Trên chiếc xe hơi sang trọng chỉ có ba người, một tài xế và hại vị thiếu gia ngồi sau. Từ lúc lên xe đến giờ họ chẳng nói với nhau câu gì, đại thiếu gia nãy giờ vẫn luôn nhìn tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia thì vẫn chỉ thủy chung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Minh nghĩ thế nào cũng không hiểu, mới mấy ngày trước gặp người này ở hộp đêm tại Las Vegas lúc đó cậu đang trong phòng vệ sinh, cậu mặc đồng phục nhân viên quần áo trên người vô cùng sộc xệch làm hắn có thể thấy rõ cần cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo kia, vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy hắn. Ánh mắt đó có bao nhiêu u buồn, bao nhiêu yếu đuối hắn còn thấy rõ giọt lệ đọng lại trên gương mặt yêu kiều đó, hai bên gò má cậu hơi hồng đôi môi khép hờ. Dường như phá bỏ mọi vỏ bọc phòng bị của bản thân mà bày ra bộ dạng yếu đuối nhất. Hắn nói chuyện với cậu vài câu cũng chẳng biết vì sao hắn đề nghị cậu lên giường với hắn cũng chẳng biết vì sao cậu đồng ý, cũng chẳng biết vì sao bây giờ lại trở thành em trai hắn rồi.
Rất nhanh cũng đến trường, tài xế âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt tạo ra bởi hai vị thiếu gia nhà mình.
“Mỹ nhân…à không đúng, em trai chúng ta thật là có duyên.”
Vương Minh lộ ra bộ dạng lưu manh, môi từ lâu đã tạo ra được một đường cong hoàn mỹ. Phương Lâm vẫn một bộ dạng không nghe thấy cậu tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Cho đến bây giờ Phương Lâm vẫn chưa tải hết được những dữ kiện vừa xảy ra trái ngược lại với cậu Vương Minh dường như vô cùng thích thú.
“Em trai coi chừng lạc đường mau đúng lại đợi anh hai nào”
Vương Minh cố tình hét to, may mà Phương Lâm không quay lại băm hắn thành trăm mảnh.
“Hừ cũng thú vị đấy”
Phương Lâm đi thẳng vào phòng giáo viên tìm lão sư chủ nhiệm lớp cậu. Cậu đi theo lão sư vào lớp trong đầu tâm tâm niệm niệm đừng học chung lớp với tên đó.
Đương nhiên ước mơ của cậu cũng thành hiện thực vì căn bản Vương Minh học trên cậu một lớp.
Vừa nhìn thấy Phương Lâm bạn học trong lớp đã “ồ” lên bàn tán xôi nổi. Trước giờ trong trường có rất nhiều tin đồn về cậu bởi vì cậu là người yêu cũ của hội phó hội học sinh – Hứa Quý Hy.
Cậu vừa ngồi xuống bàn của mình lập tức các bạn học trong lớp xúm lại hỏi chuyên trên trời dưới đất, mà chủ yếu còn là con gái.
“Wow Phương Lâm cậu dưỡng da kiểu gì thế?”
“Bạn học Phương cậu biết đàn anh Hứa Quý Hy không?”
“Phương Lâm cậu có biết là tôi bây giờ muốn băm mấy kẻ nói cậu rất xấu đi không, thật là xằng bậy”
“Bạn học Phương có muốn yêu đương cùng lớp không?”
“….”
Phương Lâm cảm thấy cảm thấy con gái thật phiền phức bèn nhanh chóng trả lời vài câu cho có lệ, lúc sau may mà lão sư đã kịp giải tán đám đông phiền phức này.
“Được rồi chúng ta học thôi, Phương Lâm giờ nghỉ thì em đến phòng của hội học sinh để hoàn tất thủ tục nhập học, với lại bảo họ dẫn em đi tham quan trường”
____
Giờ nghỉ trưa Phương Lâm đến văn phòng hội học sinh để ký mấy cái giấy tờ đồng thời nghe phổ biến nội quy. Trường học của cậu là trường “Vương Khai” khác mấy trường bình thường là mọi vấn đề ở đây do hội học sinh giải quyết có thể nói giáo viên chỉ có nhiệm vụ dậy học.
Ở “Vương Khai” chỉ có hai thành phần một là học bá hai là tụi con nhà trâm anh phế phiệt, khỏi phải nói cậu đương nhiên thuộc vào loại số hai.
Viết xong cậu đang tính rời đi nhưng mà cô gái này quả thật nhiệt tình, nhất định muốn dẫn cậu đi thăm một vòng trường.
“À quên mất quên chưa giới thiệu chị là Mỹ An rất vui được làm quen”
Mỹ An cười cười với cậu, suốt đoạn đường đi cô cứ thao thao bất tuyệt về ngôi trường này Phương Lâm thì cái gì cũng nghe không vô. Mỹ An có vẻ rất thích cậu còn cố tình mời cậu ăn trưa, Phương Lâm cũng không tiện từ chối.
Cô dẫn cậu lên khu ăn riêng dành cho hội học sinh hay nói cách khác là dành cho những người nổi bậc nhất ở Vương Khai cũng được, chỗ này bày trí thật là khác với khu ăn bình thường hồi nãy cậu được tham quan. Không hiểu sao tất cả mọi người đều nhìn cậu, Phương Lâm không tránh được tự hỏi trên mặt mình có dính cái gì hay không? Mỹ An nhìn cậu sau đó ghé tai sát cậu nói.
