Dustin lôi đầu tôi đi xềnh xệch trên sàn gỗ của quán bar (nếu nói thẳng ra không phải là nó lôi tôi giống như người ta lôi cây chổi, tôi đâu có nhẹ tới mức đó mà thực tế Dustin cũng không phải là mạnh như rambo giống mọi người nghĩ, nó chỉ gô cổ tôi rồi dẫn đi thôi) y chang cha già dẫn con chó cưng đi dạo công viên, tôi đi tới đâu là người ta nhìn tôi tới đó như thể tôi đã phạm tôi tày trời bị Police tới kéo đi. Sự việc không có ảnh hưởng lớn lao trong suy nghĩ tôi nhưng mà… Dustin mạnh quá, nó xiết mạnh làm cho cổ tôi đau lắm! (T_T)
…
W.C Nam
– Đau tui đó Dustin! – Tôi la lên khi hết chịu nổi cú xiết của nó, thực chất trong bụng tôi đang nghĩ tới mặt tốt của vấn đề là Dustin muốn cứu tôi khỏi tay con chị hai chằng tinh của nó nên mới lôi tôi vô đây để yên chuyện. Tôi nghĩ Dustin đâu có thay đổi ba trăm sáu mươi độ như thế, dẫu sao ở nó vẫn có điểm tốt hơn con Tina nhiều.
Dustin xiết mạnh hơn, nó xiết mạnh cỡ nào là nó nhìn tôi dữ tới cỡ đó.
Tôi đau quá nên ráng sức lôi tay nó ra.
– Đau nha! – Ráng la lên vì đau nên tôi hết biết mình tới đây làm gì, tôi trợn mắt nhìn Dustin.
Chả biết là vì tôi làm dữ có kết quả hay gì gì đó nên Dustin dịu bớt xuống một chút, nó xô tôi vô góc cột rồi cúi đầu xuống lavarbo mà xả nước ra ào ào.
Vòi nước bật mở, những tia nước với sức ép mãnh liệt tuôn ra xối xả từ ống phun, sủi bọt trắng xoá.
Bạn có biết tôi đã làm gì không? Tôi chỉ biết đứng nhìn!
Dustin khóc nức khóc nở trên tấm gương, từ khi biết nó tôi chưa thấy nó hụt hẫng tới mức độ đó bao giờ mà ít ra nó chỉ là một thằng ngoại quốc hơi tinh nghịch, thích bảo vệ cái tôi của mình và nó chỉ có vui vẻ. Tôi thấy Dustin khóc nhưng không phải vì khóc cho tôi – tôi biết mà!
Tóc nâu cúi xuống vòi rồi khoát tay ập nước lên mặt, nó thở gấp gáp.
– Hai chị em ông xúm vô đánh tui tui còn hong la mà sao ông khóc? – Tiến tới bên nó, tôi khều vai hỏi thăm như hai đứa vẫn còn thân thiết mới hôm qua.
Nó không thèm nhìn tôi, vẫn rửa mặt điên cuồng. Thằng bạn thân vừa trở tính của tôi lên tiếng:
– Tao sẽ chặt tay mày nếu mày còn dám đụng tới tao!
– Tui biết ông hong ác với tui vậy đâu… Bạn thân mà lị! (^_^) – Tôi cười nhe nguyên hàm răng nhìn nó.
– Má ra… – Dustin tức giận quay ra rồi tiện tay phanh vô mặt tôi thêm một cái nữa.
(~_~) (>_<) (T_T) (R_R) (+_+) – Phải nói là cực đau luôn!
– Mày nghĩ tao sẽ coi mày thân thiết như trước hả? Mày mơ xa quá! – Dustin tắt vòi nước rồi nắm chặt bàn tay nó lại.
Tôi hết hiểu nổi cái đám điên này rồi, sao mà tụi nó… cứ lúc vui lúc buồn kiểu này hoài zị trời?? Vui thì nó tới gần mình làm bạn làm bè, buồn là nó lên cơn đánh đập không thương tiếc, chắc tui điên với tụi nó quá!!!
– Không lẽ vì một người không đâu ra đâu mà ông hục hằng zới hả?
– Câm miệng nếu như mày muốn lấy lại cái thẻ nhớ! – Dustin tát tôi thêm phát nữa.
