Tình Mệnh

Chương 35: C35: Phiên Ngoại 2



Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, vô tri vô giác làm sao, hắn lại quay về nơi này.

Đất nước nhận được sự bảo hộ của rồng xanh, oai hùng khí khởi. Thanh Long quốc, sau một thời gian không gặp, cư nhiên đã trở thành đệ nhất cường quốc sánh cùng với Phượng Linh quốc rồi. Giữa hai nước còn có quan hệ thông gia, tình cảm khăng khít gắn bó, các tiểu quốc chư hầu ở xung quanh từ lâu đã không còn ý định manh nha, nếu có cũng đều đã lần lượt bị bại trận, nhập vào đế quốc rồi. Mỗi trận đánh thắng lợi đều là nhờ có hoàng đế bệ hạ đích thân chinh chiến, trước đây còn từng là chiến vương gia hiển hách, nên cũng không khó hiểu khi đế quốc kéo quân chinh phục tới đâu thì sẽ thắng trận tới đó.

Một đất nước đã được vực dậy khỏi nguy cơ lụi bại như thế, ở đây cũng chẳng còn ai có khả năng trở thành kẻ thù, nhưng tại vì sao hắn lại cứ khăng khăng muốn li khai? Vì sao lại không tận hưởng cuộc sống cao cao tại thượng như đã được định sẵn từ trước? Vì sao hắn lại cứ phải cố chấp đảo ngược thiên mệnh?

Có điều gì đáng để hắn khao khát hơn cả việc trở thành thiên tử, hơn cả việc khoác lên long bào, cầm ngọc tỷ trong tay, làm đương kim thánh thượng của một cường quốc hay sao?

“A a…! Công tử cẩn thận!!”

Kinh thành tấp nập người qua lại, hắn chẳng lường trước được vậy mà sẽ có kẻ từ phía trước đâm đầu về phương hướng của hắn. Nhưng hắn là ai cơ chứ? Cho dù đó có là một cô nương khả ái, thân thể của hắn không phải cứ muốn là có thể tuỳ tiện động vào. Từ trước đến nay, chưa từng có ngoại lệ.

Chưa từng có ngoại lệ…?

Hắn không để vị cô nương lục y đang điên cuồng chạy trốn kia đâm vào chính mình, ngay lúc nàng ta sắp sửa đụng vào, hắn liền xoay người né tránh. Nàng ta mất đà mà chới với ở phía sau lưng hắn, sau đó ngã xuống đất. Ấy vậy mà vẫn còn có sức để kêu người cứu giúp, nói chính xác hơn là kêu hắn, “Công tử… làm ơn giúp tiểu nữ…”

“Công tử! Ngươi đừng có giúp ả trà xanh đó!”

Chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, từ cùng một phương hướng mà cô nương lục y mới chạy tới lại xuất hiện thêm một cô nương khác, dung mạo bá đạo bức người. Trông bộ trâm vàng tinh xảo cài trên búi tóc và y phục hoàng sắc thêu tơ tằm vàng trên người nàng ta, có thể đoán được thân phận của vị cô nương này tuyệt đối không tầm thường.

“Nương- Tiểu thư! Tiểu thư chạy chậm thôi! Chờ nô tì với…!”

Vị cô nương từ người toát ra nộ hoả đó rốt cuộc cũng đuổi đến kịp, dùng giọng nói cao cao tại thượng của bậc bề trên nói xuống “Ta còn chẳng làm ngươi sứt mẻ một miếng da nào, vậy mà ngươi chạy ra đây diễn trò hề gì đấy hả, thưa Lục Trà tiểu thư?”

Nữ nhân kia lập tức ôm mặt khóc lóc ỉ ôi, đem một bộ dạng đáng thương nhất bày ra thu hút ánh nhìn của thiên hạ.

“Ồ?”

Như thể cảm thấy sự tình giữa hai nàng có vẻ thú vị, lại có phần thưởng thức dáng dấp cuồng nộ bá đạo của hoàng y nữ tử, hắn quyết định lặng lẽ đứng sang một bên, giúp đỡ hoàng y nữ tử kia một phen vậy.

“Nương nương sao lại có thể nói thần thiếp như vậy…! Ít nhiều gì thần thiếp cũng đã trở thành nữ tử hậu cung, ngoài việc hầu hạ hoàng thượng thì chẳng còn cầu mong gì nữa…!”

Nàng ta vừa dứt lời liền nhận một cái bạt tay của hoàng y nữ tử thẳng vào má trái.

“Bớt cái vẻ mặt giả tạo đó lại. Ngươi có thể lừa được cả thiên hạ, nhưng ta thì không! Hắn cũng không! Ngươi tưởng ở trong cung được nhiều ngày là tự nhiên trở thành phi tử chắc? Nếu như không phải ngươi tự bày trò hạ độc lên chính mình thì làm gì có chuyện ngươi được ban ân cho phép giữ lại để thái y viện giải độc cơ chứ? Chưa kể ngươi còn tìm cách để trèo lên giường hắn cơ đấy?”

“Nương… nương nương nói gì… Tô Kiều không hiểu…”

“Phải, ngươi không muốn hiểu. Vậy nếu như bổn cung cũng không muốn ngươi bước chân vào cung nửa bước thì sao hả, Tô Lục Trà!”

