Tinh Tế Trúc Mã

Chương 7



Buổi chiều hôm sau, tại kí túc xá trường Sylvia…

Celtic buông quyển sách trong tay đi vào bếp. Y đứng dựa vào cửa, im lặng nhìn Mạc Dương đang cặm cụi rửa bát. Mạc Dương mặc một chiếc tạp dề màu trắng nổi lên trên nền chiếc áo phông đen ôm sát người. 

Cậu thắt dây đai tạp dề thành hình chiếc nơ cánh bướm buông ở hõm lưng. Nhìn sợi dây dài thõng xuống nằm theo đường cong của bờ mông tròn, các ngón tay y giật liên hồi, nếu không phải đang khoanh chặt hai tay lại, thì y đã sớm lao lên xoa nắn hai cánh mông gợi cảm kia rồi.

Mạc Dương dường như cũng cảm nhận được đường nhìn nóng bỏng của y mà giật mình quay lại. Nhìn thấy y thì ngạc nhiên, ngượng ngùng nói:

“Celtic, sao vậy? Hết trà sao?”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Celtic, Mạc Dương có cảm giác hình như cậu vừa lại bị ảo giác Celtic đang nhìn chằm chằm mông mình. Ai nha, lại suy nghĩ bậy bạ về Celtic rồi. Cậu luống cuống định đi lấy túi lọc trà khác để che giấu sự bối rối của mình.

Khi cậu vừa mở chạn bát, lấy hộp trà, thì lập tức Celtic giữ lấy tay cầm hộp của cậu từ sau lưng, Mạc Dương có thể nghe thấy âm thanh từ tính của y ngay sát bên tai: 

“Không phải trà, tôi định hỏi cái khác.”

Lúc y nói, Mạc Dương có thể cảm giác được hơi ấm phả vào cần cổ, bờ ngực rắn chắc chạm vào lưng, cánh tay còn lại của y chống vào bệ bếp ép sát vào eo cậu, như thể Celtic đang ôm cậu từ phía sau vậy. Mạc Dương mặt ngay tức thì đỏ bừng lên, tim đập thình thịch như trống bỏi, cậu lắp bắp:

“A… Vậy… vậy cậu muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn hỏi xem cậu xong chưa để chúng ta còn làm việc chính sự?”Y ghé vào tai Mạc Dương nói, hơi thở bên tai khiến người cậu như nhũn ra. 

Mạc Dương xấu hổ, vội giật tay ra khỏi tay Celtic, lách người ra khỏi đó, cậu bối rối đáp:

“Tôi sắp… sắp xong rồi. Cậu cứ đăng nhập trước đi.” 

“Ừm vậy tôi  đợi cậu.”Thấy Mạc Dương có vẻ đã bị giẫm phải đuôi, nên Celtic cũng không đùa cậu nữa, trở về phòng.

Nhìn bóng lưng Celtic đi ra, Mạc Dương khẽ thở dài nhẹ nhõm, cậu vuốt ngực để bình tĩnh nhịp tim của mình lại. A a a a, sao Celtic có thể nói ra mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ, cái gì mà “làm chuyện chính sự” chứ, chỉ là đi đăng ký cơ giáp trên mạng thôi mà!!!!!

Chương trình đào tạo của trường quân sự Sylvia cho năm nhất khá nhẹ nhàng. Buổi sáng rèn luyện các bài tập thể chất cơ bản, rèn luyện tinh thần lực và lên lớp học lý thuyết, buổi chiều tất cả các học sinh sẽ tự học làm quen với cơ giáp trên mạng. Các giáo viên sẽ lấy số nhiệm vụ và chức vị mà họ đạt được trên mạng làm tiêu chuẩn để đánh giá đến cuối năm.

Mạc Dương ngồi trên giường, thao tác vài chương trình bằng chiếc WS trên tay, rồi nằm ngả ra giường, đeo một chiếc kính mắt bên trái có gắn một bộ chíp điện tử hình giọt nước nằm lệch, sản phẩm này khi kết nối với WS, sẽ đưa người dùng vào một thế giới giả lập. Một tiếng tích vang lên, lập tức trên mắt kính màu xanh hiện lên một loạt chuỗi mã số, cuối cùng hoàn tất tích thêm một tiếng nữa, mặt kính hiển thị “ONLINE”

