Gặp phải một vị khách nam ngang ngược, Mặc Tâm đành chịu ấm ức nhường phòng mình cho người ta.
“Xí! Cô giáo tương lai Mặc Tâm tôi có lòng mến khách đến quê hương tham quan nên không thèm chấp đứa trẻ vị thành niên như ngươi nhé!” Bên ngoài phòng, cô bực bội đá một cái vào cánh cửa cho hả dạ rồi mới thẳng lưng bước xuống tầng.
Chú Dương theo đó cũng vội chào khách theo sau cô cháu gái.
Hành động đá cửa của cô lọt vào đôi mắt sói đang có hứng đùa với con mèo rừng của Nguyên Phong, anh hừm một tiếng, khẽ nhếch bên mép, hài lòng ngã cơ thể mỏi nhừ xuống giường.
Chợt một mùi hương dịu ngọt, thanh khiết lặng lẽ theo khí ôxi chui tọt vào khoang mũi, qua khí quản, phế quản thẳng thừng xông vào phổi, đến tận các phế nan khuyếch tán vào máu rồi ngang nhiên chiếm giữ con tim anh.
Nguyên Phong không khó để nhận ra mùi hương quyến rũ ấy xuất phát từ đâu. Nó đến từ hai chiếc gối mà con mèo kia đã sử dụng trước đó. Tự nhiên anh thấy bức bối bèn túm lấy cả hai ném xuống sàn lạnh.
Hai chiếc gối bay đi để lại một khoảng trống. Ở đó, một sợi tóc bóng mượt còn vướng lại trên chiếc ga giường trắng tinh.
Trời xui đất khiến thế nào, Nguyên Phong nhặt nó lên, ngắm một hồi rồi không biết thích thú điều gì lại quấn luôn vào ngón tay trỏ.
Khi sực tỉnh, anh tự phỉ nhổ hành động của mình: Mày hâm hả Phong!
Vì sao mình hâm?
Nguyên Phong không thể lí giải được nguyên nhân nên chỉ có thể trút giận lên tấm ga giường.
Anh ngồi bật dậy, giật bay tấm ga trắng, hậm hực mang xuống tầng.
“Dạ, chú cho cháu đổi ga và áo gối!” Anh không ngại gọi người chủ homestay.
“Ga và bọc gối chú mới thay mà!”
“Dạ…ở đó có mùi mèo…cháu không thở được!” Anh tinh mắt phát hiện cô gái trong bộ y phục sặc sỡ ẩn mình sau chiếc ghế mây đang xem một chương trình trên tivi.
Người chủ homestay ôm mớ đồ anh đưa, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Nhà chú không nuôi mèo!”
Cuộc đối thoại của hai người lọt hết vào tai Mặc Tâm. Cô khẽ hứ một tiếng, liếc xéo người phía sau.
Đừng tưởng chị không nhận ra chú em đang chê khéo ai nhé!
Cô đưa trái táo lên miệng cắn một miếng thật to rồi nhai ngấu nghiến.
Nguyên Phong tự nhiên có cảm giác đầu mình hơi ê ẩm. Anh đang định đưa tay lên xoa đầu thì mớ đồ được nhét trở lại vào lòng anh.
“Chàng trai mang lên tự bọc giúp chú! Chú đau bụng quá!” Ông chủ nhà trưng cho anh bộ mặt nhăn nhó nhờ vả.
Một người ở quán xá còn nhiều hơn ở nhà như anh. Ba mẹo lừa người đó anh chỉ liếc nửa con mắt là biết. Nhưng nể tình ông ta là chú con mèo kia nên anh không chấp.
“Dạ, xin lỗi vì đã làm phiền chú!”
Anh xoay lưng trở lên phòng. Trước khi lên hết cầu thang gỗ, anh không quên nhìn người đang nhai táo kia thêm một chút.
Người làm phiền đã đi. Nhưng cũng vì người đó đã khơi lại một câu chuyện còn bỏ ngỏ trước đó.
“Mặc Tâm! Chú xin lỗi vì không biết cháu về.”
“Đang mùa cao điểm, khách đổ về đông, cậu ta booking trước đó mà chú không để ý nên không để dành phòng!”
“Đành… phải lấy tạm phòng cháu!”
Mặc Tâm cảm thấy bất lực. Cô thở dài nhìn chú Dương: “Đã hết phòng chú còn mạnh miệng nói đổi!”
Chú Dương cười ha hả rồi đưa tay búng một cái vào tai Mặc Tâm: “Thì cũng nói vậy để khách không thất vọng!”
“Cháu cạn lời!” Cô không biết nói gì trước thái độ phục vụ khách hết mình của chú Dương.
Hai chú cháu cứ thế ngồi ở phòng khách vừa xem tivi, vừa ăn táo tán gẫu chuyện kiếm tiền mùa du lịch. Khi nhận ra đêm đã khuya, chú Dương nói với Mặc Tâm.
“Lát nữa cháu vào phòng ngủ với thím và hai em!”
“Chú xin lỗi…vì không biết cháu về!”
“Dạ, cháu hiểu mà!” Ở thời điểm ‘người người, nhà nhà’ làm du lịch, tranh thủ kiếm thêm ít đồng từ du khách. Việc chủ nhà sử dụng phòng trống trong nhà để phục vụ khách là việc đương nhiên.
Ở quê cô thường vào mùa xuân và thu, có rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến đây tham quan.
Vào hai mùa này, các homestay như nhà chú Dương phải ưu tiên dành phòng trong nhà để phục vụ nhu cầu của khách.
Vừa đảm bảo nơi ăn chốn ở cho khách thập phương yên tâm du ngoạn, thưởng cảnh. Vừa kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống gia đình.
“Chú cứ vào ngủ đi! Cháu ngủ những hai tiếng rồi, cháu thức làm nốt chỗ đồ dùng trực quan để qua Tết mang theo thực tập!”
Ngành giáo viên Mầm Non như cô phải làm rất nhiều đồ dùng đồ chơi trực quan để giúp trẻ dễ dàng nhận biết mọi vật xunh quanh, qua đó kích thích sự phát triển não bộ của trẻ.
Cặm cụi mãi Mặc Tâm thấy mỏi lưng, mỏi mắt. Cô đứng lên ra sân để thư giãn.
Đất trời đang vào xuân, hương thơm muôn vật phả vào không gian đượm mùi quyến rũ.
Mặc Tâm ngồi ở góc hiên nhà lặng ngắm mảnh trăng khuyết đầu tháng. Ánh sáng hơi tái bàng bạc cả đất trời. Dịu dàng phủ lên từng ngọn cây, nhành lá.
Cô mê mẩn thả hồn vào trời đêm. Chợt có giọng nói vang lên ở phía bên kia. Cô nhận ra đó là người tranh phòng của cô và anh đang nói chuyện điện thoại. Giọng anh hơi lớn nên Mặc Tâm nghe không rớt tiếng nào.
[“Con không đồng ý đính hôn! Thời nào rồi còn cưới vợ theo kiểu hứa hôn hai gia đình nữa hả mẹ?”]
Không biết đầu bên kia mẹ anh nói gì mà Mặc Tâm nghe anh ta nói một câu thật lớn như hét: [“Con nhất quyết không đồng ý!] rồi quăng luôn chiếc điện thoại vào hồ nước cạnh hiên nhà.