Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 14: Nhận ra



Trương Mạn Hy xuống xe bus trước Lâm Hạ Lam, vì một chân chưa thể đi được nên đi từ bến xe về nhà có chút chậm chạp hơn. Vừa về đến nhà, Trương Mạn Hy đã nhìn thấy Mạc Thiên Trúc đứng trước cửa nhà, tâm trạng cô có chút khó chịu, nhớ đến hôm nay cô đã rất mong ngóng Mạc Thiên Trúc đến nhưng cuối thì không thấy đâu.

“Mạn Hy, cậu sao vậy?” Mạc Thiên Trúc nhìn thấy Trương Mạn Hy chống nạng về thì hốt hoảng chạy đến hỏi han.

“Tớ không sao” Trương Mạn Hy cố ý muốn né tránh hai tay của Mạc Thiên Trúc đang muốn dìu cô.

“Không sao mà chân cậu lại như thế này, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” 

“Tớ nói tớ không sao. Nếu cậu đến thì sẽ biết” Trương Mạn Hy cau mày nói.

“Mạn Hy, tớ xin lỗi. Tớ đã hứa với cậu là sẽ đến nhưng cuối cùng lại thất hứa, nhưng tớ có việc đột xuất không thể đến đó được” Mạc Thiên Trúc giải thích.

“Vậy cũng tốt, ít nhất thì cậu không phải thấy tớ khi thất bại” Đối với Mạc Thiên Trúc, Trương Mạn Hy chưa bao giờ thất bại trong việc gì, bởi vậy Trương Mạn Hy luôn cố gắng hết sức để giữ vững điều đó.

“Mạn Hy, tớ xin lỗi” Mạc Thiên Trúc hơi bất ngờ khi biết Trương Mạn Hy thua trong trận đấu này, nhưng cô thấy trong lời nói của cậu ấy có đôi chút tức giận. Trương Mạn Hy chưa bao giờ tức giận với cô vậy nên đủ hiểu cậu ấy đã mong chờ cô đến như thế nào.

“Được rồi, tớ vào nhà đây” Trương Mạn Hy đi vào nhà, đóng cửa lại để Mạc Thiên Trúc ngây người đứng nhìn.

Trương Mạn Hy chống nạng ra trước bàn thờ ba mẹ mình, ánh mắt buồn bã cầm chiếc huy chương bạc đặt lên rồi cúi thấp người một hồi thay cho lời xin lỗi.

Vì phòng Trương Mạn Hy ở tầng hai nên chống nạng đi cầu thang có hơi khó khăn, cuối cùng khi lên được phòng mình cô dựa chiếc nạng gỗ ở cạnh giường rồi ngồi lên giường. Vì chân đau nên mọi thứ đều phải thật chậm rãi và nhẹ nhàng, điều này khiến Trương Mạn Hy có chút bực bội, nhất là trong lúc này.

Trương Mạn Hy nằm xuống, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại khuôn mặt ba mình, cô nhớ lại lời hứa cô đã hứa với ông, những kí ức khi ba dạy cô chơi bóng rổ từ khi rất nhỏ. Nước mắt tự nhiên lăn xuống, cô cảm thấy mình thật có lỗi vì không thể thực hiện lời hứa với ba, cô nằm đó trách móc bản thân mình rất nhiều. Thẫn thờ một hồi cô nhận ra giờ này lẽ ra cô đang chuẩn bị cơm tối, nhưng hôm nay cô nào còn tâm trạng ăn uống nữa.

Khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Mạn Hy vẫn không hề để ý phải đến khi hồi chuông thứ hai vang lên cô mới mò mẫm tìm điện thoại. Là một dãy số lạ, Trương Mạn Hy nghe máy nhưng không nói gì, bên kia thì truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Cho hỏi đây có phải số điện thoại của chị Mạn Hy không vậy?” Lâm Hạ Lam lên tiếng.

“Phải” Trương Mạn Hy ngắn gọn trả lời.

“Chị Mạn Hy, em Hạ Lam đây” Lâm Hạ Lam vui mừng.

