Những ngày tiếp theo, từng đứa trẻ đều lần lượt bị đem đi.
Cuối cùng chỉ còn sót lại Giang Vĩ và Phương Nhật Hạ.
Bởi vì hai người đều có khuôn mặt sáng lạng, còn nhỏ mà ngũ quan đã rất tinh xảo, đợi đến khi trưởng thành chắc chắn sẽ là cực phẩm.
Giá của hai người đương nhiên cũng sẽ nhỉnh hơn những đứa trẻ khác.
Ban đầu Giang Vĩ quả thật không sợ, nhưng càng về sau anh càng cảm thấy lo lắng, nếu như ngày mai bọn chúng tìm được người đến mua hai người họ rồi, không biết cuộc đời của bọn họ sẽ trôi về đâu.
Cô bé nhận ra khuôn mặt anh có sự biến đổi, liền an ủi: “Anh ơi, anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh mà!”
Giang Vĩ nhìn cô bé: “Anh không sợ, anh cũng sẽ bảo vệ Hạ Hạ!”
Đêm hôm đó, trời đột nhiên đổ một trận mưa rất to, sấm chớp vang lên ầm ầm, Phương Nhật Hạ đột nhiên sốt cao.
Anh không biết phải làm thế nào, dù đã dùng hết đủ loại phương pháp hạ nhiệt, nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng không hề có dấu hiệu hồi phục.
Giang Vĩ nắm chặt tay, chạy tới trước cửa đập mạnh: “Có ai không! Cứu với!!!”
Một lát sau liền có một tên đi vào, hắn mở toang cửa ra, Giang Vĩ nhìn thấy hắn, giống như gặp được vị cứu tinh, níu lấy tay áo: “Chú ơi, em ấy bị sốt cao!”
Hắn ta nhìn thấy cô bé đổ mồ hôi nằm trên sàn nhà thì cười khinh bỉ: “Thì sao? Gọi tao làm gì, tao cũng không phải bác sĩ!”
Nói rồi hắn ta muốn đi ra ngoài, Giang Vĩ nhìn cô bé co quắp trên sàn, liều chết níu lấy ống tay áo hắn ta không chịu buông.
Người đàn ông bị nắm có chút tức giận, thô bạo đạp Giang Vĩ một cái thật mạnh.
Anh không đề phòng liền bị đạp ngã lăn trên sàn.
Trên bụng mơ hồ truyền đến cơn đau đớn, nhưng nhìn tới hình ảnh của cô, anh không chịu thua bò tới ôm lấy chân hắn ta.
“Cầu xin chú, cứu mạng em ấy.
”
Người đàn ông lần này cực kỳ tức giận, khuôn mặt xấu xí nhăn lại: “Cái thằng ranh con này!”
Hắn ta như muốn trút đi cơn giận, đá liên tiếp vào bụng của anh.
Phương Nhật Hạ vẫn còn ý thức, miệng thều thào: “Anh ơi, đừng đánh anh mà…”
Cô gắng gượng bò tới ôm lấy bắp chân người đàn ông, nước mắt lem nhem: “Cầu xin chú…đừng đánh…anh mà.
”
Giang Vĩ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô, trái tim như bị ai đó hung hăng nắm chặt, lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình yếu đuối đến như vậy.
Hắn ta cười mỉa mai: “Lo cho thân mình chưa xong, còn muốn lo cho người khác? Hả!”
Nói xong liền đá mạnh cô một cái, cô đau đến mức thở không nổi, nhưng miệng nhỏ vẫn cố gắng nói: “Đừng đánh…anh mà…”
Sau đó ý thức của cô mất đi.
Giang Vĩ không biết lấy sức lực từ đầu, vùng lên đẩy hắn ta ra, ôm lấy cô: “Hạ Hạ! Em tỉnh dậy đi!”
Người đàn ông cũng không có nửa điểm thương tiếc, mắng chửi thêm vài câu rồi mới chịu đi ra ngoài.
…
“A Vĩ, cậu làm gì mà ngẩn người lên thế?” Phương Nhật Hạ tròn mắt nhìn anh.
Giang Vĩ nhìn cô, hình ảnh cô bé yếu ớt nhưng lại dũng cảm lao ra cứu anh, dường như đã in đậm vào sâu trong tâm trí anh.
Phảng phất như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
“Hạ Hạ.
”
Thấy anh nhìn mình như vậy, cô hơi thẹn thùng: “Sao thế? Mọi người vào trong hết rồi!”
Giang Vĩ xoa đầu cô: “Hạ Hạ ngoan nhé!”
Phương Nhật Hạ mơ hồ không hiểu chuyện gì hết, gật đầu trong vô thức.
