Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 27: Quay lại



Trương Mạn Hy ngủ một lúc rồi cùng tỉnh lại, cô mơ hồ nhìn xung quanh, thấy dây dợ lằng nhằng bên cánh tay mình thì biết mình đang ở bệnh viện. Vừa định cử động thì tay trái lại chạm vào một vật mềm mại.

Trương Mạn Hy nhìn xuống thì thấy tay của mình đang đặt trong lòng bàn tay của Lâm Hạ Lam, em ấy cũng đang ngủ. Trương Mạn Hy bất giác nở một nụ cười, Lâm Hạ Lam đang ở đây cùng cô.

Ngủ một thời gian làm cổ họng khô khan, Trương Mạn Hy định với tay lấy bình nước trên bàn nhưng một tay thì đang truyền nước, một tay thì đang bị Lâm Hạ Lam nắm lấy, giờ cô phải làm sao đây? Không muốn phá bĩnh giấc ngủ của Lâm Hạ Lam nhưng cô khát quá.

Trương Mạn Hy nhẹ nhàng, chậm rãi rút tay mình ra cố không động đến Lâm Hạ Lam, cuối cùng cô rút được tay ra, đang định lấy nước thì Lâm Hạ Lam động đậy.

Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy dậy rồi thì vui mừng.

” Chị dậy rồi sao? Muốn uống nước à? Để em lấy” Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy với tay lấy nước thì nhanh chóng cầm bình nước rót một cốc nước rồi đưa cho Trương Mạn Hy.

” Sao em lại ở đây?” Trương Mạn Hy vừa uống nước vừa hỏi.

” Em… Em…. Nghe nói chị bệnh lo lắng  nên vào thăm, em cũng vừa mới đến thôi” Lâm Hạ Lam ấp úng.

” Sao em lại lo lắng cho tôi?” Trương Mạn Hy cố tình hỏi, trong lòng nghe Lâm Hạ Lam nói lo lắng cho mình thì rất vui nhưng vẫn thản nhiên hỏi.

' Ngủ say như vậy mà nói mới vào, nói dối quá tệ' Trương Mạn Hy vừa nghĩ vừa cười thầm.

” Nhân viên lo lắng cho sếp không được sao?” Lâm Hạ Lam nhăn nhó trước câu hỏi của Trương Mạn Hy.

“Chỉ vậy thôi sao? Em đối với tôi quan hệ vẫn chỉ là nhân viên và sếp thôi sao?” Trương Mạn Hy nghe xong tậm trạng liền tệ đi, một tia tức giận nổi lên.

” Chứ chị muốn quan hệ của chúng ta như thế nào?”

Trương Mạn Hy để cốc nước lên chiếc kệ bên cạnh rồi nhìn Lâm Hạ Lam.

” Cúi xuống đây tôi sẽ nói cho em biết” Trương Mạn Hy cười nham hiểm.

Lâm Hạ Lam cau mày nhìn Trương Mạn Hy nhưng cuối cùng cô cũng cúi người xuống định lắng nghe.

” Tôi muốn quan hệ của chúng ta như thế này….” Vừa nói xong Trương Mạn Hy túm lấy cổ áo của Lâm Hạ Lam đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của em ấy.

Lâm Hạ Lam bị hôn bất ngờ, cô mở to mắt rồi đẩy Trương Mạn Hy ra.

” Chị làm gì vậy?” Lâm Hạ Lam mặt đỏ như quả cà chua trách móc Trương Mạn Hy.

Trương Mạn Hy nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Lâm Hạ Lam thì bất cười thành tiếng.

” Tôi muốn quan hệ của chúng ta như xưa” Trương Mạn Hy nghiêm túc nói.

” Nhưng …. Tại sao chị lại làm vậy? Em là người đã làm tổn thương chị, tại sao chị vẫn muốn yêu em?” Lâm Hạ Lam thật không hiểu Trương Mạn Hy đang nghĩ về, cô vẫn còn nhớ mình đã làm tổn thương chị ấy như thế nào vậy mà chị ấy…

” Tôi cũng không hiểu bản thân mình, chỉ biết trước giờ ngoài em ra tôi không hề muốn dành tình cảm của mình cho người khác”

” Chị không nhớ em đã làm gì với chị sao?” Lâm Hạ Lam cổ họng hơi nghẹn lại.