“Tôi biết, sao em có số tôi” Trương Mạn Hy nhớ không nhầm thì chưa cho Lâm Hạ Lam số điện thoại của mình.

” Bí mật, chị Mạn Hy, chị ăn gì chưa?” Lâm Hạ Lam hỏi.

“Chưa” 

“Chị vẫn chưa mở balo sao?”

“Để làm gì?” Trương Mạn Hy thắc mắc hỏi, ngồi dậy lấy chiếc balo bên cạnh mở ra.

“Là em mua sao? Sao lại mua nhiều như vậy?” Trương Mạn Hy bất ngờ khi trong balo của mình có vài chiếc bánh và một chai nước.

“Em nghĩ tâm trạng chị hôm nay không tốt nhất định không muốn ăn gì, chân chị cũng bị thương nữa, xem ra đã đoán đúng rồi. Chị có thể ăn tạm mấy thứ đó” Lâm Hạ Lam nói.

“Em để vào túi tôi lúc nào?” 

“Nhân lúc chị đang ngủ trên xe bus em đã để vào” 

Trương Mạn Hy đến bó tay với em gái này, nhưng trong lòng lại nổi lên một sự vui vẻ.

“Chị ăn tạm mấy thứ đó đi, em phải cúp máy đây, mẹ em đang gọi cửa” nghe thấy tiếng mẹ gõ cửa, Lâm Hạ Lam liền nhanh chóng ngắt điện thoại.

“Ơ…này…” Trương Mạn Hy còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Trương Mạn Hy khóe miệng có hơi cong lên, bỏ mấy chiếc bánh ra ăn. Cô không thích đồ ngọt nhưng thấy mấy chiếc bánh này rất ngon. Trương Mạn Hy ngồi vừa ăn vừa suy nghĩ, có phải cô đã quá ngu ngốc khi cứ mãi để ý Mạc Thiên Trúc không? Cậu ấy có người yêu rồi, mà nếu Thiên Trúc biết cô thích cậu ấy, cậu ấy có xa lánh cô không?

Trương Mạn Hy nhận ra, cô cứ mãi đuổi theo một người mà mãi mãi cô không thể với tới trong khi có một người nguyện ở bên cạnh mà cô lại không để ý em ấy chút nào. Từ trước đến giờ có lẽ đã làm Hạ Lam buồn rất nhiều nhưng em ấy vẫn không rời đi, ngay từ đầu có lẽ cô đã lựa chọn sai.

Hôm sau lên lớp, Trương Mạn Hy vẫn được bạn học đón tiếp nồng nhiệt, mọi người đều cảm thấy tiếc cho cô nhưng giải nhì cũng là một thành tích rất cao. Trương Mạn Hy hôm nay không thấy Đình Phong đâu thì hỏi bạn học, mới biết được hôm qua Đình Phong bị tai nạn, may mắn là chỉ xây xát nhẹ. Hóa ra hôm qua Mạc Thiên Trúc là đi chăm sóc Đình Phong, trong lòng cô tự nhiên nổi lên một chút khó chịu, cô nghĩ có phải mình đã hơi ích kỉ rồi không? Dù sao họ cũng là người yêu, việc này là chuyện bình thường mà.

Giờ ra chơi Trương Mạn Hy đứng ở cửa lớp của Lâm Hạ Lam ngó nghiêng tìm một hồi thì Lâm Hạ Lam nhìn thấy cô đã chạy vọt ra ngoài cửa. 

“Chị Mạn Hy, chân chị chưa khỏi sao? Sao lại xuống lớp em?” Lâm Hạ Lam hơi ngạc nhiên khi thấy Trương Mạn Hy hôm nay lại đứng ở cửa lớp cô.

“Tôi xuống đây gặp em, bác sĩ nói phải tầm một tuần chân mới đỡ hơn. Hôm qua còn chưa kịp nói lời cảm ơn em đã cúp máy rồi, chiều nay khi đi học về tôi sẽ đãi em một bữa coi như cảm ơn”

“Không nhất thiết phải vậy đâu” Lâm Hạ Lam cười nói.

