Khi Lộ Lê đánh giá Barbara thì đồng thời đối phương cũng đánh giá y, bất đồng là, cô mang thái độ cao cao tại thượng, ra dáng công chúa, vừa nhìn là biết không phải người dễ ở chung, đại khái là vật họp theo loài?
“Đây là bạn tốt của em Barbara, cô ấy là công chúa út được Quốc Vương bệ hạ thương yêu nhất, thân phận tôn quý hơn anh rất nhiều, hôm nay tới nhà chúng ta làm khách.” Tần Tuyết sợ Lộ Lê không biết thân phận của Barbara, vừa vào đã giới thiệu Barbara cho y biết.
“Chào công chúa Barbara, tôi là bạn đời của Tần Vũ, tên Lộ Lê.” Lộ Lê dường như không nhìn thấy khiêu khích trong mắt Tần Tuyết, tự giới thiệu bản thân với Barbara.
Tần Tuyết thấy y không kiêu ngạo không siểm nịnh thì nhăn mi lại.
Barbara liếc mắt nhìn y, đột nhiên nói với Tần Tuyết: “Tớ còn tưởng người mà Tần thượng tướng kiên quyết muốn cưới đặc biệt cỡ nào, thì ra cũng chẳng có gì, nhưng thật ra khá là đẹp.”
Mở miệng đã kẹp súng mang côn, còn ám chỉ y chỉ có khuôn mặt đẹp, Lộ Lê không tức mà lại cười.
“Anh cười cái gì?” Barbara vốn muốn ra oai phủ đầu với y, thấy y không biết tốt xấu lại còn cười, trong lòng tức khắc không vui.
“Đến công chúa còn cảm thấy tôi đẹp, chứng minh khuôn mặt của tôi xác thật đẹp hơn đa số người, đây là vinh hạnh của tôi.” Lộ Lê biến trào phúng thành ca ngợi, y chưa từng cảm thấy nam mà có khuôn mặt đẹp thì có gì không tốt, tuy bề ngoài không phải quan trọng nhất, nhưng bề ngoài đẹp có thể để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng người khác, hơn nữa, tại sao y phải ghét một bộ phận thuộc về thân thể mình.
Chủ ý của Barbara đương nhiên không phải khen ngợi y, lần này tới Tần gia là quyết định nàng ta đã nhịn lâu mới làm ra, chỉ vì muốn gặp người đã mê đảo Tần thượng tướng một lần.
“Chị dâu này, công chúa là khách của Tần gia chúng ta, anh nói chuyện nên khách khí một chút.” Tần Tuyết thấy bạn tốt không nói nên lời, lập tức mở miệng chi viện.
“Em cảm thấy lời nào của anh không khách khí?” Trong khoảng thời gian này y đã sớm lĩnh ngộ được Tần Tuyết chân truyền từ Tần phu nhân như thế nào, đã quen với hành vi vô cớ gây rối của cô, hơn nữa có thể nhẹ nhàng ứng đối.
Tần Tuyết chỉ thuận miệng nói, không muốn cho y quá đắc ý, không phản bác được, về tình về lý, lời y nói không có gì không đúng cả, đành phải làm lơ đối phương, “Barbara này, chúng ta ngồi xuống đã.”
Barbara gật gật đầu, nàng ta đã hiểu người này khó chơi thế nào, khó trách dì và Tần Tuyết đều không đấu lại, tài ăn nói xác thật không tồi.
“Barbara à, con đã lâu không tới Tần gia, gần đây bận cái gì mà không tới thăm dì.” Tần phu nhân cũng mở miệng giúp các cô gái giải vây, đứng dậy kéo Barbara ngồi xuống bên người, đôi tay ngày thường bảo dưỡng không tồi nắm tay cô giống trưởng bối hiền lành.
“Con cũng muốn đến thăm dì nhưng mẫu hậu không cho con đi, nói con là công chúa, muốn con học lễ nghi, còn tìm người chuyên nghiệp đến dạy con.” Vẻ mặt Barbara đều là ‘mẫu hậu sai, con thật ra rất nhớ thương dì’.
“Dì biết Barbara không quên dì, không uổng công dì thương con.”
