Ngày hôm sau, bất chấp trời đổ mưa to, Phó Sơn Hách vẫn kiên trì lái xe đưa anh tới đoàn phim.
Chung Thanh không muốn hắn phải vất vả chạy qua chạy lại, trực tiếp đưa người tới khách sạn mà mình ở lúc trước, kế hoạch sẽ là buổi sáng anh quay xong rồi hai người tới Cục Dân chính.
Buổi sáng hôm nay chủ yếu là cảnh của anh diễn cùng nữ chính Trương Tuyết và nam chính Kha Viễn.
Từ khi khai máy tới nay, đây là lần đầu tiên Chung Thanh đối diễn với Kha Viễn, trước đó chỉ mới gặp mặt vài lần trong đoàn phim, chưa nói chuyện được nhiều.
Chung Thanh phát hiện ra, khi mấy người bọn họ đối diễn với nhau, Kha Viễn rất nghiêm túc, đối với mấy ý tưởng nhỏ mà người khác ngẫu nhiên đề xuất hắn cũng suy xét một cách rất nghiêm túc, đây là bộ phim đầu tiên kể từ khi hắn quay về cương vị, nói như vậy đã đủ hiểu hắn rất coi trọng nó, đôi khi dù đạo diễn đã hô qua, nhưng bản thân hắn cảm thấy cảnh này còn có thể phát huy tốt hơn nữa thì nhất định phải quay lại.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là thành quả tốt nhất.
Nhưng trong thời gian chỉnh sửa thêm lớp trang điểm, ngoài việc nghiên cứu kịch bản ra thì Kha Viễn hầu như đều gọi video với vợ…… nếu chỉ là gọi video thôi thì không nói…… Chung Thanh cũng chỉ tình cờ liếc qua vài cái mà thôi.
Kha Viên sụt sùi nước mắt: “Vợ ơi, hôm nay vất vả lắm, nhớ em quá đi!”
“Chồng em vất vả rồi, em cũng nhớ anh, anh phải cố lên nha! Em và cục cưng luôn luôn cổ vũ anh! Cố lên cố lên cố lên!”
Kha Viễn: “Vợ anh tốt nhất! Nhìn thấy em anh cảm thấy khá hơn nhiều rồi, vợ chờ anh về nhé! Em không biết đâu, bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là em thôi, nơi này trời xa đất lạ, mỗi tối nhớ em với cục cưng là anh lại muốn khóc!”
“Chồng em đừng khóc nhé! Mấy ngày nữa em tới thăm ban! Anh cứ cố gắng quay phim đi nha……”
Kha Viễn: “Vợ ơiiiii hu hu hu hu hu hu……”
Chung Thanh: “……”
Nhìn hình ảnh người đàn ông cao lớn uy mãnh cầm điện thoại dẩu mỏ làm nũng, các nhân viên công tác khác đã sớm tập thành thói quen, đồng loạt yên lặng quay đầu đi.
Các cảnh diễn sáng nay đã hoàn thành, Kha Viễn kết thúc cuộc gọi video với vợ yêu sau đó gọi Chung Thanh: “Hôm nay quay rất trơn tru, Tiểu Chung đẹp trai, lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ!”
Chung Thanh cũng không quá ngạc nhiên, con người Kha Viễn khiêm tốn dễ gần, cho dù là minh tinh đang nổi hay diễn viên nhỏ chưa từng quen biết, chỉ cần hắn cảm thấy người này không tồi thì khi trong đoàn phim đều sẽ nhiều lần rủ ăn cơm chung hay thậm chí là rủ chơi game cùng.
“Em xin lỗi nhé anh Viễn, bây giờ em đang có việc đột xuất, lần sau nhé.”
“Không sao không sao!” Ngoài những lúc đối diễn thì đây cũng là lần đầu tiên Kha Viễn chủ động nói chuyện với anh, vỗ vai anh, “Nói thật nhé, cậu còn trẻ vậy mà khả năng diễn xuất khá hơn rất nhiều so với anh hồn trước, tốt nghiệp từ trường nào thế?”
Chung Thanh biết hắn đang thực sự khích lệ mình, cũng thản nhiên cười nói: “Gia cảnh em không tốt, em bỏ học giữa chừng rồi đi đóng phim kiếm cơm thôi.”
Kha Viễn hơi ngạc nhiên: “Vậy cậu xuất sắc thật đấy! Ha ha ha, không làm phiền cậu nữa, đang vội thì đi đi, mấy nữa chúng ta hẹn cơm sau vậy!”
Tạm biệt Kha Viễn, sau đó Chung Thanh đi tìm xe của Triệu Tiểu Tây.