“Trước giờ tôi không muốn mắc nợ ai, vậy nên chiều nay gặp em ở cổng trường” Trương Mạn Hy nói rồi xoay người lên lớp.

Lâm Hạ Lam đứng ngây người nhìn Trương Mạn Hy lên tầng, trong lòng vui vẻ không kiềm chế được miệng thì cứ cười khiến mấy cô bạn cảm thấy đáng sợ.

Buổi chiều sau khi tan học, Trương Mạn Hy đứng đợi Lâm Hạ Lam ở cổng trường. Lâm Hạ Lam vì hôm nay cô giáo dạy hơi quá giờ mà về muộn hơn các lớp khác, ra khỏi lớp là cô chạy thật nhanh ra cổng trường. Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam thở hổn hển vì chạy vội thì thấy buồn cười, 'mình có đi mất đâu mà sợ'.

Trương Mạn Hy để Lâm Hạ Lam tùy ý chọn địa điểm, Lâm Hạ Lam suy nghĩ một hồi thì thấy quán ăn cũ gần trường vẫn là nơi tốt nhất, hai người liền đi bộ đến đó. 

Lâm Hạ Lam bảo Trương Mạn Hy vào ngồi đợi trước, cô ở ngoài gọi đồ ăn, lát sau cũng vào ngồi cùng Trương Mạn Hy. Lâm Hạ Lam ngồi thơ thẩn nhìn Trương Mạn Hy phải đến khi học tỷ quơ quơ tay trước mặt cô thì cô mới giật mình.

“Sao vậy?” Trương Mạn Hy hỏi.

“Không có gì” Lâm Hạ Lam xấu hổ quay mặt đi.

Đồ ăn được đem ra, hai người từ từ thưởng thức, Lâm Hạ Lam rất vui vì được ngồi ăn riêng cùng Trương Mạn Hy đây là việc khiến cô thấy thích nhất. 

Từ đâu đi đến một bạn nam, cầm một bông hoa hồng đưa ra trước mặt Lâm Hạ Lam rồi nói.

“Bạn học Hạ Nam… tớ thích cậu” Bạn nam này hơi ấp úng.

Lâm Hạ Lam đang uống nước thì nhìn thấy bông hồng chìa ra trước mặt rồi nghe thấy câu nói của bạn nam kia thì không may bị sặc nước ho khù khụ. Vội vàng cô rút chiếc khăn giấy trong hộp ra lau miệng, rồi nhìn bạn nam kia với ánh mắt khó hiểu, đây là một bạn nam học lớp bên cạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 14: Thừa Nhận