Hồng y nam tử yên tĩnh ở một bên điềm nhiên xem kịch sống, tròng mắt loé lên ánh nhìn cợt nhả

Hai chữ lục trà này, tuy hắn không rõ vì sao lại cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất định là một từ dùng để ám chỉ những kẻ ngoài mặt thiện lương thánh thiện yếu đuối, bên trong đen tối mưu toan giành giật đồ của người khác.

Đúng như hoàng y cô nương kia nói, lục y cô nương này là một lục trà tiêu chuẩn. Bản thân hắn cũng không hay can thiệp gì vào những thủ đoạn của nữ nhân, nhưng đối với phàm nhân mà nói, nhất là giữa các cô nương với nhau, loại lục trà như vậy chính là loại đáng khinh nhất.

Vừa hay, không hiểu vì sao, hắn lại thấy vị hoàng y tiểu thư kia thật vừa mắt. Không nhịn được, muốn giở một ít chiêu trò giúp nàng ta.

“Kiều nhi ở lại trong cung cũng là vì thuận theo ý chỉ của bệ hạ, lúc này nương nương lại tự mình đuổi Kiều nhi đi… Mà việc giúp hoàng thượng khai chi tán diệp từ lâu đã là nghĩa vụ của phi tử, nương nương lại dựa vào thế lực của phủ thừa tướng mà muốn độc sủng hoàng thượng, như vậy có phải là có chút không hợp lễ nghĩa, thiên hạ mà biết được, thanh danh của nương nương sẽ…” Trong lời nói chứa đầy ẩn ý, lục y nữ tử ôm lấy má trái còn in vết tay vừa ủy khuất nói, mắt vừa đảo xung quanh, tự tin rằng người ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện bê bối hoàng cung này. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nàng ta chợt nhận ra có gì đó không đúng. Vì sao… nàng đã gây ra nháo loạn lớn như vậy, vì sao lại không có ai phản ứng… như thể đã đem hai người nàng ta thành người vô hình vậy. Thấy thế, lục y nữ tử càng khóc lóc to hơn, thế nhưng kết quả vẫn như cũ. Không một ai chú ý đến hai nàng.

Hoàng y nữ tử ngay sau đó cũng nhận ra điểm khác thường. Nàng quan sát xung quanh, ban đầu còn có chút lạc lối hiện trong ánh mắt, nhưng rất sớm đã đem tầm mắt phóng về phía hồng y nam tử vẫn luôn lặng lẽ đứng ở bên vệ đường quan sát sự tình, nghi hoặc dò xét “Công tử, đây là…”

Hắn không dự định sẽ đáp lời nàng mà cứ thế rời đi. Trận pháp ảo ảnh sẽ sớm biến mất, nếu như nàng ta đủ thông minh, hẳn là sẽ quyết định xử lí vị lục trà kia càng sớm càng tốt.

Vậy mà lại vẫn không nghĩ tới, vở tuồng này bỗng xuất hiện thêm một nhân vật…

“Hoàng thượng giá đáo!”

Tiếng hô the thé của viên thái giám vang lên, lập tức khiến cho bách tính ngừng lại tất cả hoạt động của mình mà đồng loạt quỳ xuống, hướng đến nam nhân khoác long bào thập phần cao quý đang đi tới kia mà dập đầu kinh hô. Phiên chợ ồn ã chỉ trong một khoảnh khắc lại trở nên lặng như tờ.

“Miễn lễ. Chuyện này là thế nào đây?”

Ảo ảnh mới bị phá, bàn dân thiên hạ lúc này cũng là vừa mới chú ý đến hai cô nương đang đấu nhau, đều đồng dạng một vẻ mặt không hiểu gì.

Lục y nữ tử vừa trông thấy hoàng thượng, cả người tựa như hoá thành cọng rau, một màn mĩ nhân lê hoa đái vũ nức nở từng câu từng chữ rời rạc, ngược lại với vẻ cường hãn của hoàng y nữ tử lại càng lấy được cảm thông của người khác.

“Hoàng… hoàng thượng… Là Kiều nhi sai… nương nương không làm gì hết… cầu xin hoàng thượng trách Kiều nhi, đừng trách phạt nương nương…”

Hoàng y nữ tử thiếu điều muốn bật ra một tiếng cười trào phúng, nhưng cuối cùng nàng chỉ im lặng nhướng mày khoanh tay, tỏ vẻ không thèm quản nữa.

“Hoàng hậu, lại đây.” Hoàng thượng từ đầu tới cuối, cùng lắm cũng chỉ bố thí cho lục y nữ tử một cái nhìn lướt qua, sau đó lại quay sang hoàng y nữ tử, nhẹ giọng lên tiếng.

“Không thích.” Nàng còn không thèm nhìn y một cái, đã thế lại còn trống không mà trả lời thiên tử. Hoàng thất trước đây đã bao giờ xuất hiện tình huống này bao giờ đâu? Nữ tử này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh mà lại có thể dùng thái độ đó với vua của một nước?

“Ra đó là hoàng hậu nương nương? Lại không ngờ sẽ là một nữ nhân hung dữ như vậy…”

“Nữ nhân ghen tuông như thế, làm sao có thể xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ?”

