Trác Phùng thay mặt Lục Kiên đến LynCa để giải quyết một số công việc, vừa hay khi kết thúc công việc, đang sải những bước đi không nhanh không chậm trên tầng một thì nhìn thấy đám nhân viên đang có vẻ hoảng hốt nhìn ở trung tâm đại sảnh dưới tầng trệt.
Hắn dừng bước, một tay đút trong túi quần, một tay tựa vào thành lan can, lưng khom xuống xem kịch hay đang diễn ra bên dưới.
Doãn Thụy tát Lâm Bối Na một cái vang chói tai trước bao nhiêu nhân viên.
Lâm Bối Na nét mặt tức giận, tia máu hằn lên trong đáy mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đàn bà trước mắt nhưng cô không có ý định lên tiếng.
Doãn Thụy nhìn thấy thái độ dửng dưng mà lạnh đến rợn người đó cũng đôi phần rụt người lại.
Sự im lặng giữa hai người khiến các nhân viên đứng xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, không ai biết đã xảy ra chuyện gì giữa hai người bọn họ.
“Bà ta là ai? Tại sao lại dám ra tay với Tổng giám đốc của chúng ta?”
“Đại chiến hậu cung ư? Vợ lớn vợ bé? Hả, có khi nào…?”
“Tại sao Lâm tổng không đánh trả lại bà ta đi?”
Trác Phùng ngoắc ngón tay trỏ, bắt một nhân viên nam đi ngang qua, chỉ xuống chỗ của Lâm Bối Na, lên tiếng.
“Cậu thấy gì không, tổng giám đốc của các cậu đang có việc riêng, xuống bảo nhân viên giải tán đi, cô ấy trả lương cho các người chỉ để ăn hại thôi sao?”
Chàng nhân viên này nhìn Trác Phùng với ánh mắt nghi ngại nhưng cũng nghe theo lời mà xuống giải tán hết nhân viên.
Nói người ta giải tán nhưng riêng mình thì vẫn mặt dày mà đứng xem kịch, vẫn không rời ánh mắt khỏi người Lâm Bối Na, tia sáng phức tạp hiện lên.
Lâm Bối Na đợi mãi vẫn không thấy Doãn Thụy lên tiếng, cô bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn bà ta, dùng thanh âm thật tự nhiên cất lên.
“Vị phu nhân đây có phải là đã hiểu lầm gì rồi hay không?”
Doãn Thụy cười nửa miệng.
“Cô cũng giỏi diễn kịch lắm đấy.”
Lâm Bối Na cười như có như không, hai tay chắp ra sau, hơi nghiêng người về phía bà ta, nheo mắt suy nghĩ.
“Ý của phu nhân, thật tình tôi không rõ.”
Doãn Thụy ngước nhìn Lâm Bối Na bằng ánh mắt hờ hững không chút tình cảm.
“Chính cô là kẻ giấu mặt sau lưng hãm hại Đoàn Cát, không phải sao còn ở đây diễn kịch cho tôi xem?”
Lâm Bối Na suýt xoa ra vẻ như cố nhớ một chuyện gì đó, một lúc sau thì lên tiếng.
“Vậy à?… Mà… Xin lỗi, cho tôi hỏi, bà là ai? Chúng ta có quen nhau không?”
“Cô đừng tưởng nói như vậy là sẽ qua được chuyện.”
Lâm Bối Na lắc đầu cười, thật khôi hài, chuyện gì khiến bà ta thất bại đến mức chạy tới đây hỏi chuyện như vậy?
Cô gật đầu, nói: “À… Là chuyện đó sao? Tại sao tôi phải sợ không qua được chuyện? Bà tính làm gì tôi à?”
“…”