Tình Yêu Giả Dối

Chương 35: Mười điểm



Căn phòng của Giản Du ở nhà thầy trông rất nữ tính.

Hai vợ chồng già rất vất vả để thuyết phục Giản Du về nhà ở trong những ngày nghỉ, vì vậy họ ngay lập tức dọn dẹp và thiết kế căn phòng. Để thể hiện tấm lòng của mình, họ đã tự mình làm mọi thứ và vì họ chưa bao giờ nuôi con gái nên toàn dựa vào những khuôn mẫu để thiết kế phòng.

Tất cả đều màu hồng, giường là giường công chúa, rèm che cùng màu treo ở trên trần, từ trên giường rũ xuống đất, ga trải giường nữ tính thêu những chú thỏ con nhảy nhót, vừa đáng yêu lại linh động.

Thậm chí còn có một con búp bê Barbie trên bàn sách.

Trước khi Giản Du dẫn Vân Sơ vào cửa, cô nghiêm túc ngăn Vân Sơ ở ngoài cửa: “Chờ một chút.”

Vân Sơ đứng nghiêm.

Giản Du: “…… Hứa với tôi một việc.”

Vân Sơ: “Mời cô Giản nói.”

Giản Du: “Sau khi vào không được cười.”

Vân Sơ: “Được!”

Giản Du: “Em thề.”

Vân Sơ giơ ba ngón tay lên thề với trời: “Em thề!”

Giản Du gật gật đầu, muốn đẩy cửa ra, nhưng lại hối hận: “Nếu em cười thì làm sao bây giờ?”

Vân Sơ tự hỏi: “Vậy buổi tối em không ăn cơm!”

Giản Du nhíu mày: “Vậy thì sẽ đói đấy.”

Vân Sơ nói: “Vậy em sẽ không nói một lời nào cả đêm!”

Giản Du: “…… Em sẽ không nghẹn chết chứ?”

Vân Sơ: “Em nói rất nhiều sao?”

Giản Du: “Cũng không nhiều lắm.”

Vân Sơ: “……”

Nàng nhẹ nhàng đẩy Giản Du một cái: “Được rồi, em đảm bảo không cười, thật sự không cười.”

Đầu ngón tay nắm then cửa của Giản Du khẽ nhúc nhích, dưới sự làm nũng trong vô thức của Vân Sơ, cô không còn muốn bất luận một lời hứa hẹn nào nữa cả, trực tiếp đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Vân Sơ kinh ngạc mà há to miệng, còn cô thì mặt vô biểu tình: “Chào mừng đến phòng công chúa.”

Sau nửa phút, Vân Sơ mới a a a mà lao vào phòng: “Thật là một căn phòng xinh đẹp!”

Giản Du: “?”

Vân Sơ hỏi: “Em có thể nằm ở trên giường không?”

Giản Du: “…… Cứ tự nhiên.”

Vừa dứt lời, Vân Sơ liền quăng người lên giường, xuyên qua bức rèm nhìn đèn sao trên trần nhà, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc nói: “Khi còn bé em đã rất muốn có một gian phòng như vậy, nhưng bà nội của em kiên quyết từ chối không làm cho em, bà ấy nói đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tính thẩm mỹ của bà.”

Nàng quay mặt sang một bên và hỏi Giản Du vẫn đang đứng ở cửa: “Tại sao thầy Trương lại đồng ý trang trí phòng như vậy ạ?”

Giản Du đóng cửa lại: “Dựa vào một số vi phạm tính thẩm mỹ.”

“Thầy Trương và cô Hoàng đối với chị thật tốt.” Vân Sơ trở mình, chống cằm nằm ở trên giường, “Em muốn ở nơi này cả đời quá à!”

Nàng mặc quần áo bình thường của chính mình để chụp bộ ảnh cuối cùng cho tạp chí, đó là một chiếc váy mỏng trông rất đẹp. Lúc này, ánh nắng vàng ươm của mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, nàng đắm mình trong vệt nắng ấy, khiến cho mái tóc ngắn hơi xoăn của nàng như được phủ thêm một lớp filter, mang một vẻ đẹp thánh khiết.

