Hoắc Đình Giác ở bên cạnh kỳ quái nhìn Vương Chí Đạo hỏi: “Ngươi muốn thuốc kia làm gì?”
“Ta hoài nghi đó là độc dược, sư phụ vì độc dược này bênh mới đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy”
“Không có khả năng!” Hoắc Đình Giác lắc đầu nói: “Thuốc này Trần sư phụ đã tự kiểm tra qua, không phát hiện vấn đề gì”
Vương Chí Đạo thở dài nói: “Nhị sư huynh, ta không phải là hoài nghi năng lực của Trần sư phụ, chỉ là hắn sở trường là y học Trung Quốc cùng dược thảo, mà người Nhật Bản dùng có khả năng là thuốc hóa học, đó là lĩnh vực Trần sư phụ chưa từng tiếp xúc, hắn kiểm tra không ra cũng không có gì lạ.”
“Hóa học? Đó là cái gì vậy?”
“Hiện tại không có cách nào giải thích cho các ngươi, nhưng xin tin tưởng ta, chúng ta mặc dù không tra được thành phần trí mạng trong thuốc này, nhưng bệnh viện này lại có thể, y học Anh quốc so với Nhật Bản không có kém hơn, chỉ cần đem thuốc sư phụ dùng giao cho bệnh viện này xét nghiệm, bọn họ nhất định có thể tra ra được sư phụ tại sao gặp chuyện không may.”
Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác nhìn nhau một lúc, Lưu Chấn Đông quyết đoán nói: “Ta về lấy thuốc, vạn nhất sư phụ đúng là bị tiểu Nhật Bản hạ độc, chúng ta nhất định phải vì sư phụ đòi lại công đạo.”
Lưu Chấn Đông hành động rất nhanh, không đến 10 phút đã mang thuốc quay lại.
Vương Chí Đạo giao thuốc này cho bác sĩ Bột Trữ Tư, Bột Trữ Tư kỳ quái liếc Vương Chí Đạo hỏi “xin hỏi, ngươi tại sao biết từ “hóa học” này, ngươi từng ra nước ngoài đọc sách sao?”
“Coi như vậy đi!” Vương Chí Đạo không giải thích mà hỏi lại: “Bác sĩ Bột Trữ Tư, cần bao lâu ngươi mới cỏ kết quả xét nghiệm?”
Bác sĩ Bột Trữ Tư nói: “Khoảng môt giờ, trừ phi loại thuốc này là phát minh mới, nếu không ta chỉ cần một giờ nhất định có thể xét nghiệm được thành phần cùng tác dụng của nó.”
“Như vậy giao cho ngươi đi, hy vọng ngươi không làm chúng ta thất vọng, bác sĩ Bột Trữ Tư!”
Sau khi Bột Trữ Tư rời đi, Vương Chí Đạo, Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác trở lại phòng bệnh Hoắc Nguyên Giáp, chưa đi đến đó đã nghe thấy tiếng khóc các đệ tử Tinh Võ Môn.
Lưu Chấn Đông trong lòng cả kinh, bật hô lên: “Chẳng nhẽ sư phụ đã…”
Hoắc Đình Giác biến sắc, vội chạy đi.
Vừa chạy tới trước cửa phòng bệnh, Nông Kính Tôn cùng Trần Tử Chính đã đi ra, nhìn thấy Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn thở dài nói: “Đình Giác, ngươi nên bình tĩnh, cha ngươi đã đi, hắn đi rất bình an…”
“Phụ thân!..”
Còn chưa nói xong, Hoắc Đình Giác đã vọt vào trong phòng bệnh, khóc lóc thảm thiết.
Vải trắng chậm rãi phủ lên che đi khuôn mặt Hoắc Nguyên Giáp, trừ Vương Chí Đạo, tất cả đệ tử Tinh Võ Môn đều chìm đắm trong đau thương.
