Vào mùa hè lần đầu đến Boston, Giản Du đã bị dị ứng nhẹ do không quen thời tiết ở bên đó, mặt cô luôn ửng đỏ không thích hợp, rõ ràng nhất là vết phát ban nhỏ trên xương quai xanh, nó rất ngứa và đau.
Cũng chính là sau khi tắt vòng bạn bè của Vân Sơ, cô quyết định đi khám bác sĩ. Bác sĩ đã nói về tình trạng của cô bằng giọng chuẩn Anh, nhưng cô chỉ là vào tai này ra tai kia, sau khi nghe xong câu “Không được gãi, cần phải bôi thuốc, bớt ăn cay, uống nhiều nước.”
Sau đó liền kê thuốc, thanh toán các khoản tiền thuốc men đắt tiền.
Cô bước ra cổng bệnh viện, ngồi trên băng ghế dài, đếm tiền mặt trên người và tiền học bổng, đếm tới đếm lui, cô cảm thấy cần phải làm việc chăm chỉ hơn, vì thế gọi điện thoại cho giảng viên Boston do Trương Thầm Hào giới thiệu.
Vào ban đêm, cô bay đến Hollywood vào đoàn phim thực tập.
Cơn dị ứng không thuyên giảm khi thay đổi chỗ ở mà ngày càng trầm trọng hơn với khối lượng công việc ngày càng nhiều, thế nên vào đầu thu cô đã phát sốt. Cố gắng chống đỡ đi theo đoàn phim cả buổi sáng, cuối cùng thì đạo diễn cũng không nhịn được, phất tay đuổi cô về khách sạn nghỉ ngơi.
Trước khi đi còn tận tình khuyên bảo cô bằng tiếng Trung bập bẹ: “Giản, thân thể mới là tiền vốn cách mạng!”
Giản Du cười cười.
Nơi cô ở cách phim trường không xa, cô đội mũ hoodie lên, chậm rãi đi về. Vì bị sốt nên cô trở nên yếu ớt và chân tê cứng, khi cô đang chuẩn bị bước xuống cầu thang về khách sạn thì nhận được một cuộc gọi trong nước.
“Đạo diễn Giản, gần đây đang bận gì à?”
“…… Quay phim.”
“Có nhớ bọn tớ không nè?”
“……”
“Được rồi không đùa cậu nữa.” Đầu dây bên kia là lớp trưởng, người đã có một mục tiêu cao cả từ khi còn học đại học, đó là vượt qua kỳ thi, ở lại Bắc thị sau khi tốt nghiệp và có công ăn việc làm ổn định, hai ngày trước vừa vượt qua một cuộc phỏng vấn, đang chờ kiểm tra sức khoẻ, nên mới rảnh rỗi gọi điện thoại cho Giản Du.
“Lần trước không phải cậu đã nhờ để ý đến các nữ diễn viên khoảng ba mươi tuổi trong nhóm lớp sao?” Lớp trưởng nói: “Bên tớ vừa lúc có quen một đạo diễn, gần đây hắn đang casting, Khoa Diễn xuất khoá 13 gửi một vài tác phẩm luyện tập, đều là học muội ở độ tuổi này, có thể sẽ có người phù hợp, tớ gửi mail cho cậu?”
Giản Du đẩy cửa khách sạn ra và nói: “Được.”
Máy điều hòa ở sảnh khách sạn ập vào mặt, cô choáng váng trong giây lát, nói thêm: “Vất vả.”
Email nhanh chóng được gửi đến, nhưng Giản Du không vội kiểm tra, cô tắm nước ấm trước, sau đó thay áo ngủ, kéo cổ áo xuống bôi thuốc lên vùng dị ứng, mùi thuốc cũng không dễ ngửi, kích thích khứu giác.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ bật một ngọn đèn sàn, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy cô, cô vừa uống thuốc vừa bật máy tính, sau khi xem hồ sơ, cô bàng hoàng nhận ra từ sau khi lớp trưởng nói đây là tác phẩm của Khoa Diễn xuất khoá 13, trong đầu cô cứ nấn ná một suy nghĩ.
Không hề cố tình suy nghĩ, cô cho rằng bản thân có thể khống chế được.
Trước khi click mở văn kiện, cuối cùng cũng phải đối mặt với suy nghĩ ấy, cô nghĩ rằng, Vân Sơ cũng là khoá 13 đúng không? Sẽ có tác phẩm của em ấy sao? Thoạt nhìn em ấy giống như người thích náo nhiệt, luôn bí bô không ngừng, vĩnh viễn không thiếu việc vui.
Sẽ có sao?
Có lẽ sẽ có Vân Sơ.
Vân Sơ trong ống kính với cô gái lên giường với mình vào tối hôm đó có gì khác nhau?