“Đừng lo vì em rất đáng yêu nên họ mới nhìn thôi.” Cô quan sát người khác rất tốt vừa nhìn đã biết cậu nghĩ gì rồi.
Hai người họ nhanh chóng ngồi vào bàn, lúc này Phương Lâm mới cảm thấy những ánh mắt kia không còn đặt trên người cậu nữa.
“Tiểu Lâm ăn nhiều chút, sau này có chuyện gì cứ tìm chị”
Cô đổi xưng hô cũng thật nhanh làm cậu có chút không thích ứng được, bức quá có chống lưng là người của hội học sinh thì cậu cũng không từ chối.
Mỹ An cứ tiếp tục nói vừa nói vừa gắp thức ăn cho cậu, thịt trong phần ăn của cô không biết từ lúc nào đã bay ra chỗ cậu hết.
“Chị đang muốn giảm cân nên tìm em tới làm máy dọn thức ăn chứ gì?”
Cậu thấy thức ăn chất đống trong khay không khỏi buộc miệng nói đùa một câu nào ngờ nhìn biểu hiện của Mỹ An như kiểu “làm sao em có thể biết được vậy?” Làm cậu xém chút sặc.
“Em đi lấy nước”
“Được đi đi”
Phương Lâm rời đi được một chút thì cô thấy từ xa Hứa Quý Hy đi vào.
“A hội phó Hứa cậu đến dùng cơm sao?”
Hứa Quý Hy vừa bước vào Mỹ An đã vội chào hỏi hắn, đi theo hắn là một trong hai tên cẩu huynh đệ ngày hôm qua.
Hứa Quý Hy theo lệ gật đầu chào lại cô.
“Yo Mỹ tiểu thư thực thiên vị không nhìn thấy hai người bọn tôi sao?” Một người bạn của hắn tên Nhậm Nhiêm nói.
Nhậm Nhiêm con trai độc nhất của Nhậm gia bên cạnh hắn là Giai Kỳ nhà hắn là một tập đoàn về công nghệ nên Giai Kỳ thích tìm hiểu về chúng có thể nói trong hội bạn hai người bọn họ là cái máy phát thanh, nói chuyện rất ăn ý. Chủ đề của bọn họ chung quy là châm chọc mấy tên bằng hữu còn lại a.
Mỹ An cười cười nói: “ngồi xuống dùng cơm chung đi”
“Mỹ An tiểu thư đang đi với ai sao, tôi thấy ở đây có thêm một phần ăn” Giai Kỳ rất tinh mắt phát hiện phần ăn bên cạnh cô.
Hứa Quý Hy nghĩ không nên làm phiền Mỹ An đang tính khách khí vài câu rồi rời đi thì hắn nhìn thấy từ xa một người con trai trên tay cầm hai chai nước đi về phía hắn. Hai tên đằng sau Hứa Quy Hy bắt sóng thật nhanh, họ thừa lúc hắn thất thần đẩy hắn ra phía sau.
“Giai Kỳ cậu có thấy mỹ nhân phía kia không”
Nhậm Nhiêm tấm tắc “đường nét gương mặt con mẹ nó cũng quá ảo diệu đi, cậu ta rớt từ trên kia xuống chắc”
Giai Kỳ bên cạnh cũng thuận theo: “cậu nhìn đi dáng người cũng thật là xuất sắc”
Mỹ An vẫy vẫy tay với cậu.
“Chị An đây là..?”
“À Nhậm Nhiêm và Giai Kỳ em chào hỏi chút đi”
Phương Lâm máy móc cuối đầu chào hỏi tùy tiện giới thiệu vài câu: “Em học năm nhất tên Phương Lâm, rất vui được gặp mặt”
Nhậm Nhiêm với Giai Kỳ nghe cậu giới thiệu không khỏi há hốc mồm vốn trong suy nghĩ của họ qua lời kể của Hứa Quý Hy cậu không phải thế này đi.
Bỗng nhiên chân cậu có chút đứng không vững tim như thắt lại khi nhìn tới người đằng sau nãy giờ bị che. Cậu cười khổ trong lòng đây có phải là “tình cũ không rủ cũng đến trong truyền thuyết hay không”
Hứa Quý Hy dần bước tới gần cậu, dáng vẻ không lộ ra một tia quái dị. Ánh mắt hắn lộ ra ý cười, gương mặt đẹp trai đó cũng vô cùng tự nhiên. Hắn đưa tay ra: “Hứa Quý Hy, rất vui được gặp em hay tôi phải nói là… rất vui được gặp lại em!”
Phương Lâm tay đang cầm hai chai nước cứng đờ lại, một lúc sau cũng không có phản ứng. Hứa Quý Hy vẫn rất kiên nhẫn đưa tay về phía cậu. Những người trong phòng ăn bây giờ đều nhìn chằm chằm bọn họ. Phương Lâm đang định để hai chai nước xuống bắt tay hắn thì phía sau đã truyền tới một thanh âm trầm nhẹ, đầy từ tính.
“Thay mặt em trai tôi”
Vương Minh không biết từ đâu tới bắt lấy tay của Hứa Quý Hy, bên miệng hiện ra ý cười quỷ mị. Tất cả những người trong phòng ăn lúc này lại được một phen chấn động lớn.