Tinh Tế Linh Trù Phát Sóng Trực Tiếp Hằng Ngày

Chương 13: Thực tế ảo Tinh Võ



Ăn xong cơm trưa, giúp việc nhà tiểu tạp vô cùng sung sướng thu thập bàn ăn, mà Tư Nặc và Hách Lê, Hoắc Vân Phàm cùng di chuyển tới phòng khách.

Trà trái cây mà Tư Nặc làm, Hoắc Vân Phàm ngạc nhiên nói: ” Không nghĩ tới trái cây còn có thể ăn như vậy nha! Thật thần kì là hương vị vậy mà rất tuyệt.”

Xem ra vị học đệ Lục Tư Nặc này sau khi tinh thần vực bị tàn khuyết, tinh thần lực suy tổn nghiêm trọng, tính cách lại thay đổi rất nhiều, cả người lại phát ra chút kì quái

Hoắc Vân Phàm chỉ là vì Tư Nặc làm ra đồ vật mới lạ lại mỹ vị như vậy mới cảm thấy ngạc nhiên cùng bội phục, Hách Lê lại là vô cùng khiếp sợ, nội tâm cũng ngầm hạ quyết định.

Hách Lê bị người khác tính kế hãm hại, thân thể bị phá hư nghiêm trọng, thể chất từ cấp S giảm xuống còn cấp B. Ba năm qua, y đã ăn qua vô số dược tề, còn phải dựa vào nguyên liệu nấu ăn linh năng trung, cao cấp để điều trị, vậy mà cũng chỉ miễn cưỡng duy trì ở mức B+, vậy mà lúc này chỉ mới ăn qua thức ăn Tư Nặc làm 2 lần, Hách Lê lại ẩn ẩn cảm thấy những tạp chất làm tắc nghẽn kinh mạch chính mình đã biến mất mấy phần.

Có thể nói bất luận hương vị món ăn như thế nào, chỉ cần có tác dụng này đều thập phần trân quý, huống hồ, hương vị của nó so với dược tề thì tốt hơn rất nhiều.

Hách Lê đem cảm thụ của chính mình nói ra, sau đó trịnh trọng thỉnh cầu, ngỏ ý muốn mỗi ngày đều đến chỗ Tư Nặc cọ cơm một bữa.

Mặc dù đồ ăn Tư Nặc làm giá cả đắt gấp ba lần nguyên liệu, nhưng so ra thì các nhà hàng nổi tiếng vừa không ngon lại chẳng có tí tác dụng nào mà giá cả thì gấp 10 lần nguyên liệu, và dược tề giá đắt gấp 20 lần thảo dược kia thì quả thực không tính là đắt.

Ngoài việc cung cấp nguyên liệu, Hách Lê dự định sẽ trả cho Tư Nặc một khoản “phí điều trị” vào khoảng một triệu tinh tệ mỗi tháng. Ngoài ra, nếu Tư Nặc có việc gì muốn nhờ, chỉ cần trong khả năng thì y nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.

Tư Nặc vô cùng kinh ngạc, cậu căn bản là không biết đồ ăn mình làm lại có công hiệu thần kì như vậy.

Tư Nặc ban đầu không muốn nhận một triệu tệ kia, nhưng nghĩ đến sau này phát sóng trực tiếp hẳn là phải mua thêm vài lần thẻ “Chú ý hàng đầu” để tuyên truyền, lại thêm việc chỉnh đốn nông trang mất thêm một mớ nữa, dù gì một triệu tinh tệ đối với tên phú n đại thuộc tầng lớp thượng lưu này cũng không đáng là bao, cũng chỉ bằng tiền tiêu vặt một tháng của Lục Tư Nặc trước kia.( Phú nhị đại= thế hệ con ông cháu cha thế hệ hai, phú n đại= thế hệ con ông cháu cha thứ n)

Nhân tình có thể trả bằng tiền là dễ dàng nhất, việc này đối với cậu mà nói là nâng tay không tốn sức, vả lại cậu đã thiếu y không ít nhân tình nên vui vẻ đồng ý.

