Tình Yêu Giả Dối

Chương 44: Rung động



Vân Sơ và Giản Du nằm trên cùng một chiếc giường.

Vai kề vai, chân kề chân, tay nắm tay, chiếm diện tích không lớn, theo thời gian trôi qua khoảng cách càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi Vân Sơ nhịn không được chui đầu vào lòng Giản Du, cọ cọ, nhỏ giọng nói câu: “Mềm quá à.”

Giản Du cười một cái, xoa vành tai của nàng: “Quỷ nhỏ háo sắc.”

“Không phải chị cũng vậy sao.” Vân Sơ nói thầm, lại vội nói sang chuyện khác: “Cô Giản ơi, bây giờ em cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, chị thật sự nằm trên giường của em sao?”

“Không phải.” Giản Du nói.

“Dạ?” Vân Sơ ngẩng mặt, môi áp lên xương quai xanh của cô, không nhịn được liếm liếm.

Cơ thể Giản Du khẽ run lên, cô ngưỡng người ra sau, ngăn lại động tác tiếp theo của Vân Sơ, sau đó cẩn thận ôm người vào lòng, nói: “Linh hồn không ở đây.”

“Vậy thì ở đâu nha?”

“Ở Học viện điện ảnh.” Giản Du cúi đầu, đặt cằm lên đầu Vân Sơ, ngửi được mùi hương trên đỉnh đầu nàng, cô hít sâu một hơi, nói: “Đến lượt em.”

“…… Cái, cái gì?”

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.” Đầu ngón tay của Giản Du lướt dọc theo vành tai đến cổ nàng, giống như mang theo điện, mỗi một chỗ bị lướt qua đều khiến cho nàng run rẩy: “Nói cho chị biết em thích chị từ khi nào?”

Còn sớm hơn cô, lâu hơn cô và còn chủ mưu đã lâu.

Cô rất muốn nghe câu chuyện này.

Vân Sơ chui ra khỏi lồng ngực của cô, tơ lụa mỏng manh, sóng nhiệt quay cuồng, nàng có chút không thở nổi, hít hai hơi không khí mới mẻ, mới có thể bình tĩnh lại, hỏi Giản Du: “Chị còn nhớ em đã từng nói với chị về học tỷ mối tình đầu của em không?”

Giản Du ý vị không rõ mà ừ một tiếng: “Giờ còn nhắc cô ta làm gì?”

Không nhắc tới thì không sao, hễ nhắc tới thì trong lòng có hơi khó chịu, cô cũng là học tỷ của Vân Sơ, cũng học chung khoá của giảng viên Trần, tại sao mối tình đầu của nàng không phải là cô? Mà là vị học tỷ không biết từ đâu chui ra?

“Vị học tỷ đó chính là chị.”

“……?”

Giản Du dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Sơ, chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, cuối cùng cũng chỉ phát ra một âm tiết duy nhất: “Hả?”

Vân Sơ mím môi: “Quả nhiên là chị không nhớ rõ.”

“Chị –” Giản Du cứng họng một lát, mới chậm rãi vươn tay ôm mặt nàng, môi khẽ chạm vào khóe môi nàng, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, khi đó chị bận quá.”

Khi đó là học kỳ 1 năm tư, cô bận viết luận văn, thực tiễn, kiếm tiền, xin cơ hội đi du học. Cô bận rộn như một con quay, cũng chỉ có bài chuyên ngành quan trọng và môn tự chọn không dám bỏ lỡ, gặp người nào, nói chuyện với ai, giúp đỡ ai đó những chuyện nhỏ nhặt, đều không tồn tại lâu dài trong ký ức sống của cô.

Không ngờ rằng cô vậy mà….. Cứ như vậy mà bỏ lỡ Vân Sơ sao?

“Không sao đâu.” Vân Sơ hôn môi cô, hôn một hồi, rồi lại thẹn thùng mà che mắt lại “Buổi tối ngày hôm đó em nằm mơ thấy chị.”

Giản Du tò mò: “Mơ thấy cái gì?”

