Giản Ngưng nhìn chằm chằm số điện thoại, do dự thật lâu, vẫn là gọi tới.
Cô kiên trì, không muốn làm phiền người khác, nhưng cô bây giờ thật không có cách nào, đành phải dùng tới biện pháp cuối cùng này.
Tiết Giai Nhu cùng Trình Vũ Phỉ chơi với nhau từ nhỏ, thời điểm học Đại học, Giản Ngưng nhìn đến hai cô, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Đời người, có thể có một người bạn tốt, cũng là một loại viên mãn.
Bất kể Trình Vũ Phỉ xảy ra chuyện gì, người đầu tiên ở bên cô cũng là Tiết Giai Nhu.
Chỉ cần là chuyện của Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu đều coi là chuyện của mình mà xử lí.
Năm đó, Trình Vũ Phỉ muốn giúp Giản Ngưng, Tiết Giai Nhu không nói hai lời liền ra tay hỗ trợ.
Không cần hỏi, chỉ cần là Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu đều ủng hộ vô điều kiện.
Giống như Trình Vũ Phỉ đã từng nói qua với Giản Ngưng, nếu như phát sinh loại chuyện mà xã hội không thể khoan nhượng, chuyện này phát sinh trên người khác, Trình Vũ Phỉ nhất định sẽ cùng mọi người khinh miệt.
Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra với Tiết Giai Nhu, Trình Vũ Phỉ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, rằng nhất định cô ấy có nỗi khổ tâm riêng.
Giản Ngưng rõ ràng, Trình Vũ Phỉ là muốn nói đến sự kiện năm đó trấn động toàn An Xuyên thị, “Chị em tranh chồng”.
Năm đó, nguyên bản người Từ Triệu Luân kết hôn là chị của Tiết Giai Nhu, Tiết Tĩnh Nhu.
Nhưng đính hôn xong, lại có tin truyền ra ngoài, Tiểu thư út Tiết gia Tiết Giai Nhu mới là cô dâu.
Lúc ấy có không ít lời bán tán, đừng nhìn Tiết Giai Nhu nhỏ tuổi mà khinh thường, cô ngay cả Đại học cũng không tốt nghiệp, không từ thủ đoạn giật chồng của chị gái, lại có thể khiến Từ Triệu Luân công khai bảo vệ cô.
Thủ đoạn ngang ngạnh như vậy, tiếc là không ai nắm rõ được chân tướng…
Giản Ngưng năm năm trước sở dĩ có thể thuận lợi rời đi, cũng dựa vào Tiết Giai Nhu hỗ trợ.
Cô thuyết phục Từ Triệu Luân, ở phương diện bệnh viện hết thảy chuẩn bị, chuẩn bị tốt mọi thứ cho Giản Ngưng.
Đã một lần mang nợ, còn chưa báo đáp được, bây giờ lại… Giản Ngưng nghĩ đến đây, không khỏi hơi nhếch môi.
Trình Vũ Phỉ nhận được điện thoại của Giản Ngưng, lập tức xin phép ra ngoài.
Cô cũng đang rất bất an, rất muốn tìm người nói chuyện.
Nhưng đến khi gặp Giản Ngưng, cô mới biết mình sai lầm rồi.
Giản Ngưng hiện tại còn phiền toái hơn cô, sao cô có thể khiến cô ấy lo lắng thêm được.
Hai người hẹn nhau ở một công viên nhỏ, thời gian này không có nhiều người, chỉ lác đác mấy đôi tình nhân.
Nếu vào buổi chiều, sẽ có rất nhiều trẻ em vào đây chơi, cũng có rất nhiều người cao tuổi ở quảng trường tập dưỡng sinh.
Trên ghế dài có mấy mảnh lá cây bị gió thổi rơi, Giản Ngưng nhìn chằm chằm đến ngẩn người.
Từ lần gặp nhau ở bệnh viện, các cô cũng chưa gặp mặt bao giờ.
Giản Ngưng hai mắt vô hồn nhìn thẳng, liếc một cái cũng biết cô có tâm sự nặng nề.
Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng cắn cắn môi, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Cô âm thầm tự trách mình không quan tâm bạn.
Biết Giản Ngưng khó khăn, cũng không chủ động hỏi thăm.
Chuyện của cô cũng rất nhiều, thành ra đối với người khác có phần vô tâm.
“Vũ Phỉ, mình chỉ cần con trai mình.” Lúc Giản Ngưng nói lời này, hai mắt rất sáng.
Ánh mắt Giản Ngưng khiến Trình Vũ Phỉ ngẩn ngơ.
Lần trước Giản Ngưng nói qua vài câu về tình huống hai mẹ con cô, Trình Vũ Phỉ cũng chỉ hiểu được đại khái.
