Nói xa nhau liền xa nhau, ai có thể tiêu sái như vậy chứ? Thật vất vả mới đến được đoạn tình cảm này, nói buông tay nào có dễ dàng như vậy. Chu Dịch Phàm vốn tính toán có thể chậm ngày nào hay ngày đó, đến cuối cùng mới nói. Thật ra đi ra nước ngoài cũng sẽ không lâu lắm, chỉ một năm mà thôi. Một năm sau cậu đã trở lại, chỉ cần Lý Tiêu nguyện ý chờ cậu. Cậu nói xa nhau trước, không phải chia tay.
Có lẽ chia tay lại càng tốt hơn, dù sao Lý Tiêu cũng không để ý không phải sao?
Đau lòng qua đi, tâm lặng như nước, giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì. Chu Dịch Phàm cúi đầu đi về phía trước, đi rất chậm. Cậu chưa nghĩ ra muốn đi đâu, nhưng đi dọc theo ven sông, cũng là một đoạn đường thật dài. Đủ để khiến cậu nghĩ rõ ràng.
Bất tri bất giác đi tới một giao lộ vắng vẻ, cậu không chú ý, bị người ngồi xổm đợi ở đó từ lâu ôm lấy.
“Chúng ta xa nhau mười ba phút hai mươi hai giây rồi. Bây giờ làm lành đi.”
Ôm cả người cậu, chui đầu vào bên tai cậu, buồn bực nói.
Trái tim đã lặng xuống, lại muốn bắt đầu kêu gào nhảy lên kịch liệt, lại bị chủ nhân mạnh mẽ trấn áp.
“Tháng sau tôi đi rồi. Cậu cảm thấy…… Chúng ta cần thiết tiếp tục nữa sao?”
Đây là từ chối, rõ ràng như thế.
Chu Dịch Phàm không cần Lý Tiêu trả lời, chỉ tạm dừng một giây, liền dùng lực đẩy Lý Tiêu ra. Một chút cũng không lưu luyến, ít nhất thoạt nhìn là như thế.
Lý Tiêu sững sờ ở tại chỗ, hai tay nắm chặt, tự nhẫn nại cảm xúc sắp bùng nổ.
Vẫn là không nhịn được, hắn nhìn Chu Dịch Phàm, vẻ bình tĩnh trước đó dần dần bị tức giận thay thế: “Vì sao lại không cần thiết? Cậu muốn rời khỏi tôi nhanh như vậy sao? Tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý!”
Nói xong lời cuối cùng, gần như là gào lên. Lý Tiêu coi như là lần đầu tiên bùng nổ tức giận trước mặt Chu Dịch Phàm. Bình thường là người hay cười, nóng giận thường thường sẽ tương đối khủng bố. Dù sao Chu Dịch Phàm thiếu chút nữa bị Lý Tiêu hù dọa, rất lo lắng Lý Tiêu xông lên cắn cậu một miếng.
Loại thời điểm này, không thể do dự. Chu Dịch Phàm ôm ngực, biểu tình lãnh đạm: “Không đồng ý thì sao?”
Lý Tiêu dùng hành động để trả lời vấn đề này của cậu. Lý Tiêu thật đúng là cắn cậu, cắn nát bờ môi của cậu. Chu Dịch Phàm không thể không lại đẩy hắn ra, lần này gần như là dùng hết toàn lực mới đẩy hắn ra được. Chu Dịch Phàm cảm thấy không thể lại dây dưa tiếp nữa.
“Đừng làm loạn.”
Chu Dịch Phàm bất đắc dĩ nói.
“Chúng ta đều rất trẻ, nhất thời xúc động làm ra quyết định sai lầm, là lúc nên uốn nắn. Cậu dám cam đoan, có năng lực chịu trách nhiệm cuộc sống của mình sao? Chúng ta cần…… xa nhau một đoạn thời gian, nghĩ cho thật rõ ràng. Tôi cần phải nghĩ rõ ràng, cậu cũng phải nghĩ rõ ràng. Tương lai của tôi, tương lai của cậu, suy nghĩ kỹ một chút.”