Mơ thấy nàng và Giản Du trở thành bạn cùng phòng, cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm, còn cùng đến vùng ngoại ô ngắm sao, nàng và Giản Du rất thân mật dưới danh nghĩa tình bạn, thỉnh thoảng vui vẻ, thỉnh thoảng chua xót, thỉnh thoảng nhìn thấy có người bắt chuyện với Giản Du, nàng sẽ tức giận vô cớ, Giản Du lại tới dỗ dành nàng.

Giản Du cười cười: “Hoá ra trong giấc mơ của em, chị không thích con gái à?”

Vân Sơ ừ một tiếng.

Mặc dù Giản Du đã từng nói cô ấy thích con gái, nhưng bởi vì ngay cả nữ sinh tỏ tình cũng bị cự tuyệt, rất lâu cũng không bắt đầu một mối tình nào, vì vậy người ta suy đoán rằng cô thực chất chỉ là tìm cớ để trốn đào hoa.

Có lẽ Giản Du vẫn thích nam sinh.

Cho nên, nàng rất tuỳ hứng ở trong mộng, nàng mượn danh nghĩa bạn bè để ghen tuông, để Giản Du dỗ dành nàng, dỗ nàng và nói rằng chị không thích tên nam sinh đó, cũng sẽ không hẹn hò. Nàng lại mạnh miệng, chị cứ yêu đương đi, không sao đâu, đừng trọng sắc khinh bạn là được rồi.

“Em kéo đẩy cũng khá đấy.” Giản Du xoa đầu nàng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó em liền tỏ tình với chị.” Vân Sơ nhỏ giọng: “Kỳ lạ lắm, trong giấc mơ, dường như em trời sinh là đã biết trừng phạt người khác, biết đạo đức bắt cóc người, em biết chị không nỡ rời xa em, luyến tiếc tình bạn này, cho nên ép chị lấy lý do này để hẹn hò với em, sau đó –“

“Sau đó thì sao?”

Sau đó chính là hình ảnh không phù hợp với trẻ em, trong mơ, Giản Du đồng ý yêu thử, các nàng hôn nhau trên giường tầng của ký túc xá trống rỗng, tấm màn rung lên theo các chuyển động, nàng ngửi thấy mùi hương trên người Giản Du, lúc gần lúc xa, ý loạn tình mê, đóa hoa nhỏ của nàng nở rộ trong mùa mưa.

Vừa nói xong, Vân Sơ liền lăn qua một bên: “A a a em biết như vậy là không tốt, nhưng mà trong giấc mơ em không khống chế được mà!”

Giản Du kéo nàng trở về: “Ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó.”

Vân Sơ thề: “Ban ngày em không có nghĩ cùng chị như vậy như vậy!”

Giản Du: “Ồ?”

Một tiếng ồ này làm Vân Sơ thiếu tự tin, nhỏ giọng mà nói câu thật mà, rồi lại tiếp tục nói: “Sau khi thức dậy em đã tìm người điều chỉnh thời khoá biểu, ngày hôm đó liền đến khoa của chị.”

“Dũng cảm như vậy? Thế tại sao không tỏ tình?”

“Khụ,” Vân Sơ thẹn thùng, “Em nào dám chứ.”

Xác thật là ngày hôm đó nàng chạy tới khoa đạo diễn, cũng trở thành người đầu tiên đến lớp, được giáo viên khen ngợi, cũng may là tiết đó học gộp hai lớp, ai cũng tưởng nàng là lớp bên cạnh.

Sợ bị Giản Du nhận ra, nàng ngồi cách Giản Du rất xa, nhưng đôi mắt luôn treo trên người Giản Du cả tiết học.

Nhìn một cái, rất thích.

Lại nhìn một cái, cũng rất thích.

Nhìn rất nhiều rất nhiều lần, vẫn là rất thích!

Thế là lén chụp một tấm ảnh gửi cho Chu Chi Đào, Chu Chi Đào hiển nhiên cũng không có nghiêm túc học, trả lời một dấu chấm hỏi, hỏi nàng gửi ảnh chụp mỹ nữ cho tớ làm gì?