Trình Vũ Phỉ nghĩ nghĩ, “Cố tiên sinh giành quyền nuôi Tiểu Địch sao?”
Giản Ngưng gật gật đầu sau lại lắc đầu, cô nghĩ đến hiện trạng của mình bây giờ, ngay cả pháp luật cũng không can thiệp được.
Chỉ cần nhắc tới ba chữ Cố Trường Dạ, tất cả luật sư đều cách xa cô, không chịu giúp cô.
Trình Vũ Phỉ nghe Giản Ngưng nói xong, biết được Giản Ngưng vì sao tìm mình, “Cậu muốn cùng Cố Trường Dạ ra toà?” Cô dừng một chút, “Giản Ngưng, cậu quên thân phận bây giờ của cậu rồi sao? Năm năm trước, cậu chết rồi.
Chuyện này giải quyết như thế nào?” Hơn nữa, sự kiện kia liên luỵ tới quá nhiều người, Trình Vũ Phỉ không khỏi nhớ lại lời cảnh cáo của người đàn ông kia, sắc mặt chìm xuống.
“Mình không có cách nào, Tiểu Địch phải về với mình.” Giản Ngưng kéo tay Trình Vũ Phỉ, “Cậu giúp mình, được không? Mình sẽ không phiền toái cậu.
Chỉ cần Từ gia đánh động một chút, dựa vào mặt mũi Từ gia, nhất định sẽ có người giúp mình… Mình chỉ cần tìm một luật sư…”
Đôi mắt Giản Ngưng, tất cả đều là chờ mong.
Cô chỉ hy vọng tìm được một luật sư không sợ cường quyền của Cố Trường Dạ, đơn giản như vậy thôi.
Trình Vũ Phỉ trầm mặc hồi lâu, lời định nói hoàn toàn biến thành hơi thở dài.
Tuy rằng Tiết Giai Nhu giấu cô, nhưng sau sự kiện năm đó, Cố Trường Dạ hẳn là phát hiện sự tham gia của Từ Triệu Luân.
Từ đó, trên nhiều khía cạnh, đều gây khó dễ với Từ gia.
Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân không nói gì, nhưng bản thân Trình Vũ Phỉ rất áy náy…
Cái này, Trình Vũ Phỉ cũng không muốn nhắc lại.
Giản Ngưng là bạn tốt của cô, có thể giúp cái gì, cô nhất định giúp.
Nhưng chuyện này, liên luỵ tới Tiết Giai Nhu, chính cô không muốn làm Tiết Giai Nhu khó xử.
Hơn nữa hiện tại, quan hệ của Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân đang căng thẳng.
Truyền thông còn đồn đại rằng, hai người đã ra ở riêng, không bao lâu nữa sẽ ly hôn.
Cô tại sao có thể ở phía sau quẳng thêm gánh nặng cho bạn mình?
Trình Vũ Phỉ tránh né ánh mắt của Giản Ngưng, cũng không biết nên nói cái gì.
Giản Ngưng đợi Trình Vũ Phỉ trả lời, vẫn là đợi một hồi lâu, tay cầm chặt tay Trình Vũ Phỉ buông lỏng ra.
Hốc mắt cô từ từ đỏ, thanh âm cũng khàn khàn, “Không được, phải không?”
Trình Vũ Phỉ cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt thất vọng của Giản Ngưng.
“Không thể, phải không?” Giản Ngưng lặp lại những lời này, tia sáng trong mắt dần tắt, đối với Trình Vũ Phỉ nở nụ cười một chút, “Không sao, đây vốn là chuyện của mình, xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Giản Ngưng…”
Giản Ngưng lắc đầu, “Mình không có vấn đề gì, thật sự.
Chuyện trước kia, mình còn chưa chính thức cảm ơn cậu.”
Mắt Trình Vũ Phỉ đỏ ửng, cái gì cũng không nói nên lời, sợ sẽ rơi nước mắt.
Nên làm cái gì bây giờ, yếu đuối như cô, cái gì cũng không làm được.
Không có năng lực lội ngược dòng, chỉ có thể thuận theo dòng nước.
Giản Ngưng nhắm mắt lại, người khác không có nghĩa vụ phải giúp cô, chỉ cần còn nhớ đến cô là tốt rồi.
Nhưng là, cho dù khuyên lơn chính mình, đến lúc sự thật phũ phàng không ai giúp được cô phơi bày ra trước mắt, vẫn là khó chịu, vẫn là thống khổ như vậy.
Cô thật sự không có cách nào, một chút cũng không có.
Tâm như tro tàn, ngay cả ngọn lửa cuối cùng cũng đều dập tắt.
Cố Trường Dạ trở về, vừa dừng xe, Giản Ngưng liền chạy ra trước mặt hắn.
Hắn hoài nghi, nếu như hắn ngừng xe chậm một chút, cô có phải hay không sẽ trực tiếp đụng vào.