Hoắc Vân Phàm vẫn còn là một sinh viên, hắn không có nhiều tiền như vậy, khẩu vị của hắn nhỏ hơn nhiều so với tên giống đực Hách Lê kia. Nguyên liệu ban đầu cũng là do ông nội hắn cung cấp miễn phí cho Tư Nặc.

Hắn có chút ngượng ngùng nói: “Tư Nặc học đệ, nếu cậu không chê, tôi có thể làm trợ thủ của cậu, có một số việc người máy nhà bếp không thể làm được, tôi ở phòng thí nghiệm cũng thường xuyên làm trợ thủ cho gia gia.

Là như thế này, nếu phụ giúp cậu, khả năng nấu ăn của tôi ít nhiều cũng có sự cải thiện. Nếu phiền cậu có thể từ chối trực tiếp. Nếu cậu cho phép, tôi hứa, nếu không có sự đồng ý của cậu, tôi sẽ không bao giờ đem những gì tôi đã học được nói cho người khác, sẽ càng không thu lời từ đó. “

Hoắc Vân Phàm là bởi vì thấy Tư Nặc hào phóng đem các bước nấu ăn đều phát sóng trực tiếp mới dám đề nghị như vậy.

Tư Nặc nghĩ dù gì mình cũng sẽ sớm rời khỏi tinh vực sơ đẳng này chuyển lên các tinh vực trung, cao cấp, dù sớm hay muộn thì cũng phải đem trù nghệ của mình truyền ra ngoài, hợp tác với các nhà hàng mỹ thực khác, đây là quy luật tất yếu.

Vả lại Hoắc gia cũng là một gia tộc có tiếng trong giới Linh Trù Sư, Dược Tề Sư, gia phong liêm chính, trong sạch, tiếng tăm trong giới thượng lưu Đế Đô Tinh quả thực không tồi, là một đối tác tốt để hợp tác.

Tư Nặc từng là một đầu bếp, xuất phát điểm của cậu cũng từng là một phụ bếp, vậy nên cậu không cảm thấy việc làm trợ thủ cho người khác có gì mất mặt. Nhưng quan niệm về ẩm thực của thời đại này đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân nơi đây rồi, những Linh Trù Sư khác hẳn là sẽ sẽ không sẵn lòng học hỏi những phương pháp chế biến mấy món ăn khẩu vị nặng từ cậu đâu.

Hoắc Vân Phàm thân là một học bá khoa dược tề, lại là trợ thủ cho Linh Trù Sư cấp bậc đại sư là Hoắc lão, hiểu biết về các loại thực phẩm nơi này hẳn là tốt hơn cậu, có hắn trợ giúp cậu có thể càng có những bước tiến lớn hơn.

Tư chất tinh thần lực của Hoắc Vân Phàm quả thật không tồi, bước trên con đường này hẳn là sẽ có nhiều thành tựu, nếu có thể bồi dưỡng tốt Hoắc Vân Phàm, sau này hợp tác với các nhà hàng mỹ thực lại càng ổn định hơn.

Tư Nặc cẩn thận suy xét sau đó nghiêm túc nói: “Hoắc tiền bối, anh sẵn lòng hỗ trợ, đó là vinh hạnh của tôi, chưa nói tới việc có thể học tập được gì hay không, cứ coi như là giao lưu đi.”

Để Tư Nặc có thời gian riêng tư, hai người cùng nhau ước định, Hoắc Vân Phàm chỉ đến đây vào buổi sáng để cùng Tư Nặc chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi tiễn Hách Lê và Hoắc Vân Phàm ra về, Tư Nặc ôm Tiểu Hắc Miêu đi về phòng: ” Chúng ta vào phòng ngủ trưa đi.”

Tiểu Hắc Miêu ủ rũ nằm trong lòng Tư Nặc, hắn cảm giác mình thật vô dụng, không thể giúp tức phụ kiếm tiền nuôi gia đình, bộ dáng ấu tể thì không quá đẹp, thậm chí cả việc làm trợ thủ cho tức phụ cũng làm không được, giống như chỉ có thể bồi tức phụ ăn, chơi, ngủ.

Giống cái của hắn người đẹp, trù nghệ lại tốt, sau này sẽ lại càng có thêm nhiều tên đại gia hỏa tới đoạt tức phụ với hắn, chiếm thời gian và lực chú ý của tiểu giống cái.