Vân Sơ: Đẹp hén

Chu Chi Đào: Đẹp đó

Vân Sơ: Vợ tương lai của tớ

Chu Chi Đào: Cậu có bệnh hả

Chu Chi Đào phải mất nửa tháng mới tiếp nhận chuyện người bạn thơ ấu của cô nàng là cong, đầu tiên là khiển trách nàng, nếu thích con gái thì tại sao lại không thích mình, sau đó là nhiều chuyện, đã có mục tiêu rồi sao còn không hành động đi?

“Tại sao không hành động vậy?” Giản Du cũng hỏi.

Vân Sơ hỏi lại: “Nếu em thật sự hành động, chẳng lẽ sẽ không bị chị cự tuyệt sao?”

Giản Du sửng sốt.

Cô nghịch tóc Vân Sơ, suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân hẳn là sẽ cự tuyệt. Bản thân cô lúc ấy, nào có sức lực và thời gian yêu đương?

Vân Sơ nói: “Em biết ngay mà.”

Vì thế nàng chọn yêu thầm, ý đồ xuất hiện nhiều lần trước mặt cô để thu hút sự chú ý, nhưng mà khi đó Giản Du toàn tâm toàn ý đều dành cho chuyện quan trọng, cô mệt mỏi ứng phó một vài người, cũng không rảnh bận tâm những ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Cũng chính vì thế mà vào ngày tốt nghiệp, dưới tác dụng của cồn mới muốn phóng túng một phen.

“Buổi tối ngày hôm đó thì sao?” Giản Du truy hỏi: “Đêm đó em nghĩ thế nào?”

“Đêm đó là chị chủ động!” Vân Sơ ngồi dậy, nàng vừa mới được Giản Du hôn ở trên giường một hồi, đồ ngủ của hai người đã sớm nhăn nhúm vì những động tác lôi kéo, dây áo muốn thoát nhưng không thể mà treo trên đầu vai, lộ ra bả vai bóng loáng như ngọc, nàng cúi người tới gần Giản Du, nghiêm túc hồi ức: “Em vốn chỉ là muốn làm một chuyện tốt……”

“Chỉ là?”

“Thuận tiện ăn một chút xíu đậu hủ……”

“Thuận tiện?”

“Được rồi, chủ mưu ăn chút đậu hủ.” Vân Sơ đúng lý hợp tình: “Em đây đỡ chị đến mép giường, em chỉ muốn hôn chị một cái xem như là tiền công không được sao?”

Giản Du nhẹ nhàng kéo nàng một cái, nàng liền ngã thẳng lên người Giản Du, một mảnh mềm mại, mặt nàng lập tức đỏ lên, giãy giụa muốn né tránh, Giản Du lại giơ tay đè cái ót nàng, ngăn động tác của nàng lại, một cái tay khác thò xuống phía dưới: “Cho nên vẫn là em chủ động trước.”

“…… Được rồi.” Vân Sơ không hề có sức chống cự trước sắc đẹp, mặc cho Giản Du viết lại lịch sử, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, biện giải: “Ngày hôm sau trở về em đã đợi điện thoại của chị.”

Nàng đợi rất lâu, làm chuyện gì cũng thất thần, cả ngày nhìn chằm chằm di động, chỉ sợ Giản Du đột ngột gửi tin nhắn tới mà nàng không nhìn thấy. Nhưng mà chờ từ bình minh chờ đến trời tối, buổi tối nằm trong ký túc xá nhìn chằm chằm điện thoại không có bất cứ động tĩnh gì, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật rằng Giản Du cũng không muốn phát triển thêm một bước với nàng.

Qua 0 giờ, nàng đã đăng một bài viết lên vòng bạn bè.

“Vòng bạn bè?” Giản Du nhíu mày: “Chị lướt xem vòng bạn bè của em, không thấy em đăng gì cả.”

“Chị đã thoát ra sau khi xem bài viết thứ chín, đúng không?” Vân Sơ thở dài, nếu là Giản Du xem thêm một xuống chút nữa, các nàng cũng sẽ không xa cách mấy năm nay.

Ngày đó, nàng đã đăng bài viết.