Giản Du dời ánh mắt, chán ghét nhìn bộ bàn ghế màu hồng, kéo ghế ngồi xuống: “Thầy cô đối xử với tôi rất tốt.”

Đối với cô mà nói, mặc dù căn phòng này rất không phù hợp thẩm mỹ của mình, mỗi lần bước vào đều phải thực hiện một chút thao tác xây dựng tâm lý. Nhưng, nơi này giống như căn nhà thứ hai của cô ở ngõ Thanh Dao, là cảng tránh gió của cô, là quê hương dịu dàng của cô.

Còn người trên giường này như một vị khách không mời, đột nhập vào nơi trú ẩn an toàn của cô, lại còn nằm ở bên trong quê hương dịu dàng của cô.

Để em ấy làm quen vậy.

Khách không mời mà đến: “Vậy tối nay em cũng ngủ ở đây sao?”

Giản Du: “……”

Cô quay lại và cầm lấy con búp bê Barbie trên bàn, vốn dĩ không muốn để ý Vân Sơ, nhưng Vân Sơ lại không thuận theo, quấn lấy cô một hai phải hỏi được đáp án, cô buông búp bê xuống, hỏi lại: “Hiện tại em là bạn gái của tôi, không ngủ nơi này thì ngủ nơi nào?”

Vân Sơ: “…… À.”

Giản Du suy nghĩ một lúc và nói thêm: “Giả làm bạn gái của tôi.”

Vân Sơ à một tiếng.

Vẫn còn một khoảng thời gian trước bữa tối, trong nhà có học sinh của Trương Thầm Hào đến thăm, nói rằng muốn thỉnh giáo thầy một vài vấn đề. Trương Thầm Hào có lòng tiến cử Giản Du, cho nên đã gọi Giản Du xuống tiếp đãi.

Giản Du nhìn Vân Sơ đi tới đi lui ngắm nghía các loại đồ trang trí nữ tính kia, cô do dự: “Con cũng có khách mà.”

Trương Thầm Hào: Bạn gái không tính là khách, là người nhà.

Giản Du:……

Chỉ mới gặp một lần liền trở thành người nhà.

Rốt cuộc Vân Sơ có ma lực gì vậy, thầy cũng chỉ mới trò chuyện với nàng một tí, là đã thu phục được sự yêu thích của thầy ấy rồi, ông ấy còn ước gì cô có thể lập tức mang Vân Sơ đi đăng ký kết hôn, khi sắp đến cửa, thầy còn kéo cô đi chậm lại đằng sau, nhìn xa trông rộng mà dặn dò rằng: “Phải nắm chặt cơ hội, đừng để con bé chạy theo người khác.”

Cô nghĩ thầm nào có chạy trốn, dù gì cô cũng không có nắm chặt.

Giản Du trả lời: Con xuống liền

“Dưới lầu có một học sinh của thầy tới, tôi phải đi xuống một chuyến.” Giản Du đứng dậy, nhìn chung quanh một vòng: “Em, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Phòng tắm ở bên kia, trong ngăn tủ có áo ngủ, bất quá tất cả đều từ thời đại học thôi, không có đồ mới. Nếu em để ý……”

Cô ậm ừ: “Để ý cũng không có đồ mới đâu.”

Vân Sơ: “……”

Nàng cười lên tiếng: “Em không ngại.”

Giản Du trầm ngâm gật đầu, mở cửa ra lại nhớ tới một chuyện khác: “Quần lót dùng một lần ở trong vali của tôi.”

Vân Sơ đỏ mặt: “…… Ò.”

Thanh âm nho nhỏ, như là thẹn thùng, trái tim Giản Du lại bị chạm nhẹ một cái, trước khi bị lây bệnh đỏ mặt, cô đã vội đẩy cửa đi ra ngoài, giữ vững bình tĩnh đi xuống lầu.

Hoàng Nhã Lan vừa từ phòng bếp đi ra, chế nhạo: “Sao mặt đỏ vậy? Ở trên lầu làm gì đấy?”

Giản Du trấn định: “Không làm gì cả.”

Hoàng Nhã Lan: “Thật ư?”

