Quyển 2 – Hậu quả của động lòng.
– Bước ngoặt vở kịch đáng yêu.
“Thật tình cảm nha. Tiêu Tinh, cậu có thấy được không? Hai người vừa nãy ấy.” Đuôi sói của Vệ Nam lại bắt đầu ngoe nguẩy.
“Thấy rồi, nhưng tớ cảm thấy vóc dáng người cao giống anh tớ thế nào ấy.” Tiêu Tinh rất nghi hoặc.
“Tớ cũng cảm thấy người thẹn thùng cúi đầu, bóng lưng có hơi giống anh tớ.” Vệ Nam lắc lắc đầu, cười nói: “Ha ha, không thể nào, anh tớ là một ngọn núi lửa mà, làm sao có thể thẹn thùng, da mặt anh ấy siêu dày.”
“Ừ, tớ cũng cảm thấy anh tớ không biết dịu dàng như vậy đâu, hoa mắt a hoa mắt, mau ăn thôi, lạnh rồi.”
Hai người cùng ăn lẩu cay xong mới kéo chặt áo chạy về ký túc xá.
Gió rất lớn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng chạy nhanh hơn về hướng lầu nghiên cứu sinh.
Vệ Đằng khó hiểu là, Tiêu Phàm cầm hết đồ ăn trong tay, không có ý chia mình một nửa, chắc không phải là muốn ăn một mình, muốn phớt lờ mình đấy chứ?
Coi thường người ta thì cũng không thể coi thường đến mức này nha?
Đang buồn bực, Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Đến chỗ tôi ăn cơm?”
Thái độ đột nhiên thay đổi làm Vệ Đằng có hơi khó thích ứng “Khụ, tôi còn cho rằng anh rất không muốn gặp tôi.”
“Hở? Không cái gì?”
“Tức là ý chán ghét ấy.”
“Ha ha, chúng ta có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng xem như có duyên rồi, đúng không?” Nụ cười của Tiêu Phàm có chút ý vị thâm sâu.
“À, là vậy.”
Chớp mắt đến tòa lầu nghiên cứu sinh, Tiêu Phàm cười cười nhẹ nhàng, đưa cơm hộp cho Vệ Đằng, sau đó đem xe đạp vào gara, khóa lại.
Gió rất lớn, Tiêu Phàm ở trong gara, cách một bức tường, âm thanh tựa hồ bị thổi loãng, nhưng Vệ Đằng nghe được rõ rệt.
Y nói, tôi không ghét cậu.
Trong nháy mắt, phiền muộn tồn tại trong lòng bị quét sạch, cả người Vệ Đằng chợt trở nên có vẻ sáng láng.
Không ghét là tốt rồi, tốt quá đi.
Vệ Đằng hưng phấn đi theo sau Tiêu Phàm lên thang máy, nhưng không thấy khi Tiêu Phàm nhấn nút tầng 5, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng.
“Đừng nghĩ rằng anh sờ vào lông sói còn cảm thấy đùa rất vui.”
Vệ Đằng hưng phấn, đã sớm đem lời khuyên của em gái vứt ra Thái Bình Dương. Vui vẻ đi theo Tiêu Phàm đến phòng y.
Tuy nói rằng bây giờ chưa tối, nhưng thời tiết kiểu này, đa số mọi người đều chui vào hang ổ, hành lang vắng vẻ trống không, vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người, bầu không khí có chút kỳ quái.
Vệ Đằng cũng không để ý, đi theo Tiêu Phàm vào cửa.
Tiêu Phàm mở đèn, sau đó một tiếng tách, cánh cửa phía sau đã bị khóa lại.
Vệ Đằng rụt cổ, đem khăn choàng quấn lại, nhìn bốn phía một lần, điều kiện ký túc xá nghiên cứu sinh quả nhiên rất tốt, Tiêu Phàm ở phòng đơn, có một phòng ngủ, còn có một căn bếp nhỏ nữa.
Bày biện trong phòng rất gọn gàng đơn giản, trên bàn bày vài quyển tạp chí, còn có một bộ trà cụ trắng.