Một bên Tần Tuyết lập tức chen vào nói, “Mẫu thân ngàn vạn đừng bị Barbara lừa, Vương Hậu thương cậu ấy còn chưa hết, còn lâu mới nhốt trong vương cung, rõ ràng là nghe nói anh cả không ở Vinh Diệu tinh mới trốn đi không thấy bóng đâu, nếu không phải Vương Hậu không cho cậu ấy rời Vinh Diệu tinh, cậu ấy đã sớm chạy đến hành tinh A123 tìm anh cả rồi.” Hành tinh A123 chính là Tần Lộ tinh, Tần Vũ không nói, các cô gái cũng không biết tên tinh cầu đã được sửa lại.
“Anh hẳn còn chưa biết, sớm muộn gì anh cũng biết thôi, nhưng nghe người ngoài không bằng để em nói, Barbara thích anh cả, việc này toàn bộ công dân ở đế quốc Vinh Diệu đều biết, anh sẽ không để ý chứ.” Tần Tuyết cố ý nói.
Giờ Lộ Lê mới biết mục đích của các cô gái khi nói những lời này, thì ra là vì dẫn ra chuyện công chúa Barbara thích Tần Vũ, nói không chừng còn có thể châm ngòi quan hệ giữa y và Tần Vũ.
“Sao có thể, em gái thích anh trai là chuyện bình thường, hơn nữa người thích Tần Vũ có thể xếp vài vòng quanh tinh cầu, nếu anh để ý thì chẳng phải là tự làm mình mệt chết.” Lộ Lê hơi mỉm cười.
Sắc mặt Barbara tức khắc có chút khó coi, lời này rất có ý, không chỉ coi tình cảm của nàng ta với Tần Vũ thành thân tình, còn đánh đồng nàng ta với những người thích Tần Vũ.
“Lời này của anh lại sai rồi, tuy mẫu thân là em họ của của Vương Hậu nhưng quan hệ huyết mạch thật ra rất loãng, có thể tính như không có quan hệ huyết thống, công chúa từ nhỏ đã theo anh cả, anh cả nhìn cậu ấy lớn lên, nam nữ hoan ái là bình thường, huống chi công chúa có thân phận tôn quý, sao có thể đánh đồng với những người thích anh cả, đây là vũ nhục với công chúa.” Tần Tuyết nói lời lẽ chính đáng.
“Em chỉ nên nói lời này với người trong nhà thôi, đừng nói ra bên ngoài, bị người có tâm nghe được rồi xuyên tạc thành vương thất khinh thường công dân của đế quốc, cảm thấy mình là hạng nhất sẽ rất phiền toái.” Lộ Lê lo lắng.
“Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Tần Tuyết không ngờ y sẽ xuyên tạc ý mình như vậy, thanh âm bén nhọn lên.
Đế quốc Vinh Diệu theo chế độ quân chủ nhưng không thể thiếu sự ủng hộ của công dân đế quốc, mỗi công dân đều có quyền lợi nganh nhau, cho dù vương thất xếp hạng nhất, nhưng bên ngoài trước nay lại không ai dám công nhiên nói ra. Đừng nhìn các công chúa hoàng tử cao cao tại thượng, thân phận tôn quý vô cùng, nếu lạm sát kẻ vô tội thì cũng phải chịu pháp luật chế tài của đế quốc.
“Anh biết em và công chúa không có ý này, anh chỉ nhắc các em một chút, tuy nơi này là Tần gia nhưng cũng không thể cam đoan sẽ không bị kẻ địch nghe được rồi gây bất lợi với Tần gia hoặc vương thất.” So với Tần Tuyết đang tức muốn hộc máu, Lộ Lê lại ung dung cực kỳ, rõ ràng cao tay hơn các cô rất nhiều.
Tần phu nhân hiển nhiên cũng phát hiện, Lộ Lê bây giờ đã khác rất nhiều khi mới bước chân vào Tần gia, lúc trước y có thể không buồn hé răng mặc bà bắt nạt, bây giờ thì như con nhím, không không, gai của con nhím trắng trợn thấy rõ, gai trêи người y không chỉ vô hình, bên ngoài còn bọc một tầng ngụy trang thong dong mềm mại, bị đâm thì không cảm thấy đau, nhưng khi phản ứng lại mới đau đến lăn lộn.
Đối thủ càng cao tay, có nghĩa đấu tranh sẽ càng ngày càng khó, đây không phải dấu hiệu tốt, mời Barbara đến Tần gia, không ngờ Barbara cũng không phải đối thủ của y.
Nếu Lộ Lê biết suy nghĩ của bà, y đại khái sẽ dở khóc dở cười, tài ăn nói của Barbara còn kém hơn Tần Tuyết, ưu thế duy nhất của nàng ta chính là thân phận công chúa.
Chương 47: Người tới là khách