Giản Du: “Dạ!”

Hoàng Nhã Lan: “Cô không tin.”

Giản Du: “…… Cô!”

/

Trên lầu.

Vân Sơ dạo một vòng quanh phòng, càng nhìn càng thích, tuy rằng đã quá tuổi thích phòng công chúa như vậy, nhưng nghĩ đến dáng vẻ vừa lúng túng vừa thích thú của Giản Du trong khoảng thời gian dài ở đây, nàng liền cảm thấy rất đáng yêu.

Lúng túng là bởi vì thật sự không phù hợp với cô.

Thích là bởi vì thật sự có người yêu thương, đau lòng vì cô.

Quần áo trong tủ hẳn là được người khác giặt giũ thường xuyên, mát lạnh lại có mùi thơm ngòn ngọt tỏa ra từ đó, đều là những kiểu dáng từ rất lâu rồi, một số là do Giản Du mua, còn một số là do thầy và cô giáo mua, trộn lẫn với nhau, giống như bị lọ thuốc màu văng tung tóe lên đấy, làm người ta hoa cả mắt.

Nàng xem từng cái, như thể thông qua những thứ này có thể nhìn trộm quá khứ ngây ngô của Giản Du mà nàng chưa từng nhìn thấy.

Nàng nghĩ, năm Giản Du vào đại học, nàng mới vào lớp mười, ngày đầu tiên đi học mặt trời chói chang, con đường trải nhựa bị ánh nắng chiếu đến tỏa sáng, quầy hàng rong bán bìa sách trước cổng trường thật vắng vẻ, nàng và Chu Chi Đào mang theo khát vọng tuổi trẻ chạy vào sân trường, gió thổi cũng mang theo cái nóng của nhiệt độ.

Cùng ngày, Giản Du nổi danh khắp trường đang một mình kéo vali đi vào Học viện điện ảnh.

Khi đó suy nghĩ của chị ấy là gì ấy nhỉ, tâm trạng của chị ấy thế nào? Là chờ mong hay là sợ hãi, là ai đã nói lời chào đầu tiên với chị ấy, và chị ấy có thể đi từng bước một từ ngây ngô đến trưởng thành và đi đến vị trí bây giờ như thế nào?

Cuối cùng Vân Sơ chọn chiếc váy ngủ màu đen, là phong cách phụ nữ trưởng thành, vải dệt từ tơ lụa mềm mại, có chút cũ, thoạt nhìn như được mặc thường xuyên, có mùi của Giản Du. Nàng buộc mái tóc ngắn xoăn nhẹ ra sau đầu rồi nhanh chóng tắm rửa.

Khi bước ra Giản Du đã trở lại.

Cô đang ngồi ở bàn làm việc lật sách và đưa lưng về phía nàng, tựa hồ đang tìm gì đó, lật từng trang, phát ra tiếng động khe khẽ, lật đến một nửa, chợt nhận thấy tiếng nước đã ngừng, cô sửng sốt, quay đầu lại: “Sao lại không lên tiếng thế?”

Cửa phòng tắm mở, hơi nước ấm áp văng lên cửa kính mờ, hóa thành những giọt nước rơi xuống. Mặt Vân Sơ ướt sũng, sau khi tẩy trang, môi hồng răng trắng, sạch sẽ và xinh đẹp.

“Cảnh tượng quá tốt đẹp, em không nỡ quấy rầy.” Vân Sơ dùng khăn lau mặt, đi tới ngồi bên mép giường, thuận miệng hỏi: “Đang tìm cái gì?”

“Tìm bút ký lúc còn đi học.”

Sinh viên đến thăm thầy biết cô cũng ở đó, mang theo hy vọng của toàn thể Khoa Đạo diễn mà đến, muốn mượn bút ký mỗi một ngành học của cô, cũng hứa hẹn rằng chỉ cần cô yêu cầu, có thể chọn bất cứ sinh viên nào của Khoa Đạo diễn mà không cần thù lao đóng phim.

Vân Sơ nghe: “Vậy đây rốt cuộc là tiện nghi cho ai thế?”