Gia đình tôi trước giờ ít quan tâm tôi nhiều về chuyện riêng tư từ lúc tôi biết suy nghĩ, chắc tôi nhớ không lầm là trước khi tôi dậy thì là họ đã không chú ý lắm tới tôi với cuộc sống xung quanh. Tôi hiểu được một chút về những chuyện trong giới, cách sống của những người như mình, thường nhật xã hội hay giới tính của mình hầu hết đều do tự học hỏi và tìm kiếm. Không giống mấy đứa bạn mình, tụi nó được ba mẹ chỉ cho đâu là bên trái còn chổ nào mới là tay phải, cái gì tụi nó cũng nghĩ tới ba mẹ mình hàng đầu và thường hay đề cập tới những người đã sinh ra tụi chúng thường khi – tôi hong có! Tôi nhớ có dạo đi chơi chung nhóm, con Bảo Thu mắt hí nó bảo là: “Tui ăn cơm một mình ăn hong có zô, đi zới bạn thì ăn cũng nhiều nhưng ăn ngon nhất là zới ba mẹ!”, con Bế thì lại nói: “Tao thích đi đâu chơi mà có ba mẹ tao!”, tới lượt thằng Atisô: “Ở nhà mà hong có má tao đi ra đi vô chửi thì buồn lắm!!” – đó là tụi nó nói chuyện khi nghĩ tới ba mẹ. Tôi thì khác hẳn! Từ hồi lên lớp bốn tôi trên danh nghĩa được cưng chiều nhưng mọi thứ đã phải tự lập, từ việc tự học, tự ăn cơm, tự tắm rửa hay làm gì gì đó tôi cũng làm một mình so với lũ bạn còn nhờ vả ba mẹ. Trong mắt gia đình tôi thì cái gì tôi cũng tự làm được, mọi thứ nó dễ dàng và ai cũng nghĩ tôi là người thông minh nhất trong số đám con cháu mặc dầu tôi “hơi khờ” trong những tình huống ứng xử về tiền bạc; có cái gì liên quan về kiến thức thường nhật là tôi biết hết, tất tần tật – thế nên gia đình tôi nghĩ tôi là bình thường và hầu hết các cô tôi đều tin cẩn lắm! Đó là một phần nữa của tôi trong truyện mà tôi liệt kê cho các bạn hiểu thêm. Tôi không tin là nếu vài tấm hình diễn tả con hay cháu mình là một người đồng tính và nó đang yêu đương kiểu đó thì họ không la làng lên, kế nữa là làm rùm beng như thể tổng thống G.Bush tới nhà mình ăn cơm, thậm chí họ sẽ cột tôi trên đường rồi lấy xe cán qua cán lại cho chết chứ đừng nói là cảm thông – những người trong gia đình tôi không mấy thiện cảm với dân đồng tính mặc dầu họ ở khá gần với họ.
Hiểu lí do vì sao tôi nhịn nhục chưa hả?
Tôi vì bảo toàn mọi thứ nên mới phải nhịn Tina với em trai nó chứ nếu không thì tôi đã dập tụi nó te tua từ lúc khai mạc rồi chứ đừng có nói…
…
Trở lại với Dustin nào!
Tôi bị Dustin lôi đầu vô một buồng toa – let rồi phải nghe đủ thứ, hầu hết là vừa nói vừa cắn lên bả vai tui. (T_T) Đau nhưng ai dám la lên chứ…
– Mày biết gì đây hong? Biết gì đây hong?? – Dustin lấy cái gói nho nhỏ đập đập lên mặt tôi.
– Thôi mà! – Tôi hằn học.
– Biết gì không? – Dustin nói lại một lần nữa câu hỏi của mình.
– Không giỡn nha! – Hết chịu nổi nên tôi thét lên.
– Condom đó con! Condom là gì? Là Bao Cao Su! Bao Cao Su dùng làm gì? Để quan hệ tình dục! – Mặt của thằng tóc nâu bây giờ không còn mang nét đẹp của thiên thần nữa mà thay vô đó là cái mặt dâm đãng hết biết nói của nó. Nó bị rượu quản nên nói chuyện mỗi lúc một ghê! (*_*)
Tôi nấc lên:
– Đừng nha!
