(*Thanh Nhu gọi là nhỏ nhá!^.^)
——————————
Sau khi chơi xong hết các trò chơi trong công viên giải trí thì cũng đến giờ ăn trưa. Chúng tôi tuỳ tiện chọn 1 nhà hàng để ăn. Nhưng mà tại sao nãy giờ tôi cứ có cảm giác bị theo dõi vậy nhỉ? Thôi! Chắc là ảo giác!
Ăn xong, hắn muốn đi dạo phố với 1 cái lý do “cùi mía” là: đi dạo cho tiêu bớt cơm!–_–
Tôi nắm tay hắn đi nhanh vào 1 cửa hàng. Nhỏ và cậu loay hoay đi kiếm tôi và hắn. Nhỏ lên tiếng trách móc cậu:
– Cái đồ hậu đậu này! Làm mất dấu 2 người đó rồi kìa! Thấy cái tội mi chưa?
– Ủa~ chứ không phải cô rủ tôi đi rình hai người đó à? Chứ tự nhiên bản thiếu gia chơi cái trò trẻ con này làm gì chứ? Còn cái vụ mất dấu là tại cô đó! Đi theo dõi mà lo ngắm trai! Trai 6 múi! Kế bên có người đẹp thế mà không ngắm! Lo ngắm mấy con tinh tinh trên poster! Đúng là “đứng núi này trông núi nọ” mà!
– Tôi là con gái! Tâm hồn yêu cái đẹp cho nên trai đẹp tôi thích là bình thường! Anh dám nói oppa của tôi là tinh tinh à? Muốn ăn liên hoàn đá à? Xin lỗi anh! Anh mà đẹp trai chắc trên đời này không còn trai thẳng nữa quá! Con trai gì mà nhiều chuyện, bà tám dữ vậy? Còn nữa, anh có cơ bụng 8 múi như oppa của tôi không? Xin lỗi nữa nhá! Cái thể loại “8 múi dồn lại thành 1 cục” như anh có cho không làm nùi giẻ tôi cũng không thèm! Xí!
– Cô….cô….!
– Cô cô chết từ lâu rồi!
– Cô có biết tôi đẹp nhất cái thành phố này không hả?
– Nói nhiều! Im mồm đi!
– Xin lỗi cô! Tôi là con người, có miệng chứ không có mồm!
– Tại sao “cún” lại không có mồm?
– Cô….cô…..dám….?
Nhỏ giả vờ làm mặt đồng cảm:
– Tội nghiệp cún con! Mới tí tuổi mà đã bị cà lâm!
-…..
-…..
-…
-…
Tôi và hắn tiến lại chỗ cậu và nhỏ. Mặt đằng đằng sát khí. Nhỏ và cậu tự khắc câm nín. Cậu và nhỏ đánh trống lảng:
– A, trời hôm nay nhiều mây ghê!
– Trung tâm này nóng thiệt! Thôi! Tụi em đi nhoa chị! Chị ở lại hẹn hò vui vẻ! À, nhớ những gì em nói nhá!^•<
Cậu tiếp lời:
– Hai người ở lại vui! Bye bye!
Hai người này chết chắc! “Gorilla” nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng:
– Hai người đứng lại!
Hai người nào đó đứng lại ngay. Hắn và tôi trao đổi bằng ánh mắt:
– Em thấy mình nên xử họ như thế nào?
– Mình cho họ làm việc công đi!
– Việc công?
– Xách đồ í!
– À, OK!
– Vậy đi!
Hai người nào đó vừa trao đổi xong. Tôi lên tiếng:
– Hai đứa làm gì ở đây?
Nhỏ nói:
– Em chỉ vô tình đi ngang qua! Chỉ là vô tình, vô ý thôi chị à!
– Thật?
– Thật! Thật đó chị!
– Ồ! Vậy sao? Vậy 2 đứa đã vào đây rồi thì muốn làm việc công hay ăn đòn?
Nhỏ và cậu đồng thanh đáp không chút do dự:
– Việc công ạ!
– Tốt! Đi theo sau!
Hôm đó, hai người nào đó ở trên cười đùa vui vẻ với nhau, gây ô nhiễm mắt người nhìn! Còn 2 “bóng đèn” đi sau mặt đen như đít nồi khi phải xách những túi đồ nặng. Thật tội nghiệp quá mà! Cho chừa cái tội thích làm thám tử! Thích theo dõi à? Chuỵ cho 2 cưng vừa được theo sau và dõi theo chuỵ luôn! Hahaha! Hôm nay đúng là vui quá đi mà!