Vương Chí Đạo không phải là không buồn, chỉ là hắn thân phận bây giờ đã không phải là Vương Nhị vốn đi theo Hoắc Nguyên Giáp được nửa năm, mà là mới đi tới thời đại này được bảy ngày, mới thấy Hoắc Nguyên Giáp hai lần. Cám tình Vương Chí Đạo dành cho Hoắc Nguyên Giáp không như đám người Lưu Chấn Đông đối với Hoắc Nguyên Giáp tình như cha con. Cho nên hắn đối với cái chết của Hoắc Nguyên Giáp cũng rất buồn, cũng không đến nối đau thương như đám người Lưu Chấn Đông.
Có chút không chịu nổi không khí bi thương ở đây, Vương Chí Đạo lặng lẽ đi ra, đang muốn đi tìm bác sĩ Bột Trữ Tư hỏi xem kết quả xét nghiệm, thì thấy Tống Thế Vinh lão gia tử cùng vài người đang đi đến. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Nhìn thấy Vương Chí Đạo, Tống Thế Vinh tiếng nói sang sảng như chuông đồng, hỏi: “Vị huynh đệ này, cũng là đệ tử Tinh Võ Môn sao? Ta là Tống Thế Vinh, đến thăm sư phụ ngươi.”
Nguyên lai Tống Thế Vinh sau khi luận võ kết thúc, có chút lo lắng việc Hoắc Nguyên Giáp bị đưa vào bệnh viện, sau khi xong việc trọng tài chính, liền cùng mấy võ sư cùng đến thăm Hoắc Nguyên Giáp. Bọn họ cũng không quen thuộc trong bệnh viện, hỏi thăm hồi lâu mới tìm được phòng Hoắc Nguyên Giáp, chạy tới chỉ thấy có một mình Vương Chí Đạo ở ngoài cửa, không khỏi lên tiếng hỏi.
Vương Chí Đạo vẻ mặt trầm trọng nói: “Nguyên lai là Tống lão gia tử. Xin lỗi, Tống lão gia tử, người đến chậm một bước rồi, sư phụ đã qua đời rồi.”
“Gì, sư phụ ngươi đã mất đi rồi?” Tống Thế Vinh nghe vậy không khỏi thất kinh.
Vì Tống Thế Vinh giọng nói thật lớn, bên trong đám người Nông Kính Tôn nghe thấy bèn ra xem, nhìn thấy đám người Tống Thế Vinh, Nông Kính Tôn bước lên phía trước hô: “Nguyên lai là Tống lão gia tử! Tống lão gia tử, không dám phiền người đến thăm Nguyên Giáp!”
Tống Thế Vinh hiển nhiên nhận được Nông Kính Tôn, vội vàng hỏi: “Kính Tôn, nghe vị tiểu huynh đệ này nói, Nguyên Giáp đã mất rồi, thật vậy sao?”
Nông Kính Tôn thở dài nói: “Đúng vậy, Nguyên Giáp mới vừa đi vài phút trước.”
Tống Thế Vinh giẫm chân thở dài nói: “Trời ghét người tài mà, không nghĩ tới Nguyên Giáp lại đi sớm hơn lão già này một bước, thật sự là trời ghét người tà mà!”
Lúc này, Vương Chí Đạo nhìn thấy bác sĩ Bột Trữ Tư đang đi tới, vội vàng ra đón, hỏi: “Bác sĩ Bột Trữ Tư, xét nghiệm có kết quả chưa?”
Bác sĩ Bột Trữ Tư gật đầu thở dài nói: “Ngươi đoán không sai, Hoắc tiên sinh chính là bị dược vật kia hại chết!”
Lưu Chấn Đông cùng đi theo, nghe nói như thế, không khỏi nổi giận quát lên: “Nguyên lai sư phụ là trúng độc ư, trời giết bọn tiểu Nhật Bản, ta đi tìm bọn chúng tính sổ!”