Lời xì xào bàn ra nói vào của dân tình hóng kịch vừa vặn lọt vào tai vị đế vương. Tuy nhiên, y trông chẳng có vẻ gì là để tâm những lời bọn họ nói. Nét mặt của y, trái lại với giận dữ, lúc này lại càng trở nên ôn nhu, giọng nói mềm mại tựa như dỗ dành người trong lòng đang giận dỗi, chính mình tự đi đến bên cạnh nàng, cầm hai tay nàng để vào trong lòng bàn tay mình “Linh nhi, nàng dùng tay nào đánh, vi phu xoa xoa giúp nàng.”

“Hoàng thượng…!” Trông thấy hoàng thượng lại có thể đối xử phi thường tốt với hoàng hậu ngay trước thanh thiên bạch nhật mà chẳng hề đem lời đàm tiếu của người khác để vào tai, lục y nữ tử không nhịn được mà để lộ ra một bộ mặt vô cùng khó coi.

“Thứ nữ của Tô gia, ngươi đây là đang cố ý xem thường hoàng hậu của trẫm?”

“Thần… thần nữ không có…!”

Vừa nghe thấy âm vực thập phần nặng nề và uy hiếp của bậc thiên tử chí tôn, Tô Kiều lập tức xanh mặt lắp bắp, lúc này từ trên xuống dưới của nàng ta quả thật là đã hoá thành một màu lục trà.

Trước khi tiến cung, nàng vẫn luôn nghe nói họ là một đôi đế hậu tình thâm, hoàng thượng mặc kệ quan thần bên dưới bất mãn đầy mặt mà khăng khăng muốn bãi bỏ hậu cung, thế thì chẳng khác gì là tuyên bố y chỉ độc sủng một mình hoàng hậu? Nhưng điều phi lý như vậy, vốn không phải ai cũng tin được, thậm chí còn có bao nhiêu cái thuyết âm mưu được đặt ra. Có người còn cho rằng bệ hạ chỉ lấy hoàng hậu ra làm bình phong vì không có hứng thú với nữ nhân. Dĩ nhiên, Tô Kiều hài lòng với lời đồn này.

Tô Kiều nàng nuôi dưỡng ý định trở thành phượng hoàng thoát xác từ khi còn nhỏ. Nàng nghĩ, nếu như nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ, thì có cả mười cái phủ Tô gia, mười cái phủ thừa tướng cũng sẽ không làm gì được nàng, thậm chí gặp nàng còn phải dập đầu xưng thần, gọi nàng hai tiếng “nương nương” tôn quý. Nàng sẽ không còn là thứ nữ thấp kém. Nàng chính là Hoàng Hậu! Nàng không tin, với bao nhiêu nam nhân đã nguyện moi tim ra đưa cho nàng làm sính lễ kia, thì tim của Hoàng thượng làm sao lại có thể khác so với bọn họ. Phàm là nam nhân trong thiên hạ, làm gì có kẻ nào thoát khỏi nước mắt của nữ nhân? Đằng này lại còn là một nữ nhân hung dữ chỉ biết luyện mấy cái loại võ công thô tục như Hoàng hậu, chỉ giỏi doạ nạt người khác.

Chỉ cần tìm cách tiến cung, tìm cách để được lưu lại trong cung, như vậy nàng liền có thể cảm hoá được hoàng thượng rồi.

Người tính cũng không bằng trời tính, nàng vạn lần cũng không dám nghĩ, hoàng thượng vậy mà lại thật sự đem Lý Yến Linh đó đặt ở nơi đầu quả tim rồi.

“Thứ nữ Tô gia phi lễ Hoàng hậu, lòng dạ bất trung, phạm tội khi quân, phạt 50 cái vả miệng, 10 trượng, đem giam vào địa lao! Còn có, những kẻ nào vừa nãy dám hồ ngôn loạn ngữ về hoàng hậu, về sau nếu còn tái phạm, phạt cắt lưỡi!” Lời nói của thiên tử vừa lạnh lùng vừa sát phạt, tựa như một tảng đá nặng nề giáng xuống đầu người khác, ban một cái chết bất đắc kì tử.

Sau đó, chỉ thấy nữ tử lục y bị binh lính kéo đi hành hình, khóc lóc đến thảm. Nàng không ngừng gào thét cầu xin hoàng thượng tha mạng mà không biết rằng vào lúc này đây, trong mắt y chỉ còn độc nhất hình bóng của hoàng hậu, còn những thứ khác, tất thảy đều không còn ý nghĩa.

“Lâm Vân Nam cái tên mặt đẹp khốn kiếp, nếu như không có ta, có phải là chàng sẽ để cho nữ tử cả thiên hạ này nhào đến thịt luôn đúng không hả?”

“Hoàng hậu, vi phu biết sai rồi, hồi cung rồi nàng muốn mắng gì thì mắng, phạt gì thì phạt, vi phu sẽ không oán trách nửa lời…”

“Hừ, đúng là đồ đầu gỗ… Cơ mà, ban nãy ở đây có một vị hồng y công tử đã giúp ta— Ơ? Hắn đi đâu rồi?”

Hoàng thượng nhìn theo tay của Hoàng hậu, nhưng ở nơi đó lại chẳng có ai cả.

“Kì quái…”

“Được rồi, Linh nhi, chúng ta đi thôi.”

Hoàng thượng dù không hiểu nàng ta đã gặp được ai, nhưng y cũng không hỏi thêm nữa mà cùng nàng cước bộ hồi cung.

Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi ngang qua. Y vội lấy tay áo phủ qua đầu nàng, tránh cho bụi bẩn bay vào nàng. Lúc ngẩng đầu lên, xuất hiện ở trước mặt y lại là một hình bóng của nam tử hồng y.

Một hình bóng quen thuộc, đang mỉm cười với y.

“Như ta đã nói, Rồi đệ sẽ gặp được người quan trọng nhất. Ta mừng cho đệ…”

“Hoàng huynh!”

Chưa kịp thốt lên thêm điều gì, một cơn gió bụi khác lại thổi qua khiến cho y phải nheo mắt lại. Nhưng đến lần tiếp theo mở mắt, người kia cũng đã không còn thấy ở đâu được nữa.

“Nam Nam, chàng sao thế?” Hoàng hậu bị vùi mặt ở trong tà áo của y, thấy y hành động bất thường mà không khỏi lo lắng, hỏi.

“Không… Không có gì, nàng đừng bận tâm.”

Hi vọng rằng y chỉ là nghĩ quá nhiều mà thôi, nhưng trông dáng vẻ của hoàng huynh, so với lần trước, hình như là lại thêm mười phần cô độc rồi.

.
.

Nằm ngoài dự liệu của hắn, đi chuyến này lại có thể gặp được đệ đệ. Trông thấy y cũng đã tìm được hạnh phúc của chính mình, hắn xem như cũng yên lòng rồi.

Chỉ là, trước đây, tại sao hắn lại có khả năng nói với y những lời như thế. Người quan trọng nhất đó, hắn còn không có, vì sao lại có thể…

Không đúng.

Hắn đã từng điên cuồng vì điều gì đó.

Hắn đã từng điên cuồng tìm kiếm cái gì đó. Tựa như sợi dây sinh mệnh của hắn, vật bất li thân của hắn, tín ngưỡng của hắn.

Thứ đó, là gì?

Không.

Là ai?

.
.
.
.

Vang vọng trên một ngọn cô sơn là tiếng ngọc tiêu thấm đượm u sắc như thể muốn khiến cả mây trời cũng trở nên ảm đạm theo. Rốt cuộc, chủ nhân của tiếng tiêu ấy đã phải mang loại tâm sự gì mà lại có thể thổi ra thanh âm não nề bức cho người khác dù không muốn cũng phải khóc theo đến thế. Âm thanh hoài niệm mà bối rối như thể muốn tìm về một đoạn kí ức như có như không, nhưng không sao tìm được, vì thế mà cứ mãi mắc kẹt ở nơi tịch mịch này, mãi nuôi hi vọng đến một ngày có thể được gặp lại dáng hình của cố nhân.

“Nương, lại là tiếng tiêu đó!” Đứa trẻ bất ngờ reo lên, bàn tay năm ngón bé nhỏ níu vào vạt áo của nữ nhân bên cạnh.  Nữ tử nắm lấy tay của hài tử, nàng quỳ xuống và từ tốn giải thích “Đó chính là tiếng tiêu của một vị đại nhân tu ma giả vô cùng cường đại, vô cùng xinh đẹp, sống ở trên đỉnh ngọn núi này. Mọi người không biết tên, nhưng chúng ta thường gọi ngài là Quỷ Y đại nhân. Ngài cũng chính là sư tôn của ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con đấy. Hồi nương bằng tuổi con, ngoại tổ phụ đã từng kể lại với nương, vị đại nhân bí ẩn kia vẫn luôn tìm kiếm một người rất quan trọng. Nhưng dù cho đã nỗ lực đến mấy, dù đã hai nghìn năm trôi qua, ngài vẫn là không thể nào tìm ra được người đó. Mỗi khi rầu rĩ vì muốn nhớ lại người ấy, Quỷ Y đại nhân sẽ ngồi thổi khúc nhạc mà ngài đã từng song tấu với người ấy, chính là mảnh kí ức mơ hồ duy nhất về người mà ngài còn giữ lại được, tên là Nguyệt Trung Dạ, và ngài sẽ thổi từ lúc trăng tròn vành vạnh cho đến tận hừng đông. Ngài mong rằng tiếng tiêu sẽ vang đến tai của người đó, mong rằng người đó sẽ đến tìm ngài. Cả tuổi thơ của nương không biết là đã nghe thấy khúc nhạc này đến bao nhiêu lần rồi nữa. “

“Con không hiểu. Nếu như người mà đại nhân đó muốn tìm quan trọng với ngài đến thế, vậy tại sao ngài ấy lại không thể tìm được? Ngài ấy không biết danh tính hay dung mạo của người đó sao?”

“Chuyện này nương cũng không rõ. Nhưng con đã bao giờ nghe đến một địa phương nọ, tên là Bỉ Ngạn Cung hay chưa? Vị cung chủ của nơi này, hiện tại đang giữ Ma tôn chi vị trong giới giang hồ chúng ta, là người duy nhất sở hữu khả năng xoá bỏ ký ức, gọi là Vong Tình thuật. Nương đoán là Quỷ Y đại nhân đã trúng phải vong tình thuật, vì vậy mà đến cả người quan trọng nhất cũng không thể nhớ lại nữa.”

“Thế thì cái vị cung chủ gì đó là kẻ xấu rồi! Tại sao lại khiến cho người ta quên đi một thứ quan trọng như vậy chứ?! Con thà chết chứ cũng không bao giờ muốn quên đi cha nương, không muốn quên ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đâu!”