Bối Lạc tay run rẩy, bước ra. Khương Tình ánh mắt lạnh lẽo, cô khẽ cười ấm áp, nhưng chỉ có Bối Lạc mới biết rằng nụ cười đó có bao nhiêu phần là thật lòng.
“Tớ nghe Tiến Minh với Tinh Thần bảo cậu tới phòng y tế, có chút lo lắng nên tới tìm cậu.” Bối Lạc khẽ nói.
“Cậu yên tâm! Tớ không sao cả.” Khương Tình cười với Bối Lạc.
Bối Lạc liền thấy căng thẳng, sống lưng lạnh lẽo. Cô bước lại lần Khương Tình, nhìn vào mắt cô hỏi:
“Cậu thích Hạ Nhi. Đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng nói lại vô cùng khẳng định.
Khương Tình liền bật cười, bảo “Trên mặt tớ viết rõ như thế sao?”
Bối Lạc biến sắc, tiếp tục nói “Cậu thừa nhận rồi.”
Khương Tình khẽ nhún vai “Ừm! Tớ thừa nhận.”
Bối Lạc cảm thấy tim nhói đau, đau đến chết lặng. Cô tiếp tục nói “Bao lâu rồi? Cậu biết Vỹ Quang yêu Hạ Nhi mà, đúng không?”
Khương Tình nghe thấy thế liền cau mày lại “Thế thì sao?”
Bối Lạc tức giận “Thế có nghĩa là cậu đang phản bội tình bạn của cậu với cậu ấy.”
Khương Tình lạnh lùng “Hạ Nhi và Vỹ Quang chưa từng quen nhau, và Hạ Nhi không thích cậu ấy, họ chẳng có mối quan hệ nào cả.”
Bối Lạc cứng họng, rồi chợt nghĩ ra cái gì, cô nói tiếp “ Cậu sẵn sàng vì Hạ Nhi mà trở mặt với Vỹ Quang sao? Cậu ấy là bạn từ nhỏ đến lớn của tụi mình.”
Khương Tình im lặng một lúc rồi cười bảo “ Cậu bất bình cho Vỹ Quang nhiều như vậy khiến tớ thấy thật bất ngờ. Bối Lạc, cậu thích Vỹ Quang à?”
“Tớ là thích cậu!” Bối Lạc hét lên. Rồi chợt nhận ra mình lỡ lời, cô ngay lập tức quay người bỏ chạy.
Khương Tình mặt không cảm xúc khoang tay lại.
Điều này cô biết từ rất lâu rồi, nên lời Bối Lạc nói ra cô hoàn toàn không bất ngờ. Chỉ là cô đánh giá hơi thấp tình cảm của Bối Lạc dành cho cô. Ngay từ nhỏ Bối Lạc đã không được gia đình yêu thương, lớn lên thì nhờ có mối quan hệ đặc biệt tốt đẹp với cô mà tình cảnh được cải thiện đôi chút, nên ngay từ lúc đó Bối Lạc đã có nhưng biểu hiện không nên có với cô. Cô đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua truy vấn vì không muốn đánh mất tình bạn tốt đẹp giữa cô và Bối Lạc.
Khương Tình khẽ thở dài, cô bước về hướng phòng y tế, đi qua hai dãy hành lang thì bắt gặp Khanh Long. Cậu ta đứng dưới tán cây nhìn cô, cô bước đến hỏi.
“ Giờ này cậu không vào lớp còn đứng đây làm gì?”
Khanh Long nhìn Khương Tình, cười với cô rồi nói “ Đợi cậu.”
“Cậu về lớp trước đi, tớ còn có việc.” Nói xong liền muốn đi.
Khanh Long liền bước tới cản đường cô.
“Cậu và Hạ Nhi… là thế nào?”
Khương Tình lấy tay day nhẹ thái dương đang ẩn ẩn đau.
“Thì như cậu thấy đó. Tớ thích cậu ấy.”
“Không được!” Khanh Long ngay lập tức lớn tiếng. Rồi chợt nhận ra mình có chút mất khống chế, đành dịu giọng “cậu và cậu ấy đều là con gái, Khương gia sẽ không chấp nhận mối quan hệ như vậy xảy ra đâu. Nhất là với cậu.”
Khương Tình nghe Khanh Long nhắc đến gia tộc nhà mình liền tức giận “Chuyện tớ muốn chưa ai có thể cản được, cậu nghĩ Khương gia sẽ cản được tớ sao?”.
Khanh Long vội vàng giải thích “Tớ biết cậu quyết định chuyện gì thì sẽ không ai thay đổi được, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của cả tập đoàn Khương Thị, cậu nghĩ họ sẽ chấp nhận cậu – Một thiên kim người thừa kế lại yêu con gái sao?”.
Khương Tình vung tay tát Khanh Long. Cái tát thể hiện rõ sự tức giận của cô. Khanh Long đưa tay sờ lên vùng má bỏng rát. Khương Tình lạnh lùng đầy nguy hiểm, cô cảnh cáo:
