Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng

Chương 32



Người mẫu tiên sinh quyết định không làm người mẫu nữa, hắn nói nếu làm người mẫu quá dễ dàng bị ông ngoại ra tay gây rắc rối, cho nên hắn quyết định làm một tổng tài, thuận tiện còn có thể cùng người mẫu tiên số 2 sinh hợp tác.

Từ khi người mẫu tiên sinh cười híp mắt nói cho tôi biết tin tức này, tôi cả người đều cảm thấy không được bình thường.

Trong ấn tượng của tôi, mẹ tôi nói sâu sắc nhất chính là: Đàn ông có tiền sẽ thay đổi.

Tôi nghĩ nghĩ thời điểm làm ăn chung quy phải ra vào nơi giải trí, hơn nữa người mẫu tiên sinh lớn lên soái như thế, còn hiền lành như thế, trong lòng dù có như thế nào cũng đều là bất an.

Hơn nữa tôi biết người mẫu tiên sinh là một tiểu người mẫu, nếu như hắn biến thành tổng tài, thì không phải là nguyên bản của người mẫu tiên sinh.

Nhưng mà tôi không thể cứ như vậy nói với người mẫu tiên sinh, bất quá tôi cảm thấy người mẫu tiên sinh có năng lực quan sát mạnh như vậy, nhất định sẽ chủ động thay đổi chủ ý.

Thực tế thì.

Ngày thứ nhất: Người mẫu tiên sinh tràn đầy phấn khởi cùng tôi thảo luận chuyện thành lập công ty.

Ngày thứ hai: Người mẫu tiên sinh hưng cao thải liệt (hung phấn mãnh liệt) cùng tôi thảo luận tên cùng hàm nghĩa của công ty.

Ngày thứ ba: Người mẫu tiên sinh sức sống bắn ra bốn phía cùng tôi thảo luận hướng đi của công ty.

Tôi rất không cao hứng.

Đặc biệt đặc biệt đặc biệt không cao hứng.

Mẹ tôi nói đúng, thời điểm người mẫu tiên sinh sắp lên làm tổng tài liền trở nên không chút nào quan tâm đến tôi, vậy sau khi hắn lên làm tổng tài khẳng định sẽ hoàn toàn lơ là tôi.

Ngày thứ tư tôi không cùng hắn thảo luận bất kỳ vấn đề nào liên quan đến công ty, tôi dậy rất sớm, so với người mẫu tiên sinh thức đêm xem xét chuyện công ty còn sớm hơn, không ăn điểm tâm mà đi đến công ty.

Đã tới giờ tan việc, tôi không muốn về nhà.

“Tổng tài, ngài và Lý Thiệu Niên cãi nhau sao?” Tiểu thư ký từ ngoài cửa lộ ra một cái đầu hỏi.

Tôi trầm mặc.

“Tổng tài, nói với tôi một chút đi, tôi nghĩ kế cho ngài! Tin tưởng tôi, tôi đã xem qua tiểu thuyết khẳng định so với ngài ký văn kiện còn nhiều hơn.” Tiểu thư ký thật giống như một quân sư, rất cao hứng tự đề cử mình.

Tôi suy nghĩ một chút, dùng từ ngữ đơn giản nhất miêu tả một chút chuyện đã xảy ra.

Tiểu thư ký nghiêm túc nói với tôi: “Chiến tranh lạnh đi.”

Tôi mờ mịt.

“Cãi nhau, chiến tranh lạnh cũng là một phần của sự phát triển câu chuyện, chính là phải làm lạnh một lần, sau đó mới có thể càng ngọt ngào.” Tiểu thư ký lời thề son sắt nói: “Ngài nhịn xuống, không cần nói chuyện cùng hắn, bảo đảm hắn rất nhanh liền thỏa hiệp.”

Tôi quyết định thử một lần.

Cho nên tôi đến một nhà hàng ăn cơm tối rồi mới về nhà

Đồ ăn bên ngoài không tốt đẹp gì, quá nhiều dầu mở, tôi chỉ thích người mẫu tiên sinh làm cơm.

Bất quá tôi đối mặt với người mẫu tiên sinh cùng một bàn món ăn thớm ngát, bảo trì vẻ mặt lạnh nhạt.

Tôi bước vào cửa, đặc biệt soi qua gương, vẻ mặt này biểu hiện tâm tình của tôi khống có gì đặt biệt.