Phải biết rằng, nếu có thể thực tập trong đoàn phim của Giản Du, không cho tiền cũng có người nguyện ý đến đó, dù gì thì đây cũng là một nét bút sáng ngời trong hồ sơ tốt nghiệp của họ.

Giản Du ừ một tiếng: “Đến lúc đó để cho bọn họ tới đoàn phim dọn gạch.”

Vân Sơ: “Tuyệt đối đừng cho bọn họ ngồi không hưởng lợi!”

Giản Du nhìn nàng một cái, sau đó như bị đóng băng, Vân Sơ tháo dây buộc tóc, và mái tóc ướt lướt qua chiếc cổ trắng ngần của nàng mà không có bất kỳ sự cản trở nào, để lại những vết nước nông, giống như những hạt mồ hôi nhỏ, rơi vào vô định.

Vân Sơ vén tóc ra sau tai, hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Du nói: “Cái váy ngủ này – “

Vân Sơ: “Dạ?”

“Là tôi mua trên vỉa hè.” Giản Du lấy bút ký ra, và đưa lọ kem dưỡng da cho Vân Sơ, “Em đoán bao nhiêu tiền?”

Hàng vỉa hè?

Điều này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của Vân Sơ, nàng vỗ nước trên mặt, suy nghĩ một lúc và đoán: “80?”

Giản Du lắc lắc đầu: “15.”

Vân Sơ: “!”

Nàng khiếp sợ: “Rẻ vậy?”

“Ừm.” Giản Du nhìn họa tiết hoa hồng đen trên chiếc váy ngủ và nói, “Mẹ tôi đã đưa tôi đi mua nó sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Bà ấy rất biết trả giá, đôi ba câu liền trả xuống mười lăm.”

Vị quán chủ kia hiển nhiên quen biết mẹ của cô, vừa đóng gói vừa nói: “Được rồi, con gái lớn như vậy lại còn xinh đẹp thế này, xem như là cho con đó, thi đại học xong rồi à? Thi thế nào? Nhìn mẹ con vui như vậy, chắc là làm bài được đúng không?”

Khi đó vẫn chưa có điểm, điểm ước chừng cũng tốt, hẳn là thành tích ổn định, vì vậy cô cười gật đầu: “Cũng không tệ.”

Chú quán cũng vui lây, rồi lại tặng cô đôi vớ.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn nhớ như in thời tiết trên hòn đảo nhỏ nơi mình lớn lên, sự yên bình trước cơn bão, gió thổi dài qua các ngõ đường, mặn ẩm thấm vào không khí, chủ quán ngẩng đầu lên nói: “Sắp có bão.”

Sau đó, quả thực có bão.

“Dì thật là lợi hại!” Thanh âm của Vân Sơ cắt ngang hồi ức của cô, cô định thần lại, nhìn thấy Vân Sơ đặt kem dưỡng lên bàn, ánh mắt sáng ngời hỏi cô: “Vậy chị biết trả giá không?”

Giản Du suy nghĩ: “…… Chưa từng học qua.”

Vân Sơ tiếc nuối mà ồ một tiếng: “Kỹ năng tốt như vậy sao lại không học?”

Giản Du nói sang chuyện khác: “Tối nay ngủ đừng nhìn tôi.”

Vân Sơ hỏi: “Lấy tiền cũng không cho nhìn?”

Giản Du suy nghĩ: “Hai ngàn năm trăm 1 phút.”

Vân Sơ kháng nghị: “Sao lại lên giá vậy chứ? Em nói cho chị này cô giáo Giản, thật ra em cũng không định nhìn chị, nhưng mà em lập tức suy nghĩ, chị cũng đã ra giá rồi, mà không trả tiền cũng không tốt lắm, dù sao thì em cũng trả nổi. Nhưng mà cũng không nên đi kèm với việc lên giá như vậy chứ, đúng không?”

Giản Du mặt không đổi sắc: “Ba ngàn.”

Vân Sơ: “Một ngàn.”

Giản Du: “Hai ngàn hai.”

Vân Sơ: “Một ngàn năm.”

Dưới lầu Hoàng Nhã Lan kêu các nàng ăn cơm, Giản Du lên tiếng, rồi nói với Vân Sơ: “Em cũng thật biết cách trả giá mà không cần thầy dạy ha.”

