Tình Yêu Giả Dối

Chương 42: Nuôi dưỡng



Nhưng mảnh giấy đó vẫn bị cô ném đi.

Cô nghĩ rằng, viết chữ đẹp như vậy thì không nên viết những từ ngữ ngu xuẩn như thế, và việc giữ mảnh giấy lại chỉ nhắc nhở cô nhiều lần về sự thật rằng cô bị người ta ngủ xong liền chạy. Vì thế, nó bị ném vào sọt rác không chút thương tiếc.

“Vậy chị……” Vân Sơ dựa vào vách tường, có bụi rơi xuống từ bức tường cố ý bị làm cũ kỹ đi, nàng hỏi Giản Du: “Sao chị tìm được em?”

“Tìm em thật sự có chút khó.” Giản Du nắm lấy cổ tay của nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Lồng sắt ở cuối đường có ổ khóa, các nàng phải tìm chìa khóa mới có thể mở lồng sắt lấy bức thư ra được. Giản Du bước đi rất cẩn thận, cô cần phải hồi ức: “Tôi đã nhờ vả rất nhiều người.”

Cô có thể trực tiếp hỏi trong nhóm tối hôm qua ai đã đưa cô đi, nhưng họ đều là những người đã bước nửa chân vào giới giải trí, những lời bàn tán kiểu này sẽ càng ngày càng thái quá, cô là đạo diễn, cô không thèm quan tâm thanh danh và những lời đàm tiếu, nhưng cô không biết Vân Sơ có cùng khoa với cô hay không.

Vì thế, chỉ có thể dựa vào ký ức tìm một vài bạn học để hỏi thăm.

Vừa tìm vừa xử lý vấn đề du học, chờ đến khi cô cầm hộ chiếu và visa của mình bước lên máy bay, cô vẫn không biết tên của cô gái đêm đó là gì.

Sống ở một đất nước và môi trường hoàn toàn xa lạ, sự rối loạn dần hình thành, cô bắt đầu trở nên bận rộn hơn, đến nỗi suýt quên mất chuyện đó, nhưng vào một chạng vạng mùa hè, cô mua một cây kem bên vệ đường, cô nhớ rằng đó là vị dâu tây, mứt trái cây trên mặt kem, cắn một miếng, vị ngọt mát lạnh lan tràn.

Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của bạn cùng lớp.

【 Giản Du! Tớ tìm được học muội đưa cậu về khách sạn rồi này! Nhưng mà, đã qua lâu như vậy, cậu cũng đã ở Boston, cậu vẫn cần phương thức liên hệ của em ấy sao? 】

Giản Du liếm kem, trả lời: Gửi qua đi.

Ngay sau đó, bạn học đã gửi cho cô thông tin liên lạc của một người, tên là Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua, avatar là một bức ảnh selfie, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng rộng rãi với chùm tóc đuôi ngựa, và cô gái ấy nhìn thẳng vào máy ảnh, trông rất dễ thương và tinh nghịch.

Giản Du click vào thêm bạn, nhập tin nhắn xác minh: Xin chào, tôi là Giản Du.

Sau khi suy nghĩ lại xóa đi.

Lại gõ: Số phòng 8420

Vẫn không ổn.

Cứ xoá rồi nhập như vậy, kem bị liếm hơn phân nửa, mặt trời lặn giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, màu sắc lộng lẫy bao trùm lấy cô, cô ngồi trên chiếc ghế dài bên đường, ma xui quỷ khiến bấm vào vòng bạn bè của Vân Sơ.

Không phải bạn bè nhưng có thể xem mười bài viết trong trang cá nhân.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Hôm nay đi thảo nguyên cưỡi ngựa này! Nhịn không được lớn tiếng hát một câu “Để chúng ta làm bạn với chốn hồng trần, được sống tiêu dao tự tại, uống rượu ca hát cùng tận hưởng thế gian phồn hoa!” Nhưng mà Chu Chi Đào không cho tôi hát, hu hu, cậu ấy ghen ghét giọng hát trời ban của tôi. [ chín bức ảnh ]】

Lớn lên rất đẹp.