“Sự tình của các vị đại nhân phức tạp, sao lại đến lượt chúng ta bàn tới bàn lui linh tinh được. Thôi, tiếp tục đi hái thuốc nào. Tuần sau là đại hội Tứ Quốc Tỉ Thí, sẽ có rất nhiều đơn đặt đan dược đó.”

“Dạ, nương!”

Ngay lúc này, tiếng tiêu đột nhiên im bặt giữa chừng, không vang lên nữa.

Hai mẫu tử luyện dược sư đã không biết rằng, tiếng tiêu buồn bã đầy ngóng trông đã kiên trì cất lên trong suốt hai ngàn năm qua, sau đêm hôm ấy, đã mãi mãi không còn vang lên nữa.

Ba ngày sau, ở giữa lòng chợ tấp nập có tiếng rao hô làm thu hút đông đảo sự chú ý của bách tính:

“Ma tôn bị diệt! Giang sơn trở lại thái bình…!!”

~ Phiên Ngoại 2 – Hết ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tình Mệnh

Chương 35: Lời kết



Tình Mệnh là dự án truyện nữ công cổ trang đầu tiên của ta.

Cảm giác của ta lúc hoàn thành xong bộ này, lại có chút ngoài tưởng tượng.

Kiểu, không có cảm xúc gì quá đặc biệt cả. Cùng lắm cũng chỉ mỉm cười vì cuối cùng đứa con tinh thần này của ta cũng đã hoàn chỉnh rồi.

(Thực ra là không hoàn chỉnh lắm, ít nhất là đến thời điểm hiện tại vẫn chưa cần chỉnh sửa gì)

Có mấy giai đoạn ta nản lòng, định vứt truyện không lấp luôn.

Vậy mà cũng đã kết rồi. Khó tin thật.

Ta biết cốt truyện vẫn còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng cần lấp, nhưng ta bây giờ quá lười, quá mệt để có thể làm chuyện này. Vậy nên là, cứ mặc kệ nó đi đã.

Mỗi khi bắt tay viết một tác phẩm nào đó, trong đầu ta luôn luôn giữ một tính chất bất di bất dịch. Đó là, câu chuyện phải thật thần bí, thật khơi gợi liên tưởng trong lòng độc giả. Vẻ thần bí này có thể mang theo cả cái man mác buồn, hoài niệm, bi thương. Lúc dõi theo hành trình của nhân vật, ta không khỏi muốn bay vào trong thế giới đó, tận mắt chứng kiến những nỗi đau, những thống khổ, những dằn vặt của nhân vật. Để hoà nội tâm của chính mình vào nội tâm của nhân vật

Nếu như ở ngoài đời thực, ta không cách nào có thể trải qua những cảm xúc mãnh liệt như vậy, thế thì ta đành phải sáng tạo ra nó ở thế giới giả tưởng này mà thôi.

Lịch sử ra đời của bộ này cũng rất là đơn giản thôi. Ta thấy artwork đẹp (à bộ đó tên là Cửu Thiên cho ai cần biết). Ngoài mặt vẫn luôn muốn viết một câu chuyện điền văn yên bình giản dị nhẹ nhàng, nhưng trong đầu vẫn cứ tưởng tượng ra 1001 tình tiết ngược luyến tàn tâm. Nhưng ngược quá cũng không phải là gu của ta, nên ta mới quyết định: biến Tình Mệnh thành một nồi cám heo.

Nói cám heo thì có vẻ hơi quá, nhưng nếu nói là một nồi lẩu thập cẩm thì cũng không xứng đáng lắm. Thôi thì, cứ xem như nó là một cái gì đó có tồn tại ở trên đời này đi, do chính con tác giả này viết ra trong lúc ngẫu hứng nhất thời.

Có rất nhiều chi tiết thần bí. Nói đúng hơn là ta cố tình không đề cập hay giải thích gì thêm. Mục đích thì cũng không phải chỉ một. Thứ nhất là do ta thích thế, ta thích cái cảm giác mơ hồ mà buồn buồn, cần nhiều giả thiết để lí giải nó. Thứ hai là, chọc độc giả chơi cho vui.

H trong bộ này, cũng là vì ngẫu hứng mà quyết định viết. Ban đầu ta không hề có ý định viết H.

Những tình tiết xuất hiện trong bộ này đều là ta tự nghĩ ra. Nếu như có điểm giống nhau hay tương tự với một tác phẩm nào khác, thì đó hoàn toàn là ngẫu nhiên. Thời điểm ta khai bút bộ này cho tới nay là đã được hơn 2 năm hay gì đó rồi, và ta lúc đó không có đọc truyện gì nhiều cả. Thứ ta đọc nhiều nhất để lấy ý tưởng viết chỉ có là truyền thuyết liên quan đến sinh tử, luân hồi, văn hoá tôn giáo các thứ, thêm một chút yếu tố huyền huyễn, tu chân. Đương nhiên, với trí thông minh âm vô cực này của ta, ta thiết lập một hệ thống rất ư là không không phức tạp. Đủ để não cá vàng ta viết xong rồi vẫn có thể nhớ được, hiểu được.