Vân Sơ: “……”

/

Để tránh những phiền phức không cần thiết, trước khi Vân Sở xuống, các sinh viên đến thăm đã lấy bút ký của Giản Du quay trở về, người thiếu niên vỗ ngực một cái: “Học tỷ có việc gì mời ngài nói.”

Giản Du cũng không khách sáo: “Để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ bảo trợ lý kết bạn với cậu, chờ phim mới bắt đầu tôi sẽ tìm cậu.”

Chờ sinh viên rời đi, Vân Sơ mới xuống lầu. Giữa trưa nàng ăn không nhiều lắm, vừa ngửi thấy mùi cơm là lập tức đói bụng, đến phòng bếp hỗ trợ bưng đồ ăn: “Thơm quá à, con có thể ăn hai chén cơm!”

Hoàng Nhã Lan vui vẻ: “Có thể ăn thì ăn nhiều một chút, con thật gầy.”

“Còn có.” Bà ấy cởi tạp dề ra ngồi xuống, hỏi Giản Du: “Hai đứa dự định khi nào công khai tình yêu? Chương trình yêu đương kia còn phải quay sao? Cô thấy trên mạng nói, chương trình này không phải một vs một, cũng có thể cùng người khác hẹn hò. Đến lúc đó hai đứa làm sao bây giờ?”

Một loạt câu hỏi khiến Vân Sơ choáng váng, nhưng Giản Du vẫn bình tĩnh: “Đã ký hợp đồng, nên là vẫn phải quay. Bất quá đều có kịch bản, cũng không cần tình cảm chân thực.”

Hoàng Nhã Lan gật đầu, bà ấy thường thích xem các chương trình hài kịch ít khi xem các chương trình yêu đương: “Hoá ra là có kịch bản.”

“Hiện tại chương trình tạp kỹ nào mà không có kịch bản?” Trương Thầm Hào tháo mắt kính xuống, đặt máy tính bảng sang một bên và mỉm cười hiền từ với Vân Sơ: “Tiểu Sơ à, Giản Du chưa từng yêu đương, nơi nào làm không tốt con lượng thứ cho nó một chút.”

Vân Sơ chọc vào cơm trong bát, ngại ngùng liếc nhìn Giản Du một cái, nhỏ giọng nói: “Cô Giản khá tốt ạ.”

Giản Du cũng ăn một miếng cơm.

Thuận tiện cho Vân Sơ điểm 10 về màn biểu diễn này, xác thật là một diễn viên giỏi có khí chất.

Ban đầu, Giản Du lo lắng rằng Vân Sơ sẽ không thích nghi ở một nơi xa lạ, nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng sự lo lắng của mình là dư thừa, rất rõ ràng Vân Sơ là người có trình xã giao đỉnh của chóp, nói chuyện phiếm nói đến hăng say, Trương Thầm Hào uống một tí rượu, vỗ cái bàn: “Thầy còn phạt con đến đoàn phim dọn thiết bị à?”

Vân Sơ cười: “Dạ, là lúc quay Thanh niên trí thức về nông thôn.”

Trương Thầm Hào nhớ lại: “Thầy nhớ là Giản Du cũng ở trên phim trường vào thời điểm đó, phải không?”

Giản Du: “Dạ.”

“Con xem, ít nhiều là nhờ có thầy,” Trương Thầm Hào nói: “Hai đứa đã gặp nhau vào mấy năm trước. Lúc ấy tại sao không bắt chuyện với nhau gì hết vậy, nếu không thì bây giờ cũng không cần tham gia chương trình yêu đương gì cả, trực tiếp đăng ký kết hôn. Cụng ly một cái.”

Trương Thầm Hào cầm rượu, Vân Sơ cầm nước trái cây, một già một trẻ uống thật sự hợp ý.

Vì sự hợp ý này, liền nhịn không được nhắc về chuyện của Giản Du, chờ khi Giản Du muốn ngăn lại cũng đã muộn, Trương Thầm Hào rõ ràng là đã say, nói rất hăng say muốn ngăn cũng ngăn không được: “Giản Du quay 《 danh hiệu 21 》, liền đoạt Giải Đạo diễn sinh viên. Thầy xem xong liền đi tìm con bé, khi đó con mới hai mươi đúng không?”