Như một cô bé lớn lên dưới ánh nắng rực rỡ.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Cực lực chi tiền cho các game mobile, người chơi hệ nạp tiền thật là ghê gớm, đã đánh bại đối thủ! 】

Người chơi hệ nạp tiền là phiền nhất trần đời, nhưng em ấy như thế cũng rất đáng yêu.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Nghỉ hè chán quá à – ở nhà sắp mốc meo luôn rồi – Chu Chi Đào: Vậy ra ngoài chơi đi. Tui: Để tui lặng lẽ mốc meo, cảm ơn. [ một bức ảnh selfie trong bộ đồ ngủ ]】

Chu Chi Đào này rốt cuộc là ai?

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Chia sẻ ca khúc – Mạc Văn Úy 《 thế giới này nhiều người đến vậy 》】

Giản Du skip bài hát.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Kỳ nghỉ hè năm nay tui sẽ học bơi lội 】

Giản Du cũng không biết bơi, trước mắt vẫn chưa có dự tính học.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Trồng một vài loài hoa hồng trong sân của bà nội, hy vọng có thể nảy mầm, hì hì. [ chậu hoa rỗng tuếch ]】

Hoa hồng rất xinh đẹp, đặc biệt là hoa hồng đỏ.

Nó tượng trưng cho tình yêu.

Lướt xuống chút nữa, là ngày thứ ba sau đêm hôm đó.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Party đêm nay chơi vui thật luôn đấy! Gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp, trai có đẹp hay không không quan trọng, nhưng ai mà không thích chơi với mấy chị gái xinh đẹp chứ [ selfie hai người ]】

Chơi rất vui vẻ.

Ngày hôm sau của đêm đó.

【 Tiểu Sơ Tiểu Sơ tuyệt đối không nhận thua: Nhàn rỗi nhàm chán cho nên đăng hai tấm ảnh selfie để tô điểm nội dung đẹp gái cho mọi người trong vòng bạn bè nhá! [ selfie ]】

Không một lời nào về đêm hôm đó cả.

Lướt đến đây lại cảm thấy không thú vị, Giản Du dứt khoát ném điện thoại vào trong túi. Đèn đường bên cạnh băng ghế đã được bật lên, và cô chậm rãi ăn cây kem gần như tan chảy, nghĩ rằng thật buồn cười khi mình đã mất nhiều thời gian như vậy để tìm người đó.

Ở trong lòng Vân Sơ, bất quá cũng chỉ là một đêm bình thường, và tâm trạng sau khi lên giường với ai đó không đáng để nhắc tới, cũng căn bản không nghĩ tới việc muốn tìm cô.

Cứ như vậy đi.

“Không phải em không quan tâm!” Vân Sơ nói.

Nàng vội phản bác, nhất thời không khống chế được âm lượng, tiếng vọng lan tràn khắp hành lang màu xanh lục, đập vào tường, truyền đến phòng của Văn Tây và Chúc Hoàn Nhĩ bên kia, Chúc Hoàn Nhĩ vỗ vỗ cửa: “Vân Sơ! Hai người ổn chứ!”

Giản Du nhìn nàng, cất cao giọng: “Chúng tôi không có việc gì!”

“Từ từ thôi!” Văn Tây hô: “Đều là giả! Nếu sợ thì nói với tôi, tôi lập tức đi dọa NPC! Vân Sơ nói một lời!”

Vân Sơ bất đắc dĩ: “Biết rồi –”

Nàng lại thấp giọng, tủi thân mà nhỏ giọng: “Em có quan tâm mà, đừng nói là chị…… Cứ như vậy mà từ bỏ ư?”

Giản Du hỏi lại: “Em cảm thấy sao?”

Đương nhiên là không có.

Nếu không, Giản Du cũng sẽ không đứng đây và bộc bạch lòng mình với em rằng bản thân mình đã thích em như thế nào.

Vốn dĩ Giản Du cũng cho rằng bản thân sẽ mặc kệ mọi chuyện trôi qua như thế này, sẽ từng bước mà quay điện ảnh mới, học hỏi kiến thức mới, gặp gỡ người mới, được người khác theo đuổi quyết liệt và nhiệt tình hơn, vì các phương diện của cô đều rất hợp gu của các nữ sinh ngoại quốc, nhưng khi nữ sinh muốn hôn cô, thì bỗng nhiên cô lại nghĩ đến Vân Sơ.