5 tháng sau
Tôi và hắn vẫn vậy. Vẫn đến công ty làm và hẹn hò. Còn nhỏ và cậu vẫn chí choé với nhau. Nhưng hôm nay sao hai người họ im lặng như vậy? Có dấu hiệu khả nghi! Phải rủ đồng minh đi tra hỏi! Tôi hỏi cậu và nhỏ:
– Hai đứa có bí mật gì với chị? Nói mau!
Nhỏ đỏ mặt, ấp úng:
– Có, có gì đâu chị hai!
– Chị nhìn lầm sao? Em gái mà cũng biết đỏ mặt à? Khả nghi! Không nói đúng không?
– Có, nhưng mà em chưa muốn nói thôi!
– Được rồi! Không nói thì không nói! Chị thông báo cho em biết! Dương Dương, Hoắc Kiến Hoa, Trương Hàn của em chị quăng hết rồi!
– Chị! Sao chị dám quăng poster của em! Chị có biết em khó lắm mới có được không? Chị ác ghia~~!
– Chị mạnh nhất ở đây! Chị có quyền! (quay qua hắn) Đúng hông anh?
Hắn nói:
– Em nói gì cũng đúng!
Nhỏ và cậu đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm:”Đáng sợ quá! Hẹn hò hơn 5 tháng mà từ 1 tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng, lãnh khốc lại trở nên thê nô như thế!”
– Hai đứa có nói không? Hay đợi chị đây dùng vũ lực mới chịu khai hả?
– Em nói! Em nói!
– Ngoan!
– Chuyện là thế này………
———-Flashback———-
Chuyện xảy ra vào 1 tuần trước, khi mà cậu đang đỡ 1 cô gái bị ngã. Cô ấy rất là xinh đẹp. Đúng lúc đó nhỏ đi ngang qua, thấy cảnh tượng đó liền nhìn cậu bằng 1 ánh mắt chán ghét và buồn bã rồi bỏ đi 1 mạch. Cậu biết là nhỏ hiểu lầm nên thả vội cô gái đó ra và đuổi theo nhỏ. Cậu chạy đằng sau nói:
– Cô hiểu lầm rồi! Cho tôi giải thích với! Đứng lại đi Thanh Nhu!
– Tôi không hiểu lầm gì và cũng không đứng lại! Anh đi đi!
Cậu không nói gì mà chỉ kéo tay nhỏ để nhỏ không chạy nữa! Cậu lại nói:
– Tại sao cô không cho tôi giải thích chứ? Cô hiểu lầm rồi!
– Mắt tôi nhìn thấy là đúng! Mắc mớ gì anh phải giải với chả thích? Mình là gì của nhau?–_–
– Em quay mặt lại đây! Anh có chuyện muốn nói!
Vừa nói, cậu vừa lấy tay kéo cho mặt của nhỏ nhìn thẳng vào mắt của mình, cậu nói:
– Thanh Nhu, em nghe rõ này! Vũ Hạo Thiên tôi yêu em! Tôi đã từng tự nói với bản thân là kiếp này chỉ yêu Tuyết Thư! Nhưng tôi đã sai! Đối với Tuyết Thư chỉ là nhất thời! Tôi chợt nhận ra em mới là người tôi yêu thật sự chỉ có em! Bây giờ em có 2 lựa chọn! Một là em chạy vào lòng tôi để tôi yêu em, che chở cho em! Hai là em không cần tôi nữa! Em có thể đi! Em chọn đi!
Thanh Nhu lúc này đã xúc động đến mức khóc rồi, lên tiếng trách móc:
– Anh là đồ ngốc! Có biết em đợi anh nói câu này lâu lắm rồi không? Tại sao đến bây giờ mới chịu nói với em hả?
Cậu ôm nhỏ vào lòng, anh ủi:
– Thôi nín đi! Anh biết sai rồi!
—–End Flashback—–
Nhỏ tường thuật lại đầu đuôi sự việc cho tôi và hắn. Tôi nói:
– Hai đứa quen nhau mà giấu! Tội lớn! Tôi thiết nghĩ là chúng ta nên đi ăn 1 chầu buffe hải sản đi!
Mọi người đồng thanh:
– OK!
Hôm đó, là ngày mà mọi người vui nhất! Vì cậu cuối cùng cũng quên được tôi và mở lòng với người khác!
——————————
Lời tỏ tình của warm boy như thế nào vậy????Sến đúng không?