Vệ Đằng ngược lại cũng không gò bó, tùy tiện ngồi trên ghế sô-pha thừa dịp lúc Tiêu Phàm cởi áo khoác đi rót nước cho hắn, mở truyền hình chuyển đến kênh thể thao.
Tiêu Phàm nhanh chóng thu dọn xong mấy món mua ở nhà hàng, bày trên bàn, hai người vừa xem TV vừa ăn, Vệ Đằng thì thỉnh thoảng toát ra vài câu như ngon thật, lời khen thật không tệ, lúc đó, Tiêu Phàm lại khe khẽ mỉm cười.
Vệ Đằng dù sao vẫn cảm thấy Tiêu Phàm của hôm nay có chút khác lạ.
Kỳ quái đến … khiến người ta có loại cảm giác mao ủng cốt tiên. [sởn tóc gáy]
Ăn cơm xong, Tiêu Phàm đột nhiên mỉm cười ngồi đối diện, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Vệ Đằng rất không thoải mái.
“Thật sự đơn thuần hay là đang giả vờ?”
Vệ Đằng mở to hai mắt kinh ngạc, nhìn gương mặt Tiêu Phàm càng lúc càng gần, tay phải nâng cằm hắn lên, tay trái duỗi ra ôm thắt lưng hắn, toàn thân đều bị ép xuống.
“Một mình theo tôi trở về, không sợ nguy hiểm à?” Thanh âm y nghe có chút hung dữ thế nào ấy…
“Ha ha, không hiểu lắm anh đang nói gì …” Vệ Đằng bị toàn bộ ôm vào trong ngực, đặt trên sô-pha, tay cũng không biết nên để đâu.
Tư thế này hình như rất không hay.
“Nhiều lần trùng hợp như vậy, tôi cũng không phải thằng đần, sẽ tin sao?” Ngón tay Tiêu Phàm nắm lấy cằm Vệ Đằng, khéo lên nhìn thẳng mắt hắn, Vệ Đằng quay đầu hướng khác, lại bị kéo trở về.
A, cuối cùng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Lang trong truyền thuyết rồi, trêu chọc lông y quả nhiên là không sống tốt nha! Quai hàm cũng bị y siết đến phát đau luôn! Đáng tiếc là hối hận cũng không còn kịp nữa, Vệ Đằng đành phải mỉm cười pha trò, định tìm cơ hội chuồn mất.
“Có mục đích gì? Nói thử xem, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.” Tiêu Phàm tiếp cận càng gần hơn, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực thổi trên mặt Vệ Đằng. Tim Vệ Đằng lại bắt đầu đập tăng tốc không rõ nguyên nhân.
“Tôi là cố tình tìm anh, cố tình tạo cơ hội, muốn làm bạn với anh, ha ha…”
“Bạn bè?” Tiêu Phàm cười ngắt lời Vệ Đằng, “Rất tốt, cứ thử xem.” Nói xong lại dùng ngón trỏ khiêu cằm Vệ Đằng, nhẹ nhàng tiến gần.
Toàn thân Vệ Đằng cứng đờ, mắt thấy môi y sắp chạm đến mình, trong đầu, cảnh hôn môi tại khách sạn đột nhiên lại hiện lên. Trời ơi… vì sao mình không đẩy y ra, vì sao ngược lại hy vọng y tiếp tục hạ xuống hôn…
Vệ Đằng nhắm mắt lại, tâm tư rối loạn.
Nhưng mà, nụ hôn nóng bỏng trong tưởng tượng không rơi xuống, trái lại trọng lượng trên người nhẹ đi, Tiêu Phàm chợt đứng dậy buông hắn ra.
Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của y đang nhìn chằm chằm bản thân, Vệ Đằng có chút xấu hổ muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng y lại vừa lúc chắn đường, Vệ Đằng không thể làm gì khác là gãi gãi đầu, đứng bất động.
“Chỉ là muốn cùng tôi làm bạn?”
“Ừ.”
“Cậu không sợ tôi?” Tiêu Phàm ngừng một lát, thấy hắn không trả lời, nhẹ nhàng cười cười: “Cậu hẳn là đã từng nghe qua tin đồn về tôi?”