Cô gái đã chia sẻ ảnh chụp, chia sẻ cuộc sống của mình và chia sẻ bài hát trong vòng bạn bè kia.

Cô đã từ chối những người theo đuổi đó.

Cô lại bắt đầu lướt xem vòng bạn bè của Vân Sơ, vẫn cứ là mười bài viết dành cho đối tượng chưa phải bạn bè.

Cô nhìn thấy những chậu hoa mà Vân Sơ đã trồng vào mùa hè ấy vẫn chưa nở hoa, cũng không có học bơi lội. Nhìn thấy Vân Sơ bỗng nổi hứng làm diễn viên quần chúng đóng vai người chết, cũng “Khoác lác” rằng bản thân có thể diễn vai người chết đến xuất thần nhập hóa. Nhìn thấy Vân Sơ than vãn vì sắp đến khai giảng, nói rằng trong trường học không có người mình thích, khai giảng thật vô nghĩa.

Dần dần, hành động xem vòng bạn bè của Vân Sơ trở thành thói quen của cô.

Cô nhìn trộm cuộc sống của Vân Sơ trong những khoảng thời gian bận rộn, và nhìn em trưởng thành từng chút một.

Nhìn thấy em đổi trò chơi khác, thề kiên quyết không nạp tiền, nhưng vì trang phục xinh đẹp vẫn nạp tiền. Nhìn thấy em ký hợp đồng với một công ty giải trí, và có ba mươi ngày vui vẻ trong đoàn phim. Nhìn thấy em sau khi luyện tập chung với một nhóm nhạc nữ trong một ngày, thề nhất định phải làm diễn viên giỏi.

Nhìn thấy em tất bật giữa đoàn phim và trường học, nhìn thấy em tâm trạng tồi tệ hát một bài nhạc buồn lúc nửa đêm, nhưng ngày hôm sau lại tràn đầy năng lượng yêu cầu mọi người quên nhân cách tối hôm qua của mình đi. Nhìn thấy em tham gia một bộ phim cổ trang mới, đóng vai cô gái tinh linh nhỏ.

Nhìn thấy em học thoại đến giữa khuya, ánh sáng của chiếc đèn bàn trong bức ảnh phản chiếu vào kịch bản, trông rất vất vả.

Giống như một cơn nghiện không thể bỏ, thói quen này đã khắc sâu vào xương tủy của cô, và cô tận hưởng niềm hạnh phúc của quá trình hình thành thói quen này, nửa đêm cũng nằm mơ đến việc click mở vòng bạn bè của em, đoán xem ngày nào đó Vân Sơ sẽ chính thức công khai mối quan hệ với một ai đó, và từ đấy vòng bạn bè chỉ còn show ân ái.

Nhưng mà không có.

Rất may là không có.

“Khi đó tôi không cảm thấy bản thân thích em.” Giản Du tìm chìa khóa từ chiếc đèn khẩn cấp trên đầu, đưa nó cho Vân Sơ, “Mở lồng sắt ra đi.”

Vân Sơ run rẩy nhận lấy, ngồi xổm xuống.

Mở khoá.

Bức thư lẳng lặng nằm trên ghế, phảng phất đã phủ bụi lâu ngày, giấy viết thư đã ố vàng, Vân Sơ cầm lấy một góc.

Khi đó Giản Du không cảm thấy mình thích Vân Sơ. Thật giống như là đang nuôi dưỡng một tiểu minh tinh, cô không cần tiếp cận nàng, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng trưởng thành là đủ rồi, vì thế, khi cô về nước cũng không có chủ động đi tìm Vân Sơ.

Mãi đến ngày hôm đó, theo thói quen click mở vòng bạn bè của Vân Sơ, Tống Vũ Thời hỏi nàng: “Đang casting?”

Cô nói: “Không phải.”

Trầm mặc một lát, lại nói: “Tôi thích em ấy.”

Một câu rất tự nhiên, trên trường quay người tới người đi rất nhiều, giọng nói của cô không lớn nhưng lại vang vọng rõ ràng trong lòng. Dường như cô mới ý thức được một việc.

Cô thích Vân Sơ.