“Vừa qua hai mươi.” Giản Du nói.

“Cột tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng, trông rất nhỏ nhắn. Thầy hỏi con bé có muốn làm học trò của thầy không. Đoán xem con bé nói gì?”

“Nói gì ạ?” Vân Sơ tò mò.

Giản Du đỡ trán, nháy mắt ra hiệu với Hoàng Nhã Lan, kết quả phát hiện bà ấy còn hứng thú hơn cả Vân Sơ, chỉ là thứ bà cảm thấy hứng thú chính là reaction của Vân Sơ.

Giản Du: “……”

“Con bé hỏi có thể kiếm tiền sao? Thầy nói đương nhiên có thể, còn kiếm được nhiều hơn việc con đổi bút danh làm tay súng viết kịch bản cho người ta đấy. Sau đó con bé nói được, con đồng ý. Thầy lại hỏi, liệu con có đồng ý không nếu không kiếm được tiền?”

“Cô Giản nói như thế nào?” Vân Sơ truy vấn.

Lời vừa dứt, liền cảm giác được một luồng sát khí từ phía đối diện truyền đến, sau lưng Vân Sơ chợt lạnh, nhưng lại nghĩ tới Giản Du có sát khí mười phần cũng phải nghe Trương Thầm Hào nói hết, thế là lại thẳng lưng và tiếp tục tò mò.

Giản Du: “……”

Đây vẫn là cô bé diễn viên lúc nào cũng đi theo sau lưng luôn miệng gọi cô Giản ơi, cô Giản à ư?

Trương Thầm Hào lại uống lên một ngụm rượu, vui mừng liếc mắt nhìn Giản Du một cái, nói: “Con bé nói: ‘ vẫn sẽ đồng ý. Bởi vì có những thứ còn quan trọng hơn tiền. ‘ khi đó thầy liền biết rằng đứa nhỏ này, tiền đồ rộng lớn lắm đây.”

Vân Sơ nhìn Giản Du, trong mắt tựa hồ có ánh sáng lập loè.

Giản Du nói chẳng thành lời.

“Con bé không bị giới hạn trong hình thức điện ảnh, rất có thiên phú và có thể thử sức với bất kỳ chủ đề nào. Có thể là phong cách mạnh mẽ và không gò bó, cũng có thể là khắc hoạ hiện thực cuộc sống. Con bé là một người chân thật, cũng có dục vọng. Mà chỉ có người chân thật, mới có thể cho ra những thước phim mà mọi người muốn. Đây chính là học trò của Trương Thầm Hào!”

Vân Sơ vô cùng tán thành: “Dạ đúng!”

Giản Du xấu hổ: “Nói chuyện này làm gì?”

“Vui vẻ thôi.” Trương Thầm Hào giơ ly rượu lên rồi nói với Vân Sơ: “Giản Du của chúng ta, mới năm hai thôi là đã bái nhập môn hạ của thầy rồi, tính đến bây giờ cũng đã sáu năm, những thứ thầy biết đều truyền dạy lại hết cho con bé, con bé cũng không làm thầy thất vọng, trò giỏi hơn thầy và trở thành đạo diễn xuất sắc nhất. Nhưng mà vẫn cô đơn, vì chuyện yêu đương thầy không dạy được.”

Ông ấy chỉ vào Vân Sơ: “Con tới dạy nó đi, dạy dỗ đàng hoàng, con bé thông minh như vậy, nhất định sẽ ẵm trọn tất cả con điểm.”

Vân Sơ đứng dậy, cụng ly với ông ấy, nghiêm túc gật đầu: “Thầy Trương, ngài yên tâm đi! Con sẽ dạy!”

Đúng lý hợp tình.

Như thể Giản Du thực sự là bạn gái của nàng.