Haizzz! Thiệt là đau lòng quá đi!

Tư Nặc cảm thấy Tiểu Hắc Miêu này dường như dài hơn một chút so với lần đầu tiên nhìn thấy ngày hôm qua, khoảng một cm, nhưng cậu nghĩ đây có thể chỉ là ảo giác của mình, cậu hôn lên cái đầu nhỏ đầy lông của Tiểu Hắc Miêu: “Caca biết em không thích những người đó, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, caca không thể không giao lưu với người khác, em không cần lo lắng, caca thích em nhất, không ai có thể so với bảo bối! “

Lúc trước, khi rảnh rỗi, Tư Nặc cũng thường ôm hôn sờ mó con quất miêu mập mạp của mình, nhưng đó chỉ đơn thuần là sở thích đối với động vật lông xù mà thôi, cậu không nói chuyện quá nhiều với nó.

Có lẽ là do Tiểu Hắc Miêu đủ thông minh để nghe những gì cậu nói và thể hiện rõ ràng sự quan tâm, gắn bó với cậu, Tư Nặc cảm thấy bây giờ Tiểu Hắc Miêu đối với mình không còn là thú cưng đơn thuần nữa rồi, cậu hiện tại xem Tiểu Hắc Miêu là đồng bọn, bằng hữu thân cận nhất của mình.

Chỉ có khi đối diện với tiểu gia hỏa này, Tư Nặc mới hoàn toàn toàn thả lỏng, không suy xét thiệt hơn, tư tính vụ lợi.

Những lúc cậu gọi tiểu gia hỏa là ‘tiểu bảo bối’, ‘bé yêu’, những danh xưng ngọt ngào khác, trên mặt tiểu gia hỏa luôn xuất hiện những biểu hiện nhộn nhạo, thẹn thùng, nhưng khi cậu gọi Tiểu Hắc Miêu là ‘Tiểu Hắc’ thì tiểu gia hỏa này lại lộ ra biểu tình “Tui đang rất khó chịu”.

Chính vì vậy Tư Nặc chưa bao giờ nghiêm túc thảo luận với Tiểu Hắc Miêu về vấn đề tên gọi, vẫn luôn tùy tiện kêu, thầm thích thú khi thấy những biểu cảm phong phú của tiểu gia hỏa.

Quả nhiên chỉ cần tung ra những lời lẽ ngọt ngào level Max, khuôn mặt héo rũ của Tiểu Hắc Miêu lập tức sinh động lên, mặt cúi gục xuống tai khẽ run run, cái đuôi nhỏ màu đen cũng bắt đầu vung vung, một bộ dáng thập phần thỏa mãn! o(* ̄︶ ̄*)o

Quả thực là manh đến mức trái tim muốn tan chảy!

Sau khi ngủ trưa, Tư Nặc lấy ra số cá khô mà cậu đã để dành lúc trưa, đặt trước mặt Tiểu Hắc Miêu.

Còn Tư Nặc thì chơi với Tiểu Hắc Miêu một lúc rồi để tiểu gia hỏa tự ăn cá khô, cậu thì đi vào thư phòng tập làm quen với khoang mô phỏng xa hoa chuẩn bị cho lần phát sóng thực tế ảo đầu tiên của mình.

Tư Nặc cẩn thận dặn dò nói: “Ca ca có thể khoảng hai ba tiếng nữa mới thoát ra khỏi khoang mô phỏng. Em có thể tự mình đi ra ngoài chơi, bên ngoài trang viên là khu vực bãi cỏ và rừng cây ăn quả, rất an toàn, nhưng em cũng đừng chạy quá xa, còn có, trước bảy giờ tối là phải trở về, bằng không ca ca sẽ lo lắng, biết không?”

Tiểu hắc miêu đột nhiên cảm thấy cá khô nhỏ cũng không còn thơm ngon nữa.

Đôi mắt kim sắc bình tĩnh nhìn Tư Nặc một hồi lâu, tiểu hắc miêu vẫn là gật gật đầu, thấp giọng “Miêu ô” một tiếng, thò đầu qua cọ cọ vào lòng bàn tay Tư Nặc.

