* Lưu ý: Chương 19 được viết theo góc nhìn của Nhi.
14/8/2021, trường THPT Chuyên B xuất phát đến Hạ Long.
Đúng 1 rưỡi chiều, mẹ lái xe đưa tôi đến trường. Tôi nhìn xung quanh, có rất nhiều phụ huynh cũng đưa con đi ôn giống như mẹ tôi, cũng không thiếu học sinh đến để tiễn bạn của mình lên đường. Nếu là tôi của trước đây, chắc hẳn tôi sẽ ghen tị đôi chút. Vì đã quá mải mê ôn thi mà tôi đã từ chối những cuộc chơi với bạn bè, dần dần lại trở nên xa cách với bọn họ. Nhưng cũng chính nhờ giai đoạn ôn thi này mà tôi làm quen được với Nhật Hạ, người mà bây giờ đã trở thành bạn thân tuyệt vời của tôi.
Tôi bước lên xe, mắt nhìn xung quanh để tìm Nhật Hạ, cuối cùng cũng thấy nó ngồi vật vờ trên hàng ghế đầu cạnh ghế lái xe. Tôi đang hớn hở định lên ngồi với Hạ thì lại bị các thầy cô ngăn cản, với lý do là để dành ghế cho những học sinh say xe khác. Thế là tôi đành phải ngậm ngùi đi xuống.
Trên xe rôm rả những tiếng nói chuyện của học sinh và thầy cô, riêng tôi không có ai để nói nên đành làm bạn với cái điện thoại. Tôi lôi chiếc airpod mới mượn được của bố ra rồi kết nối với điện thoại của mình. Bỗng nhiên có ai đó đến chỗ tôi hỏi:
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
“Chưa có ai hết.” – Mắt tôi vẫn dính vào điện thoại.
“Vậy tao ngồi đây nhé?”
“Thoải mái.”
Người kia thản nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cũng chả buồn quan tâm đó là ai. Tôi ngồi tựa đầu vào cửa sổ nghe nhạc, miệng ngân nga theo giai điệu bài hát yêu thích, ai đó thấy vậy liền cướp lấy một bên airpod của tôi. Bài hát đang phát bỗng dưng dừng lại, khiến tôi bực mình quay sang người bên cạnh. Hóa ra người ngồi cạnh tôi nãy giờ lại là Nguyễn Việt Hoàng.
“Trả đây!” – Tôi vươn tay lấy lại airpod, không quên lườm tên kia một cái.
“Cho nghe chung với.” – Hoàng nài nỉ.
Lần này tôi không trả lời Hoàng, cứ bơ Hoàng như vậy thì nó sẽ tự biết mà ngậm mồm lại. Cậu không thấy tôi đáp lại, chỉ đành lườm tôi một cái rồi quay đi, không thèm đoái hoài gì tới tôi nữa. Tôi tiếp tục nghe nhạc, còn Hoàng thì đi ngủ. Đôi khi thằng trời đánh ấy còn quay sang nghịch tóc tôi khiến nó rối hết cả lên, thật mất công tôi dậy từ sớm để chải chuốt. Hai chúng tôi cứ như vậy cho đến khi xe đến nơi. Mọi người hầu như đã xuống xe còn cái tên bên cạnh tôi thì vẫn cứ ngủ không biết trời trăng gì. Tôi lay Hoàng dậy, nhưng không có tác dụng. Thế là tôi thử chiêu bịt mũi mà tôi học được trong phim “Fight for my way”, và bất ngờ là, Hoàng dậy thật. Cậu quát tôi:
“Mày làm cái gì đấy?”
“Gọi mày dậy chứ làm gì?”
“Mày gọi tao dậy hay định giết tao thế?”
“Tao lay mày mà mày có dậy đâu!”
Thấy chúng tôi cứ cãi nhau mà không chịu xuống xe, bác tài xế lên tiếng:
“Hai anh chị xuống xe đi đã rồi muốn cãi yêu nhau như nào cũng được.”
“Bác ơi, không phải như thế đâu!” – Cả Hoàng và tôi đồng thanh nói.
