Tình Yêu Giả Dối

Chương 3: Kịch bản



Gió bắc hiu quạnh, tuyết rơi đầy trời.

Trên tường và dưới tường.

Giản Du lẳng lặng mà nhìn Vân Sơ, đôi mắt Vân Sơ rất xinh đẹp, đôi mắt hoa đào long lanh, đuôi mắt hơi ửng đỏ bởi gió lạnh, đôi mắt tràn đầy chân thành, khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng lời nàng nói.

Giản Du dời ánh mắt: “Quen tai sao?”

Vân Sơ: “Đúng vậy.”

Giản Du: “Thủ khoa của Khoa Diễn xuất hệ 13 ở Học viện Điện ảnh Bắc thị, đóng vai nữ 4 trong web drama vườn trường《 tựa như sao trời, tựa như ánh trăng 》. Năm ba ký hợp đồng Sơn Trúc giải trí, bằng vào kỹ thuật diễn tuyệt vời đã tạo ấn tượng sâu sắc cho nhiều vị đạo diễn……. Trích từ sơ yếu lý lịch của Vân Sơ.”

Giản Du hỏi: “Nhớ chưa?”

Vân Sơ trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Cô giáo Giản, em sai rồi……” Nàng bị gió thổi có chút lạnh, hít hít cái mũi, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hương: “Thơm quá à, là canh sườn sao?”

Giản Du nhìn nàng trong chốc lát: “…… Xuống dưới đi.”

Trong ba người, người vui mừng nhất chính là dì Văn, bà ấy vốn đang lo lắng Giản Du sẽ nói bà để người xa lạ vào nhà, không nghĩ tới hai người lại quen biết. Bà múc chén canh cho Vân Sơ, nói: “Tiểu Sơ, không ngờ con là minh tinh đó!”

Vân Sơ cười gượng: “Diễn một ít nhân vật nhỏ, không nổi tiếng đâu ạ.”

Nàng nghiêng mặt nhìn Giản Du, trong lòng có một tia không xác định dần dần phóng đại, giọng nói của nàng nhẹ nhàng: “Trí nhớ của cô giáo Giản thật tốt, là lần đó em làm khách mời của đoàn phim nên xem qua sơ yếu lý lịch của em sao?”

Giản Du ừ một tiếng: “Rất khó không khiến cho người khác ấn tượng khắc sâu.”

Vân Sơ hồi ức bản thân viết sơ yếu lý lịch ba hoa chích choè, mặt không khỏi đỏ lên.

Sau khi xác nhận việc này, tâm trạng nàng không khỏi chùng xuống. Nàng uống một hớp canh, chán nản mà nghĩ, Giản Du quả nhiên không nhớ rõ nàng, ở trên giường rõ ràng thanh tỉnh mà vén tóc nàng, nâng mặt nàng cẩn thận mà nhìn, còn hôn nàng, cắn nàng, không ngờ kết quả là khi xuống giường liền không nhận người.

“Nhà em ở bên cạnh?” Giản Du hỏi.

“Là nhà bà nội em.” Vân Sơ phục hồi tinh thần lại, nói: “Bất quá từ nhỏ em đến lớn em đều ở ngõ nhỏ này, cô Giản dọn đến đây khi nào vậy?”

“Hai năm trước.” Giản Du uống canh xong rồi, cầm chén đưa cho dì Văn.

Vân Sơ suy tính một chút, đại khái là vào năm Giản Du mới vừa giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất. Năm ấy sự nghiệp của nàng đình trệ, quanh năm suốt tháng không có bộ phim nào, cho nên mở nhà hàng, mỗi ngày đều chạy đến đó, rất ít đến chỗ này.

Vân Sơ tiếc nuối: “Nếu biết sớm thì em đã thường xuyên chạy tới nơi này rồi, cũng có thể sớm làm quen với cô Giản.”

Giản Du cười một cái.

Vân Sơ ở đây, cô cũng không vội vã vào phòng, tựa lưng vào ghế ngồi xem tuyết. Dường như Vân Sơ sinh ra là đã có sẵn năng lực làm cho người ta yêu thích, cùng dì Văn không biết nói gì đó, chọc đến dì Văn cười rộ lên: “Bất quá dì không xem chương trình.”