– Mày tin tao hiếp mày tại chổ này hong? Tao chẳng những hiếp mà còn chụp hình, quay phim vô máy di động rồi gửi cho thằng Quân coi chơi đỡ buồn! Tiếp nữa tao mang về cho thằng Khoa một xấp để nó đi phát tiếp tao, sáng ngày mốt mày nổi hơn cả ca sĩ nữa con ạh! – Tôi bị rách một bên tay áo cùng hai cái nút tung ra.
– Trả tui cái thẻ đi! – Tôi gào vô mặt nó.
– Im lặng đi! – Tôi nghĩ chỉ có Quân hung dữ nhưng nào ngờ Dustin dữ cũng không kém cạnh. Người ta nói là “rượu vào thì lời ra” quả không có sai! Dustin đã biến thành một con người khác!!!
Tóc nâu nhìn tôi như thể người ở trên sao hoả hạ trần.
Những nụ hôn là kết tinh ngọt ngào và nó chỉ được gọi là thiêng liêng nếu bạn hiến dâng cho ai đó, còn với tôi chúng là những thứ được dùng để phung phí vì tôi toàn bị người ta đè ra hôn mà ít khi tôi tặng chúng cho ai hết. Tôi lại bị người ta cướp đoạt nụ hôn.
Khác với người ta, tôi hay ham hố đủ điều, mà một trong các thú tôi từng tham vọng muốn có đã qua là một nụ hôn của Dustin dành cho mình. Nhiều khi tôi đã muốn bỏ Quân để đi theo nó nhưng vì nghĩ nó với mình thì khác chi cục kim cương Hope với một hòn than ở Quảng Ninh mà bày đặt ước với chả mơ chi cho mệt!! Ngày xưa tôi mong để rồi bây giờ ông trời cho tôi được thành nguyện ước.
Dustin thè lưỡi ra rồi đút nó vào miệng tôi.
Đáng ra tôi phải chống cự… nhưng không! Tôi đã tiếp nụ hôn của nó vào miệng rồi hết thời lại đáp ứng thêm nhiệm vụ trả lại nó bằng cái lưỡi của mình. Phê phê! (~^_^~)
Cầu trời cho anh Quân đừng biết chuyện, anh mà biết thì… máu ghen nổi lên là thiên hạ đại loạn!!! – Tôi đi ăn vụng!
…
Đang hôn hít thì tự nhiên Dustin xô tôi ra.
– Tởm quá mày ơi! – Nó khinh bỉ.
– … – Tôi câm họng mình lại.
– Chết đi! – Nó đạp tôi một phát ngã ra sàn rồi cầm nguyên một xô nước ụp lên đầu tôi.
Vừa ban nãy được đáp ứng thì giờ ông trời đòi tiền công. Tôi trả lại cho ông ấy một thứ gọi là “sự nhục nhã” mà mình thâu được. Ăn nguyên một xô nước thì có gì gọi là vinh quang?!
– Đừng để tao bắt gặp mày với nó ở trong trường, lần tới sẽ không có chuyện tao trả lại cho mày đâu! – Tóc nâu móc cái thẻ nhớ ra từ trong ví. – “Hãy quên ngay mày là bạn tao!” – Nó cầm cái thẻ rồi tiện tay quăng xuống dưới bồn cầu, không quên vặn nước.
Dustin đóng cửa toa – let lại và bước ra như không có chuyện gì. Tôi ngồi lại với bao nhiêu là suy nghĩ…
…
Tèng téng teng… tèng teng…
Điện thoại reo – Quân gọi
Tôi không biết mình đang khóc vì nỗi nhục hay là do nước chảy ra nữa? Cũng không biết do lạnh tôi run lên từng hồi hay là do tôi thấy mình đang sợ một thứ gì đó? Nhiều thứ nữa…
– Em nghe nè anh! –Tôi bật máy ra.
– Em đang ở đâu mà sao anh tìm không thấy? – Quân hỏi với vẻ nghi ngờ.
– Ở trong phòng… – Tốt nhất là tôi giữ kín chuyện tối nay.
– Em bệnh hả?
– Em… uỵt… – Tôi lấy tay vệt nước. – “Em… hơi lạnh!”
– Ở trong phòng mà lạnh hả? Em bật điều hoà to lắm hả?
– Phòng em không có điều hoà!
