Tinh Võ Môn

Chương 5: Võ Thần trong truyền thuyết



Vương Chí Đạo cười khổ nói: “Ta biết rồi, xin lỗi Ô Tâm Lan, ta vì mất trí nhớ nên nhất thời hồ đồ! Lần sau ta sẽ nhớ kỹ!”

“Biết sai là tốt rồi!” Ô Tâm Lan trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: “Được rồi, ngươi vừa xuống giường làm gì? Có việc gì sao?”

Vương Chí Đạo vội ho một tiếng, xấu hổ nói: “Xin lỗi Ô Tâm Lan, ta cần đi vệ sinh”

Ô Tâm Lan nghe vậy đỏ mặt lên, vội nói: “Biết rồi, để ta đi gọi một sư huynh đến giúp ngươi!”

Sau khi được một sư huynh tên Biên Vân Sơn giúp đi vệ sinh xong, Ô Tâm Lan lại quay vào, trước hết bưng một chậu nước nóng giúp Vương Chí Đạo rửa mặt, sau lại mang đồ ăn tới cho Vương Chí Đạo ăn no.

Sau xuôi mọi việc, Ô Tâm Lan nói với hắn: “Tốt rồi, Vương Nhị, ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi ra ngoài cùng các sư huynh luyện công. Sư phụ vì sáu ngày nữa luận võ với người Nhật Bản, đang bế quan, không thể đến thăm ngươi. Ngươi cần gì cứ gọi to vài tiếng, ta ở ngoài sẽ nghe được.”

Vương Chí Đạo gật đầu, đợi sau khi Ô Tâm Lan đóng cửa đi ra ngoài, Vương Chí Đạo lập tức ngồi dậy, dễ dàng bước xuống giường, lặng lẽ không một tiếng động đi tới cửa sổ, dùng ngón tay chọc thủng một lỗ trên giấy dán, nhìn ra ngoài.

Ô, một võ trường đang sôi nổi hăng hái tập luyện.

Chỉ thấy có vài đệ tử Tinh Võ Môn đang tập đứng tấn hay đứng mã bộ, phần lớn đệ tử Tinh Võ Môn đều sắp xếp hàng lối chỉnh tề, đang tập đi quyền dưới sự hướng dẫn của đại sư huynh Lưu Chấn Đông. Mà Ô Tâm Lan cùng vài nữ đệ tử Tinh Võ Môn cũng ở trong đám này.

Xem bọn họ đánh ra một bộ quyền pháp này, Vương Chí Đạo loáng thoáng nhận ra là Phiên Tử Quyền, lưu truyền rất rộng rãi ở hậu thế, chứ không phải là Mê Tung Quyền nổi tiếng của Hoắc Nguyên Giáp. Có lẽ Mê Tung Quyền là Hoắc gia gia truyền quyền pháp, không thể dễ dàng truyền thụ cho Tinh Võ Môn đệ tử bình thường.

Đám Tinh Võ Môn đệ tử theo Lưu Chấn Đông huấn luyện, lộn đi nhảy lại, nhìn cũng không kém đám khỉ đang vui vẻ nô đùa, làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy bọn họ không đi làm hầu tử kiếm tiền thật là đáng tiếc.

Đối với các bài quyền pháp truyền thống, ở hậu thế vẫn có hai cách nhìn. Đại biểu cho phái võ thuật hiện đại thì cho rằng bài quyền không có lấy một chút giá trị thực dụng, nên kiên trì chủ trương bài trừ. Bọn họ sáng chế trường phái võ thuật mới, cơ bản đều không có bài quyền. Các võ phái truyền thống lại kiên trì giữ gìn các bài quyền, cho rằng bài quyền mới là chính thức là tinh túy võ thuật. Chỉ là những lời bàn của các võ phái truyền thống dần dần trở nên yếu ớt bất lực, mà các võ phái hiện đại uy danh ngày càng hưng thịnh.

Còn trong mắt Vương Chí Đạo, quan điểm của võ phái truyền thống xem ra cũng không hoàn toàn sai, bọn họ sai là chuyên dùng cách đi quyền để làm phương pháp huấn luyện. Trên thực tế, Vương Chí Đạo đã nghiên cứu qua lịch sử võ thuật, hắn cho rằng trong võ thuật cổ đại vốn là không có bài quyền. Như vậy làm sao lại sinh ra các bài quyền? Vương Chí Đạo cho rằng nguyên mẫu của các bài quyền chính là tập luyện “mô phỏng thực chiến”, chính là huấn luyện bằng tưởng tượng.

