Sau khi được bố mẹ vợ thông qua, Quốc Thắng liên tục mong ước: “Khi hai ta chung một nhà, khép đôi mi chung một giường”. Đáng tiếc vẫn chưa khiến Bảo Ngọc siêu lòng. Không còn đau khổ vì chuyện cũ, nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn rất lớn. Một mối tình dài hơi, lấy nhau chưa đầy hai năm chồng đã đi ngoại tình khiến cô hoàn toàn mất niềm tin vào hôn nhân.
Ánh mắt lấp lánh nhìn ba mẹ, cô ngưỡng mộ:
– Mẹ, bí quyết của mẹ là gì mà khiến ba yêu mẹ điên cuồng thế?
Bà Yến lườm:
– Ăn nói cái kiểu gì thế? Cái gì mà “điên cuồng”?
– Còn không phải hay sao! Con ngưỡng mộ mẹ thật đấy. Tìm được người đàn ông số một như ba.
Ông Bình lên tiếng:
– Không phải mẹ con “tìm được”, mà là ba bám chắc không tha đấy chứ. Con không biết chứ ngày mẹ còn trẻ, đẹp và đào hoa lắm. Ong bướm vây quanh, có thèm nhìn gì đến ba đâu.
Bà Yến đập vào tay ông:
– Nói linh tinh, không sợ con nó cười à?
– Ba hiền như thế, sao đánh bật được các đối thủ khác vậy ạ?
Ông Bình chỉnh mắt kính:
– Bà ấy xuất hiện ở đâu thì ba theo đến đấy. Một tấc không rời. Rồi thì cuối cùng mẹ con phải chọn ba thôi.
– Ba con xạo đấy. Ông ấy mới là người ong bướm vây quanh. Ba con học rất giỏi, hiền như cục đất nhưng nhiều cô thích lắm. Lúc đấy mẹ chỉ có lợi thế hơn mấy người đẹp đấy là bạn học cấp ba của ba con thôi.
– Tôi theo đuổi bà từ cấp ba lên đại học. Bà ỷ mình xinh đẹp nên kiêu kỳ, cưa mãi mới đổ. Thời trai trẻ của tôi làm gì có ai khác ngoài bà.
Bảo Ngọc giả vờ thở dài:
– Túm lại là hai người trai xinh gái đẹp, ong bướm vây quanh. Nhưng kiên định, một lòng chỉ hướng về nhau chứ gì?
Cô sực nhớ ra:
– À, hôm qua con chat với thằng Thiên, nó nói mấy ngày nữa nó về chơi đấy, ba mẹ biết chưa?
– Chưa, mẹ chưa nghe nói gì? Thế nó bảo sao? Ngày mấy về? Ở bao lâu?
– Ôi, con không biết đâu. Mẹ hỏi nó ấy. Mới chat chit vài câu nó bận nên chưa hỏi rõ. Nó chỉ bảo không cần đi đón, nó tự về. Mình chuyển sang nhà mới nó biết địa chỉ chưa nhỉ?
Ông Bình nói:
– Biết rồi con ạ. Chắc nó về xem mặt anh rể đấy. Nghe mẹ khen đẹp trai, phong độ hơn nó nên nó ấm ức lắm. Lần trước nói chuyện với ba nó còn hỏi thăm công ty con.
****
Vài ngày sau, trong lúc Bảo Ngọc đang làm việc thì ngoài sảnh công ty xuất hiện một chàng trai tuấn tú, tóc buộc củ tỏi, môi đỏ như thoa son. Hương và Thủy đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì bất ngờ anh ta tiến lại gần:
– Chào hai người đẹp. Không biết chị Bảo Ngọc ở phòng nào nhỉ?
Hương hồi hồn:
– Anh tìm chị Ngọc có công việc ạ?
Bảo Thiên toét miệng cười, lộ một lúm đồng tiền bên má khiến hai cô nàng tiếp tân tim đập thình thịch:
– Việc tư thôi.
– Vậy anh cứ vào thẳng phòng kia nhé. Anh có cần dẫn đường không?
– Không cần đâu, cám ơn hai em nhiều.
Anh vừa bước đi, hai nàng đã muốn gào rú, cấu vào tay nhau:
– Má ơi, trai ở đâu mà đẹp quá vậy? Phi giới tính thế này là gu của mình nè.
Thủy đập đập tay Hương:
– Bà có thấy trông quen quen không? Tui thấy quen sao á.
– Nằm mơ hả? Kiểu người thế này, gặp một lần bà có quên nổi không mà trông quen quen.