“Hơ, chuyện của Hắc Bạch Lang à, từng nghe một chút.”
“Nghe qua rồi mà còn dám tìm cơ hội tiếp cận tôi? Cậu là động vật đơn bào à?” Nụ cười của Tiêu Phàm mang theo ý giễu cợt, “Tôi nói cho cậu biết, trừ chuyện đó ra, tôi còn là đồng tính luyến ái. Cậu tiếp cận thế này, không sợ tôi…” cố tình kéo dài âm cuối, ngắt ngay chỗ then chốt.
“A…” trong lòng Vệ Đằng ngũ vị hỗn loạn, ở khách sạn lúc bị y hôn môi, còn tưởng y nằm mơ thấy cô gái nào đó, thì ra là mơ đến đàn ông, phi, mặc kệ ra sao đều khiến người ta rất không thoải mái, Vệ Đằng bực bội đến cực điểm, lời nói liền có hơi độc ác: “Đồng tính luyến ái thì sao? Anh sẽ không vì bản thân mình đồng tính luyến ái nên từ chối sự tiếp cận và quan tâm của người khác à? Bây giờ là thời đại nào rồi chứ Tiêu Phàm, nếu như anh vì vậy mà xem thường bản thân, ngay cả tôi cũng khinh bỉ anh!”
Nhìn Vá» Äằng giương nanh múa vuá»t giá»ng như trong ấn tượng cá»§a chÃnh mình, Tiêu Phà m Äá»t nhiên khe khẽ cưá»i nói: âCáºu hay là nhuá»m lại tóc Äi.â
âHá»?â Vì sao mà má»t chút cÅ©ng không theo ká»p tư duy cá»§a y váºy.
âBảo cáºu nhuá»m lại tóc Äi, vẻ ngoà i ngoan ngoãn nà y cá»§a cáºu, nói những lá»i hung dữ như váºy, hiá»u quả thá» giác tạo thà nh rất không giá»ng nhau.â Tiêu Phà m lá» ra nụ cưá»i thoải mái khó có, âChá» biết lại Äánh giá cao cáºu rá»i.â
âHa ha, nói cÅ©ng Äúng, ngà y nghá» tôi Äi nhuá»m lại, cái Äầu nà y, M* nó không quen a.â Vá» Äằng sá» sá» Äầu mình cưá»i hì hì, không ÄỠý ná»a câu sau cá»§a Tiêu Phà m.
Còn tưá»ng hắn cá» tình tiếp cáºn mình có mục ÄÃch gì Äó, thì ra là má»t kẻ ngá»c, muá»n cùng mình là m bạn thôi?
Hại mình còn Äem hắn bắt vá» ânghiêm hình bức cungâ, rõ là lãng phà tâm tư mà , Tiêu Phà m bất Äắc dÄ© xoa xoa huyá»t thái dương, dùng tâm kế trên cái loại ngưá»i ÄÆ¡n giản, thá»±c sá»± là lãng phà cảm tình. Bất quá cùng tên nà y là m bạn, ngược lại cÅ©ng là má»t loại thá» nghiá»m má»i mẻ.
âCáºu thÃch náo nhiá»t như thế, không chê tôi nhà m chán à ?â
Vá» Äằng cưá»i lắc lắc Äầu, âAnh không chê tôi á»n à o lÃ ÄÆ°á»£c.â
Nhìn nhau cùng cưá»i, Tiêu Phà m lại xoay ngưá»i ra phòng bếp.
Tiêu Phà m cảm thấy á» cạnh thằng nhóc nà y, bản thân mình hình như trẻ Äi và i tuá»i, tâm tình cÅ©ng trá» nên vô cùng thoải mái. Có ngưá»i bạn như thế nà y tháºt không tá», không cần cả ngà y muá»n tÃnh toán muá»n che dấu, dù là trưá»c mặt hắn thá» hiá»n mặt chân tháºt nhất cá»§a bản thân, hắn cÅ©ng sẽ thoải mái chấp nháºn.
