Việc đầu tiên khi có mặt đầy đủ bốn người là phân chia giường.Vệ Cát nằm ở giường bên trái,phía dưới,Lạc Khả nằm ở trên.Triệu Lệ Hoằng để Diệp Tư Hạ chọn giường trước,vì Vệ Cát nằm ở dưới,hắn cũng nằm ở dưới giường đối diện.
Sau khi đi ăn về,Vệ Cát cảm thấy người mình hơi ngưa ngứa.Cậu lúc đầu cũng không quan tâm lắm,cho đến khi sự khó chịu lan toả khắp cơ thể khiến cậu tỉnh giấc.
Chết tiệt!Lại bị nổi mẩn do dị ứng hải sản rồi,tất cả là do mấy con tôm đáng chết đó!Vệ Cát cố gắng trùm mền kín đầu đi ngủ,nhưng cơn ngứa cứ thế hành hạ cậu.
Xoay người đủ tư thế,cái loại ngứa đặc biệt khó chịu này vẫn không thuyên giảm,cậu quyết định lục tủ tìm thuốc.
Trời đã khuya,thời tiết se lạnh,đi chân trần trên nền nhà làm hai chân Vệ Cát lạnh cóng.
Ba người kia đã yên vị chìm sâu vào giấc ngủ,thậm chí còn có vài tiếng ngáy nhỏ.Tìm mãi,kết quả vẫn không có,lẽ nào quên ở nhà trọ rồi sao?
Vậy thì làm thế nào để bớt cảm giác khó chịu này đây?Bây giờ hơn mười một giờ,kí túc xá đóng cổng rồi,ngày mai mới có thể đi mua thuốc được.
Vệ Cát đi vào nhà vệ sinh,nhìn gương mặt trắng trẻo trơn láng tự nhiên nổi vài mẩn đỏ,cánh tay cũng có mấy nốt,thật rất muốn dùng tay khều khều.
Đưa tay ra sau lưng,phát hiện có rất nhiều nốt mẩn dị ứng.Nghĩ đến mai còn phải đi học cả ngày,cậu bóp trán thở dài,khả năng chịu đựng của cậu cũng không tồi,ráng một đêm không thành vấn đề.
Tắt đèn,cậu kê gối ngồi tựa vào thành giường,hai mắt nâu vì cơn ngứa mà mở thao láo,không hề buồn ngủ.Bình thường,khi không ngủ được,Vệ Cát sẽ nghĩ đến những chuyện vui.
Ngày hôm nay quả thước phim thực mà không thực,đôi mắt Vệ Cát nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh trăng mờ mờ ảo ảo khiến tầm nhìn của cậu dần mông lung.Cậu suy nghĩ về hôm nay,một ngày có rất nhiều việc liên quan đến Vương Túc Ngạn…
Hai tay ôm lấy gối,nhớ lại mình đã tặng quà cho hắn,vô ý ôm hắn,còn đỏ mặt thẹn thùng…Tất cả những hành động đó…mình thích hắn rồi chăng??
Vệ Cát đau đầu nghĩ ngợi,chỉ vừa mới gặp người ta ba ngày thôi mà đã thích người ta,mình dễ rung động như vậy hay sao?
Trước đây chưa hề rung động với bất kì ai,con gái tâm tư phức tạp như thế,cậu không có hứng thú tìm hiểu,nhưng cũng không nghĩ tình cảm của mình bị biến chất.Chỉ suy nghĩ đơn giản rằng,chẳng qua mình chưa gặp người vừa ý,sau này có việc làm,kiếm một cô gái đơn thuần một chút rồi kết hôn.
Đơn giản như vậy,chứ đâu phức tạp như bây giờ.
Ánh sáng của trăng chiếu một lớp mỏng lên đôi tay của cậu,mỏng manh như tình cảm giữa hai người.
Cho dù mình thích hắn đi chăng nữa,hắn cũng sẽ không có khả năng thích mình,cả hai đều là con trai.Hắn biết mình thích hắn,hắn sẽ có suy nghĩ gì?
Né tránh,kì thị…Vệ Cát lắc đầu nguầy nguậy,cậu không muốn Vương Túc Ngạn sau khi biết tình cảm này sẽ đối xử với cậu như thế.Cậu…sẽ đau lòng lắm…
Như bây giờ,quan hệ tiền bối-hậu bối cũng rất tốt,ít ra mình có thể dùng mối quan hệ này trò chuyện bình thường mỗi khi gặp hắn…Nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Thích một người con trai,phải làm sao cho tốt?