Ta không muốn đi ra ngoài chơi, không muốn cùng em tách ra.

Nhưng tiểu hắc miêu biết, tiểu giống cái cũng có chính sự cần phải làm. Không biết vì cái gì, tiểu giống cái đối với cái gọi là “số lượng fans” thực chấp nhất, nhưng lại không phải vì đạt được danh tiếng cùng tiền bạc.

Tiểu hắc miêu có dự cảm, lấy tài năng nấu nướng của tiểu giống cái, và bản lĩnh làm ra mỹ thực có độ thuần tịch 100%, cậu sớm hay muộn cũng sẽ trở thành trong tồn tại phổ biến tinh vực sơ đẳng này.

Tiểu hắc miêu nghĩ, hắn cũng muốn nỗ lực trở nên cường đại để có thể bảo vệ cho tiểu giống cái!

Bên này, Tư Nặc đi thư phòng chuẩn bị trải nghiệm một chút Tinh Võng thực tế ảo trong truyền thuyết, mà tiểu hắc miêu sau khi giải quyết xong cá khô nhỏ, thân ảnh nho nhỏ nhanh chóng linh hoạt mà rời khỏi nông trang, tiến vào nơi sâu nhất trong khu rừng nhiệt đới.

Tại nơi mà chắc chắn vệ tinh tinh tế cao thanh không thể chụp được, đôi mắt xích kim sắc của Tiểu Hắc Miêu trở nên thâm trầm, ánh lên màu vàng kim, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu điểm tựa hồ như đang cảm nhận được điều gì đó.

Ngay sau đó, thân hình tiểu hắc miêu bỗng nhiên trở nên vặn vẹo mơ hồ, rất mau, cả cơ thể hắn đã biến mất khỏi khu rừng nhiệt đới.

Mấy con chim lông lá màu mè, sặc sỡ đang đậu trên mấy cành cây gần đó nhìn chằm chằm vào sinh vật mang hơi thở đáng sợ đến từ bên ngoài này, thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy thì cả kinh trợn tròn hai mắt, vội vàng tìm kiếm xung quanh nhưng dù có tìm kiểu gì vẫn không tìm ra.

– —ki ki ki ki! Thứ sinh vật đáng sợ gì vậy! Hù chết chim rồi!

Trong thư phòng của nông trang, Tư Nặc dựa theo kí ức của Lục Tư Nặc để đăng nhập vào khoang mô phỏng hình trứng.

Một tiếng ‘tích’ vang lên, một ánh sáng màu lam sáng lên xung quanh đầu cậu, mười hai căn tinh thần cảm ứng tiếp xúc khí vươn tới, dán lên hai bên thái dương và đỉnh đầu cậu.

Kế tiếp, Tư Nặc nhắm hai mắt, nỗ lực tĩnh tâm, không suy nghĩ gì cả, cậu thử vươn ra tinh thần xúc tua của chính mình, tiếp nhập kia mười hai cái tinh thần cảm giác tiếp xúc khí kia….

Một âm thanh điện tử ngọt ngào và đáng yêu truyền vào não cậu: “Tích, bạn đã đăng nhập thành công vào khoang mô phỏng. Chào mừng ngài đến với mạng lưới Tinh Võng thực tế ảo!”

Cơ thể Tư Nặc rơi vào trạng thái ngủ giả ( ngủ mà ý thức vẫn tỉnh á), một đại sảnh vô cùng chân thật hiện ra trước mắt cậu, lại có rất nhiều quang cầu màu sắc nhu hòa rất không chân thực bay lơ lửng giữa không trung, đây là không gian ban đầu của Tinh Võng, và những quang cầu đó là “menu” thường được sử dụng để lựa chọn.

Có đài phát sóng trực tiếp Tình Võng, đài cơ giáp đối chiến, đa nguyên đấu trường, phố buôn bán, khu giao dịch, khu sinh hoạt, khu du lịch……Vô cùng phong phú đa dạng.

Tư Nặc mặc dù rất tò mò về nơi này nhưng vẫn vô cùng minh mẫn mà chọn đài phát sóng trực tiếp Tinh Võng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.