Giản Du cũng uống nước trái cây, nước cam mới vắt có một ít đường, sau khi cô nuốt vào sẽ có vị ngọt lan tỏa giữa môi và răng, Giản Du dùng tay còn lại gửi tin nhắn cho Vân Sơ: “Mỗi lần thầy ấy uống chút rượu liền thích nói hươu nói vượn, em đừng để trong lòng.”

Chỉ trong chốc lát, Vân Sơ trả lời: Biết rồi. Cô giáo Giản nè, kỹ thuật diễn của em không tệ đúng không?

Giản Du: Mười điểm.

Vân Sơ: Điểm tối đa không phải là một trăm chứ?

Giản Du: 10/10

Vân Sơ: [ kinh ngạc ]

Giản Du: Ăn cơm

Vân Sơ: Dạ

Vân Sơ: 【 chó nhỏ đáng yêu vẫy đuôi.jpg】

Giản Du ngứa tay trong giây lát, cô muốn sờ June.

/

Khi chuẩn bị ngủ, Vân Sơ nhận được liên hoàn call đoạt mạng của Trần Tĩnh, lúc ấy nàng đang vội hong khô nội y nên không nghe thấy, vẫn là Giản Du vừa tắm xong nằm trên giường xem điện ảnh nhắc nhở nàng: “Trần Tĩnh gửi tin nhắn cho em.”

Vân Sơ không chút nghĩ ngợi hỏi: “Chị ấy nói cái gì?”

Giản Du nhìn màn hình không ngừng nhấp nháy và nói: “Hỏi em chạy với ai, đang lêu lổng chỗ nào, trong thời điểm xào CP cùng Giản Du thì tốt nhất đừng tạo ra tai tiếng khác.”

Vân Sơ: “……”

Nàng cứng đờ mà quay đầu lại: “Cô Giản, ý của chị ấy không phải như vậy…….”

“Cô ấy nói cũng không sai.” Giản Du lại ấn nút play, nói: “Trong thời điểm xào CP với tôi, tốt nhất là đừng lôi lôi kéo kéo với người khác, nếu không thì trông tôi có vẻ rất xanh*.”

*Ý là bị cắm sừng.

Vân Sơ: “……”

Nàng oan uổng quá! Nàng lôi lôi kéo kéo với ai chứ? Không phải chỉ là đi bar uống rượu với Giang Ngữ, trong nhà còn giấu cái tên Chu Chi Đào thôi sao? Nhưng mà trời đất chứng giám, nàng rất là trong sạch!

Giản Du: “Cô ấy gọi điện thoại cho em.”

Lúc này Vân Sơ không dám để Giản Du nghe máy, lon ton chạy đến vừa mặc áo khoác ngoài vừa đóng cửa ban công vừa nhấn nghe điện thoại, Trần Tĩnh đầu dây bên kia đã nổ tung: “Em ở đâu đấy? Sao không nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời? Tiểu An nói với chị rằng đột nhiên em muốn ở lại trượt tuyết, còn bảo cô ấy tự về khách sạn, nếu không em sẽ sa thải cô ấy, có chuyện như vậy sao?”

“Khụ,” Vân Sơ kéo khóa áo lông vũ lên, nói: “Là có chuyện như vậy.”

“Cô được lắm, còn chưa hot bao nhiêu liền bắt đầu chơi đại bài?”

“Không phải, chị nghe em giải thích!”

“Em bịa đi.”

“Lúc ở sân trượt tuyết em gặp cô Giản!”

“……”

“Sao không nói lời nào?”

“Chị đang nghĩ loại duyên phận với Giản Du này có thật hay không, có phải vì để tình cờ gặp cô ấy mà em cài định vị lên người cô ấy đúng không?”

“Cái quái gì thế hả! Là em đến sân trượt tuyết trước đó biết không? Hơn nữa đó là lịch trình của em!”

“Sau đó thì sao? Giản Du đi với ai?”

“Đi với thầy và vợ thầy!”

“DM.”

“Không được chửi thề.”

“Đờ mờ!”

“……”

“Đừng nói với chị là bây giờ em đang ở trong nhà của Trương Thầm Hào đó nha!”

“Ừm, em đang ở đấy.”