(*WS: tên ta chém, đại khái nó giống như một chiếc máy tính có hình dạng đồng hồ đeo tay, khi ấn vào nó sẽ bắn ra một màn hình điều khiển cảm ứng nho nhỏ)

Khi Mạc Dương mở mắt ra lần nữa, cậu đang đứng ở một chỗ xung quanh tối đen, mặt mũi cơ thể giả lập hiện tại của cậu được tạo y hệt ngoài hiện thực. Tất nhiên khi đăng ký xong rồi, người dùng có thể tự do vào cửa hàng trang phục lựa chọn “bộ da” khác cho mình, nhưng chi phí rất đắt đỏ hơn nữa còn phải dùng tiền thật để trả, cho nên việc thừa thãi này chỉ dành cho mấy thanh niên nhà giàu tiền nhiều không chỗ tiêu.

Lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:”Hoan nghênh tiên sinh đã đến với hệ thống giả lập của quân đội Đế Quốc. Xin ngài hãy cho biết tên ngài muốn dùng trong hệ thống.” 

Mạc Dương đắn đo một hồi rồi rụt rè đánh mấy chữ vào: Celyan (Celtic + Dương (Yang)). Chắc Celtic không nghĩ gì về cái tên này đâu nhỉ? Mạc Dương thầm đỏ mặt nghĩ, rồi quyết tâm ấn “OK”

“Tiếp theo ngài hãy điền tiếp các thông tin cá nhân khác. Để đảm bảo riêng tư của người dùng mà vẫn có thể kiểm soát người dùng, trừ giới tính và trường học ra, còn lại sẽ được chúng tôi bảo mật. Ngài có đồng ý không?”

“Đồng ý.” Mạc Dương gật đầu, điền hết tất cả các thông tin vào rồi bấm “Xác nhận.”

“Cảm ơn sự hợp tác của ngài. Mong ngài sẽ có những trải nghiệm vui vẻ.”

NPC vừa nói xong, lập tức trước mắt Mạc Dương mọi thứ trở nên chói lóa, khi cậu hạ cánh tay xuống, trước mắt cậu hiện ra màu xanh của bầu trời. Cậu quan sát xung quanh, xem ra nơi cậu đang đứng là quảng trường. 

Thế giới giả lập được xây dựng y hệt như thế giới thực, có nhà dân, cửa hàng buôn bán tấp nập trên đường, người người đi qua đi lại. Loáng thoáng trong những NPC, Mạc Dương có thể thấy mấy cái tên sáng trên đầu vài người cùng với tên trường bên dưới. Bởi vì đây là hệ thống do Đế Quốc lập ra dùng cho tất cả các trường, nên tại đây trường nào cũng có.

Mạc Dương bắt đầu nhìn quanh tìm bóng dáng Celtic, đột nhiên thấy một người tóc vàng đi về phía cậu, cậu nhận ra khuôn mặt người đó tuy ảo nhưng vẫn có điểm giống Celtic ngoài đời. Cậu cười vẫy tay với y, y cũng gật đầu tiến lại gần nhàn nhạt gọi tên cậu: “Dương”

Lúc đến gần, Celtic nhìn cái tên trên đầu Mạc Dương một hồi, mỉm cười nói:”Nếu chỉ nhìn ba chữ đầu kia, thì suýt đọc nhầm thành tên tôi nhỉ?”

Mạc Dương chột dạ, lắp bắp đáp:”Không phải mà, tên random thôi.” Nhìn cái tên “Cuồng long” của Celtic, Mạc Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ, ghép tên gì chứ, a a a, chỉ có cậu mới nghĩ ra cái trò trẻ con yêu đơn phương này thôi.

“Thôi, chúng ta qua đại sảnh đăng ký lấy cơ giáp thôi nào!”Celtic nói rồi quay lưng đi trước, Mạc Dương hồi hồn, vội vàng theo sau.

———————————————————————

“Hoan nghênh quý khách, ngài muốn tìm loại cơ giáp nào ạ?”Ông chủ tiệm thấy hai người lập tức chạy ra chào đón.

“Hai đài cận chiến.” Celtic lạnh nhạt nói.

“Có ngay có ngay, xin hai quý khách đi theo lối này?”

Ông chủ dẫn bọn họ vào một căn phòng, “Xin hai ngài tự do lựa chọn.”