“Không ăn cơm sao?” Người mẫu tiên sinh hỏi tôi.

Tôi cần phải lạnh lùng không ăn, thế nhưng tiểu thư ký nói chiến tranh lạnh, thế là tôi mặt không thay đổi liếc hắn một cái, tự mình tiến vào thư phòng.

Người mẫu tiên sinh! Không! Có! Cùng! Tiến! Vào!

Hắn đúng là không có chút nào quan tâm tôi.

Tôi khổ sở mở ra ngăn kéo, lấy ra một bao khoai tây miếng bắt đầu cắn.

Răng rắc răng rắc dùng sức cắn, hung hăng cắn.

Tôi ghét người mẫu tiên sinh!

Tôi vẫn luôn chờ, đợi đến lúc đi ngủ hắn cũng không có đến thư phòng.

Tôi rất tức giận đánh răng xong thay đổi áo ngủ liền ngủ, tôi nằm ở trên giường, cho dù người mẫu tiên sinh lên giường tôi cũng không lăn tới.

Tối hôm nay, tôi muốn ngủ một mình.

Kết quả người mẫu tiên sinh chính mình lại gần, trước sau như một mà ôm tôi.

Tôi đẩy tay hắn.

Hắn lại ôm.

Tôi lại đẩy.

Sauk hi lập lại nhiều lần, người mẫu tiên sinh đột nhiên lên tiếng.

“An An, quay lại đây.”

Âm thanh trầm trầm, dấu hiệu đáng sợ quen thuộc.

Tôi sẽ không nghe theo, tôi là kim chủ a.

“Còn không quay lại, anh sẽ nổi giận.” Người mẫu tiên sinh khí thế đại biến.

Tôi lòng không cam tình không nguyện xoay qua chỗ khác.

“Em có phải là không muốn anh thành lập công ty? Hả?” Người mẫu tiên sinh ôn hòa hỏi, đầu hạ xuống dưới, đem trán của hắn kề sát tới trên trán của tôi.

Tôi không nói lời nào.

Người mẫu tiên sinh nhìn thấu chiêu số của tôi dễ như ăn cháo, nhàn nhạt nói: “Không nói chuyện với anh? Tưởng được tha sao?”

Tôi theo bản năng run một cái.

Bình tĩnh.

Tôi điều tiết một chút trạng thái tâm lý, rất lạnh nhạt mở miệng: “Muốn tôi nói cái gì?”

“Em muốn nói cái gì?” Người mẫu tiên sinh biết rõ còn hỏi.

Tôi không nói lời nào.

Người mẫu tiên sinh nhíu nhíu mày: “Em ngày mai không cần đi làm.”

Tôi không có phản ứng lại, hắn đột nhiên đè lên trên tôi.

Liền muốn phát tình.

Tôi đẩy hắn ra, tôi còn đang xoán xuýt có muốn nói hay không, tôi thật sự không quen nói với người khác lời nói tự đáy lòng.

Người mẫu tiên sinh liền lại gần ——

“Tôi không muốn anh mở công ty.” Ngàn cân treo sợi tóc, tôi nói ra, nói ra câu thứ nhất, sau đó liền một cách tự nhiên nói ra.”Anh làm người mẫu không được sao? Tôi có tiền nuôi anh mà.”

Người mẫu tiên sinh nở nụ cười: “Tại sao?”

Tôi không nói lời nào.

Người mẫu tiên sinh cười đến đôi mắt đều cong cong, đặc biệt xinh đẹp.

“Sợ anh chạy? Hả?” Người mẫu tiên sinh hôn một cái lên mặt của tôi.”Em là kim chủ, em nói gì là cái đó, vậy anh cũng chỉ là một người mẫu.” Người mẫu tiên sinh vừa nói vừa bắt đầu táy máy tay chân.

“Tôi đã nói mọi chuyện với anh.” Tôi bắt lấy tay hắn.

Người mẫu tiên sinh rất bình tĩnh nói: “Vừa nãy là bởi vì tức giận mới muốn làm, bây giờ là vì tâm tình tốt, điểm xuất phát không giống nhau.”

Tôi không nói.

Nói chung, người mẫu tiên sinh hay là tôi phát tình, hỉ nộ của người mẫu tiên sinh rất vô thường.

Đương nhiên, tôi còn là một kim chủ độ lượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.