Một tình cảm không được xã hội công nhận như tình yêu nam nữ,tại sao chứ?
Mình có nên cho rằng mình đối với Vương Túc Ngạn chỉ là rung động nhất thời không?Nếu là như vậy…sẽ tốt hơn mà,phải không?
Đêm đó,Vệ Cát suy nghĩ rất nhiều.Lần đầu phát hiện đối tượng đơn phương là con trai,lòng rối như tơ vò.
Rất nhiều dấu chấm hỏi to đùng trong đầu muốn được giải đáp.
Dần dần,Vệ Cát rũ hàng mi xuống,thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ,cậu thấy mình đang chạy trong một khu rừng,đuổi theo một người con trai rất giống Vương Túc Ngạn.Chạy mãi,đến một vực thẳm sâu hun hút,người kia vẫn không quay đầu lại,chỉ nói một câu:“Tình cảm của chúng ta không có lối thoát,tôi đến đường cùng rồi,vĩnh viễn không thể nào ở bên cậu được.”
Vệ Cát trong mơ hoảng sợ,cậu chạy vụt đến bên người kia,sợ rằng người kia sẽ tan thành mây khói,sẽ bỏ cậu lại một mình.Nhưng khi cậu chạy đến,hình ảnh đó chỉ là ảo ảnh.Cậu xuyên qua ảo ảnh kia rồi hụt chân,rơi xuống vực thẳm không đáy.
Vụt!!!
Cảm giác từ trên cao rơi xuống rất kinh hãi cùng chân thực lần thứ hai khiến cậu choàng mình bật dậy.Vệ Cát đã rất lâu rồi chưa nằm mơ,lần này giấc mơ quả thực đối với cậu rất kinh khủng.
Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi,Vệ Cát lấy khăn lau hai bên trán,mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời còn hơi tối,cậu nhìn đồng hồ.Bốn giờ sáng!
Chỉ ngủ được hơn ba tiếng.Hôm nay thê thảm rồi!
Làm thế nào cũng không che được đôi mắt gấu mèo và mấy nốt đỏ trên mặt,Vệ Cát qua loa rửa mặt,tìm một cái kính gọng đen bản to không độ của Vệ Bạch cho để đeo lên lớp.
Cậu ngồi trên giường,mở laptop tìm hiểu về vấn đề từ hôm qua đến hôm nay vẫn luôn thắc mắc.Cậu gõ vài chữ,trên mạng hiện lên rất nhiều kết quả liên quan.
Bây giờ cậu mới biết,con trai thích người cùng giới,gọi là đồng tính luyến ái.Cậu có nghe loáng thoáng bọn con gái trong lớp nói cậu cùng Diệp Tư Hạ là công thụ gì đó.
Thì ra là vậy.Vệ Cát không quan tâm đến vấn đề này nhiều,cái cậu quan tâm chính là việc tình cảm giữa hai người con trai thì như thế nào.
Có rất nhiều quốc gia cho phép kết hôn đồng tính,nhưng đa số là các quốc gia châu Âu,bởi vì họ sống rất thoáng,đa phần đều có thể chấp nhận đồng tính luyến ái.
Nhưng ở châu Á,số lượng quốc gia cho phép tình yêu đồng giới lại rất hạn chế,chỉ có khoảng mười mấy nước,trong số đó không có Trung Quốc.
Ở Trung Quốc vẫn còn cơ chế sinh con nối dõi,con trai phải lấy con gái.Đọc những thông tin này mà cậu thở dài thườn thượt,Trung Quốc sao có thể lạc hậu đến thế!
Vệ Cát đọc rất nhiều bài nói về đồng tính luyến ái,đa số là các bài ủng hộ LGBT,đọc cảm thấy dễ chịu phần nào.
Lướt đến một kết quả,Vệ Cát phản ứng đầu tiên là giật mình,sau đó thì đỏ mặt.Chuyện này cậu cũng đã nghe qua,nam nữ với nhau thì ai cũng biết,nam nam thì sử dụng phương thức khác,là một người bạn cấp ba nói cho Vệ Cát.
Tựa đề trang web khiến Vệ Cát không thể không xấu hổ,nhưng cậu cũng tò mò,tay cứ do dự không biết có nên bấm vào hay không:“Các tư thế dành cho nam-nam khi làm “chuyện ấy” để đạt khoái cảm cực hạn“.