Nàng nói: Đối với chị mà nói có lẽ chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ ấn tượng nào, nhưng đối với em mà nói, đó là lời tỏ tình long trọng nhất và là giấc mộng đẹp đẽ nhất trong thanh xuân của em, em sẽ chìm đắm trong giấc mơ ấy mãi cho đến khi em muốn thoát ra mới thôi. GD.

Bình luận dưới bài viết cũng rất xuất sắc, có người cho rằng nàng bị tổn thương vì tình yêu và muốn dạy cho kẻ phụ lòng một bài học, có người chưa thấy nàng trầm cảm online, nên thấy lạ và gửi vài câu hỏi nàng bị trộm tài khoản hả, còn có người hỏi nàng chép câu này ở đâu, cho tôi chép với, chỉ có Chu Chi Đào bình luận nàng: Quên nó đi.

Nói tới đây, tay của Giản Du đặt sau ót nàng hơi hơi dùng sức, thanh âm từ đỉnh đầu vang lên: “Không cho quên.”

“Đây không phải là không quên sao.” Vân Sơ ôm lấy eo cô, trấn an mà cọ cọ cô, ngước mắt nhìn cô, đường kẻ mắt quyến rũ: “Thật tốt khi chúng ta không quên.”

Giản Du nhìn nàng.

Ánh đèn dịu dàng bao phủ lấy hai người, nơi ngoài tầm với của ánh sáng lại tối tăm đến đáng sợ, khiến nơi này trở nên dịu dàng lạ thường, tay cô chậm rãi chạm lên mặt Vân Sơ, nâng lên, hôn lấy môi nàng.

Hôn một chút, rồi lại một chút, giống như chuồn chuồn lướt nước, nâng niu nàng như thể nàng là bảo vật quý giá nhất trên đời.

“Xin lỗi em,” Giản Du nói: “Vân Sơ, đã để em chờ chị lâu như vậy.”

Mũi Vân Sơ đau xót, hốc mắt cũng đỏ ửng, mang theo giọng mũi ừm một tiếng: “Vậy chị, chị cũng chờ em lâu như vậy sao. Không sau đâu. Cô Giản ơi……”

“Hửm?”

“Muốn hôn hôn.”

“…… Chỉ là muốn hôn thôi sao?”

“Hả?” Vân Sơ cả kinh, lắp bắp nói: “Nơi này cũng làm không được chuyện khác đâu!”

Cứ có cảm giác sẽ bị phát hiện.

Giản Du cười cười: “Vậy chỉ hôn thôi.” Cô hỏi: “Muốn hôn như thế nào?”

Vân Sơ đỏ mặt tim đập loạn khi nghe cô hỏi như vậy, đánh bạo hôn Giản Du trước, đích thân nói cho Giản Du là nên hôn như thế nào, từ nụ hôn đơn thuần đến nụ hôn nồng nhiệt, đẩy nhiệt độ của cả căn phòng lên tới đỉnh điểm.

Chăn bông bị kéo xuống, chân của Vân Sơ di chuyển, âm thanh xấu hổ buồn bực ở bên trong truyền ra: “Chỉ hôn thôi!”

Giản Du: “Đang hôn mà.”

Vân Sơ: “Tay của chị –“

Giản Du: “Làm sao?”

Vân Sơ: “Ưm……”

/

Trong phòng khách.

Văn Tây ôm nửa quả dưa hấu ăn, Mạnh Chiêu Chiêu ghét bỏ: “Giờ mà còn ăn nữa, buổi tối em không sợ đi WC hả?”

Văn Tây: “Chị quản tôi.”

Mạnh Chiêu Chiêu: “Ha hả, tôi mặc kệ em.”

Văn Tây: “Sao chị còn chưa đi ngủ?”

Mạnh Chiêu Chiêu: “…… Tôi sợ rằng trên lầu xuất hiện hình ảnh gì đó tôi không thể xem.”

“Cái gì?” Văn Tây à một tiếng, “Chị nói cô Giản à, sao mà cô Giản vẫn còn chưa xuống vậy? Ngắm sao ngắm đến bây giờ cũng nên xuống rồi mà? Không lạnh sao?”

Mạnh Chiêu Chiêu: “Hôm nay thật sự không có sao.”

– ——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Chiêu Chiêu: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt được chân tướng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.