Cách chuyện vừa xảy ra mười hai tiếng
Hôm nay tôi có đi học nhưng là đi học với nhiều tâm sự. Một chuyện nữa là không có Dustin đi học lẫn thằng Khoa cũng biến mất từ tiết đầu. Tôi chỉ thấy mỗi con Tina nó õng à õng ẹo với đám đệ tử của nó ở dưới căng – tin, đám con Diệp lùn với con Mai dù thì chửi lộn chí choé như mấy bà bán cá ngoài chợ giành mối với nhau, con Uyên heo bữa nay đi học bị gãy guốc, tốp thằng Khương với thằng Hoá bàn tán xôn xao vụ đánh bi – a tới độ lôi nợ ra mà tính… một trăm vạn những chuyện.
Tôi hổng hứng thú quan tâm.
Bữa nay Quân cũng vô học trễ.
Mọi người và mọi việc như tạo hoá sắp đặt, chúng diễn ra một cách bình thường hơn bao giờ hết!
Tôi cũng được ông trời sắp đặt nhưng là sắp đặt một chuỗi của những sự khó khăn… (T_T) Đời sao mà bi thương!!
– Sao ông hong thương con vậy hả ông trời???? – Vò đầu đứng trên hành lang, tôi la lớn.
(#_#) Mém xíu là tôi lọt xuống dưới vì kẻ ở đằng sau lên tiếng:
– Có tui thương dùm ông trời nè.
Tôi ngoái đầu lại.
– Hù tui té chết hả?
– (<>_<>) Hung dữ quá đa!
– Tui sẽ cắn ông nếu ông dám hù tui một lần nữa…
– (^_^!) Thảo nào con Tina noá ghét em thía, em hung dữ hơn cả nó! Con zai con lứa zì mờ…
Điệp viên 007 mà thượng đế phái xuống trần gian hòng mang lại hạnh phúc cho tôi lúc vướng vào chuỗi ngày rắc rối đã đến, Quân luôn tới cạnh tôi lúc bất ngờ nhất và mọi nơi anh ấy đều có thể đánh tan đi sự muộn phiền trong tôi. Có khi cũng chỉ là khiến tôi tạm quên nhưng đó cũng là khả năng hơn người của anh ấy.
– Ý ông là sao? – Tôi nhìn Quân bằng hai con mắt nhưng cộng lại chỉ đủ một con.
– Pà dzẹo thí sợ àh! – Quân gãi đầu.
– Muốn cái zề??? Muốn zề thì lói ra cho ta đây nghe ngay nhớ, đừng có mà nói bóng… í lộn nói xa nói gần!! – Tôi giậm chân Quân một cái.
– Đau quáaaaaaaaaaaa!!!!!! – Hắn rú lên. – “Tại sao cứ mỗi lần em lên cơn là hay thích đạp chân anh không zạ? Bàn chân anh nó tội tình gì?? Đauuuuu!!!”
– Rên như heo bị đâm họng! (o=^_^=o)
– Hên là hong phải chiếc guốc… – Quân nói đứt đoạn. – “Con trai zì mà… ít ra con Tina nó còn hiền hơn em!”
– Đi theo nó đi!! Đi theo nó đi! Đi đi… đi đi tui hong cần ai hết áh! Tui hong cần ai hết áh!!
– Y chang mấy con lăng quăng trong lu nước, nhoi nhoi như con dzòi. – Quân bĩu môi.
– Biết ông là chúa đẹp trai ở đây rồi, tui hong có gì đẹp hết, tui thua kém mọi mặt mà! Hứ!!!!! – Tôi nguýt Quân một cái rõ dài.
– Thôi cho em xin! Pác zai zận ghê quá đi thôi!
– Ai thèm zận anh! (^^!) < Cái câu này là để dành cho pé Thiên Tâm học theo nà, nhớ là khi được trai theo thì phải chảnh một chút nhá kưng, con Bot nào ngu lắm mới quên mình cũng có máu nữ nhi, dzẹo thoải mái đi pé kon! Mà nhớ là dzẹo cũng tuỳ lúc thôi chứ đừng dzẹo quá ngừ ta nói mình “chuỵ” thì mệt lắm!! >
– Bữa nay cúp tiết đi! – Quân lôi tôi đi ngay sau đó.
– Mà đi đâu?
– Đi nhậu!