Nhưng ta vẫn phải thừa nhận, vào thời điểm ta viết những chương cuối, ta có đọc một bộ đam mĩ tên là Thiên Quan Tứ Phúc. Phải nói là ta rất ngạc nhiên, vì không ngờ tình yêu giữa nam nữ chủ mà ta khắc hoạ lại có đôi nét giống với tình yêu giữa Hoa Thành và Tạ Liên, chính là từ sùng bái, tôn thờ, rồi mới thành yêu. Yêu đến chết. Chết rồi vẫn sống lại để mà yêu.

Ta có hơi hão huyền vì dám mộng tưởng đến một tình yêu vô thực như thế này.

Nhưng ta không hối hận. Cũng sẽ không vì nội tâm dần trở nên thực tế mà thay đổi. Cứ mỗi nhân vật ta thiết lập sẽ có loại tình yêu phù hợp với nhân vật đó. Thể như Lưu Mịch và Trịnh Vỹ Lan là loại tình yêu của những người trưởng thành. Như Mia và dàn nam sủng của cô là loại tình yêu hoàn toàn dâng hiến và có chút méo mó, điên cuồng. Như Mio và Sakurai với tình yêu nhẹ nhàng thuần khiết gắn với niềm đam mê violin.

Quên bổ sung. Nam nữ chủ chính là xuyên vào thế giới của Lưu Mịch và Trịnh Vỹ Lan. Tập đoàn của Lưu Mịch có giao hảo khá thân thiết với tập đoàn của Lâm Minh Dạ.

Xuyên suốt Tình mệnh là một tầng không khí ưu thương, vì những nhân vật trong này đều bị những kí ức buồn khổ dày vò. Có nhiều phản diện pháo hôi làm chất xúc tác thì ta không nói, nhưng phàm đã xuất hiện trong đây, ít nhiều gì cũng đã phải nghiệm qua một quãng đời cay đắng đầy chông vênh và nuối tiếc.

Bản thân nam nữ chủ của câu chuyện này cũng đã sở hữu cho mình một lượng kí ức đồ sộ mà tác giả đây quá lười để phát triển truyện theo hướng mau xuyên. Nhưng đại loại là suốt 49 kiếp chịu ràng buộc của Bỉ Ngạn cấm chú, cả hai đều lịch kiếp vào 49 thế giới khác nhau, cổ đại có, hiện đại có, viễn tưởng có, tinh tế có, ABO cũng có. Ngoại hình tuỳ bối cảnh mà có hơi thay đổi, nhưng những đặc điểm mấu chốt được nhấn mạnh thường xuyên thì dù là ở kiếp nào vẫn sẽ được bảo toàn.

Khởi đầu, cả hai đều là những số phận bị xã hội này chà đạp, phỉ nhổ. Tên ăn mày đem ân nhân cứu mạng mình năm đó trở thành tín ngưỡng tối cao trong lòng, đến một ngày tìm lại ân nhân, lấy mạng báo ân. Thời gian dài hầu hạ ân nhân biến cảm kích, tôn sùng thành tình yêu, một mối tình đơn phương mà vào thời điểm đó, hay thậm chí là mãi rất lâu sau này, hắn vẫn tin rằng sẽ không đời nào một người cao quý như nàng sẽ hồi đáp lại hắn. Dù là Quỷ vương của Quỷ vực, cả thần cả ma đều phải nhường 3 phần, khi gặp lại nàng với thân phận chủ tử – tôi tớ đảo ngược, hắn lúc nào cũng tư ti về chính mình. Hắn không xứng ở bên nàng. Vĩnh viễn vẫn là hắn ở dưới nàng một bậc, tôn thờ nàng, yêu nàng, chết vì nàng, tái sinh cũng vì nàng.

Hắn biết được thân phận thật của nàng kể từ trước khi hắn nhớ lại được lí do mình đoạ quỷ. Dẫu nàng đến với ý định giết chết hắn, hắn vẫn không trừ khử nàng. Và hắn biết mình đã quyết đinh đúng khi sau này nhớ ra nàng. Hắn chết vì nàng một lần. Vậy chết thêm hai lần hay ba lần nữa vì nàng, cũng chẳng là chuyện gì to tát. Mạng của hắn, ngay từ xuất phát điểm, đã là của nàng rồi.

Nam chủ si tình, còn nữ chủ thì ngược lại. Nàng không hiểu thất tình lục dục. Nàng chỉ có lòng thương hại. Cứu vớt tên ăn mày năm đó là vì thương hại. Thu nhận hắn trở thành cận vệ giấu mặt của mình cũng là vì thương hại. Lúc hắn vì hộ thể cho mình độ kiếp mà bị thiên đôi đánh xuống, thiêu rụi không còn một miếng xương nào, nàng cũng không hề rơi một giọt nước mắt. Một nữ tử lãnh như vậy, nếu như không muốn nói là có chút tra, đối diện với sự ghét bỏ của cả thiên đình cũng không hề mảy may lo lắng.

Vậy mà cuối cùng, trong quá trình làm gián điệp tiếp cận Quỷ vương, lần đầu tiên, nàng biết sợ. Sợ hắn sau khi phát hiện ra chân tướng sẽ ghét bỏ nàng, hận thù nàng. Nhưng có hận thì sao chứ, chuyện tốt nàng đã làm rồi, như vậy cũng chỉ có thể ngồi chờ bản án dành cho mình mà thôi. Nhưng hoá ra, hắn biết. Hắn biết tất cả về nàng. Nàng cũng không biết hắn chính là tên khất cái, tên cận vệ trước kia của mình. Hắn biết nhiều hơn cả nàng biết. Nhưng hắn lại lựa chọn bảo hộ nàng vào thời khắc nàng quyết định quay lưng phản bội thiên ý, vì hắn.