Lúc đi tới, anh phát hiện ra Triệu Tiểu Tây có gì đó không đúng lắm, cả người thẳng tắp, tay cầm vô lăng, hai mắt mở lớn tròn xoe nhìn thẳng về phía trước.
Chung Thanh nhìn theo tầm mắt cậu ta, thấy phía trước cũng không có thứ gì đáng sợ, sau đó nhìn thoáng ra phía sau, lúc này mới phát hiện ra trong xe có người.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, người đàn ông ngồi bên trong nhìn anh: “Người ban nãy là ai?”
Chung Thanh: “……”
Chung Thanh kinh ngạc: “Anh anh…… Sao anh lại tới đây?! Chẳng phải em bảo anh……” Nói được một nửa mới ý thức được Triệu Tiểu Tây vẫn đang ở đây, đành phải im lặng.
Anh nhanh chóng chui vào xe, chưa kịp ngồi vững thì tay đã bị người bên cạnh túm lấy, nắm thật chặt.
Cảm xúc căng thẳng của Chung Thanh dần dịu đi, anh không nhịn được nở nụ cười, tiến tới gần hắn nhỏ giọng nói: “Ban nãy là Kha Viễn, người ta có vợ rồi.”
Triệu Tiểu Tây ngồi ở ghế trước lái xe về hướng khách sạn, loáng thoáng nghe thấy cái tên Kha Viễn, để giảm bớt không khí xấu hổ liền nhiệt tình hùa theo: “Kha Viễn! Con người Kha Viễn tốt lắm, không làm giá, hôm nọ lúc đi ngang qua còn giúp em xách đồ, nghe nói anh ấy cũng rất thích dìu dắt hậu bối, có lẽ thấy anh có tiềm năng, cho nên muốn làm quen đó!”
Chung Thanh cười cười gật đầu: “Không chỉ có đóng phim, người ta đối xử với vợ cũng tốt lắm, mỗi ngày phải gọi video ít nhất hai lần, nhớ nhà quá mà!”
Triệu Tiểu Tây lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, trong giới giải trí anh ấy nổi tiếng là yêu vợ, sau khi kết hôn trợ lý nữ cũng đổi hết thành nam……”
Chung Thanh liếc mắt nhìn Phó Sơn Hách, thấy mặt đối phương vẫn lạnh như cũ, không thèm nói một tiếng nào.
Xe về tới khách sạn, sau khi Phó Sơn Hách xuống xe, Triệu Tiểu Tây ở đằng sau lập tức kéo Chung Thanh lại nhỏ giọng hỏi: “Anh Thanh! Sao ông chủ lại tới đây! Còn ở trong phòng của anh nữa chứ?! Anh không biết đâu, lúc ngài ấy bảo em tới khách sạn đón ngài ấy tới đoàn phim, em sợ mất hồn mất vía luôn rồi!”
Chuyện này không thể giải thích trong chốc lát được, Chung Thanh tuỳ tiện doạ cậu ta vài câu: “Có một số việc cần nói, yên tâm đi.”
Hai người một trước một sau bước vào phòng, Chung Thanh vừa mới khoá trái cửa xong đã bị người nọ bất ngờ nhào tới đè anh lên tường ra sức hôn, khàn giọng nói với anh: “Mỗi ngày anh gọi video cho em mười lần……”
Chung Thanh vốn còn tưởng rằng hắn sẽ hờn dỗi một hồi, cuối cùng lại nghe được lời này, không nhịn được hơi mỉm cười, càng nghĩ lại càng buồn cười, cười tới nỗi cả người run run.
Phó Sơn Hách nhíu mày, cúi đầu muốn gặm miệng anh tiếp, Chung Thanh tránh đi: “Một ngày gọi video mười lần? Vậy thì thà em ở cạnh anh luôn cho rồi!”
“Em tình nguyện?”
“Đương nhiên là em tình nguyện.” Chung Thanh thở dài, giơ tay lên xoa rối tóc hắn, càng xoa càng thấy thích, sau đó chợt đưa tay nhẹ nhàng mò xuống vùng bụng dưới của đối phương, nơi đó vẫn chưa phồng lên như người mang thai hai ba tháng thường thấy, trước đó anh đã đọc qua vấn đề về các phương diện liên quan tới khả năng sinh sản của nam giới được sinh ra thông qua giải phẫu sinh sản đồng tính, thông thường bọn họ mang thai tới tháng thứ năm thứ sáu mới có được dáng vẻ như phụ nữ mang thai hai ba tháng, em bé được sinh ra sẽ nhỏ hơn một chút so với những đứa nhỏ khác, cũng rất yếu ớt, cần phải chăm sóc thật cẩn thận. Anh rũ mắt, “Đợi em quay xong bộ phim này sẽ dành tất cả thời gian để chăm sóc anh.”