Chu Dịch Phàm có chút gian nan nói xong mấy lời này, thấy Lý Tiêu im lặng, cũng không nhiều lời hơn nữa, lặng yên đi mất.
Thật ra, rất nhiều chuyện, Lý Tiêu cũng đã từng nghĩ qua. Là vì thoạt nhìn tùy tiện hi hi ha ha, cho nên để cho người khác có cảm giác không tin tưởng sao? Nhưng một khi hắn đã chọn, cũng không phải là vì “Nhất thời xúc động”. Hắn đã xác định muốn cùng một chỗ với Chu Dịch Phàm rồi. Hắn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt với những trở ngại. Hắn rất chắc chắn Chu Dịch Phàm có tình cảm với hắn. Hắn đã thử nghiệm qua thật nhiều lần, như thế nào có thể không xác định được chứ? Cho nên hắn cho rằng Chu Dịch Phàm sẽ kiên trì với mình.
Hắn cho rằng, nếu thật sự có một ngày phải xa nhau, khẳng định là bản thân mình bị ép buộc với áp lực từ trong nhà. Không nghĩ tới, cùng một chỗ cùng lắm là hơn một tháng, Chu Dịch Phàm đã muốn đi. Tính toán sai lầm, tình cảm cần phải đánh giá lại lần nữa. Đáng tiếc nước đổ khó hốt, hắn quá mức tự tin, cho nên lớn gan trả giá bằng toàn bộ trái tim.
Hiện tại trái tim này bị hung hăng ném vỡ, nhặt cũng không thể như cũ nữa. Lý Tiêu cảm giác ngực mình trống trải, giống bị một con giun khoét ra một cái lỗ.
Xa nhau, cảm giác khác biệt ở trường vẫn không lớn. Vẫn là ở chung một phòng, vẫn là thường xuyên nhìn thấy. Chỉ là Chu Dịch Phàm vẫn là cố ý lảng tránh, lần lượt nhắc nhở Lý Tiêu, quan hệ giữa bọn họ, đã khác trước rồi.
Lý Tiêu cảm giác mình hoàn toàn không có cách nào cả, giống bị gông xiềng vô hình trói chặt, tiến thoái lưỡng nan (tiến lùi đều khó khăn). Dần dần trong lòng sinh ra bất mãn, sinh ra tức giận không đáng có. Càng tức giận, thì càng cười đến sáng lạn. Người bình thường nhìn không ra khác thường, nhưng người quen hắn lại có thể cảm giác được sự thay đổi sau nụ cười đó. Chỉ mơ hồ biết có chút thay đổi, lại không rõ ràng là có chỗ nào thay đổi.
Trước hết chịu không nổi là Triệu Địa, hỏi Lý Tiêu: “Mày gần đây luôn cuời nhiệt tình với tao như vậy, có phải là yêu tao rồi không?”
Lý Tiêu vỗ vỗ vai cậu ta: “Tôi có yêu cũng yêu Tiền Cung, không yêu cậu đâu, “Địa lôi” nhà cậu sẽ giết tôi mất.”
Hắn nói “Địa lôi” là nói Triệu Địa và Triệu Lôi, năm nhất thường xuyên quấn quýt lấy nhau, bây giờ lại ít lui tới hơn chút.
Triệu Địa mất tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, né tránh móng vuốt Lý Tiêu đặt ở trên vai mình: “Ha ha……liên quan gì đến cậu ta chứ……”
Lý Tiêu thấy Triệu Địa không muốn đề cập đến Triệu Lôi, liền cũng không lại tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa. Dùng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua vị trí Chu Dịch Phàm, sắc mặt trầm trầm. Vài giây tiếp theo, lại là một mảnh hào quang bắn ra bốn phía, cùng Triệu Địa kề vai sát cánh, vui cười: “Đi, tôi hẹn mỹ nữ trong phòng tự học, có thể thoát khỏi kiếp độc thân rồi.”