Nói không chừng ngà y nà o Äó chÆ¡i NP cùng ngưá»i khác bá» hắn bắt gặp, hắn cÅ©ng sẽ ngá»c nghếch cưá»i nói ha ha, Tiêu Phà m tôi là anh em tá»t cá»§a anh, tôi tuyá»t Äá»i sẽ không khinh thưá»ng anh!
Tiêu Phà m Äem hình dạng ngá»c nghếch hà o khoáng quá mức cá»§a Vá» Äằng mà nhìn, nhưng lại không biết Vá» Äằng thá»±c ra có tâm tư khác.
Vá» Äằng ngá»i bên cạnh Tiêu Phà m, rất chá»t dạ.
Bạn bè cái rắm á, bạn bè tôi còn cảm thấy Ãt sao?
Lúc nghe ÄÆ°á»£c y là Äá»ng tÃnh luyến ái, còn âm thầm vui vẻ má»t tráºn⦠lẽ nà o mình tháºt sá»± có ý Äá» gì vá»i y sao?
Äáng chết, cho dù có thì cÅ©ng không ÄÆ°á»£c biá»u hiá»n ra ngoà i, bằng không y lại lần nữa bức cung kiá»u mạc danh kỳ diá»u, nói không chừng bá» y Än không còn cả xương cá»t.
Tiêu Phà m sau khi thÄm dò Vá» Äằng xong, thái Äá» Äá»i vá»i hắn thay Äá»i không Ãt, không còn Äá»i hắn không nghe không há»i nữa, gặp ÄÆ°á»£c sẽ chà o há»i, còn biết cưá»i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn lưu sá» di Äá»ng cá»§a hắn, add QQ cá»§a hắn, Vá» Äằng tìm y, y cÅ©ng sẽ không từ chá»i.
Hai ngưá»i cùng Äi Äến thư viá»n, cùng Äi Än cÆ¡m, ngưá»i ngoà i nhìn và o Äúng là bạn bè.
Vá» Äằng cà ng lúc cà ng cảm thấy thÃch á» cạnh Tiêu Phà m.
Tiêu Phà m y tuy rằng lạnh lùng, nhưng chÃnh là ngưá»i lạnh lùng như váºy, toát ra nụ cưá»i cùng sá»± quan tâm khó thấy ÄÆ°á»£c cà ng khiến ngưá»i ta say mê không muá»n buông tay.
Cho dù là không nói gì cả, chá» cùng ngá»i cạnh bên xem y yên tÄ©nh Äá»c sách, cÅ©ng cảm thấy rất hà i lòng.
Bạn bè?
Giá»ng như Chu VÅ©, Chu Ngư, Ngưu San San, sư Äá» tiá»u Sâm Lâm, Äợi Äã, những Äiá»u nà y má»i tÃnh là bạn bè, có thá» cùng khoác lác, cùng chÆ¡i bóng, cùng uá»ng rượu nói chuyá»n phiếm.
Nhưng mà Tiêu Phà m không giá»ng.
á» cạnh y, dù cho không là m gì cả, chá» má»t phút, Äá»u vui vẻ hÆ¡n so vá»i á» cùng Äám bạn kia chạy nhảy suá»t má»t giá».
Thá»i gian dà i khi Chu VÅ© theo Äuá»i Ngưu San San, theo Äuá»i Äến thiên hôn Äá»a ám, dữ dá»i giá»ng như cuá»ng phong quét lá rụng, mai phục á» những nÆ¡i Ngưu San San thưá»ng lui tá»i nhảy ra.
Lúc tan há»c chá» dưá»i lầu ngưá»i ta, tạo cÆ¡ há»i tình cá», tiá»n ÄÆ°á»ng ÄÆ°a Äi há»c, buá»i trưa lại chá» á» nhà Än, tạo cÆ¡ há»i tình cá» thuáºn tiá»n lấy cÆ¡m dùm ngưá»i ta, sau Äó, tháºm chà vô sá» Äi mua chuá»c bạn cùng phòng cô ấy. Ngưu San San Äi thư viá»n, Äi phòng tá»± há»c, á» chá» nà o hắn cÅ©ng có thá» tìm ra.