“Chấn Đông, quay lại!”, Nông Kính Tôn thấy thế, vội vàng quát hắn đứng lại, hồ nghi hỏi bác sĩ Bột Trữ Tư: “Bác sĩ, là xảy ra chuyện gì?”
Bột Trữ Tư thấy có nhiều người nhìn hắn, không khỏi do dự liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo nói: “Bác sĩ Bột Trữ Tư, bọn họ đều là bằng hữu hoặc là đệ tử của sư phụ ta, đều có quyền biết chân tướng cái chết của sư phụ, mời ngươi nói cho bọn họ biết sự thật đi!”
Bột Trữ Tư gật đầu, nói với đám người Nông Kính Tôn: “Mới rồi vị tiểu huynh đệ này giao cho ta một phần thuốc uống của Hoắc tiên sinh để ta xét nghiệm. Ta đi xét nghiệm ngay sau lúc đó, thấy được trong đó có một loại thành phần hóa học có thể chết người. Dùng thuốc này, phổi Hoắc tiên sinh từ từ nát vụn đồng thời mất đi công năng, trong lúc vận động kích liệt, càng làm quá trình này tăng lên, cuối cùng dẫn đến tử vong, người ngoài nhìn thì tưởng phát bệnh chết, trên thực tế Hoắc tiên sinh chính là bị thuốc này hại chết.”
Trần Tử Chính ở đây nghe thấy, biến sắc, vội vàng hỏi: “Vậy là thuốc gì, từ đâu tới?”
Lưu Chấn Đông đáp luôn: “Chính là thuốc lần trước tiểu Nhật Bản đưa cho sư phụ!”
“Không thể nào, thuốc đó ta đã đích thân kiểm tra qua, không có phát hiện thành phần độc dược mà!”
Bột Trữ Tư thở dài nói: “Trần tiên sinh, mặc dù y thuật của ngươi cũng rất cao minh, nhưng sở học của ngươi chỉ là trung y, đối với tây dược không biết, không nhận ra được độc dược đó cũng không có gì lạ!”
Trần Tử Chính hét lên bi phẫn: “Hoắc sư phụ, Trần Tử Chính tôi bất tài, hại chết ông rồi!”
Mọi người đều là vẻ mặt đau đớn, Hoắc Đình Giác nghe nói phụ thân mình bị người Nhật Bản hại chết, không khỏi nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm chặt lại. Lưu Chấn Đông giận dữ hét: “Còn đứng đây làm gì, mọi người mau theo ta, đi tìm tiểu Nhật Bản, báo thù cho sư phụ!”
Tinh Võ Môn đệ tử nghe vậy lập tức theo Lưu Chấn Đông chạy ra ngoài.
“Đứng lại, quay trở lại cho ta, Lưu Chấn Đông, ngươi dừng lại cho ta!” Nông Kính Tôn hét lớn một tiếng, ngăn trở cả đám người đang xúc động.
“Nông đại thúc..” Lưu Chấn Đông vừa kêu lên một tiếng, đã nghe Nông Kính Tôn quát bảo ngưng lại: “Câm mồm, ngươi muốn tìm ai báo thù? Tìm người Nhật Bản sao, các ngươi tưởng rằng người Nhật Bản sẽ thừa nhận là bọn chúng hại chết sư phụ các ngươi sao? Nếu là bọn chúng phủ nhận, các ngươi có thể làm gì bọn chúng? Đi giết người? Giết ai vậy? Gia Ngũ Lang hay là tất cả người Nhật Bản? Các ngươi nghĩ bọn chúng để yên cho các ngươi giết sao? Huống chi Nhật Bản tô giới các ngươi có thể tùy tiện xông vào sao? Đó là địa bàn ngươi Nhật Bản, tương đương với lãnh thổ quốc gia bọn chúng, các ngươi cứ thế xông vào, bọn chúng nhất định mang súng bắn chết các ngươi. Đến lúc đó ngay cả người nhặt xác cho các ngươi cũng không có. Đến lúc đó các ngươi muốn ta làm sao nói chuyện với sư phụ các ngươi?”