Bên trong căn phòng xếp đầy cơ giáp, khi hai người đi đến đâu lập tức sẽ có một màn hình ở bên cạnh hiển thị các chỉ số của cơ giáp. Celtic đi loanh quanh xem một hồi thì dừng lại trước một đài cơ giáp màu xanh viền đen có cái tên trùng với tên nickname của y. Khác với các đài cơ giáp khác đài cơ giáp này có độ linh hoạt rất cao, tất cả lớp vỏ ngoài được chế tạo bằng loại hợp kim nhẹ đặc biệt. Không chỉ thiên về tốc độ mà các chỉ số khác như công kích phòng thủ cũng rất cao, với hàng loạt súng, đạn laser trang bị khắp người.

Đang trầm ngâm nhìn chiếc cơ giáp thì Celtic nghe thấy tiếng than của Mạc Dương ngay bên cạnh:

“Ohhh, không ngờ ở đây có cơ giáp dùng song đao này.”

Celtic nhìn sang cỗ cơ giáp “Bạo hổ” bên cạnh, cấu trúc và các chỉ số đều khá giống cái kia, chỉ khác là nó màu đỏ viền đen cùng với hai bên hông giắt hai tay cầm kiếm laser. Celtic gật đầu, chiếc cơ giáp này quả thực hợp với Mạc Dương. Mạc Dương là con nhà võ cổ truyền nên cũng rất giỏi dùng song đao, chỉ tiếc là thời này người ta chỉ dùng súng laser. Do vậy, Mạc Dương cũng không có đất để dụng võ. 

Mạc Dương hào hứng định quay sang nói với ông chủ thì thấy ông chủ vẻ mặt rối rắm nhìn hai người, cậu tò mò hỏi dò: 

“Sao vậy, ông chủ? Hai cái cơ giáp này có vấn đề à?”

“À không, không, hai cơ giáp này rất tốt nhưng mà có một vấn đề nhỏ là…”Ông chủ ngập ngừng không nói tiếp, sau nhìn hai người một hồi rồi đột nhiên hỏi một câu,”Cho tôi mạn phép hỏi một chút, hai ngài là quan hệ gì ạ?” 

Hai người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Thực ra thì là… Hai cơ giáp này vốn rất tốt nhưng đến giờ vẫn chưa có người mua bởi vì nếu muốn điều khiển được chúng thì phải là một cặp đôi. Lúc sáng chế nó vốn được sáng chế là một cặp, khi bên kia gặp nguy hiểm thì có thể nhắn lại cho bên này, hoặc là khi gặp vấn đề về năng lượng có thể chia sẻ năng lượng cho nhau qua cổng kết nối. Nên là…”Ông chủ khó xử đáp.

“Nhưng… nhưng chúng tôi chỉ là bạn thôi.” Mạc Dương nghe đến hai chữ “cặp đôi” xấu hổ mặt đỏ bừng.

“Bạn THÂN.” Celtic ở bên cạnh nghiến răng nhấn mạnh. Thực ra đúng hơn là vợ tương lai. Hừ, cứ đợi đấy, có một ngày y sẽ hiên ngang tuyên bố với toàn thế giới hai người là người yêu.

“A bạn thân à… Không biết có nhất thiết phải là người yêu không, hai đài cơ giáp này nhận chủ dựa trên độ phù hợp của hai người, người yêu thì sẽ là phù hợp nhất. Nếu hai ngài chơi thân với nhau tôi nghĩ độ phù hợp cũng sẽ cao. Hay hai ngài cứ thử đăng nhập xem.”

Hai người nhìn nhau, gật đầu, rồi mở WS thử đăng nhập vào hai cơ giáp. Ngay lập tức, một màn hình màu xanh hiện lên giữa hai cơ giáp, bên trên hiển thị dòng chữ “Độ phù hợp” cùng với con số phần trăm đang chạy. Mạc Dương và Celtic hồi hộp nhìn con số chạy trên màn hình. Khi sự căng thẳng sắp lên đến đỉnh điểm thì con số bắt đầu chạy chầm chậm lại và dừng ở con số 80% cùng với chữ “ACCEPT”

Hai người cùng thở phào một cái rồi quay sang nhìn sau cười xòa. Ông chủ ở đằng sau vỗ tay bồm bộp:”Chúc mừng hai ngài, hai ngài đã chính thức trở thành chủ nhân của Cuồng long và Bạo Hổ rồi. À thêm nữa là, nếu hai ngài hứng thú, hai ngài có thể tìm được hai đài này ở ngoài đời thực, nó hiện đang được đặt trong kho cơ giáp của trường Sylvia.”