” Nhớ, tất nhiên là nhớ, nhưng tôi không giống như người khác, sẽ chọn hận em mà con tim tôi lại muốn tha thứ cho em. Biết là khó khăn nhưng nếu có thể tôi vẫn muốn yêu em thêm một lần nữa” Trương Mạn Hy nhìn thẳng Lâm Hạ Lam mà nói.

” Em xứng đáng để chị dành chọn tình yêu của mình sao?” Lâm Hạ Lam nghe xong nước mắt tự dưng chảy xuống.

” Xứng…. một người dạy tôi cách nở nụ cười, một người dạy tôi biết yêu là gì, một người đã thay đổi bản thân tôi. Đối với tôi em rất xứng đáng.” Trương Mạn Hy không chần chừ nói.

Lâm Hạ Lam không nói gì nữa, cô quay mặt đi, nước mắt vẫn chảy xuống, cô không ngăn lại được. Một người tốt như vậy tại sao cô lại làm tổn thương chị ấy.

Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam hồi lâu không quay lại thì vội vàng rút hết mũi kim đang ghim vào tay mình ra, thật đau nhưng để được ôm người mình yêu vào lòng thì chút đau đớn này có là gì.

Trương Mạn Hy đứng dậy ôm lấy Lâm Hạ Lam từ phía sau, Lâm Hạ Lam cứ để Trương Mạn Hy ôm như vậy, cô cũng không có động thái gì. Cả hai im lặng nhưng đều cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.

Trương Mạn Hy xoay người Lâm Hạ Lam lại, thấy em ấy mũi đỏ lên còn độ mắt thì cứ đổ lệ, cảm thấy thật đáng thương. Cô lấy tay lau đi hai hàng nước mắt của Lâm Hạ Lam.

” Chúng ta có thể như xưa được không?” Trương Mạn Hy áp đôi tay vào má của Lâm Hạ Lam, đôi mắt cô cũng đã đỏ lên.

Lâm Hạ Lam nhìn thẳng vào mắt của Trương Mạn Hy, cô hứa cuộc đời này sẽ không để mất chị ấy lần thứ hai. Lâm Hạ Lam nhẹ gật đầu.

Chỉ cần thấy cái gật đầu của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy không lãng phí thời gian đặt một nụ hôn sâu lên môi của Lâm Hạ Lam. Lâm Hạ Lam cũng không còn đẩy người trong lòng ra nữa mà tận hưởng nụ hôn này.

Trương Mạn Hy tự dựng đầu óc hơi choáng váng, người tự dưng hơi khụy xuống. Lâm Hạ Lam hốt hoảng đỡ lấy, cô sợ hãi dìu Trương Mạn Hy lên giường ngồi.

” Chị vẫn còn chưa khỏe đâu, đừng có rời giường nữa” Lâm Hạ Lam nhắc nhở.

Trương Mạn Hy cười trừ, đúng là cô vẫn hơi yếu, nhưng sau chuyện vừa rồi thì sẽ khỏe nhanh thôi.

Lâm Hạ Lam nhìn Trương Mạn Hy mà lắc đầu, vẫn còn đang bệnh mà cứ cố. Lâm Hạ Lam bắt Trương Mạn Hy nằm im rồi mình đi mua đồ ăn, tiện thể đi lấy thuốc luôn.

Sau khi Lâm Hạ Lam ra khỏi phòng, Trương Mạn Hy bản thân không kiềm chế được tự dưng lại cười như được mùa.

————————

Một thời gian ngắn sau Trương Mạn Hy đã khỏe hơn và ra viện. Cô không gọi điện báo cho ông bà tránh để hai người lo lắng, dù sao bệnh cô cũng không nghiêm trọng.

Trương Mạn Hy trở về nhà nhưng đi bên cạnh cô còn một người nữa, một người mà cô yêu nhất.

Cả hai trở về nhà của Trương Mạn Hy, Lâm Hạ Lam dù đã đến nhà của Trương Mạn Hy một lần nhưng vẫn ngắm nghía ngôi nhà này lại vì nó quá sức đẹp đẽ.