Nàng lúc ấy mới muộn màng nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn đã âm thầm nở rộ từ lúc nào.

Không phải do hắn từng vì nàng mà làm biết bao nhiêu chuyện đau lòng mà nàng cảm động. Nàng không biết, cũng không cần biết. Chỉ là, nàng yêu hắn, đơn thuần là thế. Nhưng tình yêu này của nàng lại đi cùng với hối hận khôn nguôi. Chính nàng đã giết chết hắn.

Nàng dùng hết pháp lực của mình, đem từng mảnh hồn rời rạc, như đom đóm bay trong không trung gom vào trong tay, rồi ôm thân quỷ nguội lạnh đã không còn chứa hồn phách của hắn xuống điện Diêm vương. Lần đầu tiên, nàng hạ mình trước bất cứ ai mà mở miệng cầu xin. Ngay cả thời vẫn là một phế vật, nàng cũng tuyệt đối không buông xuống tôn nghiêm của mình.

Những cái đầu tiên của nàng, đều là vì hắn mà xảy ra.

Mọi chuyện sau đó, mọi người theo dõi truyện thì cũng đã đại khái biết rồi. Ta cũng không nhắc lại nữa.

Nói một chút về Diêm vương. Y là một trong hai nam phụ của bộ truyện. Lại nói thêm, ngoại trừ nam chủ nữ chủ đã thiết lập ngay từ ban đầu ra, mọi nhân vật khác đều là trong quá trình viết mà phát sinh không hề có kế hoạch. Dấu vết của Diêm vương không nhiều, nhưng ta tin tưởng rằng mình đã phác hoạ ra được y thành công, ít nhất là, tâm tình của y. Ngoại hình ta không miêu tả chi tiết lắm, nên cái này giao cho các độc giả tự tưởng tượng. Ta lười.

Diêm vương cai quản Địa ngục, có liên kết với Thiên đình là điều tất nhiên. Hai giới nhiều lần tổ chức tiệc rượu ngắm trăng thưởng hoa gì đó, và đây cũng chính là xúc tác dẫn đến mối quan hệ đồng nghiệp của Tử Ly và Diêm vương. Diêm vương cũng là một nam tử si tình chẳng thua kém ai, nhưng y từ lúc vũ trụ này tồn tại đã bị trói buộc bởi quy tắc sinh tử luân hồi, ở trong Địa ngục làm Diêm vương vĩnh viễn. Mà Tử Ly, nàng ấy lại tự do tự tại, trong tim không chút vướng bận, không chút tình yêu, y không cách nào có thể ở bên nàng. Việc duy nhất y có thể làm chính là ở đằng sau lưng làm hậu thuẫn vững chắc cho nàng. Y cũng mong nàng hiểu được hạnh phúc là như thế nào. Nên khi nàng vì một nam tử khác mà rơi lệ, mà bán mạng đặt cược với sinh tử chỉ để hồi sinh hắn, y dù ghen tị dữ dội, nhưng vẫn là thành tâm chúc phúc cho nàng. Ta biết đọc đến đây sẽ có rất nhiều nàng muốn nhận y làm phu. Nhưng mà, thực xin lỗi, y là của ta.

Hách Liên Mặc là nam phụ thứ hai. Y đơn thuần. Vô cùng đơn thuần. Đơn thuần đến nỗi, cách y ghen tuông cũng như rất nhiều nam nhân bình thường khác, hay là cách y nảy sinh tâm tư muốn chia cắt Tử Ly và Minh Dạ cũng rất là bình thường. Tình cảm của y đối với nàng đi từ tò mò, đến kinh hỉ, đến ngưỡng mộ, đến thân thiết, rồi đến yêu. Vì đơn thuần như thế, y chấp nhận thua cuộc và buông bỏ hi vọng với nàng cũng rất nhanh. Nhanh, nhưng không có nghĩa là không mượn rượu giải sầu suốt 3 ngày 3 đêm đâu nhé. Đối với tình yêu sâu đậm phá vỡ mọi ràng buộc của hai người kia, y cũng như là Diêm vương đều vô cùng bái phục. Và điều y nghĩ là hạnh phúc nhất trong đời mình, chính là cùng với Tử Ly (và Minh Dạ) chết ở cùng một nơi. Y chính là kiểu nhân vật ngoài lạnh trong nóng, không điển hình, nhưng dù sao cũng rất đáng yêu.

Đối với các tình tiết như giải quyết phản diện ta lại viết rất qua loa. Căn bản là ta không có tài cán gì trong việc này, có ráng viết nhiều hơn cũng không thể thành một thứ gì đó hay hơn. Vậy nên sớm kết thúc, bớt đau thương.

Đề cập sơ qua những cặp phụ rất-mờ-nhạt đã xuất hiện.