Trước kia khi các võ giả không có đối thủ, để tập luyện khả năng thực chiến của mình, thường tưởng tượng có một đối thủ trước mặt so quyền cước. Loại tập luyện thực chiến này ở hậu thế hầu như tất cả các phái võ đều có, mục đích là từ huấn luyện “Không địch mà như có địch”, tới khi thực chiến thì “Có địch giống như không địch”, tinh thần khí thế đều không sợ hãi, chính là cơ sở thực chiến chân chính. Về sau loại luyện pháp này tập luyện lâu dài, hình thành nên một bộ hình thức cố định, vì thế võ giả đem hình thức này truyền lại, hoặc vì đệ tử lén lút chứng kiến, tưởng ràng là công phu thực sự mà học lấy. Mà các võ giả thời kỳ ấy cũng đều là dạng bảo thủ, sợ đệ tử học được công phu chân chính sau này giỏi hơn mình, nên cố ý không nói ra sự ảo diệu trong phương pháp này, làm đệ tử của họ chỉ học được hình mà không nắm được ý.

Kết quả một bộ động tác huấn luyện mô phỏng “thực chiến giả tưởng”, đệ tử vì không hiểu rõ nên truyền đời tập luyện, lại tùy tiện thêm vào một vài động tác, dần dần hình thành các bài quyền. Khi bài quyền đầu tiên xuất hiện, các môn phái cũng đồng dạng học theo, hoặc muốn thể hiện quyền pháp riêng biệt của môn phái mình mà tự chế ra bài quyền mới. Vì vậy càng về sau, các bài quyền càng thịnh hành, trở thành phương pháp huấn luyện sai lầm truyền từ đời đệ tử này sang đời khác.

Kết quả có thể tưởng tượng ra được, các bài quyền truyền từ đời này sang đời khác, không có tinh thần, chỉ có hình thức, càng ngày càng trở nên yếu ớt vô lực. Mất đi bản chất chân chính, các bài quyền dần dần chỉ nặng về mục đích biểu diễn, “Võ thuật ” từ từ biến thành “Vũ thuật”.

Như Vương Chí Đạo nhìn ra, các dạng bài quyền này, đem mấy trăm loại động tác tổ hợp lại để luyện tập, quả thực là lãng phí thời gian. Mấy trăm động tác chỉ lặp lại một lần, hoàn toàn không hiệu quả bằng một động tác tập đi tập lại cả trăm lần.

Cho nên dạng bài quyền này rốt cuộc chỉ coi như là thể thao, không thể xem là võ thuật. Hơn nữa dùng để rèn luyện thân thể thì bài quyền không tốt bằng thể thao chính quy, còn nếu nói đến giá trị thưởng thức, thì lại không bằng ‘vũ đạo”, về giá trị thực chiến, dùng bài quyền thì cơ bản chỉ là để bị ăn đòn.

Kỹ thuật huấn luyện chân chính, chỉ một chiêu thức luyện đi luyện lại ngàn vạn lần.

Hậu thế có một võ giả được Vương Chí Đạo kính nể từng nói: “Một chiêu thức, dù là chiêu thức sai, nếu như tập luyện cả trăm vạn lần, cũng sẽ sinh ra lực sát thương đáng sợ!”

Quyền ngạn nói: “Không sợ biết ngàn chiêu, chỉ sợ tinh một chiêu’, cũng là đạo lý như vậy.

Trên thực tế, thiên hạ tất cả các ngành nghề đều là như thế. Như đời sau trong giới thể dục, ví dụ như huấn luyện bóng đá, bóng rổ, cơ bản nhất, trọng yếu nhất chính là môt động tác luyện đi luyện lại ngàn vạn lần. Một động tác ném rổ, một động tác sút cầu môn, vận động viên chuyên nghiệp chỉ sợ phải luyện trăm vạn lần, thậm chí còn hơn, mới có thể trở thành cao thủ chân chính.

Cho nên trong “Chí Đạo quyền học”, Vương Chí Đạo có nói, bước đầu tiên học kỹ thuật cơ bản, sau khi đã vô cùng thuần thục thì lựa chọn chỉ một chiêu thức phù hợp nhất với mình, luyện đi tập lại mười vạn, trăm vạn lần. Như Tảo thích cùng Băng quyền của Vương Chí Đạo, hắn ít nhất đã luyện hơn ngàn vạn lần, nên mới có thể làm được nhất kích tất sát.