Vừa nói, Hương vừa mơ màng, hai tay ôm má đang nóng bừng vì kích động. Đúng lúc Như Quỳnh đánh mông từ toilet đi ra, sau khi đã đánh môi dặm phấn kĩ càng. Thủy tí tởn:
– Chị Quỳnh hụt trai đẹp rồi. Vừa tức thì một anh đẹp trai môi đỏ, má hồng, lúm đồng tiền lúng liếng vừa xuất hiện.
– Mấy đứa hám trai quá đi. Chị đây thiếu trai đẹp để nhìn hay sao, hứ!
Hương bỗng la lên:
– Í, anh này tìm chị Ngọc đó. Có khi nào là người dạo trước chị Quỳnh gặp trước cửa công ty không ta?
Cô nàng Như Quỳnh bĩu môi:
– Vậy mà bì đặt chối, không phải bồ. Thấy gớm!
Bảo Thiên bước vào phòng, thấy ngay bà chị đang một mình một cõi trong góc đánh máy. Bèn nhẹ nhàng tiến lại gần, rồi bất ngờ hù:
– Ta đa, chào người đẹp, “anh” đã về rồi đây.
Bảo Ngọc giật mình, ngước nhìn:
– Thằng quỷ sứ. Về rồi không ở nhà, tới đây làm gì?
– Ha ha, đương nhiên là đi xem anh rể “mới”.
Cô chỉ ra bàn khách:
– Ngồi yên đi, đừng có quậy. Uống gì không?
Bảo Thiên nhướng cặp mắt hoa đào ngắm nhìn chị, từ trên xuống dưới đánh giá:
– Bà chị của tôi, bao lâu không gặp, chị vẫn lùn y như xưa là thế nào? Uống sữa vào cho nó phát triển lên một tí đi chứ.
– Đừng có mà khiêu khích chị. Cao hơn chị được bao nhiêu mà tinh tướng? Chị không đè bẹp được cậu thì chị nhờ người khác đè nhá.
Bảo Thiên đứng dậy, kẹp bà chị bé nhỏ dưới nách.
– Lùn mà phách lối.
Bảo Ngọc la oai oái nhưng không đủ sức phản kháng.
Bất ngờ cửa phòng bất mở, Thanh Hồng nghe tiếp tân đồn có anh đẹp trai nên xông vào tìm kiếm. Nhìn thấy hai chị em đùa giỡn cũng không ngại ngùng bước tới, chìa tay ra:
– Chào anh, em là đồng nghiệp thân thiết của Ngọc. Anh là….?
Bảo Ngọc đánh mạnh vào tay cô bạn:
– Anh cái gì mà anh. Nó là em trai của tui. Bảo Thiên.
Cô giới thiệu:
– Đồng nghiệp của chị: Thanh Hồng.
Bảo Thiên nhìn cô gái trước mắt, cao ráo xinh đẹp, làn da nõn nà, trắng như trứng gà bóc,bèn nghẻn miệng cười, lại lộ lúm đồng tiền chết người, chìa tay:
– Chào em.
Thanh Hồng ngơ ngác, trong lòng tim bay phấp phới: “OMG, cuối cùng thì thần cupid đã bắn trúng mình rồi”:
– Chào anh.
Bảo Ngọc há hốc miệng, có phải hai cái người này hoàn toàn điếc rồi không? Rõ ràng cô giới thiệu “em trai”, là “em trai” đó. Tại sao vẫn xưng hô anh, em ngọt xớt vậy hả trời.
Thanh Hồng hỏi thăm:
– Anh đến thăm Ngọc à?
Bảo Thiên chưa kịp lên tiếng thì Bảo Ngọc vội nhảy lên cao, bịt miệng cậu ta, nói tranh:
– Nó đi gặp sếp Thắng. Xin việc. Nó đi xin việc.
Cô vội vàng đẩy cậu ta vào trong. Bảo Thiên vẫn cố quay đầu, gỡ tay cô ra:
– Gặp lại em sau nhé.
Thanh Hồng đỏ mặt:
– Hẹn gặp lại.
Tim bắt tứ phía.
Bảo Ngọc vỗ vỗ ngực: “Sợ gần chết, tí nữa là lộ rồi”.
Cô gõ cửa phòng Quốc Thắng:
– Mời vào.
Nhìn thấy cô dắt tay một thanh niên lạ mặt bước vào, cử chỉ thân thiết, anh hắng giọng “Hừm, hừm” như nhắc nhở. Cô chẳng để ý mà thỏ đầu trở lại để kiểm tra xem cô nàng Thanh Hồng đã đi chưa. Thấy bên ngoài không có ai. Cô bấm chốt cửa, nhỏ giọng như nói thầm:
– Đây là em trai em, Bảo Thiên. Em đã kể với anh. Nó vừa về Việt Nam.
Cô giới thiệu:
– Anh Thắng, sếp của chị.