Tôi và Hoàng nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi không chấp nhặt tên này nữa, liền khoác ba lô xuống xe. Sau mấy tiếng ngồi mỏi mệt trên xe thì cuối cùng tôi cũng được gặp lại Nhật Hạ. Tôi không kìm được mà kể cho nó biết về sự phiền phức của Hoàng trong suốt chuyến đi. Hoàng như thấy tôi nói xấu sau lưng cậu thì lại đến càm ràm:
“Mày nói xấu gì tao đấy Nhi?”
“Con gái đang nói chuyện, đi ra chỗ khác!” – Tôi khua tay đuổi Hoàng đi.
“Này, tao mang danh sách chia phòng ra cho bọn mày đấy nhé! Không cần thì ra ngoài đường ngủ.” – Hoàng nói, giọng đầy vẻ giận dỗi.
“Đâu đưa tao xem nào!”
Tôi giật lấy tờ giấy trên tay Hoàng, mắt dò một lượt các tên trên danh sách. Cuối cùng tôi cũng thấy tên mình và tên của Nhật Hạ nằm ở phòng 506. Sau một hồi hỏi chuyện Hoàng, chúng tôi cùng nhau đi vào thang máy để lên phòng. Bỗng nhiên Hoàng Anh Tú, người anh cùng đội tuyển với Hoàng, hớt hải chạy đến để cho kịp thang máy cùng chúng tôi.
Ngày đầu tiên tại Hạ Long của tôi khá suôn sẻ, trừ việc Nhật Hạ không cẩn thận mà bị dị ứng, thì cũng không có việc gì đặc biệt xảy ra. Tôi cứ nghĩ nửa tháng sống tại đây sẽ cứ như thế mà bình yên trôi qua, nhưng người tính không bằng trời tính. Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ vào cái đêm thứ hai của tôi tại vùng biển Hạ Long này.
Trước khi đi, mẹ đã dặn tôi rằng phải biết nhìn trước ngó sau, cẩn thận chân tay, không thì lại rước họa vào thân. Tôi đã quên mất lời mẹ dặn, và cái tính hậu đậu của tôi lại bộc phát đúng lúc tôi ngồi ăn cùng mọi người. Lúc đó có người nhờ tôi lấy hộ lon Coca trên bàn, tôi cầm cả lốc Coca lên mà không để ý khiến một chai rời ra và rơi xuống sàn nhà, sau đó còn nổ một cái rõ to, nước bắn tung tóe. Tôi cảm thấy tôi vẫn còn chút may mắn khi bàn ăn của tôi cách khá xa so với những bàn khác, và nhà ăn ồn ào tiếng cười nói đã át bớt đi cái tiếng bom Coca kia. Nhưng những người ngồi ở gần tôi thì hứng trọn quả bom Coca ấy. Anh Quân của đội tuyển Toán đi qua gần đó cũng bị dính chưởng, nước bắn lên áo. Tôi cuống cuồng đứng ra xin lỗi:
“Em xin lỗi anh ạ. Để em trả tiền giặt ủi cho anh!” – Tôi vừa nói vừa gập người 90 độ, tay đưa tờ 50,000 ra trước mặt anh.
Anh Quân có phần ngơ ngác, rồi phủi tay nói:
“Anh không sao, anh chỉ bị dính tí nước thôi. Với lại … còn có người dính nhiều hơn anh đấy.”
Anh ngập ngừng liếc mắt qua phía bàn tôi, tôi quay lại thì thấy cả người Hoàng ướt sũng, chiếc áo trắng của nó giờ biến thành màu cháo lòng do bị Coca bắn lên. Cũng tại Hoàng một hai đòi ngồi bàn tôi, dù tôi đã nhiều lần xua đuổi cậu. Hoàng quay ra nhìn tôi với ánh mắt ba phần phiền phức, bảy phần như ba. Cậu đứng dậy rồi cầm lấy tờ 50,000 trên tay tôi:
“50,000 thì vẫn chưa đủ đâu, nhưng coi như tao cho mày trả góp.”