Hắn hạ cửa kính xe, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ngoài.
Hắn biết, cô chắc chắn sẽ thoả hiệp, cô chỉ có thể thoả hiệp.
Nhưng giờ phút này, cô đứng đó với tư thái tuỳ ý hắn muốn làm gì thì làm, lại giống như một khúc cây vô hồn rỗng tuếch.
Không quan tâm hắn biểu hiện thế nào, nội tâm cô cũng vĩnh viễn không dao động vì hắn nữa.
Hắn bước xuống xe, hai tay để trong túi quần, phong thái trước sau cao cao tại thượng.
“Nghĩ xong?” Không cần cô trả lời, hắn đã sớm biết được.
Người đàn ông này, ngay cả quen thuộc hay xa lạ, cô đã không còn phân biệt được nữa.
Cô từng cả ngày chỉ biết mộng mơ về hắn.
Cũng bởi vì hắn là giấc mơ đã vỡ, nên mùi vị thế nào, cô cũng quên rồi.
Giản Ngưng đứng hồi lâu, mới đưa tiêu cự đặt trên mặt hắn.
Cô không nói gì, chỉ là thêm cắn chặt bờ môi.
Cố Trường Dạ nhìn cô nửa ngày, từ từ lộ ra ý cười.
“Anh sẽ để tôi gặp Tiểu Địch?” Cô chỉ nhớ kĩ câu này, thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.
“Nếu em có thể làm tôi vừa lòng.” Hắn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tựa hồ đang đánh giá xem thân thể cô đáng giá bao nhiêu tiền…
Giản Ngưng chỉ cảm thấy tim mình bị kéo căng ra, đau đến chết lặng.
Cô cho là mình sẽ không cam lòng, nhưng không, cô tình nguyện theo chân hắn đi vào biệt thự.
Giờ khắc này, cô biết bản thân so với trước kia đã không còn giống nhau.
Có lẽ trước đây một khắc, cô còn cảm giác được sự tôn nghiêm của bản thân.
Giờ khắc này, cái gì cũng mất, kiêu ngạo, tốt đẹp, tôn nghiêm… Vô hình hay hữu hình, tất cả đều rời cô mà đi.
Mới trước đây Giản Ngưng còn thích hỏi mình, cô sống là vì cái gì.
Cô khi đó nghĩ cả đời sẽ kết giao với vài người bạn tốt, sẽ gặp được người đàn ông tốt như anh trai, chính là rất yêu, rất yêu mình… Hiện tại, còn sống là vì cái gì…
Phòng Cố Trường Dạ, cô đã rất lâu không bước vào, cũng quên mất ban đầu lúc kết hôn nó có bộ dáng gì.
Cô chỉ cảm thấy lạnh, rất lạnh, cảm giác bản thân đã biến thành một khối băng.
Giản Ngưng đóng cửa lại, sau đó từng bước cởi y phục, coi mình như một món hàng, tuỳ ý phóng đãng trước mặt hắn.
Cố Trường Dạ từ trong gương nhìn ra động tác của cô.
Cô cởi một cái, hắn liền nhíu mày càng sâu.
Giữa lông mày đã tạo thành một khe rãnh, mà tay hắn, cũng bóp chặt như vậy.
“Còn hài lòng không?” Lúc Giản Ngưng nói những lời này, thanh âm cực kì bình tĩnh, cục diện đáng buồn này, cô đã biết trước từ lâu.
Cố Trường Dạ âm thầm áp chế cơn tức giận, làm cho bản thân thật bình tĩnh, hắn mới xoay người, đánh giá cô.
Gầy, thật giống trước kia.
Hắn buông lỏng nắm đấm, lại nắm chặt, lại nhả ra…
Hắn không thể mềm lòng, không thể.
Hắn từng bước từng bước tới gần cô, đem tay cô đặt trên ngực mình, “Cởi cho tôi.”
Nếu không thể níu giữ tâm hồn cô, vậy hắn sẽ chiếm giữ thân thể cô.
Ít nhất, cô vĩnh viễn sẽ không thuộc về người khác.
Lúc Giản Ngưng đưa tay tới gần caravat của hắn, nghĩ nếu cô dùng hết lực thắt, tỷ lệ hắn chết sẽ là bao nhiêu? Nhưng cô không thể mạo hiểm, bởi vì cô biết, sức mạnh của hắn, vốn không dùng để so đo với cô.
Thẳng đến khi tay cô đụng vào da thịt hắn, hắn mới chính thức nở nụ cười.
Hắn thật sự vẫn còn sống, tim có thể nhảy kịch liệt đến vậy.
Như vậy là tốt rồi, vô luận là cảm thấy đau hay khó chịu, ít nhất vẫn còn tri giác, không phải sao?.