Giản Du đặt ly nước lên bàn, lướt ngón tay trên màn hình cảm ứng một lúc rồi mở file tác phẩm. Đó là một thư mục rất dài và các tác phẩm đều có tên của người diễn và sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái.
Con chuột trượt xuống.
Không có Vân Sơ.
Cũng không hoàn toàn bất ngờ. Người vĩnh viễn không thiếu việc vui cũng không thiếu một chuyện náo nhiệt này. Giản Du click ngẫu nhiên vào một video và xem nó một cách vô cảm.
Thuốc bôi trên chỗ dị ứng phát huy tác dụng, ngứa dữ dội, như kiến nhỏ cắn vào vết thương, cuối cùng cô cũng nhấc điện thoại, mở WeChat, tìm kiếm kết bạn, nhảy ra danh thiếp “Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua”.
Click mở vòng bạn bè.
Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Một học kỳ mới lại đến! Lại đến thời gian làm người hoàn hảo trong học kỳ mới! Mặc dù bây giờ chưa làm gì cả, nhưng mà cho mọi người xem mỹ nữ học kỳ mới nhó! 【 selfie 】【 selfie 】【 selfie 】
Giản Du cười một cái.
/
Ngày kế tiếp.
Các triệu chứng dị ứng của Giản Du bắt đầu chuyển biến tốt.
Một tuần sau đã khỏi hẳn.
02
Casting《 Kissed the Deep Sea 》 bắt đầu với kinh trập*.
*bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.
Bấy giờ Boston vừa có cơn mưa xuân, mùa vạn vật sinh sôi, cây khô hai bên đường đâm chồi nảy lộc, hạt mưa chầm chậm rơi xuống, chuyển hương thơm của đất, khắp nơi bừng bừng sức sống.
Đây là một câu chuyện thực tế diễn ra ở nước ngoài, một số ít cảnh được quay ở Trung Quốc, cô nhờ Trương Thầm Hào thực hiện giúp mình, các cảnh còn lại đều quay ở Boston. Vai chính là một cô gái nhỏ khoảng 30 tuổi, vô tình bị bắt làm con tin và tham gia vào một vụ cướp khi cô ấy đi du xuân.
Casting kéo dài ba tháng, chỉ có nữ chính vẫn chưa quyết định.
Đội ngũ tạm thời do Giản Du thành lập vẫn đang trong quá trình điều chỉnh, bởi vì nữ chính vẫn chưa quyết định, trong cuộc họp ngày hôm qua đã nảy sinh nhiều ý kiến bất đồng, cuối cùng họ đã tan rã trong không vui, nhà sản xuất đã đưa ra tối hậu thư cho cô — nếu cô không quyết định được nữ chính, nữ chính sẽ do hắn định đoạt.
Kịch bản của Giản Du mọi người đều đã xem qua, nó sẽ được đưa đi tranh giải, vị trí nữ chính làm ai cũng thòm thèm.
“Con sẽ không để bọn họ nhét người vào đâu.” Giản Du cầm ô màu đen đi qua cảng, mưa rơi trên bãi biển mang theo chút mằn mặn mát mẻ, một con tàu cập bến bến phà, buồm căng gió, “Nhưng bởi vì nữ chính vẫn chưa quyết định, quá trình xác thật bị chậm trễ.”
“Con đó, quá bướng.” Trương Thầm Hào ở đầu dây bên kia nói với cô: “Cũng không phải không cho con nghiêm khắc một chút, chỉ là có đôi khi đừng yêu cầu quá hoàn mỹ, diễn viên cũng cần phải trau dồi.”
“Con biết.”
“Thầy nghe nói có một người tên là Trần Sương Tự? Học Khoa diễn xuất chung trường với con, không phải rất phù hợp yêu cầu sao?” Trương Thầm Hào hỏi: “Thầy cũng xem tác phẩm của con bé trong câu lạc bộ rồi, diễn xuất rất có hồn, nếu con không cần, vậy thì đề cử con bé đến chỗ thầy đi.”
Giản Du nhìn sóng biển cách đó không xa, mím môi, nói: “Con sẽ suy nghĩ lại.”
Trương Thầm Hào truy vấn: “Suy nghĩ cái gì?”
Giản Du chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn mũi giày, nhìn một lát rồi mới nhỏ giọng nói: “Thật ra còn có một ứng cử viên thích hợp hơn, nhưng con không biết em ấy có bằng lòng hay không.”
Trương Thầm Hào nhướng mày: “Ai thế?”
Bóng hình của Vân Sơ xuất hiện trước mắt Giản Du, mái tóc của cô gái gần đây đã dài hơn trước, xoăn và dày như rong biển, dưới ánh mặt trời rất đẹp, cô không khỏi nhếch khóe môi nói: “Một bé học muội.”