“Chị %……*@¥jhgipp!” Trần Tĩnh kích động đến mức nói không nên lời: “Vân Sơ, quả nhiên là chị không có nhìn lầm em! Ngay cả nhà của Trương Thầm Hào mà em cũng đến được! Vãi vãi vãi!”

“Chị bình tĩnh một chút.”

Trần Tĩnh bình tĩnh một chị, hỏi: “Đúng rồi, bây giờ em đang làm gì?”

“Chuẩn bị đi ngủ với cô Giản.”

“!”

“?”

“Chị không quấy rầy đến hai người chứ”

“…… Bọn em chỉ là đơn thuần mà ngủ! Nhắm mắt lại! Ngủ!” Vân Sơ kích động, bất thình lình uống một ngụm gió, liên tục ho khan hai tiếng, nàng giậm chân: “Không nói chuyện với chị nữa, bên ngoài quá lạnh.”

Trần Tĩnh cũng rất biết thân biết phận: “Ok, em mau nghỉ ngơi đi thôi.”

“À đúng rồi.” Vân Sơ dừng động tác đẩy cửa ban công lại, cửa kính bị sương mù bao phủ, nhìn Giản Du trong phòng giống như nhìn hoa trong tầng sương mù, mang theo một loại vẻ đẹp mơ hồ. Vân Sơ nói: “Không phải sắp đến Giáng Sinh rồi sao? Ghi hình ở địa điểm phát sóng trực tiếp đúng không? Dù sao cũng gần đây, em về Vân Châu cũng không có việc gì, nên em đi trước nha.”

Trần Tĩnh suy nghĩ: “Cũng được, để chị nói với đạo diễn một tiếng.” Cô ấy lại dặn dò: “Phát sóng trực tiếp chị không qua kịp, em nói chuyện phải chú ý chút nha.”

“Biết rồi.” Vân Sơ cúp điện thoại, đẩy cửa ban công ra, lập tức ngăn cách gió lạnh ngoài cửa.

Cơn gió thoảng qua chiếc rèm.

Giản Du ngẩng đầu: “Gọi điện xong rồi?”

Vân Sơ: “Dạ……”

Giản Du: “Ngủ đi.”

Nói xong, cô đóng máy tính bảng lại, đặt lên tủ đầu giường rồi nằm xuống. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Vân Sơ nhẹ nhàng đi về phía bên này, ngay lập tức, phần giường bên cạnh cô chìm xuống.

Tấm chăn được xốc lên.

Giản Du cứng người trong giây lát: “Mấy cái chăn dự phòng đều ở trong phòng của thầy hết rồi, không tiện lấy.”

Dù sao hai người cũng là tình nhân, ngủ hai cái chăn cũng có phần kỳ lạ.

Vân Sơ cũng cứng đờ mà à một tiếng, nằm ở bên cạnh cô, tắt đèn treo thủy tinh, chỉ chừa lại một chiếc đèn bàn hồng mờ, màn đêm đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Vân Sơ nhìn trần nhà, cảm thấy bản thấy giống như nằm mơ vậy.

Tình cờ lẻn vào thời thanh xuân niên thiếu của Giản Du, biết được những gì cô trải qua, dù đó chỉ là một góc rất nhỏ, nàng cũng rất trân quý nó.

Nàng nghiêng người, nhìn Giản Du trong ánh đèn mông lung.

Hô hấp của Giản Du trở nên đều đặn, tựa hồ là ngủ rồi, Vân Sơ nói nhỏ: “Cô Giản, cái hôm chị đưa em về nhà ấy, có phải là em hôn chị không?”

Tiếng hít thở đều đều ở bên tai, bình tĩnh vững vàng.

Nàng liếm liếm môi, lấy hết can đảm: “…… Chị có thể hôn lại.”

Giản Du vẫn không nói gì.

Chắc là ngủ rồi. Vân Sơ không khỏi thất vọng, nàng thở dài trong lòng, cũng nhắm hai mắt lại. Bởi vì phải dậy sớm và làm việc nửa ngày, cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến, ý thức trở nên mông lung.

Khi sắp rơi vào mộng đẹp, nàng cảm giác có gì đó lướt qua trán.

Như con bướm xuân lướt qua đầu ngón tay.

Ngứa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.