“Tại sao ạ?” Vân Sơ buồn bực.

Dì Văn nói: “Chương trình không phải đều có kịch bản sao?”

Vân Sơ kinh ngạc: “Này mà ngài cũng biết?”

Dì Văn nói: “Dì cũng là nghe Tiểu Giản nói thôi.”

Vân Sơ nhìn Giản Du, Giản Du thình lình bị cue, ngây ngẩn, gật đầu: “Trước kia đã từng viết kịch bản cho chương trình.”

Vân Sơ hỏi: “Chương trình gì?”

Hỏi xong rồi lại ah một tiếng: “Nếu không thể nói thì không cần nói cho em.”

“Không có gì là không thể nói.” Giản Du nói, “Cũng là chương trình yêu đương, là Sister’s Love mùa thứ ba, đã xem qua chưa?”

Vân Sơ hơi hơi trừng lớn đôi mắt: “Là chị viết à?”

Là chương trình tạp kỹ tình yêu làm mưa làm gió của năm, mùa thứ ba của Tình chị em là sự kết hợp giữa máu chó và plot twist, Vân Sơ xem rất nhập tâm. Đặc biệt là một đôi BG không thành, nhưng thật ra hai nữ khách mời sau khi chương trình phát sóng đã come out, điều này làm nhiệt độ của chương trình lại tăng thêm một tầng.

“Từ từ,” Vân Sơ buông chén: “Chương trình này có kịch bản? Hai chị gái kia cũng là kịch bản?”

Giản Du nói: “Hai người họ không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra, nàng vỗ vỗ ngực: “CP của em real là được.” Nàng lại nâng cằm nhìn Giản Du, nói: “Nhưng là không nghĩ tới Giản lão sư cũng sẽ viết kịch bản cho chương trình.”

Giản Du trả lời ngắn gọn sáng tỏ: “Thiếu tiền.”

Khi đó, cô vừa trả đủ tiền căn nhà này, nghèo đến leng keng vang, viết chữ kiếm tiền sống ai đến cũng không từ chối. Nhưng vì yêu quý thanh danh, nên yêu cầu nặc danh. Đạo diễn muốn kích thích muốn cẩu huyết, cô là bên B, lấy tiền làm việc, đương nhiên nghe đạo diễn.

Vân Sơ lại kinh ngạc cảm thán với thiên phú của Giản Du, tùy tiện viết cũng là chương trình nổi tiếng, nàng nói giỡn: “Kịch bản chương trình lần này của chúng ta nếu cũng do cô Giản viết thì tốt rồi, đảm bảo siêu hot.”

Cùng là chương trình yêu đương, Love Tips cũng có kịch bản, bất quá vì một ít cảm giác bất ngờ, cho nên dựa vào khách mời tự do lựa chọn, có kịch bản chính xác đến mỗi câu nói, cũng có kịch bản tự mình phát huy.

Vân Sơ thích mở hộp quà bí mật, thích bất ngờ, cũng bởi vì lần đầu tiên tham gia chương trình muốn cảm giác mới lạ, cho nên dứt khoát không muốn kịch bản.

Vân Sơ nói: “Đúng rồi, cô Giản, chị có nhận được kịch bản không?”

Giản Du thích nắm chắc mọi chuyện trong tầm tay, cho nên muốn kịch bản: “Nhận được.”

Vân Sơ tò mò: “Vậy CP của chị là ai vậy?”

Giản Du hé miệng muốn nói, rồi lại bị Vân Sơ ngăn lại, nàng liên tục xua tay: “Thôi thôi, đừng nói cho em, em muốn bất ngờ!”

Giản Du cũng không miễn cưỡng, tiếp tục lật tư liệu và ảnh chụp của khách mời.

Tay áo của chiếc áo khoác mùa đông rất dài, bao lấy mu bàn tay, để lộ những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, từ góc nhìn của Vân Sơ mà nói, đường nét khuôn mặt là ưu việt.

Nàng trộm ngắm một cái, lại liếc mắt một cái.

Nghĩ thầm, Giản Du cũng thật đẹp, cô cũng xinh đẹp xuất sắc trong làng giải trí – nơi mà đâu đâu cũng có mỹ nhân.