“Tuyệt quá, Celtic. Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ giáp phù hợp nhất với mình rồi.” Mạc Dương nghe tin đó mừng phát run, phấn khởi nói với Celtic.

Celtic gật đầu mỉm cười đáp:”Tôi cũng rất thích đài Cuồng long này. Lên năm hai chúng ta có thể gặp được nó ngoài đời rồi.”

—————————————————————

Khi Mạc Dương đi vào chiếc cơ giáp, lập tức một giọng bé trai lanh lảnh vui lên:”Master, Athur chờ ngài lâu lắm rồi!! Oa oa ngài thật đẹp trai, ôi cơ bắp này làn da này, oa oa ta thích ngài quá đi!! o(≧▽≦)o”

Mạc Dương hắc tuyến nghe tiếng hệ thống phấn khích kêu lên, khẽ ho một tiếng rồi nói:”Khụ, ngươi tên Athur à?”

“Vâng, tôi là Athur, còn người bên kia là Ivan, anh trai tôi, hihi. Mà Master ngài với người tên Cuồng long kia chưa thổ lộ với nhau đúng không? He he tôi biết rồi nhé.”

“Khụ khụ khụ” Lần này thì Mạc Dương không còn giả vờ ho nữa mà chính thức bị sặc nước bọt,”Không, khụ, không có, bọn tôi chỉ là bạn thân thôi…”

“Nói dối không phải bé ngoan nha… Hệ thống chính xác lắm đó nha.”

“… “Mạc Dương bất lực, nghĩ đến điều gì thì chợt hoảng hốt,”Từ đã nếu hệ thống biết thì có báo tình cảm của bên này cho bên kia không? Tôi… không muốn người kia biết.” 

“Ai nha, đơn phương nha, ngài không cần phải lo đâu. Ivan không bà tám như tôi đâu. Chủ nhân hỏi gì nói nấy, chứ không lẻo mép đâu.” Tất nhiên đó là trong trường hợp câu hỏi của chủ nhân bên đó không đúng trọng tâm, Athur nghĩ thầm.

Mạc Dương thở phào nhẹ nhõm yên tâm, nhưng nếu mà biết tình hình thực tế chắc chắn cậu sẽ ngã ngửa.

Ở bên Celtic,…

“Chào chủ nhân, tôi là Ivan, hân hạnh phục vụ.” Một giọng bé trai nghiêm túc vang lên.

“Ivan, ta muốn hỏi một câu được không?”

“Sẵn lòng, thưa chủ nhân.”

“Tại sao hai ngươi lại chọn bọn ta vậy?”

“Chúng tôi chọn hai ngài vì hai điều: Thứ nhất hai ngài đủ năng lực điều khiển bọn tôi, thứ hai là hai bên đều có tình cảm mãnh liệt với nhau.”

“Hai bên? Ngươi chắc chắn chứ?”

“Vâng. Hệ thống rất chính xác.”

“Vậy à…”Celtic vuốt cằm, trầm ngâm cười tủm tỉm, “Ta thích hai ngươi rồi đó, chủ nhân của các ngươi thật là có dụng tâm.”

“Cảm ơn ngài đã khen.”Ivan điềm tĩnh đáp.

Tại kí túc xá nữ trường Sylvia,…

“Hắt xì!”Lina lấy khăn mùi xoa lau mũi, miệng lẩm bẩm,”Ai nhắc mình thế nhỉ? 

“Mà thôi kệ, u hu hu Tina ơi hôm qua em gọi điện hỏi ông chủ, vẫn không có ai mua Ivan và Athur là sao chứ?? Ôi em buồn quá, chẳng lẽ hai nam hiếm thế sao yêu nhau hiếm thế sao? TTATT *cắn khăn*”

Tina vẻ mặt bất lực nhìn em gái, nói: “Không phải là hiếm nam nam yêu nhau mà là hiếm mỹ công tráng thụ yêu nhau. Với cái tiêu chuẩn đấy trong hệ thống của em thì đến mùa mứt mới có người mua, hừ!=.=”

“Oa hu hu hu, không chịu đâu, tuần sau em phải liên lạc lại với ông chủ mới được!!!!” Lina nằm lăn lộn khóc ăn vạ, mà không biết ước mơ của cô đã sớm thành hiện thực…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.