” Một mình chị ở ngôi nhà to như vậy sao?” Lâm Hạ Lam hỏi.

” Căn nhà này là do ông bà mua cho tôi, đúng là rất lớn nếu chỉ sống một mình. Nếu được em có thể sang ở cho tôi đỡ cô đơn được không?” Trương Mạn Hy vứt túi đồ xuống ghế rồi ôm lấy Lâm Hạ Lam từ phía sau, đặt cằm mình lên vai của em ấy rồi nói nhỏ.

” Chị, thật dẻo miệng. Hiện tại chúng ta vẫn nên ở riêng, thỉnh thoảng Thiên Hàn có sang nhà em chơi, cậu ấy mà biết em ở cùng chị nhất định sẽ nói với bố mẹ em” Lâm Hạ Lam nói.

Trương Mạn Hy nghe Lâm Hạ Lam nhắc đến Lăng Thiên Hàn tâm trạng liền không vui, đã vậy em ấy còn từ chối lời đề nghị của mình. Cô tức giận cắn nhẹ vào cổ Lâm Hạ Lam.

” Đau… Đau…. Chị làm gì vậy?” Lâm Hạ Lam giật mình thoát khỏi Trương Mạn Hy.

” Trước mặt tôi cấm em nhắc đến tên Lăng Thiên Hàn đó” Trương Mạn Hy ghen tuông nổi lên.

Lâm Hạ Lam nhìn khuôn mặt tức giận của Trương Mạn Hy thì buồn cười, đưa tay véo má của chị ấy một cái rồi cười thành tiếng.

———————-author———

Có nên dành một chương H nhẹ không nhỉ? 🤔🤔🤔


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 27: Tình Địch Một Người Nối Tiếp Một Người Đều Là Nữ Nhân