Đây không phải lời mật tiếng ngọt, mà kế hoạch của anh thực sự là như vậy.
Phó Sơn Hách nhìn anh, lại không nhìn được bắt đầu hôn anh.
Sở dĩ hai người bọn họ không ra ngoài ăn cơm là bởi vì Phó Sơn Hách đã đặt cơm, hầu như đều là những món Chung Thanh thích.
Thực ra hắn cũng muốn có không gian riêng tư ở bên cạnh Chung Thanh nhiều hơn.
Ăn cơm xong rồi phải đi giải quyết việc quan trọng, Phó Sơn Hách không doạ Triệu Tiểu Tây nữa, gọi tài xế lúc trước lái xe qua đây.
Các loại giấy chứng nhận đã được chuẩn bị xong xuôi, trước khi đi vào, Phó Sơn Hách không kiềm chế được một hai phải dắt tay Chung Thanh.
Chợt, hắn cảm nhận được sau lưng có tầm mắt của ai đó, lập tức quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một bóng đen đang xoay người chạy đi.
Nếu không nhìn lầm thì tay người kia vừa mới giơ điện thoại lên, có vẻ là đang chụp ảnh.
Phó Sơn Hách theo bản năng muốn đuổi theo người kia, Chung Thanh cũng nhìn thấy bóng của tên ban nãy kịp thời ngăn hắn lại: “Không đuổi kịp đâu, không sao mà, thích chụp thì cứ chụp, chỉ cần anh không để bụng là được rồi.”
Lúc này hai đầu lông mày của Phó Sơn Hách mới dãn ra, nhìn Chung Thanh băng ánh mắt sâu thẳm, tay nắm thật chặt.
Cho tới khi cầm được quyển sổ màu đỏ đi ra, Chung Thanh còn cố ý kéo Phó Sơn Hách lại chụp một tấm ảnh lưu niệm.
Sau giây phút ấy, cảm tưởng đầu tiên của anh chính là tương lai sau này sẽ sáng rạng vô cùng.
Từ ngày hôm qua sau khi tạm biệt nhau, anh càng cảm thấy Phó Sơn Hách thật tốt biết bao.
Buổi chiều không có suất diễn, Chung Thanh cũng không vội về đó, ngày hôm qua mới bắt đầu ngọt ngào, hai người như mới nhấm nháp được niềm vui, ngồi trong xe lại không kìm được ôm hôn tới lui.
Đặc biệt là Phó Sơn Hách, trông bên ngoài có vẻ nghiêm túc, nhưng khi hôn thì cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Tài xế rất thức thời, toàn bộ quá trình đều cố gắng biến mình thành một công cụ lái xe đủ tư cách, theo phân phó của Phó Sơn Hách, đưa hai người tới rạp chiếu phim gần đó.
Bởi Chung Thanh muốn ở cạnh Phó Sơn Hách nhiều hơn, nhưng lại sợ vài khu vui chơi giải trí kia không an toàn với thân thể Phó Sơn Hách, cho nên mua hai vé xem phim.
Gần đây không có bộ điện ảnh nào đẹp, cuối cùng đành tuỳ tiện chọn một bộ anime có cốt truyện khá đáng yêu.
Hai người bước vào rạp chiếu phim như một đôi tình nhân, tuy trên mặt Phó Sơn Hách vẫn không có biểu cảm gì nhiều, nhưng Chung Thanh vẫn nhìn ra từ một vài động tác nhỏ của hắn, hắn đang rất vui.
Chung Thanh càng vui hơn, anh đi lấy vé và bắp rang rồi nắm tay người đi vào.
Bởi hôm nay vẫn trong thời gian làm việc buổi chiều, cho nên bộ anime này cũng không hot lắm, cả phòng chiếu phim chỉ có chưa tới mười người.
Có lẽ bởi không gian quá yên tĩnh, cũng có lẽ bởi vừa mới lãnh chứng nên trong lòng vẫn thấy bồi hồi, hai người ngồi im không nói năng gì.
Nhìn bộ phim vừa mới chính thức bắt đầu, nhân vật chính đáng yêu ca hát bằng giọng sữa non nớt……
Chung Thanh nhìn sang hướng Phó Sơn Hách theo bản năng, phát hiện ra tầm mắt của đối phương vậy mà vẫn luôn dính chặt trên người mình, sau khi bị phát hiện mởi giả bộ bình tĩnh nhìn về phía màn ảnh.