Lâm Vân Nam là một đệ đệ rất ngoan ngoãn, trừ bỏ tuổi thơ siêu đạo chích tự phong ra, y là một người chính trực. Sau khi thành niên, y liền nhập ngũ, rồi trở thành Chiến Vương hiển hách. Y không có kinh nghiệm yêu đương, nên nhìn thấy hoàng huynh ôm sầu thượng triều mỗi ngày như vậy liền có ấn tượng ái tình là một thứ không hay ho gì. Đến cùng lại bị một vị tiểu thư vốn là xuyên không từ thế giới hiện đại cảm hoá, biến trở thành vị hoàng đế sở hữu hậu cung một giai nhân, bỏ ngoài tai tất cả những tiếng càm ràm của mấy viên quan lại phía dưới.

Tỷ tỷ của Lâm Vân Nam – Lâm Hạ Mỹ, sau khi theo sư tôn đi tu luyện thì gặp được nhân duyên của mình, chính là hoàng tử của Phượng Linh quốc. Hắn là do nàng cứu ra khỏi cảnh bị huynh đệ tính kế đem bán vào thanh lâu. Vị hoàng tử sau đó nảy sinh tình cảm với Hạ Mỹ, tìm trăm phương ngàn kế quyến rũ, cuối cùng thành công gả cho nàng ta.

An Nhiên và Mạc Thù là hai đồ nhi duy nhất mà Minh Dạ thu nhận sau khi kí ức về Tử Ly bị xoá đi. Hai đứa trẻ biểu hiện bên ngoài như rất ghét nhau, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ cho an nguy của nhau. Thanh mai trúc mã, trải qua bao nhiêu khoảnh khắc có bóng dáng của nhau trong đời, cuối cùng kết thành phu thê, có con có cháu có chắt. Nuôi con đủ lớn liền phủi đít dẫn nhau đi ngao du thiên hạ. Cả hai xem Minh Dạ như phụ thân ruột thịt, lúc nào cũng nghe lời, dù sư phụ rất nhiều lúc tỏ ra kì quái cũng không mở miệng hỏi gì. Mạc Thù vận động bằng trí óc, còn An Nhiên vận động bằng tay chân. Chuyện sư phụ không nói, Mạc Thù cũng dựa vào chút manh mối mà suy luận đúng được đến 7 8 phần. Khi chấp nhận rằng sư phụ đã chết, cả hai cũng nghe theo lời dặn dò của sư phụ, nên đã không khóc. Cây ngọc tiêu tuỳ thân của sư phụ được để trên bàn thờ trong nhà, thi thoảng đôi phu thê sẽ quay trở về thắp hương tưởng niệm hắn.

Những nhân vật không có tu vi cao như hoàng tỷ của Tử Ly, hay là Lâm Vân Nam cùng hoàng hậu của hắn, vào thời điểm An Nhiên và Mạc Thù có cháu bồng thì đều đã qua đời.

Mạnh Bà có dáng vẻ của một tiểu loli, tính cách cũng rất là vi diệu, ấu trĩ nhưng không khiến cho người ta cảm thấy ghét bỏ. Nếu như sức lực của nàng còn tốt, nàng sẽ lại trở về với tác phong chăm chỉ làm việc như trước kia. Nhưng bây giờ? Không.

Giao dịch giữa Minh Dạ và Diêm vương là điều gì, ta vốn là tính viết ra rõ ràng, nhưng rồi lại nghĩ thôi bỏ đi. Nội dung của giao dịch cảm phiền các độc giả tự suy đoán, ta chỉ ngồi đây cắn hạt dưa xem xem ai có giả thiết thú vị nhất. Đương nhiên là ta cũng có giả thiết của chính ta, cũng là thứ ta tính đem ghi vào kết cục nhưng lại bỏ đó. Nhưng ta tin rằng các vị độc giả ở đây có trí tưởng tượng phong phú hơn ta nhiều.

Cái kết này, đối với nhiều người thì dường như có chút không trọn vẹn, dù sao cũng là OE mà không phải là HE như nhiều người đã kì vọng. Nhưng đối với ta, thế này đã là một cái kết phù hợp nhất với không khí mà Tình mệnh mang lại. Mọi thứ vẫn luôn mơ hồ và thần bí, chỉ đợi một ai đó viết lên một cái kết ngẫu nhiên theo ý thích là được.

Theo đúng với điều khoản của Bỉ Ngạn cấm chú, sau khi phục hồi hồn phách, Minh Dạ sẽ quay trở về thân phận Quỷ vương ở thế giới khởi điểm. Còn Tử Ly thì tuỳ quyết định của nàng mà tiếp tục làm tinh linh, hay là đầu thai vào thế giới khác. Nhưng kí ức của cả hai đều sẽ bị xoá sạch một khi lời nguyền Bỉ Ngạn chấm dứt.

Như vậy, vì sao cuối cùng Minh Dạ và Tử Ly lại đầu thai tới thế giới hiện đại, và Minh Dạ vẫn nhớ được mọi thứ, trong khi kí ức của Tử Ly thì cần phải qua một thời gian mới bằng một cách nào đó mà được đánh thức quay trở về, chính là có liên quan đến giao dịch của Minh Dạ với Diêm Vương.

Còn gì nữa không nhỉ.

Thôi thì kết tại đây vậy.

Đa tạ tất cả những ai đã theo dõi Tình Mệnh đến giây phút cuối cùng. Ta sẽ rất rất rất cảm kích nếu như mọi người đều lưu lại cảm nghĩ cho ta biết a.

___________

2:00 AM (và ta phải dậy lúc 7:00 để học online đó thưa quý vị)

23/2/2021

Yami_Lily


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.