Quán bar, trong phòng riêng.
Vừa vào phòng, Phương Nhật Hạ liền ném mọi chuyện ra sau đầu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà cùng mọi người hát hò vui vẻ.
Nhân viên đưa menu đến, Giang Vĩ nhìn một lượt, định bụng sẽ gọi nước cam cho cô.
Nhưng lại bị Phương Nhật Hạ nhìn thấy trước, cô ngồi xuống cạnh anh.
Đưa tay chỉ vào một món trên menu, nhìn cậu nhân viên nói: “Cho tôi một Americano.”
Cậu nhân viên gật đầu, ghi chép vào giấy.
Giang Vĩ nhíu mày, trái tim không tự chủ được co thắt lại, anh đau lòng cho cô gái nhỏ.
Vừa nãy gặp Phó Từ, chắc cô đã bị đả kích lớn, muốn mượn rượu giải sầu đây mà.
Anh không ngăn cản, cứ để cô thả lòng một lần vậy, dù sao anh cũng ở đây, sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Phương Nhật Hạ đương nhiên không biết suy nghĩ của anh, cô vốn dĩ chỉ tò mò thức uống rượu, nghe nói uống rất ngon, đơn thuần muốn nhấm nháp hương vị làm nhiều người say mê, nào phải vì Phó Từ.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ liền bưng đồ uống vào.
Phương Nhật Hạ hào hứng nếm thử một ngụm rượu.
Thức uống có sự kết hợp cân bằng giữa rượu mùi Amaro của Ý và rượu vermouth ngọt, đi kèm theo đó là đá và soda ở trên cùng. Tất cả kết hợp lại tạo thành một hương vị hài hòa giữa ngọt và đắng.
Phương Nhật Hạ hai mắt sáng long lanh, hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng của cô, hơn nữa nó cũng không khó uống.
Mặc kệ mọi người náo loạn ca hát, Phương Nhật Hạ vẫn ngồi yên một chỗ, miệng nhấm nháp vị rượu Americano, chẳng mấy chốc đã bị cô xử lí sạch.
Phương Nhật Hạ lại gọi phục vụ tới, kêu thêm một ly nữa.
Hương vị Americano thật sự quá ngon, cô càng uống càng ghiền.
Nhưng hành động này trong mắt Giang Vĩ mà nói, là cô đang thất tình, phải uống rượu mới có thể quên đi nỗi đau ấy.
Anh càng thêm đau lòng.
Giang Vĩ ngồi lại gần cô, anh cố gắng hạ thấp thanh âm xuống, dịu dàng như đang vỗ về cô: “Hạ Hạ đừng buồn.”
Nồng độ rượu vốn dĩ không cao, nhưng không ngờ tửu lượng của cô lại thấp như vậy, mới uống một ly đã ngà ngà say, cô ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt tuấn tú, cười ngây ngô.
Đôi mắt cô mờ mịt chứa đầy hơi nước, nhìn anh ngốc nghếch gọi: “A Vĩ~”
Giang Vĩ nhẹ nhàng đáp: “Tớ đây.”
Phương Nhật Hạ lại tiếp tục gọi: “A Vĩ~”
Giang Vĩ cũng không có biểu hiện gì thiếu kiên nhẫn, vẫn như cũ đáp cô: “Tớ đây.”
Phương Nhật Hạ chọt chọt má anh: “A Vĩ à~”
Giọng nói cô mềm mại như nhung lụa khẽ run, tựa như những tia sáng mặt trời xuyên qua những đám mây rồi xuyên thẳng vào màng nhĩ của anh, khiến anh cũng cảm thấy hơi say.
“Làm sao vậy?”
Phương Nhật Hạ không trả lời, mượn rượu làm càng, dựa hẳn cả người vào người anh.
Giang Vĩ không dám cử động mạnh, ngay cả hít thở cũng không dám.
Phương Nhật Hạ đột nhiên cười khúc khích: “A Vĩ say rồi nè!”
Giang Vĩ: “…” Không biết ai mới là người say đây.
Anh đột nhiên muốn xoa đầu cô, bàn tay chậm rãi đưa lên nhưng lại nhanh chóng rút về, anh không có tư cách làm điều đó.
Giang Vĩ nhẹ giọng nói như đang dỗ dành: “Ừ tớ say rồi Hạ Hạ.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, chiếc mũi cao cùng đôi lông mày rậm, đôi mắt đen láy chỉ chứa duy nhất hình bóng cô.
Con ngươi cô sáng lên, mấp máy môi lí nhí nói.
Nhưng nhạc quá ồn, anh không nghe rõ cô nói gì.
Lúc anh định hỏi lại, đã thấy cô gái nhỏ thiếp đi trong lòng anh.
Anh cười khẽ, lấy áo khoác bên cạnh đắp lên cho cô.
Anh khẽ thì thầm.
“Cô bé ngốc nghếch đáng yêu của anh.”
Giang Vĩ không biết rằng, lúc đó cô đang thổ lộ với anh.
Cô nói: “Tớ thích cậu, A Vĩ~”
…
Phương Nhật Hạ: “Tớ thích cậu A Vĩ~”
Giang Vĩ: “Tớ cũng thích cậu Hạ Hạ.”
Tác giả: “Ha ha, hai người nghĩ hai người tới với nhau dễ dàng vậy sao!”
Phương Nhật Hạ: “…”
Giang Vĩ: “…”