“Mày, không đơn giản nha. Trước đó không phải mới chia tay với tiểu mỹ nữ Manh Manh sao? Bây giờ lại muốn cấu kết với người khác?”
Triệu Địa bắt đầu hứng thú, vừa nói, vừa cầm một quyển sách lên rồi đi chung với Lý Tiêu.
Lý Tiêu cố ý quay đầu lại giục Triệu Địa, thuận tiện liếc mắt nhìn Chu Dịch Phàm. Chỉ thấy Chu Dịch Phàm đang nhận điện thoại, cúi đầu mỉm cười, không biết nói chuyện với ai, lại nói chuyện thú vị gì.
Lý Tiêu “Sáng lạn” cười, lại biến mất trong nháy mắt. Hắn căm giận xoay người, dưới chân bước chân nhanh hơn, giống như muốn nhanh chóng rời khỏi đây để đi hẹn hò. Không phát hiện ngay khi hắn xoay người đi, Chu Dịch Phàm nhanh chóng ngẩng đầu lên, trên mặt làm gì còn cái gì gọi là mỉm cười.
Lúc này Lý Tiêu đang hẹn hò, nhưng lại không đoạn sau. Tâm không đặt ở đây, cho dù hoa rơi cố ý, thì Lý Tiêu chính là nước chảy vô tình. Ngược lại là Triệu Địa quen biết được một em gái, rất hợp, cũng coi như không phí công đi một đoạn đường với Lý Tiêu.
Thời gian nhoáng cái đã qua, chớp mắt đã qua một tuần, Chu Dịch Phàm muốn đi. Lý Tiêu càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, quả thực muốn bạo tẩu.
Cuối tuần, rất nhiều sinh viên đi về nhà. Không về nhà, cũng là vì vội vàng đi hẹn hò, cũng không ở đây. Cả dãy phòng chỉ còn lại có Lý Tiêu và bạn học Tề Ngọc Tỉ tự kỷ cuồng ở phòng cách vách.
Tề Ngọc Tỉ gần đây vừa thấy Lý Tiêu là nhớ ngay đến mặt nạ của mình, sau đó là nhớ tới một màn mình hoàn toàn bị bơ hôm đó. Cậu rất tức giận, rất bất mãn, rất muốn kiếm chuyện.
Cậu mặc áo ngủ tơ tằm, lộ ra một mảng lớn lồng ngực, chạy đến trước mặt Lý Tiêu: “Gấp đôi mặt nạ của tôi đâu? Cậu còn muốn bao lâu nữa mới đưa cho tôi đây?”
Lý Tiêu đang ngồi trên ghế của mình mà buồn phiền đây, không rảnh phản ứng với người qua đường Giáp. Hắn phất phất tay: “Tôi cũng không nhớ là tôi thiếu cậu cái mặt nạ gì. Đàn ông con trai mà đắp mặt nạ gì chứ? Đắp nhiều mặt nạ hơn nữa……”
Đang muốn nói “cũng vô dụng”, lại bị Tề Ngọc Tỉ đang phẫn nộ tóm gọn.
“Cậu định nói gì? Hửm?”
Tề Ngọc Tỉ nguy hiểm nheo mắt, nếu Lý Tiêu thật dám nói ra cái gì không dễ nghe, cậu cam đoan sẽ đánh chết hắn!
Lý Tiêu ngậm miệng, tầm mắt rốt cuộc chuyển qua trên người Tề Ngọc Tỉ. Vừa thấy…… Lý Tiêu nở nụ cười: “Cậu muốn câu dẫn tôi à? Chậc chậc, ăn mặc ít như vậy, cũng không sợ cảm lạnh.”
Lý Tiêu vừa nói nói như vậy, Tề Ngọc Tỉ bỏ tay kéo tay hắn ra. Cậu dường như không có việc gì vuốt ve áo ngủ, động tác tự nhiên, ẩn ẩn để lộ ra một chút mê hoặc. Một chút cũng không có cảm giác cố ý, lại tỏa ra toàn bộ mị lực, khiến cho tất cả những người đàn ông — đương nhiên là những người đàn ông thích đàn ông rồi, điên cuồng mê luyến.