Giang Vĩ mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao sáng.
Miệng thì thầm, Phương Nhật Hạ! Em là ánh vì sao của đời anh.
…
Phòng mà ông nội Lâm chuẩn bị cho bọn họ rất to, đủ để sáu người ngồi vào bên trong.
Hiếm lắm bọn họ mới có một lần ra ngoài chơi như thế này, nếu bây giờ đi ngủ thì thật uổng phí thời gian, vì thế Lâm Hạc Hiên quyết định lôi kéo mọi người vào phòng, muốn chơi trò chơi.
Cuối cùng bọn họ quyết định chơi trò “nói thật hay mạo hiểm.
”
Ôn Nhu lấy từ trong túi áo ra một cây bút, đặt xuống sàn nhà bắt đầu vòng quay thứ nhất.
Người đầu tiên bị quay trúng là Diệp Tiểu Mạn.
Ôn Nhu cười hì hì ba tiếng: “Tiểu Mạn, nói thật hay mạo hiểm đây!”
“Tớ chọn nói thật.
”
Ôn Nhu suy nghĩ một lúc, nham hiểm hỏi: “Tớ hỏi cậu, bây giờ trong lòng cậu có thích người nào không!?”
Diệp Tiểu Mạn trừng mắt nhìn cô, biết rồi mà còn hỏi.
Cô ấy đành phải ngượng ngùng trả lời: “Có.
”
Ôn Nhu gật đầu: “Ok!”
Vòng thứ hai trúng Ôn Nhu, cô ấy chọn mạo hiểm.
Lần này tới lượt Tống Dương Kì đưa ra thử thách.
Ôn Nhu phải nhắn tin cho một người bạn nói bản thân bị điên.
Lâm Hạc Hiên nghe xong thì cười đến mức ôm bụng lăn ra sàn nhà, Ôn Nhu âm thầm khinh bỉ Tống Dương Kì, chắc chắn là cậu ta cố ý muốn trả thù cho Diệp Tiểu Mạn đây mà!
Giang Vĩ may mắn thoát được ba lần, đến lần thứ tư thì không thể trốn được nữa.
Diệp Tiểu Mạn nảy ra ý tưởng, cười hắc hắc: “Tớ muốn cậu hôn má một người khác giới ở đây.
”
Phương Nhật Hạ còn chưa kịp phản ứng lại câu hỏi của Diệp Tiểu Mạn đã phát hiện khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn, gần đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở như có như không ở bên tai, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe rõ ràng.
Khuôn mặt cô đỏ lên, chớp chớp đôi mắt trong veo, lông mi tựa như như cánh bướm, chớp tới chớp lui.
Giang Vĩ không nhịn được yết hầu trượt lên trượt xuống mấy cái, do dự một lát nhưng vẫn áp đôi môi mỏng của mình xuống bên má cô.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt, không tới ba giây liền tách ra.
Phương Nhật Hạ không biết khuôn mặt mình bây giờ trông như thế nào, chỉ biết rằng bây giờ nó đang rất đỏ và nóng ran.
.
Phương Nhật Hạ sắp xếp đồ đạc xong xuôi, vừa ra ngoài liền nghe tiếng của ông nội Lâm truyền tới.
“Mấy đứa tới rồi đó hả?”
Lâm Hạc Hiên vừa nghe thấy tiếng ông nội, cười tươi đi đến- ôm ông: “Cháu nhớ ông lắm đó!”
Ông nội Lâm vỗ vai cậu: “Tốt tốt!”
Sau đó cậu liền quay sang giới thiệu: “Ông nội, đây là các bạn của cháu. Người này là Tống Dương Kì, Giang Vĩ, Phương Nhật Hạ, Ôn Nhu và Diệp Tiểu Mạn ạ!”
Bà nội Lâm Hạc Hiên mất cách đây đã rất lâu rồi, tuy bề ngoài ông không nói gì nhưng kì thật ông rất cô đơn, thấy có nhiều người trẻ tuổi tới đây ông đương nhiên là rất vui.
Ông nội Lâm muốn xuống bếp nấu đồ ăn ngon đãi mấy người bọn họ, nhưng bị Giang Vĩ ngăn lại: “Chúng cháu tới đây đã làm phiền ông lắm rồi, ông cứ để bọn cháu nấu cho ạ.”
Ông nội Lâm tươi cười đon đả: “Được được!”
Đợi ông nội Lâm đi rồi, Phương Nhật Hạ hào hứng xung phong muốn đi nấu cơm.
Lâm Hạc Hiên thấy vậy thì khuôn mặt hơi tái mét, cười gượng: “Các cậu mới tới đây chắc là còn mệt, hay là để tớ đi mua đồ ăn ở bên ngoài về?”