Lúc này chứng kiến Tinh Võ Môn đệ tử tốn thời gian hai mươi phút đồng hồ để tập luyện một bài quyền, sau đó lại luyện tiếp lần nữa, Vương Chí Đạo thầm mong được lập tức xông ra đuổi võ sư đang dạy múa quyền ra khỏi Tinh Võ Môn, để tự mình huấn luyện bọn họ. May là hắn rõ ràng thấy được thực lực của mình bây giờ, lời nói ra căn bản là không có tác dụng, không chừng còn bị Tinh Võ Môn đệ tử coi là người điên, nên cũng không có bị kích động.

Nhìn đến nửa giờ vẫn thấy những người này luyện đi quyền không biết chán, Vương Chí Đạo không khỏi cảm thấy nhàm chán. Đang muốn về giường nằm nghỉ, chợt thấy một người mập mạp vẻ mặt tươi cười dẫn theo một lão đầu gầy gò tiến vào cửa lớn Tinh Võ Môn, hướng về một thanh niên đang đứng tấn ở phía xa, nói: “Đình Giác, đi, nhanh đi thông báo cha ngươi. Nói có Tôn lão tiên sinh đến thăm hắn! Hiểu Huệ, nhanh đi pha trà mời Tôn lão tiên sinh!” Nguồn truyện: Truyện FULL

Lập tức có một nữ hài tử lớn hơn Ô Tâm Lan chừng một tuổi, nhu thuận gật đầu nói: “Vâng, Nông đại thúc, cháu lập tức đi làm!”

Người thanh niên đang đứng tấn kia nguyên lai chính là Hoắc Đình Giác, con Hoắc Nguyên Giáp. Hắn nghe người mập mạp nói xong, hồ nghi nhìn vị Tôn lão tiên sinh kia, hỏi: “Tôn lão tiên sinh, chẳng lẽ là…”

Người mập trầm mặt, không giận nói: “Sao hỏi nhiều thế, còn không mau đi gọi cha ngươi!”

Hoắc Đình Giác chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, cháu lập tức đi cho cha biết!”

Người mập cười ha hả nói với Tôn lão tiên sinh kia: “Thanh niên chính là lòng hiếu kỳ quá nặng, vô ý thất lễ. Tôn lão tiên sinh chớ trách móc!”

Tôn lão tiên sinh cười cười nói: “Không có gì, lúc này đến quấy rầy Hoắc sư phụ, lão Tôn ta mới không yên tâm”

Thấy đám đệ tử Tinh Võ Môn đã ngừng luyện quyền, Tôn lão tiên sinh vội nói: “Các ngươi tiếp tục đi, không cần đối lão Tôn ta đa lễ, tiếp tục luyện đi!”

Đi qua đám đệ tử Tinh Võ Môn đang luyện quyền, đột nhiên Tôn lão tiên sinh nhìn tới trước cửa sổ của Vương Chí Đạo, vừa lúc gặp ánh mắt Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo còn đang ngẩn ngơ, hắn đã mỉm cười theo người mập đi vào trong phòng.

Ánh mắt sắc như điện chớp, giống như sét đánh chấn động lòng người, Vương Chí Đạo không khỏi tâm thần chấn động, thầm nghĩ Tôn lão đầu này thật là lợi hại, xung quanh ồn ào như vậy, lại có thể cảm ứng được mình đang nhìn trộm hắn, lại kịp đối mắt với mình. Có được loại cảm giác kinh người cùng ánh mắt hữu hình như thế, cùng bước chân trầm ổn như Thái Sơn, không lộ ra một chút sơ hở nào, có thể khẳng định vị Tôn lão đầu này là một cao thủ đáng sự, tuyệt đối lợi hại hơn cả Hoắc Nguyên Giáp và Trần Tử Chính, thậm chí có thể không dưới thân thủ của mình ở kiếp trước.

Tôn lão đầu này là người nào vậy nhỉ? Tôn lão tiên sinh?

Vương Chí Đạo nghĩ một lúc cách xưng hô này, bỗng nhiên nghĩ đến tên một người, không khỏi cả kinh trong lòng: “Chẳng lẽ là Tôn Lộc Đường?”