“Tớ nói cậu biết, tớ thích Hạ Nhi, và nếu ai dám cản hay phản đối cái quyết định đó của tớ, dù là cậu hay Khương gia, tớ cũng sẽ không buông tha. Cậu hẳn hiểu rõ tính cách của tớ như thế nào.”
Nói xong liền bỏ đi.
Khanh Long đứng như chết sững.
Khương Tình tới phòng y tế, cô đẩy cửa bước vào.
Cô y tá – Khương Ngọc, là cô chị họ của cô. Tuy có hơi lớn tuổi nhưng vẫn theo vai vế là chị họ. Nhìn thấy Khương Tình bước vào liền kéo cho cô chiếc ghế. Khương Tình ngồi xuống, tay cầm lấy hộp thuốc cạnh bạn lục lọi.
“Em lại đau đầu à? Đã bảo đừng suy nghĩ nhiều rồi mà.”
Khương Tình lạnh giọng.
“Không có gì đâu tiền bối, chỉ là mỗi khi tức giận sẽ hơi đau đầu một chút.”
Khương Ngọc liền cười vui vẻ, trêu chọc cô.
“Đại tiểu thư của tôi, trên đời này ai có lá gan dám chọc giận cô thế.”
Khương Tình khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại “Nếu em có cảm giác muốn chiếm lấy một người làm của riêng, theo chị thì nó là gì?”
Khương Ngọc liền hỏi lại đầy hứng thú “Em trước giờ không thiếu thứ gì cả, chưa từng nghe em nói rằng em muốn có thứ gì, tính cách quái dị như vậy, bỗng dưng lại muốn chiếm lấy một người làm của riêng. Đó là ai? Cho chị biết được không?”
Khương Tình cười khẽ.
“Hạ Nhi.”
Khương Ngọc như hồi tưởng rồi bất chợt nhớ ra.
“Là cô bé có đôi mắt to to màu hổ phách, cô bé xinh đẹp nhìn rất giống búp bê tây phương phải không?”
Khương Tình gật đầu.
Khương Ngọc liền vỗ trán “Chị còn biết cô bé là bạn của trò Lương Hạ, con bé Lương Hạ đó suốt ngày tìm cớ xuống phòng tế làm nũng với chị đấy.”
Khương Tình lạnh mặt, khẽ bảo “Lương Hạ tìm cớ tìm chị làm gì?”
“Để điều tra về sở thích của em, không biết con bé lấy thông tin ở đâu mà biết chị là chị họ em nữa, con bé đó thích em lắm, thần tượng đến nỗi ngủ cũng kêu tên, còn chảy cả nước dãi.” Khương Ngọc nhớ lại liền phì cười, rồi liền bảo “Hạ Nhi, cô bé đó hình như là tiểu thư Hạ gia.”
Khương Tình khó hiểu, hỏi lại “ Có phải Hạ gia theo cách em đang nghĩ không?”
Khương Ngọc liền nghiêm túc hẳn “Đúng đấy! Là tiểu thư duy nhất của tập đoàn Hạ thị. Nghe bảo ông Hạ Minh từng tuyên bố nếu cháu gái ông ấy tốt nghiệp thì gia sản toàn bộ đều sẽ chuyển đến tên của cháu gái. Hẳn là Hạ Nhi rồi.”
Ngừng một lát Khương Ngọc lại tiếp tục “Em thích Hạ Nhi, con đường sau này đi nhất định không bằng phẳng đâu, dù Hạ gia chỉ đứng sau Khương gia, nhưng thế lực không phải tầm thường, gia tộc đó nhất định không chấp nhận việc Hạ Nhi yêu thích con gái.”
Khương Tình liền chìm vào suy tư, cân nhắc một lúc lâu cô liền trả lời “Em không nghĩ rào cản gì có thể làm em chùn bước, chỉ sợ cô nhóc đó không chấp nhận em thôi.”
Khương Ngọc liền trố mắt, miệng há hốc “Con bé chê em sao?” Như tìm thấy một đại lục mới “Thật sự trên đời này có người lại ghét bỏ Đại tiểu thư Khương gia một tay che trời sao?”.
Khương Tình liền đứng dậy, quả thật không chịu nổi cái trình tự kỷ của Khương Ngọc.
“Em lên lớp đây”.
Khương Ngọc vội giữ lấy cô.
“Có dịp dẫn cô bé tới cho chị xem mặt nhé. Chị thật sự rất tò mò.”
Khương Tình gỡ tay cô chị họ đang mắt long lanh đầy hứng thú.
“Cô nhóc ấy hơi khó gần, chuyện này về sau rồi tính.”
Nói xong liền đẩy cửa bước ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.