“Học viện điện ảnh?”
“Dạ.”
“Vậy thì đơn giản, con nói cho thầy là ai, thầy hỏi giúp con.”
“…… Em ấy đã ký hợp đồng với công ty, vì vậy em ấy phải làm theo quy trình của công ty.” Giản Du bắt taxi, thu dù: “Để con liên hệ đi, không phiền toái thầy.”
Trương Thầm Hào nói: “Cũng được. Mặc dù thầy đang thúc giục con nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng con vẫn phải tuân theo tốc độ của mình và không thể cẩu thả. Hãy cho thầy biết thời gian bắt đầu là khi nào, thầy sẽ dẫn con với cô đến chứng kiến.”
Giản Du cong mắt: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Giản Du đã làm một việc mà trước giờ cô vẫn hối hận.
Cô nghĩ rằng, hai ngày trước nhìn thấy Vân Sơ đăng tus đã ký hợp đồng với công ty, tại sao vẫn chưa có ai tìm nàng đóng phim, thật muốn có một cái danh đại đạo diễn nổi tiếng rồi tìm người đại diện của nàng, hung hăng thỏa mãn lòng hư vinh.
Mặc dù cô không phải đại đạo diễn, nhưng hiện tại vẫn có thể cho nàng một công việc.
Vì thế cô tìm trợ lý liên hệ mảng điện ảnh của Sơn Trúc giải trí, lấy danh nghĩa đoàn phim mời Vân Sơ thử vai. Tối hôm đó cô không ngủ ngon, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Cô nghĩ, nếu Vân Sơ không muốn bay đến Boston thì cô cũng có thể về nước, đặt một nhà hàng Vân Sơ thích ăn, chính là nhà hàng món Tứ Xuyên mà gần đây Vân Sơ rất thích đến.
Cô nghĩ, khi gặp Vân Sơ thì nên nói câu gì đầu tiên.
Cô nghĩ, nếu Vân Sơ không đề cập đến buổi tối hôm đó, cô cũng sẽ không nhắc đến nó, các nàng có thể có một khởi đầu mới, bắt đầu với tư cách là bạn bè, bởi vì quay điện ảnh cùng nhau mà dần dần trở nên quen thuộc, và dung nhập vào cuộc sống của nhau.
Cô ngủ thiếp đi lúc bình minh ló dạng và bị đánh thức bởi một tin nhắn từ trợ lý của mình.
Sơn Trúc giải trí bên kia từ chối lời mời thử vai.
“Không có bất luận thương lượng nào cả.” Trợ lý nói: “Bên kia từ chối rất dứt khoát, nói rằng bây giờ nghệ sĩ không có dự tính đóng phim điện ảnh, xin đừng liên hệ chúng tôi.”
Giản Du nhìn hàng chữ này, ảo tưởng lấp đầy trái tim của cô thoáng chốc trở nên trống vắng, có một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, cô không khỏi nhíu mày, thật lâu sau mới từ từ ý thức được, chính là trái tim mình đang đau.
Cô nghĩ, sao tim lại đau thế này?
Vừa nghĩ vừa gõ chữ: “Tôi biết rồi.”
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ấm áp rơi xuống sàn nhà gỗ, mùa xuân Boston đã đến, nơi nào cũng ấm áp. Cô lại gõ chữ: “Liên hệ Trần Sương Tự đến thử vai lần thứ ba.”
Nơi mà Trần Sương Tự giống Vân Sơ nhất chính là đôi mắt, đặc biệt là khi đeo khẩu trang, đôi mắt cong lên khi cười khiến Giản Du hoảng hốt.
Sau này trong quá trình quay phim, Trần Sương Tự cũng thân với cô hơn, biết mỗi ngày cô đều xem vòng bạn bè của Vân Sơ, cũng nhìn thấy ảnh chụp của Vân Sơ, Trần Sương Tự ý vị thâm trường mà ồ một tiếng: “Hình như tôi biết vì sao đạo diễn Giản chọn tôi rồi.”
Sau đó, Vân Sơ xuất đạo, tuy rằng nàng flop, nhưng Trần Sương Tự lại rất nổi tiếng, dù cho không có thông cảo, cũng có không ít người nói Vân Sơ giống Trần Sương Tự, cũng liệt kê rất nhiều chỗ tương tự.
Fans Trần Sương Tự đương nhiên không vui, rửa sạch quảng trường Vân Sơ không cho nàng bú fame, Vân Sơ bên kia cũng cự tuyệt loại so sánh này, thỉnh thoảng chỉ có người qua đường nói.
Sau đó, Giản Du và Vân Sơ cùng nhau xem《 Kissed the Deep Sea 》, từ màn hình khổng lồ thậm chí có thể nhìn thấy những kỹ xảo quay phim siêu hạng, dù cho Trần Sương Tự dưới ống kính của Giản Du quần áo rách tả tơi, nghèo túng đến cực điểm, nhưng vẻ mỹ lệ ấy vẫn làm người ta kinh diễm.