Ở hậu thế khi bình luận về các võ giả thời Dân quốc, cơ hồ đều khen chê không đồng nhất, đều có nghi vấn về thực lực của bọn họ, không ít võ giả thậm chí bị hoài nghi là lừa dối mạo danh, căn bản không có lấy một chút thực chiến công phu. Nhưng trong đám các võ giả đó lại có một người là ngoại lệ. Trong giới võ thuật từ thời Dân quốc trở đi, vô luận là ai, khi nhắc tới võ giả này, chưa có ai dám bất kính, càng không có ai hoài nghi thực lực của hắn. Bất kể là người kính ngưỡng hắn, hay là địch nhân của hắn, cũng đều thừa nhận, võ thuật của người này ở thời Dân quốc là tuyệt đối không ai địch lại, thực sự là một đại tông sư võ thuật chân chính.

Người này chính là Tôn Lộc Đường. Là võ giả có uy vọng cực cao trong cả tam đại môn phái Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái, sáng lập ra Tôn thức Thái Cực Quyền, được gọi là “Hổ đầu thiếu bảo, thiên hạ đệ nhất thủ”. Tất cả mọi người, kể cả trong đám tiểu Nhật Bản, cũng đều gọi là “Võ Thần”.

Khó trách hắn có loại ánh mắt như thế, lại có thể phát hiện mình đang rình xem. Nếu như đúng là Tôn Lộc Đường kia, có năng lực này cũng không có gì lạ.

Vận khí của mình thật sự tốt như vậy, vừa tới thời đại này không đến hai ngày, đã gặp được ngay một đại tông sư võ thuật trong truyền thuyết?

Vương Chí Đạo có chút kích động, nếu không hiểu được tình huống của hắn bây giờ, Tinh Võ Môn đệ tử sẽ tuyệt đối không cho phép hắn quấy rầy Hoắc Nguyên Giáp cũng Tôn lão tiên sinh gặp mặt, chỉ sợ hắn sẽ xông ra, đi bái kiến một chút thần tượng trong lòng.

Tôn lão tiên sinh sau khi theo người mập vào trong phòng, không có động tĩnh gì nữa, đám đệ tử Tinh Võ Môn được Lưu Chấn Đông thúc giục, phục hồi tinh thần, lại tiếp tục theo Lưu Chấn Đông múa quyền.

Vương Chí Đạo không nhìn xem nữa, trở lại giường nằm, thầm nghĩ Tôn Lộc Đường đến tìm Hoắc Nguyên Giáp làm gì? Chẳng lẽ là muốn cùng Hoắc Nguyên Giáp thử tay nghề? Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng, lúc tuổi trẻ đúng là Tôn Lộc Đường rất thích khiêu chiến mọi người, đá quán khắp nơi, nhưng khi tuổi già công lực đạt tới hóa cảnh, đá rất ít chủ động tìm người động thủ. Huống chi trong lịch sử cũng không ghi lại Hoắc Nguyên Giáp cùng Tôn Lộc Đường giao thủ. Vậy chắc là do Hoắc Nguyên Giáp muốn luận võ với người Nhật Bản, Tôn Lộc Đường mới đến thăm!

Không có việc gì làm, Vương Chí Đạo chỉ có tiếp tục tập luyện ” nghịch thức thở bụng sâu”, hy vọng nhanh chóng bình phục thương thế trên người.

Luyện mãi đến giữa trưa, Ô Tâm Lan mới trở lại. Nàng hẳn đã tắm rửa qua, xinh xắn như nước trong veo. Thấy vậy Vương Chí Đạo động lòng không dứt. Đáng tiếc khi hắn sống lại, thân thể chỉ hơn 15 tuổi, mà Ô Tâm Lan lớn hơn hắn một tuổi, cho nên Ô Tâm Lan vẫn chỉ coi Vương Chí Đạo là một tiểu đệ, càng làm cho Vương Chí Đạo thấy buồn bực.

Ô Tâm Lan mang cơm trưa tới, sau khi được Ô Tâm Lan chăm sóc cơm nước xong, Vương Chí Đạo hỏi: “Ô sư tỷ, vừa rồi có phải có khách tới gặp sư phụ?”

Ô Tâm Lan kỳ quái nói: “Sao ngươi lại biết?”

Vương Chí Đạo không dám nói mình lén nhìn thấy, sợ lại bị Ô Tâm Lan trách cứ, bèn nói dối: “Ta nghe được một người to mồm kêu la.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.