An Tranh thu hồi thần sắc lạnh băng, nhìn Khương Tình cười nhẹ:
“Tại sao cậu không buông trước đi!”
“Tại sao tôi lại phải buông?” Ánh mắt Khương Tình ánh lên vẻ khinh thường lại ngạo mạn, cô bá đạo nói tiếp “Cậu muốn phân cao thấp thế nào”
An Tranh thản nhiên nói: “Tớ nghe Vỹ Quang bọn họ nói cậu tửu lượng rất khá.” Rồi ánh mắt liền nhìn về phía Hạ Nhi đang trừng mắt giận dữ, An Tranh làm như không thấy, nở nụ cười dịu dàng nói tiếp “Ai thắng sẽ đưa cô ấy về.”
Khương Tình khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vỹ Quang và Tiến Minh.
Tiến Minh giật thót, có cảm giác mình vừa làm điều gì đó sai trái. Biết điều ngậm chặt miệng.
Khoé môi Khương Tình cong lên một độ cong hoàn mỹ, cô nhìn về phía An Tranh cười nhẹ: “Được thôi!” Rồi khẽ cúi đầu nhìn Hạ Nhi nói:
“Nhưng trước hết cậu buông Hạ Nhi ra đã.”
An Tranh không thoả hiệp, vô cùng cố chấp nói:
“Cậu buông trước!”
“Đừng hòng!!” Khương Tình thanh âm lạnh lẽo cực độ.
Hạ Nhi nhịn hết nổi, cô không nhìn hai người, ánh mắt giận dữ, cố giữ bình tĩnh khẽ mở miệng nói:
“Bây giờ tôi đếm đến 3, cả hai người đồng thời buông tôi ra, được chứ?” Nói xong liền nhìn về phía An Tranh, An Tranh gật nhẹ đầu. Cô nhìn về phía Khương Tình. Khương Tình tỏ vẻ mình không có ý kiến.
Hạ Nhi hít một hơi nhẹ rồi đếm:
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Ngay lập tức An Tranh nới lỏng tay, nhưng Khương Tình thì không, cô kéo mạnh Hạ Nhi vào lòng mình, khẽ lui người về sau, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt.
An Tranh vô cùng tức giận, cô nói:
“Cậu vô sỉ!”
Hạ Nhi bị Khương Tình ôm chặt lấy liền có chút thở không thông, trong đầu nghĩ.
Biết ngay là người này sẽ không nghe lời mà.
Hơi thở Khương Tình mát lạnh, thân thể cô cũng khôi phục lại độ ấm bình thường, nhưng vẫn có chút nóng hai bên má.
Cô thề sẽ không bao giờ đụng vào rượu nữa.
Trong lúc An Tranh đang tức giận ngập trời thì Khương Tình liền cúi đầu nhìn Hạ Nhi, thanh âm ôn nhuận trầm ổn:
“Em say?” Một câu hỏi nhưng hàm ý khẳng định vô cùng rõ ràng.
Hạ Nhi cúi thấp đầu, hai má nóng bừng, cô tức giận nói:
“Không say, chị mới say!”
Khương Tình liền cong môi cười, cười vô cùng dịu dàng, cô nói:
“Tôi là say em!”
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Giờ phút này còn có tâm trạng thả thính ta.
An Tranh không nhịn được liền bước tới, Khương Tình ngay lập tức kéo Hạ Nhi ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ sự cảnh cáo. Cô nói:
“Không phải muốn đấu rượu sao?”
An Tranh liền dừng bước chân, khuôn mặt yêu nghiệt trở nên đanh lại:
“Được” rồi quay đầu về phía mọi người nói: “Các cậu làm chứng.” Rồi nhìn về phía Khương Tình, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nói “Được chứ?”
Khương Tình cười trầm thấp, vẻ mặt ôn hoà khẽ nói: “Cậu đưa Hạ Nhi và Lương Hạ cùng đến, đúng không?”
An Tranh khó hiểu: “Đúng thế!”
An Tranh vừa trả lời, Khương Tình liền cho tay vào túi lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, bật loa lên, sau một tiếng chuông thì đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng Khương Tình lành lạnh, nói:
“Cho một chiếc xe tới quán bar X.”
Bên kia liền cung kính trả lời: “Vâng! Thưa tiểu thư!”
Khương Tình tắt máy, trong lúc xung quanh mọi người đang không hiểu Khương Tình làm cái gì, cô nhìn về phía Lương Hạ đang ngơ ngác, cười ôn hoà nói:
“Lát em tới cổng nhé, sẽ có người đưa em an toàn về tới nhà!”
Lương Hạ bị nụ cười ôn hoà của Khương Tình làm cho tim đập chân run, khẽ ngoan ngoãn gật đầu trong vô thức.
An Tranh cả giận, nói:
“Khương Tình, cậu có ý gì?”
Chỉ nghe Khương Tình “à” một tiếng, nhìn An Tranh cười vô cùng dịu dàng, cô nhẹ giọng nói “Vì tớ sợ cậu gục ở đây, nên lên biện pháp dự phòng cho Lương Hạ thôi.” Nói xong liền không nhìn vẻ mặt tức giận không có chỗ phát tác của An Tranh, cô quay đầu nhìn về phía cửa, gọi quản lý đi vào.
Quản lý cung kính nói:
“Khương tiểu thư có gì căn dặn?”
Khương Tình lạnh nhạt nói:
“Đem rượu tới! Mười chai Whisky trước đi.” Cô khẽ quay đầu nhìn về phía An Tranh, cười vô cùng ôn nhuận tao nhã bổ sung: “Loại mạnh nhất!.”
Quản lý cúi đầu “vâng” một tiếng liền đi ra.
An Tranh môi cong lên ý cười lạnh, thần sắc thản nhiên.
Tiến Minh ở bên cạnh nghe thấy liền biến sắc.
Trong đầu cảm thấy hơi lo cho An Tranh.
Tinh Thần thì toát mồ hôi, thấy gian phòng này rõ ràng rất nhiều máy lạnh, nhưng không khí sao lại nóng bức người đến thế.
Cao Vỹ Quang từ đầu đến cuối đều bảo trì im lặng, tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi đầy gân xanh.
Một Khương Tình đã khiến hắn vô cùng căm phẫn, bây giờ lại tới tiếp một An Tranh lai lịch không tầm thường. Hắn nên cảm thấy thế nào khi tình định của hắn một người nối tiếp một người đều là nữ nhân đây?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.