Nói rồi Hoàng bước ra khỏi nhà ăn, tôi cũng vội vàng lau dọn “chiến tích” của mình rồi chạy theo, nói với:
“Trả góp cái gì ở đây? Tiền giặt ủi ở đây đúng 50,000 còn gì?”
“Mày nghĩ chỉ cần giặt là áo của tao sẽ hết bẩn hả? Mày xem, giờ tao phải bỏ cả cái áo yêu thích của tao vì đống Coca của mày đấy.”
“Thôi được rồi, tao đền tiền cái áo cho mày là được chứ gì? Bao nhiêu hả?”
“1 triệu 9.”
“Hả?”
Tôi đã nghĩ rằng con số Hoàng đưa ra sẽ không vượt quá 200. Dù sao cũng chỉ là một chiếc áo phông basic thôi, chứ cái giá trên trời này có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới.
“Đùa tao à? Áo gì mà tận 1 triệu 9?”
Tôi đứng ngây ra đó, không tin nổi những thứ mình vừa nghe được. Âm thanh của 1 triệu 9 cứ văng vẳng trong đầu tôi. Hoàng mặc kệ tôi mà đi lên phòng trước.
Tôi trở về phòng khi vẫn chưa hết sốc. Táy máy tay chân làm gì để bây giờ mang nợ người ta, biết lấy tiền đâu mà trả. Cái cảm giác tội lỗi này làm tôi khó chịu kinh khủng, tôi không thể tập trung học bài được mà cứ nghĩ mãi về hành động ngu ngốc của mình. Thế nên, tôi quyết định đến phòng của Hoàng tìm nó. Tôi muốn giải quyết hết cái tâm trạng bứt rứt này. Tôi gõ cửa, nhưng người mở cửa không phải là Hoàng mà là anh Quân, anh hỏi tôi:
“Là em à, em tìm Hoàng hả?”
“Dạ vâng, Hoàng có ở đây không ạ?”
“Em đợi tí nhé, nó sắp xong rồi.”
Đúng lúc đó thì điện thoại của tôi đổ chuông, là Nhật Hạ gọi. Tôi vội vàng bắt máy rồi cũng chỉ trả lời qua loa rồi cúp luôn. Tôi phải giải quyết Nguyễn Việt Hoàng trước đã.
Hoàng bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc đen óng vẫn còn ướt, chiếc áo ba lỗ trắng cùng quần đùi đen đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Cái phong cách này của Hoàng kỳ cục quá.
“Sao? Ngất ngây rồi hả?” – Hoàng vừa cười vừa hỏi.
“Không có nhé!”
“Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, anh vào phòng trước.”Anh Quân đóng cửa lại, chỉ còn tôi và Hoàng trên dãy hành lang tầng năm. Hoàng nhìn tôi rồi hỏi:
“Đến đây làm gì ?”
“Ờ … Về cái áo của mày, tao xin lỗi. Tao sẽ cố gắng trả hết nợ cho mày.”
“Gì nữa?”
“Thế thôi, muốn gì nữa?”
“Đấy là mày chỉ mới trả hết phần nợ vật chất thôi, còn phần nợ tinh thần nữa.”
“Nợ tinh thần cái gì cơ!?”
“Mày làm hỏng cái áo tao thích nhất, tao đang cảm thấy rất buồn mày biết không?”
Hoàng giở trò nước mắt cá sấu, tưởng tôi không biết hả. Muốn lừa chị thì còn khuya nha diễm. Nói thì nói vậy, dù sao tôi cũng đã nói sẽ trả nợ cho người ta thì cũng phải làm đến nơi đến chốn, nếu không tôi lại mang tiếng. Tôi nói:
“Thế trả như nào?”
“Đơn giản thôi, tao sai gì mày làm nấy.”
“Cái gì cơ?”
“Chưa hiểu hả? Nói đơn giản là: tao là chủ, còn mày là đầy tớ. Hiểu ý chưa?”
“Hiểu.” – Tôi gượng cười, cố giấu đi tiếng nghiến răng.
Hoàng nở một nụ cười thương mại rồi quay vào phòng, để mặc tôi ở ngoài chửi rủa.