Chu VÅ© thá»±c vắt chân cún con theo Äuá»i ngưá»i ta hÆ¡n ná»a há»c kỳ, Vá» Äằng Äá»u chẳng nhìn tá»i, há»i hắn, cáºu là m gì mà suy như thế, không biết xấu há» như thế, Äiên cuá»ng như thế?
Chu VÅ© trả lá»i rằng, anh em à , cáºu chưa yêu, chá» cáºu yêu rá»i, cáºu sẽ biết á» cạnh ngưá»i mình yêu cho dù là má»t phút, má»t giây Äá»u sẽ là m ngưá»i ta tâm hoa ná» phóng, tưá»i bao nhiêu nưá»c Äá»u là xứng Äáng.
Yêu rá»i thì cần chá»§ Äá»ng tấn công, thá»i Äại nà y, chuyá»n gì cÅ©ng xem trá»ng hiá»u suất, cáºu cứ ngá»i Äó xoa tay nhÄn nhó lo lắng cái nà y suy nghÄ© cái kia, phải ÄÆ°a thư tình hay là tặng hoa há»ng, hẹn ngưá»i ta Äi Än hay là chạy bá», ⦠Äợi cáºu nghÄ© xong, ngưá»i cáºu thÃch Äã chạy theo ngưá»i khác rá»i!
Bây giá» nghÄ© lại, lá»i bạn há»c nói quả tháºt có chút Äạo lý.
Tuy rằng Tiêu Phà m sẽ không chạy theo ngưá»i khác, nhưng mà , Tiêu Phà m không Äi quyến rÅ© ngưá»i khác cÅ©ng không Äảm bảo không ai chạy Äến quyến rÅ© y. Äiá»u kiá»n cá»§a y tá»t như váºy, ngưá»i muá»n y dám chắc là cá»±c nhiá»u.
Nhưng vấn Äá» là , là mình Äá» nghá» là m bạn vá»i y, bây giá» Äá»t nhiên Äến má»t câu chúng ta bên nhau Äi, có thá» nà o bá» y Äáºp chết không?
Tá»± là m, tá»± chá»u.
Thái Äá» cá»§a Tiêu Phà m khiến Vá» Äằng cảm thấy mÆ¡ há».
Y không ghét mình, nhưng cÅ©ng không khẳng Äá»nh thÃch mình nhiá»u, hai ngưá»i là m bạn, chá» là tình bạn nhạt như nưá»c á»c, còn chưa Äến mức Äá» thá» lá» tâm tình, lúc nà y bà y tá», không nghi ngá» gì là hà nh Äá»ng ngu xuẩn Äem tình yêu bóp chết từ trong trứng nưá»c.
Tá»i thiá»u⦠cÅ©ng á» cùng y thêm má»t thá»i gian nữa, Äợi lúc y có chút thiá»n cảm vá»i mình rá»i, mình lại hà nh Äá»ng, Äem y câu Äến tay.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Phà m, Vá» Äằng cà ng là khẩn trương tÄng hưng phấn, Tiêu Phà m ngược lại là vẻ mặt bình tÄ©nh.
Má»t lần trên bà n cÆ¡m, Tiêu Phà m Äá»t nhiên gá»i Tiá»u Vá», Vá» Äằng ha ha cưá»i, trả lá»i: âAnh gá»i tôi Tiá»u Vá»? Lẽ nà o tôi phải gá»i anh Lão Tiêu?â
Tiêu Phà m vá»n Äang uá»ng nưá»c, sau khi nghe câu nà y, vẻ mặt không chút biến hóa, vẫn tao nhã như trưá»c mà uá»ng hết ly nưá»c, sau Äó má»m cưá»i: âÄÆ°á»£c thôi.â
Vá» Äằng im lặng hoà n toà n rá»i.
Y là m cách nà o từ Äầu Äến cuá»i Äiá»m tÄ©nh tá»± nhiên váºy, vá» ngoà i cứng váºy mình có thá» má» ná»i không Äây?