Sáng hôm sau Tô Thư Niệm bị đánh thức bởi điện thoại của mẹ Lâm, bà muốn cô đến nhà họ ăn bữa cơm và có chuyện muốn nói. Thực lòng Tô Thư Niệm không muốn qua lại nhiều với gia đình họ, không phải vì cô vô tâm mà là cô không muốn nhà họ Lâm gặp thêm rắc rối nữa. Chuyện lần trước xảy ra đến tận hôm nay cô vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Nhưng dù sao cũng không thể tránh né mãi được Tô Thư Niệm rời giường rửa mặt, mở tủ chọn bộ quần áo đơn giản rồi mặc vào. Cô không ngồi xe mà gọi taxi đến đón, trên đường đi cô ghé vào siêu thị mua chút hoa quả rồi mới bảo tài xế lái xe đến nhà họ Lâm.
Vì nhà ở trong hẻm nhỏ nên xe không thể đi vào được Tô Thư Niệm chỉ còn cách xuống xe đi bộ vào trong, đến trước cửa nhà cô nhẹ gõ hai tiếng rất nhanh người trong nhà đã mở cửa. Người mở cửa là mẹ Lâm thấy cô đến liền cười nói
“Tiểu Niệm đến rồi à? Mau vào trong đi”
“Vâng”. Cô khẽ đáp rồi lách người đi vào trong.
“Lần nào đến cũng đem theo bao nhiêu là đồ, lần sau đừng có tốn kém như vậy nữa”. Ba Lâm đang quét nhà thấy cô xách túi lớn túi nhỏ lại không nhịn được kêu ca.
“Có gì đâu mà nhiều ạ”.
Cô đặt túi lên bàn đi tới chỗ ông cầm lấy cái chổi “Bác để con quét cho”.
Ông Lâm cũng không tranh với cô đưa cho Tô Thư Niệm cái chổi trong tay đi vào rót cốc nước đặt lên bàn
“Tiểu Niệm, dạo này công việc có tốt không con?”
“Dạ không, con tốt lắm ạ” Cô lắc đầu, không hiểu tại sao hôm nay ông lại hỏi chuyện này.
“Làm gì cũng đừng để mình mệt quá, coi chừng đổ bệnh ra đấy lại hại thân”. Ông Lâm ngồi xuống ghế với tay lấy điều khiển tivi.
“Vâng”.
Bữa trưa vừa nấu xong cũng vừa hay Lâm Lam từ bên ngoài trở về, cô gái nhỏ thấy cô đến liền thích thú chạy đến ôm lấy cô
“Chị Tiểu Niệm, em tưởng chị quên mất em rồi cơ. Nhớ chị chết mất”.
“Chị đâu dám, qua đó nhìn xem chị đem gì đến cho em nào”.
Tô Thư Niệm nhìn cô gái nhỏ bám rịt lấy mình nhất thời không biết làm gì, đợi con mèo nhỏ này làm nũng xong mới chỉ tay vào chiếc túi nhỏ đặt trên bàn.
“Lại còn có quà cho em nữa?” Lâm Lam ngạc nhiên chạy đến chiếc bàn cầm cái túi nhỏ lên, đến lúc nhìn rõ xem bên trong là thứ gì hai mắt cô lại càng mở to chỉ chỉ vào đồ trên tay làm ra vẻ không thể tin được
“Chị Tiểu Niệm, màu vẽ này đẹp quá. Còn cả cái cọ này nữa, vừa mềm vừa nhẹ, sao chị biết em thích mấy thứ này chứ? Yêu chị chết mất thôi”.
Nói rồi Lâm Lam lại chạy tới quấn chặt lấy cô, còn rất hào phóng tặng cho cô nụ hôn nồng cháy vào má nữa.
“Hai cái đứa này, mau vào ăn cơm đi”. Mẹ Lâm đặt đĩa rau xào lên bàn nhìn hai đứa bật cười nói.
“Vâng”
Hai người dắt díu nhau đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn. Bà Lâm gắp cho Tô Thư Niệm miếng cá sốt “Món con thích này, ăn nhiều một chút”.
“Vâng”.
Ba Lâm đặt đũa xuống nhìn Tô Thư Niệm một hồi cuối cùng ông thở dài lên tiếng “Tiểu Niệm, sau này con đừng gửi tiền cho gia đình bác nữa. Bác biết con cũng sống rất khó khăn…”
“Bác trai, con tốt lắm. Sao tự nhiên bác lại nói vậy?”
Tô Thư Niệm đặt bát đũa xuống lắc đầu nói, hai người đã có tuổi rồi công việc bấp bênh lại thêm học phí của Lam Lam cũng không hề nhỏ, nếu cô không giúp một nhà ba người họ biết làm sao đây?
“Con là một đứa con gái tốt, nếu…nếu Lâm Thù không xảy ra tai nạn chắc giờ này hai đứa đã nên vợ nên chồng rồi…”
Ông Lâm nói đến đây thì ngừng lại, trên gương mặt lại hiện lên một nỗi buồn không nói thành lời. Nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hỏi ông làm sao mà quên được?
Bà Lâm nghe chồng nói vậy đôi mắt liền ngấn lệ, bà phải quay mặt đi để ngăn cho mình khóc thành tiếng.
Tô Thư Niệm nhìn hai người già bên cạnh trong lòng chợt đau nhói, cô cầm tay ông Lâm chân thành nói
“Dù anh ấy không còn nhưng con vẫn còn ở đây, con sẽ chăm sóc hai bác thay anh ấy”.
“Tiểu Niệm, chúng ta không thể ích kỉ như vậy. Con rồi cũng sẽ có một cuộc sống mới…”
Bà Lâm lắc đầu bật khóc, dù lòng rất muốn nhưng bà không thể làm vậy. Bà không thể ích kỉ ép một đứa con gái tốt như cô phải sống cô độc cả đời vì đứa con trai đã qua đời của mình.
“Việc con chuyển mộ của Lâm Thù sang một nơi tốt như vậy hai bác đã mãn nguyện rồi…”
“Chuyển mộ? Hai bác nói sao?” Tô Thư Niệm ngạc nhiên đứng bật dậy hỏi lại.
——-
Tô Thư Niệm không nhớ rõ mình từ nhà họ Lâm đi ra như thế nào. Cô gọi taxi đi thẳng tới nghĩa trang vùng ngoại ô, theo lời kể của bà Lâm nhanh chóng tìm được mộ của Lâm Thù.
Ngôi mộ này là một trong những ngôi mộ cao và lớn nhất tại nghĩa trang, cô muốn bước lên nhưng đôi chân nặng cɦịƈɦ không nhấc nổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ.
Là ai?
Ai đã xây cho anh ngôi mộ này?
Nhà họ Lâm không thể nào mua được đất tại nghĩa trang có vị trí địa lí tốt như vậy, cũng chẳng có người nào rảnh rỗi xây lại mộ cho Lâm Thù cả.
Trong đầu cô lướt qua hình bóng của người đàn ông, là Tiêu Cảnh Hoàn. Ngôi mộ trước của Lâm Thù do anh ta cho người đập vỡ nên ngôi mộ này là anh ta sau khi phá bỏ mộ cũ mà xây lên.
Tại sao anh ta lại làm việc này? Không phải nói Tiêu Cảnh Hoàn máu lạnh vô tình sao?
Lý do gì để anh ta đổi ý?
Là…vì cô sao?