Chung Thanh cười cười, lấy bắp rang ra ăn, thò người lại gần câu được câu không: “Phó Sơn Hách, anh nói xem sau này con giống anh hay là giống em? Nếu sau này con lên tiểu học rồi, đưa nó đi xem mấy bộ phim thể loại này chắc cũng khá hay nhỉ!”
Người nọ ngẩn ra, vẻ mặt lại không vui cho lắm: “….. Anh đâu?”
“Chúng ta đi cùng nhau mà!” Chung Thanh đang nói được nửa chừng, bỗng nhớ tới người này vô cùng mẫn cảm, đặc biệt là hiện tại hắn đang có bầu, rất dễ suy nghĩ lung tung, anh đã được chiêm nghiệm qua tính chiếm hữu của người đàn ông này, e là hắn nghe thấy câu nói kia sẽ đi vào bế tắc, cho nên anh lập tức ghé sát vào tai hắn nói, “Anh sẽ luôn ở vị trí thứ nhất.”
Cơ thể Phó Sơn Hách dường như hơi khựng lại, vành tai hơi hồng hồng, hắn quay đầu sang nhìn Chung Thanh, đôi mắt đen nhánh như thể muốn hút người vào trong đó, cúi đầu xuống hôn anh……
Thành ra không thể ngồi yên xem phim một cách tử tế, chỉ hôn tới hôn lui với người bên cạnh, Chung Thanh bị hắn trêu chọc cả người khó chịu, bản thân hắn cũng đã dậy lửa, ôm lấy anh ấn sâu vào trong ngực……
Chỗ ngồi của hai người, trong đó có một bên ghế không ai ngồi.
Chung Thanh sợ lại đè nặng lên bụng hắn, vô cùng cẩn thận, nhưng đối phương hoàn toàn không thèm để ý, chỉ ôm chặt lấy anh, hai mắt nhìn thẳng vào anh, vừa hôn vừa không kìm được xoa xoa sờ sờ một lượt.
Rõ ràng chính hắn là người nhóm lửa, nhưng cuối cùng lại không nhịn xuống được, thậm chí còn hơi uất ức cắn lấy đôi môi đang khẽ nhếch lên của Chung Thanh, cảm thấy cắn thôi vẫn chưa đủ, hai mắt đỏ hoe.
Vừa thoả mãn vừa chật vật, lúc bộ phim kết thúc, Phó Sơn Hách vẫn ôm Chung Thanh luyến tiếc không muốn buông tay.
Lần đầu tiên Chung Thanh có cảm giác như thể mình là một ông bố đưa con đi chơi, xoa đầu Phó Sơn Hách hôn hôn, dở khóc dở cười: “Đúng là không nhìn ra Phó tổng dính người thế này đấy! Ôi đừng cắn mà…… Chờ khi nào đóng máy xong xuôi, ngày nào em cũng sẽ ở cạnh anh được chưa?”
Lúc này đối phương mới thả anh ra, hai mắt vẫn hồng hồng.
Khi bước ra ngoài, Phó Sơn Hách cũng không quan tâm tới ánh mắt của người khác, trực tiếp vòng tay qua eo anh, mới đầu Chung Thanh bị doạ giật nảy mình, sau đó nhận thấy hắn vô cùng kiên quyết không chịu bỏ tay ra, ôm chặt kinh khủng, anh bỗng thấy hành động nhỏ này của đối phương rất đáng yêu, cho nên cũng chỉ có thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Không ngờ tới, vừa mới bước ra khỏi phòng chiếu phim, lại chạm mặt phải một người vô cùng quen.
Chung Thanh dừng lại theo bản năng, trong lồng ngực như thể có một bàn tay đang siết chặt.
“A Hách! Chung…… Anh, hai người sao lại ở đây……” Liên Phi nhìn chằm chằm bàn tay của Phó Sơn Hách đang đặt trên eo Chung Thanh, sắc mặt trắng bệch, một xấp vé xem phim đang cầm trên tay cũng phối hợp với hoàn cảnh lúc này rơi bịch xuống đất.
Chung Thanh không nhịn xuống được, hai mắt suýt thì trợn ngược, đang định phản lại vài câu “Sao chúng tôi lại không thể ở chỗ này? Vẻ mặt của cậu là sao đấy, đang diễn ‘Một nhành mai’ à?”, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Phó Sơn Hách mặt mày u ám kéo đi thẳng về phía trước.
(*) Một nhành mai (一剪梅): đây là một bản tình ca u sầu, sử dụng hoa mai như một sự tương tự cho tình yêu bền bỉ trải qua gian khổ; bài hát này được nhiều người coi là ca khúc tiểu biểu trong sự nghiệp âm nhạc của Phí Ngọc Thanh – một ca sĩ Đài Loan. (cre: Wikipedia)