Có loại chỉ dẫn kì cục như thế này sao?
Cậu không tự chủ được mà bấm vào,trang web hiện lên một bài đọc cùng các hình ảnh làm người xem một phen đỏ mặt.Có đến hơn năm mươi các loại tư thế khác nhau,rất đa dạng,phong phú.
Thấy nội dung quá nhạy cảm không phù hợp với mình,Vệ Cát mới xem được hai hình đầu liền vội vã đóng tab.Tắt máy tính xong,tư vị khi xem hai hình ảnh đó vẫn còn luẩn quẩn trong đầu,không dứt ra được.
Mình quá biến thái rồi!!!
Mười chín năm sống trên đời lần đầu tiên Vệ Cát xem những hình ảnh này,xấu hổ không thôi.Mấy người Lạc Khả,Diệp Tư Hạ hay Triệu Lệ Hoằng mà biết được,cậu sẽ không dám nhìn mặt họ mất.
Vừa đem máy tính cất đi,Diệp Tư Hạ nằm đối diện cũng vừa vặn tỉnh dậy.Nhìn Vệ Cát mặc áo phông trắng rộng cùng quần sooc đen,đang ngẩn người suy nghĩ gì đó,không biết đây là lần thứ mấy Diệp Tư Hạ ngắm nhìn Vệ Cát chăm chú như vậy rồi.
Lúc này đã là năm giờ rưỡi,đồng hồ báo thức của Lạc Khả réo lên liên hồi,làm hai con người nằm ở giường dưới đang trong trạng thái đơ người trở về bình thường.
Lạc Khả trèo xuống giường Vệ Cát,nhìn gương mặt kì lạ của cậu,không nhịn được lên tiếng hỏi:
-Tiểu Cát,mặt cậu bị làm sao thế?Mắt thâm quầng như gấu trúc,mặt thì nổi năm sáu cái nốt đỏ??
Vệ Cát “a” một tiếng,lườm Lạc Khả:
-Không phải do phước của cậu cho tớ ăn hải sản sao???
Lạc Khả nghe thế liền cười lấy lòng,tay lay lay hai vai Vệ Cát:
-Đừng giận mà,tại tớ không biết.Cậu muốn ăn sáng gì,tớ đi mua cho!
-Này,miệng cậu mùi nặng quá đấy Tiểu Khả,đi đánh răng đi.À,tớ muốn ăn bánh bao Ngũ Kí.
Tiểu Cát!
Lần thứ hai tớ gào tên cậu trong lòng rồi!
Ai mới sáng ra miệng chẳng có mùi,đâu phải mình tớ!
Mà cậu cũng không nên thẳng như ruột ngựa thế chứ!!!
Lạc Khả ấm ức còn chưa xong thì bên này đã nghe tiếng của hai người kia:
-Tôi cũng muốn ăn bánh bao Ngũ Kí.Cậu mua cho tôi luôn nhé!-Triệu Lệ Hoằng lên tiếng.
-Tôi nữa!!-Diệp Tư Hạ hùa theo số đông.
Lạc Khả dậm chân bình bịch,tức tối la to làm kinh động đến mấy con chim ngoài cửa sổ,khiến chúng sợ hãi cất cánh bay đi mất tiêu:
-Mấy người coi tôi là ô sin sao?????
Không ai nghe Lạc Khả nói,Vệ Cát nằm xoay mặt vào tường cầm cuốn sách lên đọc,Triệu Lệ Hoằng và Diệp Tư Hạ chưa kịp nhìn thấy mặt mũi của Vệ Cát,đi vào phòng tắm vệ sinh thân thể.
Bạn cái khỉ gì thế này!!!Mọi người cho tôi ăn “bơ” sao?Nhớ mặt tôi đấy,“quân tử trả thù mười năm chưa muộn” mà.
Không cam tâm mặc áo khoác ra ngoài mua đồ,chuẩn bị đi ra thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Lạc Khả dù sao cũng ra ngoài mua đồ,tiện thể mở cửa.Vừa thấy người đứng ngoài cửa,Lạc Khả lập tức đóng sập cửa lại.
-Tiểu Khả,ai vậy?-Vệ Cát bị tiếng đóng cửa làm dời mắt khỏi cuốn sách,ngẩng đầu lên hỏi.