Khi còn đi học, khoa Diễn xuất gần khoa Đạo diễn nên nàng suốt ngày đến khoa Đạo diễn, bề ngoài thì chăm chỉ học hỏi kiến ​​thức, trên thực tế là ngắm Giản Du cả buổi.

Có hôm Giản Du ngồi ở hàng ghế sau, nàng ngồi hàng phía trước, buổi học đó nàng ngoái đằng sau để nhìn Giản Du thiếu chút nữa là trật cổ.

Chu Chi Đào còn nói mát, nói là đi học cùng Giản Du cũng khá tốt đó, theo khoa trị liệu xương cổ chuyên nghiệp một trăm năm, vặn vặn nhiều một chút, cũng xem như vận động.

Vân Sơ cảm thấy bản thân nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ, đi học nhìn lén, hiện tại trộm ngắm, sớm muộn gì cũng thành mắt lé.

Canh cũng uống xong rồi, người cũng ấm, thấy Giản Du cũng không có tâm tư tiếp khách, nhìn càng lâu lòng càng ngứa, Vân Sơ dứt khoát đứng lên hoạt động cơ thể, nói: “Cô Giản, em đi trước đây. Cảm tạ canh sườn của ngài!”

Giản Du giương mắt: “Đi?”

Vân Sơ gật gật đầu: “Ừm dạ.”

Giản Du nói: “Lại bò đi?”

Vân Sơ: “……?”

Sao lại còn mắng chửi người vậy hả!

Chợt, nàng hiểu ý của Giản Du, nàng xụ mặt: “Cô Giản nè, có những từ không thể rút ngắn được đâu. Em là bò tường, không phải bò.”

Giản Du à một tiếng: “Vậy em bò……” Dừng một chút, cô nói: “Bò tường đi.”

Dì Văn mới vừa dọn dẹp xong, đẩy cửa đi ra, vui tươi hớn hở mà cùng Giản Du nói: “Tiểu Sơ rất biết bò tường, vèo một cái liền nhảy lên bức tường, phanh một tiếng liền nhảy xuống, quả nhiên người trẻ tuổi chính là linh hoạt.”

Vân Sơ: “……”

Dì Văn! Đây là chuyện đáng giá lấy ra khoe sao? Cô Giản! Đừng có mặt đầy chờ mong mà nhìn em như vậy a a a!

Nội tâm Vân Sơ hỏng mất, gặp lại đối tượng yêu thầm thời đại học khi đang bò tường, hiện tại còn phải ở trước mặt cô ấy bò lại một lần là trải nghiệm gì, vấn đề này nàng có thể trả lời!

Vân Sơ nhắm mắt, chết tâm: “Em đi đây.”

Vèo mà một cái liền nhảy lên, phanh mà một tiếng liền nhảy xuống, liền mạch lưu loát.

Cách một bức tường, nàng nghe được Giản Du nói một câu: “Thật sự rất là lợi hại.”

Vân Sơ: “……”

Cảm ơn ha, em cũng không cần lời khích lệ này.

/

Tuy rằng bà nội không thích nàng, nhưng trời giá rét cũng sẽ không thật sự nhốt nàng ở ngoài cửa, có đôi khi mở một con mắt nhắm một con mắt, vẫn là để cửa cho nàng, chỉ là không muốn thấy nàng.

Vân Sơ đứng ở cửa phòng của bà, gõ gõ: “Bà nội, bà ngủ rồi sao?”

Không ai trả lời.

“Con nói với bà, con sắp đi quay chương trình. Ngày mai phải chụp ảnh tuyên truyền, buổi tối lên máy bay, cho nên hôm nay con — hoắc —!”

Lời còn chưa nói xong, bên trong truyền đến một tiếng “Vèo”, có cái gì đập vào ván cửa, lại nặng nề mà rơi xuống, đem câu nói kế tiếp của nàng bị dọa trở về.

Phỏng chừng là dép lê.

Vân Sơ ngượng ngùng, bà nội này, tính tình vẫn là táo bạo trước sau như một mà.

Nàng lại cẩn thận mà gõ cửa, nói: “Bà nội ngủ ngon.”

Nói xong sợ bà nội lại chọi dép tiếp, cất bước liền chạy.

