quân châm chọc.
– Tui đứng yên ở đây coi ông làm gì tui? Một là chở tui dzề nếu không tôi đứng ở đây nguyên đêm luôn.
– Đừng nghĩ tới việc anh không bế em lên nổi, nặng bao nhiêu chứ.
Quả thực tôi không nặng bao nhiêu. Nếu nói quá tôi không nặng hơn năm chục ký nữa là, nhẹ te. Việc mà bồng tôi lên, đem vào nhà với Quân là hai từ “dư sức”.
Và tôi đã bị mang vào nhà với cái cách đó.
– Nằm yên đi! Cựa quậy tui quăng xuống là gãy xương chết liền đó. – Người yêu của bạn dám không? Ai mà không dám chứ tên này thì dám đấy, hắn nói một là một mà. Tôi không muốn suốt đời còn lại mình nằm liệt trên giường chỉ vì bị… quăng xuống theo kiểu lãng nhách như dzậy.
Vậy là chỉ còn nước nằm yên thin thít, mặc cho hắn bề bồng cõng điệu ra sao thì ra. Tôi cũng lờ mờ đoán trước được số phận của mình đêm nay rồi. “Nhất kích phá thiên môn” là cái chắc! (T_T)