Nghe vậy cô liền phản đối: “Không được! Ông nội cậu mong chờ như thế, sao có thể để ông ăn đồ bên ngoài được!”
Ngoài mặt cậu cười hề hề với Phương Nhật Hạ, nhưng nội tâm đã gào thét đến cực điểm!
Cho ông nội tớ ăn đồ của cậu, chẳng bằng ăn ở ngoài.
Giang Vĩ xắn tay áo lên: “Ở đây dùng bếp củi, người mấy cậu sẽ bị ám khói, để con trai bọn tớ làm là được rồi.”
Phương Nhật Hạ bĩu môi: “Đã tới đây để trải nghiệm cuộc sống dân giả thì mấy việc này có là gì đâu!”
Diệp Tiểu Mạn và Ôn Nhu cũng đồng ý với cô.
Cuối cùng Giang Vĩ đành phải thoả hiệp, tất cả mọi người cùng vào bếp.
Biết hôm nay Lâm Hạc Hiên dẫn bạn về chơi, từ sáng sớm ông nội Lâm đã đi mua rất nhiều thức ăn, nguyên liệu đều vô cùng tươi mới.
Giang Vĩ phân công mỗi người một việc, còn bản thân thì đun nóng dầu hào trên bếp than, tiếp đó anh cho thêm hành tím, hành tây, cà rốt, gừng, tỏi và ớt vào phi thơm.
Sau khi cho nước tương, đường và muối vào khuấy đều thì anh đem cá diêu hồng đặt lên trên rau củ đã phi thơm, rắc thêm hành lá lên trên rồi đậy nắp vung lại.
Phương Nhật Hạ nhìn động tác điêu luyện của anh, hơn nữa khi anh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, xương khớp rõ ràng, cô nhìn đến có chút mê mẩn.
Giang Vĩ vốn dĩ đang nhờ cô đưa cho mình lọ muối, nhưng mà kêu mãi cô cũng không hề có chút phản ứng nào.
Vừa nhìn qua liền bắt gặp ánh mắt say mê của cô, anh không nhịn được cười, đưa tay lên gõ nhẹ vào trán cô.
“Nhìn chăm chú cái gì thế hửm!?”
Phương Nhật Hạ bị gõ đến hơi nhíu mày: “Đau tớ!!!”
Giang Vĩ lại gõ thêm cái nữa: “Đau lắm hở?”
Phương Nhật Hạ trừng mắt nhìn anh, giọng điệu vô cùng hung dữ: “Cậu xấu xa!”
Phối hợp với giọng điệu của cô là hành động cốc lại trán anh.
Giang Vĩ càng nhìn càng thấy cô đáng yêu, trông rất giống còn mèo nhỏ đang xù lông, không những không chút sức lực sát thương nào mà còn giống như đang gãi nhẹ vào trái tim anh.
…
Bữa cơm tối nay đặc biệt phong phú, nào là thịt gà, thịt heo, cá…còn có mấy món đồ bọn họ mang từ thành phố lên đây.
Dù cho bận rộn trong bếp cả một buổi, cả người cũng ám đầy mùi khói rất không dễ ngửi, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hạnh phúc vui vẻ của ông nội Lâm thì bọn họ đều cảm thấy xứng đáng.
Món cá hấp của Giang Vĩ đặc biệt đắt khách, chỉ mới mấy phút mà cái đĩa chỉ còn duy nhất bộ xương.
Phương Nhật Hạ ghé vào tai anh nói nhỏ: “Giang học bá nhà mình coi vậy mà còn biết nấu cơm ngon như thế!”
Cái từ “nhà mình” lọt vào tai Giang Vĩ khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng hơi đỏ lên.
“Nếu Hạ Hạ thích thì mỗi ngày tớ đều nấu cho cậu.”
Chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng Phương Nhật Hạ nghe thế nào cũng cảm thấy rất mờ ám, vành tai cơ hồ có dấu hiệu đỏ lên.
Lâm Hạc Hiên đúng lúc nhìn sang: “Bộ cay lắm hả, sao hai người các cậu đỏ thế?”
Phương Nhật Hạ lại càng thẹn thùng, chỉ ú ớ cho qua chuyện.
Sau khi ăn xong bọn họ đem chén đũa vào trong rồi rửa sạch sẽ.
Đến tối khuya, đợi ông nội Lâm đi ngủ rồi, Lâm Hạc Hiên mới kéo mọi người ra sau nhà ngắm sao.