Quốc Thắng đứng dậy, vươn tay ra trước bắt tay với Bảo Thiên:
– Chào em, anh là chồng chưa cưới của chị em.
Cậu ta quan sát, cảm thấy ông anh mới này được hơn ông cũ nhiều đây. Không biết tính cách thế nào, chứ nhìn bề ngoài rất đàn ông. Chưa gì đã muốn thể hiện chủ quyền, cái gì mà “chồng chưa cưới”, nghe ba mẹ nói, chị cậu vẫn chưa đồng ý đâu. Nhưng thôi,mới gặp cũng không nên đánh vào nỗi đau đàn ông của anh ta.
– Chào anh, trông anh không khác mấy với hình dung của em.
Quốc Thắng ra dáng anh hai:
– Anh em mình ra ngoài làm vài ly nhỉ?
– Ok anh.
Anh với tay lấy chìa khóa xe, định bước đi. Bảo Ngọc vội vàng ngăn cản:
– Từ từ. Để em trai em ra trước đi. Một lúc anh hãy ra.
Cô quay sang nhìn Bảo Thiên:
– Ai hỏi thì nhớ nói là cậu đến xin việc nghe chưa?
– Tại sao? Em có định làm ở đây đâu?
– Đừng thắc mắc, cứ nói thế cho chị. Nhớ đấy. Lộ gì ra là chị giết chết.
Nhìn hai người đàn ông đứng cạnh nhau,cậu em trai của cô khá cao, nhưng anh vẫn cao hơn cậu ta một khúc. Điều này khiến tự tôn của cô được xoa dịu không ít. ‘Lần sau nó còn dám đàn áp mình thì mình sẽ nói anh đánh nó. Ha ha”.
Bảo Thiên đi ra ngoài, cô tiễn cậu ta ra đến tận cửa. Chỉ đường để cậu ấy đợi anh đón ở góc ngã tư. Làm cậu ta bức bối, sử dụng chiêu cô sợ từ nhỏ đến lớn: “kẹp cổ”.
– Chị là thứ phiền phức. Làm gì mà phải khổ sở vậy hả?
– Mặc kệ chị.
Đi ngang qua bàn lễ tân, Bảo Thiên quay đầu, cố tình lộ lúm đồng tiền giết người:
– Chào ba người đẹp. Tạm biệt.
Hai cô nàng Hương và Thủy, vẻ mặt ngu ngơ, vẫy vẫy tay:
– Tạm biệt anh đẹp trai.
Bảo Ngọc lườm em trai:
– Đừng có thả thính lung tung nữa. Đứng đắn chút đi.
– Em thả thính bao giờ. Đây gọi là phép lịch sự, xã giao đấy, chị biết chưa. Ngực bé, não cũng bé.
Cô tức tối, với tay vò rối đầu tóc chỉn chu cột củ tỏi của cậu ta.
– Có cậu mới não bé ấy.
– Em, du học sinh, học bổng toàn phần, được giữ lại trường làm trợ giảng. Người như vậy, não có bé được không hả bà chị ít não? Ha ha
Cậu ta ưỡn ngực, thẳng lưng, vuốt lại tóc, rồi đi ra ngoài. Thở dài: “Lần này nhất định phải test kỹ đối tượng của bả, không để trường hợp sai lầm lặp lại”. Ngày Bảo Thiên còn ở nhà, cô chị được em trai bao bọc kỹ càng, đố có anh chàng nào tiếp cận được. Chỉ có cậu ta được ăn hiếp Bảo Ngọc, người khác dạt qua một bên. Nhưng không ngờ rằng, khi cậu vừa đi học không bao lâu thì bà chị, non nớt, không biết nhìn người vướng ngay vào một tên không ra gì. Nhìn mặt Hồng Phúc, Bảo Thiên đã không ưa, chỉ được cái ưa nhìn,còn cá tính thì nhạt nhòa. Cậu không hiểu sao chị mình lại yêu anh ta cho được. Tiếc là việc học chiếm quá nhiều thời gian của cậu, cuộc sống nơi đất khách cũng không dễ dàng, nên cậu đã không đủ sức can thiệp vào quyết định lấy anh ta của chị mình.
Ngày biết tin chị ly dị, Bảo Thiên đã uống say bét nhè. Vừa uống vừa khóc như một thằng điên. Vị sự nghiệp, cậu đã chọn bỏ rơi chị mình, dẫu biết rõ, bao nhiêu sói đói vây quanh chị.
****
Nàng Như Quỳnh mặt mày nhăn nhó như mọi khi:
– Cậu này không phải người lần trước. Đúng là thứ con gái lẳng lơ. Hết người này đến người nọ, lôi kéo đến tận công ty.
Bảo Ngọc đi ngang bàn lễ tân, thả một câu:
– Em trai Ngọc đấy, em ruột.