Vân Sơ bỗng nhiên nhớ đến chuyện lúc trước, chạm chạm bả vai cô, nói: “Bọn họ đều nói em là tiểu Trần Sương Tự á.”
Giản Du nhìn Trần Sương Tự trên màn hình lớn, lắc lắc đầu: “Cô ấy mới là tiểu Vân Sơ.”
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Sơ, cô nghĩ, tuy rằng không ai là thế thân của ai, cô cũng phân chia Trần Sương Tự và Vân Sơ rất rõ ràng, nhưng với cô, Vân Sơ mới là người đến trước, không ai có thể so sánh với nàng.
Vân Sơ cười cong đôi mắt, đến gần hôn môi cô, hôn một cái rồi lại một cái, hôn đến mặt đỏ bừng, sau đó bụm mặt nói chị đừng nhìn chằm chằm em như vậy mà, mặt em sắp đỏ rồi.
Giản Du sờ mặt nàng, cũng cười: “Đã đỏ rồi.”
Cô nghĩ, thật đáng yêu, nhìn thấy người mình thích, rõ ràng là đã rung động đến không thể rung động hơn, nhưng khi cô làm một việc, có thể làm nàng càng rung động hơn một chút.
Bao gồm bản thân cô.
03
【 đạo diễn, giám đốc Hạ lần trước đến studio muốn đầu tư phim mới, nay lại đến nữa rồi, điều kiện vẫn như cũ, chỉ cần ngài tham gia 《 Love Tips 》, tiền sẽ vào thẻ ngay lập tức 】
【 còn có, lần trước ngài muốn danh sách khách mời《 Love Tips 》, tôi cũng tìm được rồi 】
【 hình ảnh 】
Giản Du click mở hình ảnh.
Danh sách khách mời rất phong phú, có diễn viên lồng tiếng, có tổng tài, có nhiếp ảnh gia, còn có diễn viên.
Ảnh của diễn viên rõ ràng không phải ảnh chính thức, mà là ảnh chụp đường phố không biết từ nơi nào lấy ra, người nọ đeo kính râm đứng trên đường phố tấp nập, dáng vẻ xinh đẹp môi hồng răng trắng.
Vân Sơ.
Giản Du mặc niệm tên nàng trong lòng, sau đó nâng mắt nhìn Vân Sơ sống động trên màn hình, nhập chữ: “Cậu nói cho hắn ta, tôi đồng ý.”
/
Sở dĩ mua nhà ở ngõ Thanh Dao là vì nhìn thấy Vân Sơ đăng ảnh mảnh sân của bà nội trong vòng bạn bè, cô nghĩ có một mảnh sân như vậy cũng khá tốt, chờ cô về nước cũng muốn mua một căn giống vậy, âu cũng là duyên phận, lại ở cách vách nhà bà nội.
Việc này cô cũng không biết, vì vậy vào buổi tối ngày đó Vân Sơ chạy vào cùng gió và tuyết, cô cũng rất kinh ngạc.
Cũng may cô phản ứng nhanh, đã kịp gọi Vân Sơ lại khi nàng chuẩn bị nhảy qua bức tường bên kia, kỹ thuật diễn cũng đủ tinh vi, diễn xuất tự nhiên như là trước nay chưa từng gặp qua Vân Sơ.
Sau đó Vân Sơ ngồi trong khoảng sân nhỏ của cô.
Quỷ mới biết lúc đó cô đã làm như nào để tiếp tục cuộc trò chuyện, nỗ lực kiềm chế nhịp tim đập loạn, cô muốn đêm nay kéo dài hơn một chút, và thậm chí còn hy vọng bà cụ nhà bên có thể đuổi Vân Sơ ra ngoài, để cô có thể giữ nàng ở lại.
Đáng tiếc là không có.
Cô dắt chó đi dạo để lấy lại bình tĩnh, cô đi bộ trong con ngõ nhỏ đó rất lâu, cô nghĩ rằng, hoá ra đây là nơi Vân Sơ lớn lên, mỗi một cây cối, ngọn cỏ ở đây đều đã được Vân Sơ xem qua, trên bức tường cuối hẻm còn có hình vẽ bằng phấn, có lẽ là do Vân Sơ vẽ.
Cô cảm thấy mới lạ, sau khi về nhà vẫn add WeChat Vân Sơ.
Bấm like bài viết trên vòng bạn bè của Vân Sơ.
Quang minh chính đại.
Lấy thân phận bạn tốt.
Mặc dù khi đó cô vẫn không biết rằng Vân Sơ đã đổi ghi chú của cô thành: Vợ.