Bầu trời đêm nay vô cùng rực rỡ, ở đây không có ánh sáng đô thị phản chiếu, những vì sao lấp lánh như những hạt ngọc trải đều trên bầu trời tạo nên một cảnh tượng đẹp giống như một bức tranh rực rỡ đầy lãng mạn trên bầu trời đêm.
Từ góc độ này bọn họ có thể ngắm nhìn các chòm sao quen thuộc, thỉnh thoảng lại có vài đợt gió lướt qua mang theo tiếng chuông cửa trước nhà làm cho cảnh tượng càng trở nên hoang sơ và lãng mạn hơn.
Phương Nhật Hạ chưa bao giờ nhìn thấy một bầu trời đầy sao như thế này.
Giang Vĩ thoáng nhìn sang, trong mắt cô phản chiếu muôn vàn vì sao lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rộ lên để lộ hàm răng trắng sáng.
Anh nhìn cô mỉm cười, bất giác khuôn miệng cũng cong lên, đối với anh cô là ngôi sao đẹp nhất, rực rỡ nhất mà anh từng thấy.
Cô chính là ánh trăng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của anh.
…
Lần đầu tiên Giang Vĩ gặp cô không phải là lúc mười tuổi, mà là sáu tuổi.
Khi đó anh mới chuyển từ tỉnh khác tới.
Không biết có phải do xui xẻo không, ngày đầu tiên dọn tới anh đã bị bắt cóc.
Giang Vĩ từ nhỏ đã sở hữu chỉ số thông minh rất cao, biết bọn chúng bắt mình để tống tiền thì rất bình tĩnh, dù sao nhà anh cũng không thiếu.
Thế nhưng sau đó anh liền nhận ra có điều gì đó không ổn, nếu là tống tiền bọn chúng nhất định sẽ gọi điện cho bố mẹ anh, vậy mà hơn năm ngày trôi qua cũng không có động tĩnh gì.
Hơn nữa trong thời gian anh bị bắt ở đây, ngày nào cũng sẽ có một đứa trẻ bị đem tới.
Nếu dựa theo phán đoán của anh, hơn năm mươi phần trăm đây là vụ buôn bán trẻ con trái phép.
Năm sáu bé trai bé gái nhỏ tuổi bị bắt tới đây, bọn họ nằm trong căn phòng chứa củi ẩm mốc chậc hẹp.
Đến ngày thứ sáu, lại có thêm một bé gái bị bắt vào đây.
Khác với những đứa trẻ khác, cô bé này không khóc cũng không nháo.
Trong bóng tối, anh lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, vừa nhìn đã biết ở nhà là một cô công chúa được nuông chiều.
Bọn chúng đẩy cô bé vào trong rồi đóng cửa lại.
Cô bé liếc nhìn xung quanh, không tiếng động lùi vào một góc trong phòng rồi gục đầu xuống.
Anh cũng chỉ nhìn thoáng qua như vậy, dù gì bản thân mình còn lo chưa xong, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến người khác.
Cô bé lát sau lại ngẩng đầu lên, lấy từ trong cặp ra một cái bánh mì ngọt.
Bị nhốt ở đây, thỉnh thoảng bọn chúng sẽ cho ăn, nhưng cả hai hôm nay, một giọt nước bọn chúng cũng không cho.
Vừa nhìn thấy miếng bánh mì ngọt trên tay cô bé, anh đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cô bé bị anh nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, do dự một lúc vẫn bẻ một nửa miếng bánh đưa tới trước mặt anh.
Giọng nói non nớt khàn khàn cất lên: “Cho anh nè.”
Giang Vĩ nhìn chăm chú cô, lúc sau lại quay đầu đi: “Anh không đói!”
Cô bé vẫn đưa tới trước mặt anh: “Một mình em cũng ăn không hết, nếu bỏ thì uổng lắm.”
Cuối cùng anh nhận lấy miếng bánh từ tay cô: “Cảm ơn em.”
Cô bé mỉm cười: “Chào anh, em là Phương Nhật Hạ.”
Giang Vĩ mấp máy môi, muốn nói gì đó, cánh cửa đã mở tung ra.
Giọng nói thô tục truyền đến: “Mẹ nó, giá thấp như vậy mà còn muốn mua đứa tốt nhất ở chỗ tao!”
Hắn ta quét mắt một vòng, dừng lại trước mặt Phương Nhật Hạ, cô bé sợ hãi về phía sau lưng Giang Vĩ.
Cuối cùng hắn ta túm lấy một bé trai và một bé gái bên cạnh hai người lên.
Hai đứa trẻ bị đem đi khóc rất to, nhưng rất nhanh liền bị hắn ta đá mạnh vào bụng.
Hành động vô cùng man rợ.