Quỷ mới biết tại sao Vân Sơ lại chui vào trái tim cô mà không có sự cho phép của cô như vậy, tóm lại, chờ đến khi cô phát hiện ra thì Vân Sơ đã định cư trong một căn biệt thự lớn và sang trọng ở trong lòng cô rồi, có đuổi cũng đuổi không được.

Tống Vũ Thời hỏi cô: “Vậy cô ấy có thích cô không?”

Cô lắc đầu, nói: “Không biết.”

Hẳn là không thích.

Mãi đến khi cô nhận được lời mời tham gia Love Tips, và được ai đó liên hệ đầu tư cho bộ phim mới của cô với điều kiện là cô phải tham gia Love Tips, theo như lời của người khác, cô không có nghèo đến mức không đủ tiền để quay một bộ phim, nhưng mà cô tò mò là ai muốn cô tham gia chương trình yêu đương này.

Vì thế, cô nhờ người điều tra, mới phát hiện là Vân Sơ.

Cùng lúc đó, trợ lý gửi danh sách khách mời chương trình cho cô, và cô cũng nhìn thấy tên của Vân Sơ trong đó.

Vân Sơ nghe thấy mánh khóe nhỏ của mình đã sớm bị phát hiện, không khỏi thẹn thùng: “Em còn tưởng rằng em giấu rất kỹ……”

Giản Du cầm lấy bức thư từ tay nàng.

Hai người trở về theo đường cũ.

“Tôi nghĩ rằng có phải là em không thích tôi hay không, nếu không thì tại sao lại muốn tôi tham gia chương trình yêu đương?” Giọng nói của Giản Du rất nhẹ, mặt không chút biểu cảm, ngay cả nói thích cũng nhàn nhạt: “Nhưng mà tại sao mấy năm nay em không tìm tôi, lý do của em là gì?”

Vân Sơ đi theo phía sau cô, cúi đầu nhìn mũi giày: “Vì thế nên chị mới đến đây phải không?”

Nàng vươn tay giữ chặt góc áo của Giản Du, truy vấn: “Cho nên kịch bản CP của chị là em, chị có thể quang minh chính đại đối xử tốt với em, nhưng cũng xuất phát từ nội tâm, đúng không?”

Nàng cảm thấy bản thân như là đang nằm mơ.

Ngay cả đi đường cũng nhẹ như bay.

Giản Du thích nàng, thích nàng rất nhiều năm, đây là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám mơ, hiện tại lại trở thành sự thật, khẽ chạm vào đáy lòng nàng.

Tim nàng đập loạn xạ, khi Giản Du quay người đến gần nàng, cuối cùng nàng cũng mất khống chế.

Vân Sơ nói lắp: “Giản, cô Giản……”

Giản Du cười một cái.

Cô tiến về phía trước một bước, Vân Sơ lùi về sau một bước, rất nhanh đã bị dồn đến góc tường, Vân Sơ chớp chớp mắt, hoảng loạn không biết lựa lời: “Cô Giản, không phải là chị muốn tường đông em đó chứ?”

Giản Du: “Em muốn sao?”

Vân Sơ: “Hả?”

Giản Du: “Nếu em muốn thì chị sẽ cho em.”

Vân Sơ: “…… Cái gì cũng cho sao?”

Giản Du nhướng mày, cô chậm rãi lắc đầu: “Chị không muốn tường đông em, chị muốn hôn em.”

Vân Sơ: “!!!”

Vẫn chưa kịp hết kinh ngạc, Giản Du nắm cằm nàng, ngậm lấy môi nàng, một nụ hôn vội vàng và mãnh liệt, giữa môi răng chạm vào nhau, có mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, theo yết hầu nuốt xuống.

Não của Vân Sơ đã hoàn toàn chết máy, chỉ có thể đi theo tiết tấu của Giản Du, trên con đường yên tĩnh, cửa lồng sắt không đóng kín, khẽ lay động trong làn gió nhân tạo, phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Vân Sơ.” Giản Du nhẹ nhàng mà liếm môi nàng, trả lời vấn đề vừa nãy của nàng.

“Kịch bản chị nhận được là hết lòng với em.

Chị xé kịch bản, nhưng vẫn lựa chọn một lòng một dạ với mỗi mình em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.