Phòng nàng ở trên lầu, từ cửa sổ có thể nhìn thấy sân nhà của Giản Du, bếp lò hầm canh đã tắt lửa, trong sân trở nên tĩnh lặng, cây sơn trà với những chiếc lá khô héo đung đưa theo gió.

Nhìn một lát, nàng bổ nhào lên giường, vui vẻ đá chân vào không khí hai lần rồi lấy di động ra.

Vân Sơ:!!!

Vân Sơ: Quả đào! Cậu đoán xem! Tớ và vợ của tớ thật sự quá có duyên!

Vân Sơ: Chị ấy ở kế bên nhà bà nội của tớ luôn này!

Chu Chi Đào còn chưa ngủ, trả lời trong tích tắc:? Cậu có vợ khi nào

Vân Sơ: Vừa mới đây

Quả đào: Ai

Quả đào: Không phải cậu làm ni cô vì Giản Du sao

Vân Sơ: Chính là Giản Du……

Quả đào:?

Quả đào: Giản Du biết không

Vân Sơ: Tớ đơn phương ra quyết định

Quả đào:……

Vân Sơ: Thật sự, cậu không cảm thấy rất có duyên sao? Hàng xóm đó! Phòng của tớ có thể nhìn thấy sân nhà của chị ấy, chị còn mời tớ uống canh sườn nữa, uống rất là ngon luôn hu hu hu hu

Quả đào: Chỉ mới không gặp trong chốc lát, cuộc đời cậu đột nhiên trải qua nhiều chuyện quá ha……

Vân Sơ ngại đánh chữ quá phiền toái, gọi điện thoại trò chuyện nửa giờ, giải thích tình hình cụ thể và tỉ mỉ chuyện vừa mới trải qua, trọng điểm miêu tả Giản Du cười với nàng, luôn mãi nhấn mạnh là Giản Du mời nàng xuống dưới uống canh sườn.

Quả đào quả thật vô ngữ: “Cậu treo ở trên tường như vậy, ai cũng đều sẽ đồng tình.”

“Bớt đả kích tớ.” Vân Sơ xoay người xuống giường, trong phòng máy sưởi mở hết công suất, ngột ngạt vô cùng, nàng mở hé cửa sổ ra, vừa lúc nhìn thấy Giản Du dắt chó từ bên ngoài trở về, nàng úi một tiếng: “Giản Du.”

Chu Chi Đào hỏi: “Cái gì?”

Vân Sơ chuyển từ cuộc gọi thoại sang video call, nhắm ngay sân nhà hàng xóm, tuyết vẫn còn rơi, Giản Du mới từ bên ngoài dắt chó trở về, cổ áo và trên tóc đều rơi đầy tuyết, Samoyed còn chưa có chơi đủ, ở trong sân lăn lộn không muốn vào nhà.

Giản Du dung túng, nới lỏng sợi dây đứng ở tại chỗ nhìn nó chơi.

Nhìn một lát, từ trong túi lấy ra di động, tuyết rơi lả tả vào màn hình, được cô kiên nhẫn mà lau đi. Cách khá xa, máy ảnh có chút mơ hồ, Chu Chi Đào hỏi: “Chị ấy làm gì vậy?”

Vân Sơ lắc lắc đầu: “Nhìn không thấy, đang trả lời tin nhắn của ai đó sao?”

Chu Chi Đào đoán: “Không phải là yêu đương chứ?”

Vân Sơ: “…… Đừng thương tổn tớ.”

Chu Chi Đào càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Nếu không thì tại sao phải đứng dưới trời tuyết lạnh trả lời tin nhắn chứ? Dù cho không sợ lạnh, tuyết rơi nhiều như vậy cũng thật khó đánh chữ, cho nên cậu phải hết sức cẩn thận!”

Trái tim của Vân Sơ đập lỡ một nhịp, cảm thấy bất ổn, còn chưa chuẩn bị yêu đương mà đã thất tình, di động trong tay đột nhiên rung lên một chút.

Vân Sơ thất thần mà nhìn giao diện.

Là một lời mời kết bạn.

Y: Tôi là Giản Du

————————————

Note: Wechat giống Facebook có mục add friend và follow

Weibo giống Twitter chỉ có follow


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.