“Nhưng là…” Lưu Chấn Đông lại muốn phản biện.
Nông Kính Tôn lại ngắt lời hắn, nói: “Nhưng mà cái gì? Đã quên sư phụ còn sống dặn dò ngươi thế nào rồi sao? Chấn Đông, ngươi thân là đại sư huynh, tại sao có thể kích động như thế? Vạn nhất ngươi thật sự dẫn các sư đệ này xông vào Nhật Bản đạo tràng, bị ngươi Nhật Bản nổ sung bắn chết, ngươi làm sao gặp mặt sư phụ ngươi dưới Cửu tuyền? Tinh Võ Môn lại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn thấy Tinh Võ Môn mà sư phụ ngươi bao công lao khổ cực thành lập cứ như vậy xong đời hay sao?”
Lưu Chấn Đông nghe vậy toát mồ hôi lanh, cúi đầu im miệng không dám nói một tiếng.
“Còn ngươi nữa, Đình Giác!” Nông Kính Tôn hướng Hoắc Đình Giác nói: “Cha ngươi trước khi chết đã nói qua ta cùng Trần sư phụ, muốn chúng ta trợ giúp ngươi kế thừa Tinh Võ Môn, Tinh Võ Môn để ngươi và đại sư huynh ngươi cùng nhau lãnh đạo, tiếp tục phát triển đi lên, ngươi ngàn vạn lần không nên vì xúc động mà làm hỏng kỳ vọng của cha ngươi!”
Hoắc Đình Giác hai mắt đỏ hoe, hỏi: “Nông đại thúc, nhưng thù của phụ thân cứ để quên đi như vậy sao?”
“Đương nhiên không thể cứ như vậy quên đi!” Người trả lời lại là Tống Thế Vinh, chỉ thấy Tống lão gia tử này vẻ mặt giận dữ, tiếng nói đanh thép: “Không nghĩ đến bọn Nhật Bản này lại có thể hèn hạ như vậy, dùng thủ đoạn vô sỉ hại chết Nguyên Giáp. Ta Tống Thế Vinh thân là trọng tài luận võ của bọn họ, rõ ràng là không kịp thời nhìn ra âm mưu của người Nhật Bản, để Nguyên Giáp chết oan. Có thể nhịn, cũng không thể nhịn, ta nếu không vì Nguyên Giáp mà đòi lại công đạo, trước thẹn với võ lâm đồng đạo, sau thẹn với Nguyên Giáp! Vị bác sĩ này, xin mời đưa thuốc kia cho ta, ta muốn dùng chứng cớ này tự mình đi Nhật Bản đạo tràng, tìm người Nhật Bản, muốn bọn họ giao ra hung thủ hại chết Nguyên Giáp, ít nhất cũng để xem bọn họ giải thích thế nào!”
Trần Tử Chính nghe vậy cũng vội nói: “Tống lão gia tử, chuyện này ta cũng có trách nhiệm, cho ta đi cùng với ông!”
Mấy võ sư cùng đến với Tống Thế Vinh cũng nói: “Tống lão gia tử, chúng ta đi cùng ông, người đông thế mạnh, cho dù không được kết quả gì, người Nhật Bản cũng không dám giở trò với chúng ta!”
Tống Thế Vinh gật đầu, lấy thuốc từ tay Bột Trữ Tư, cùng Trần Tử Chính và mấy võ sư kia rời khỏi bệnh viện, cùng đi tới Tô giới Nhật Bản.
Nông Kính Tôn khuyên nhủ không kịp, đành thở dài nói: “Tống lão gia tử này cũng thật là, sao không ngẫm xem người Nhật Bản sao lại thừa nhận hành vi phạm tội, giao hung thủ ra. Ôi, chỉ mong bọn họ có thể trở về bình an là tốt lắm rồi!”