Lần này Lý Tiêu thật đúng là đoán đúng, Tề Ngọc Tỉ chính là đang câu dẫn hắn, không biết là nị chạm phải dây thần kinh nào rồi.
“Khụ khụ…… Hôm nay thời tiết đẹp thật, tôi muốn đi ra ngoài phơi nắng……”
Lý Tiêu không được tự nhiên nghiêng đầu ho khan một chút, tìm lấy cớ liền muốn chạy.
Tề Ngọc Tỉ lại không như mong muốn của hắn, dụ hoặc cười, đẩy hắn ngồi lại trên ghế. Sau đó càng thêm lớn mật, lại phóng đãng giạng chân ra ngồi lên đùi Lý Tiêu. Lý Tiêu cảm thấy cả người mình đều không ổn.
“Tôi biết cậu và Chu Dịch Phàm chia tay rồi.”
Tề Ngọc Tỉ cười đến có chút đắc ý. Lại không biết Lý Tiêu có bao nhiêu nhạy cảm với vấn đề này.
Lý Tiêu lập tức lạnh mặt: “Cho nên?”
Tề Ngọc Tỉ tiếp tục cười: “Cậu và Chu Dịch Phàm đã làm rồi đúng không? Cậu ở trên hay là ở dưới?”
Cậu ôm lấy cổ Lý Tiêu, khi nói chuyện còn cố ý thổi một hơi bên tai Lý Tiêu.
Lý Tiêu nhíu mày: “Cậu quản nhiều chuyện quá rồi không?”
Tề Ngọc Tỉ mắt sáng lên, hưng phấn mà nhìn Lý Tiêu: “Cậu nhất định là ở dưới đúng không? Với tính tình cao ngạo của Chu Dịch Phàm, làm sao có khả năng nguyện ý……”
Tề Ngọc Tỉ lời còn chưa dứt, Lý Tiêu không kiên nhẫn cắt đứt: “Cái gì phía trên phía dưới? Bọn tôi không có tư tưởng xấu xa giống như cậu đâu……”
Nói xong đẩy Tề Ngọc Tỉ ra, rồi sau đó lại không coi ai ra gì ngẩn người.
Lý Tiêu trước đó cũng nghe nói qua chữ “Công” “Thụ”, không nghĩ tới ý nghĩa của nó. Hôm nay Tề Ngọc Tỉ nhắc tới vấn đề trên dưới, khiến hắn *linh quang chợt lóe (đột nhiên hiểu ra) — có lẽ là hắn đã hiểu lầm cái gì đó. Trước đó làm yêu với Chu Dịch Phàm, thật ra căn bản là không chính xác?
Đang nghĩ đến mất hồn, Tề Ngọc Tỉ ngạc nhiên kêu lên:”Không thể nào? Các cậu chưa làm ư? Có cần trong sáng như vậy không chứ? Có cần trong sáng như vậy không chứ?”
Vừa nói vừa lấy ngón tay chọt chọt đầu Lý Tiêu, biểu tình muốn ghét bỏ bao nhiêu thì ghét bỏ bấy nhiêu, còn đâu tư thái mê hoặc vừa rồi nữa chứ?
Lý Tiêu bắt lấy tay Tề Ngọc Tỉ, không kiên nhẫn nói: “Tất cả mọi người chỉ có cậu không trong sáng thôi, cả ngày nghĩ chuyện bậy bạ? Năm nhất là cậu dẫn đầu mọi người xem phim không đứng đắn, sau này bị quản sinh bắt được trừ điểm. Bình chọn “Tập thể ưu tú” mới bị thua vì điểm này, cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi trong sáng á? Cất chứa mấy trăm tài nguyên G, cậu vẫn kiêu ngạo được à? Không biết xấu hổ, trái lại còn cho là vinh quang lắm sao? Cậu nên tỉnh lại, tỉnh lại đi! Cẩn thận Trương Thất trở về thu thập cậu đó!”