Cô gái còn rất trẻ, bị dọa đến mơ hồ, nước mắt chảy xuống, xin lỗi cô ta không ngừng, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, cô là đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi”
“Muốn xin lỗi thì có phải có thành ý chứ, nếu không thì thế này đi, dập đầu hai cái thì tôi sẽ tha thứ cho cô”
Cô bé cắn môi, quỳ xuống.
An Noãn nhìn thấy sự ngạc nhiên và phẫn nộ trong mắt mọi người, nhưng không một ai chịu đứng ra nói đỡ, hóa ra tình người lại bạc bẽo như thế.
Hà Tư Kỳ lắc mông rời đi với tâm tình rất tốt. Cô ta đi rất xa rồi, đám người mới chỉ chỉ trỏ trỏ mắng nhiếc.
Ngải Lợi kéo tay An Noãn quay về lại cửa hàng, trên đường đi đều nhắc nhở cổ, “Vừa rồi nhìn rõ ràng chứ, nhớ kỹ mặt cô ta, ngàn vạn lần không thể đắc tội cô ta. Hôm nay cô bé đáng thương kia quỳ xuống là coi như việc nhỏ thôi, nếu như ngài Mạc tới, vậy mới gọi là chính thức xong đời.
Trở lại trong gian hàng, Ngải Lợi còn đang cảm thán vì trò khôi hài vừa rồi, “Có đôi khi ngẫm lại ông trời thật không công bằng, cô ả Hà Tư Kỳ lớn lên cũng không coi là xinh đẹp, trên đường tóm được cả đống, nhưng mà cô ta lại có thể được Mạc tổng yêu thương. Chúng ta cố gắng cả đời cũng không mua nổi cái vòng trên cổ cô ta, nghe nói trong một buổi đấu giá Mạc tổng bỏ ra tận mười triệu mua về đấy”
Lời của Ngải Lợi làm cả đám người rơi vào sự hâm mộ và ghen tỵ với Hà Tư Kỳ.
“Noãn Noãn, sao em không nói lời nào hết vậy? Vừa nãy bị sợ rồi hả?”
An Noãn cười lắc lắc đầu, “Em không sao, chỉ cảm thấy là có mấy người tốt số quá đi”
“Số của em cũng rất tốt mà, chị thấy Thường Tử Phi rất giỏi, tuy nói không thể so được với Mạc tổng, nhưng cũng đủ khiến người ta hâm mộ” Ngải Lợi hỏi một cách thận trọng, “Noãn Noãn, hai người các em có diễn trò không đó?”
Nhắc đến Thường Tử Phi, An Noãn không kìm được lại bắt đầu bực bội.
*****
“Ngài Mạc, vừa rồi nhận được tin tức, cô Hà lại gây chuyện ở Bách Nhạc”
Trương Húc ngồi ở ghế phụ báo cáo cực kỳ kính cẩn.
Mạc Trọng Huy ngồi ở ghế sau, ấn đường thình thịch giật lên hai cái, hắn đưa tay đè lại.
“Ngài Mạc, cô Hà còn làm loạn tiếp như vậy, chỉ sợ danh tiếng của ngài…”
Câu nói lo lắng của Trương Húc còn chưa nói xong đã bị Mạc Trọng Huy khẽ ngắt lời, “Quay xe đi Bách Nhạc”
An Noãn tan làm đi ra khỏi trung tâm thương mại, vừa liếc mắt đã thấy một chiếc xe Bentley quen thuộc bên ngoài. Chẳng cần nghĩ nhiều, dám dừng xe một cách kiêu ngạo như vậy ở chỗ này chỉ có hắn. Vậy mà hắn còn luôn tự cho là rất kín đáo.
Hà Tư Kỳ thật là hạnh phúc, chỉ dạo phố mà Mạc Trọng Huy đều tự mình đón đưa.
Ngẫm lại trước kia lúc yêu đương với hắn, cô muốn khoe bạn trai với các bạn học cỡ nào, nhưng Mạc Trọng Huy chưa từng đến trường học của cô, một lần cũng không.
“Ngài Mạc, cô An…”
Trương Húc không tự chủ được nói một câu.
Mạc Trọng Huy nhìn ra phía ngoài. Hắn nhìn thấy An Noãn mặc quần áo công sở đi ra từ Bách Nhạc, tầm mắt chỉ nhìn thoáng qua hướng của hắn, rồi lập tức đi lên phía trước.
Bỗng nhiên đổ mưa to tầm tã. Đến lúc cô đi đến bến xe buýt, cả người đã ướt đẫm. May mà hôm nay cô làm ca sáng, không phải đi bộ hai trạm để đón chuyến xe đêm.
Xe của Thường Tử Phi đột nhiên dùng trước mặt. Anh ta cầm chiếc ô từ ghế lái bước xuống, việc đầu tiên là mắng cố, “Trời mưa lớn như vậy, em không biết chờ ở bên trong à?”
Mắng một câu xong giọng điệu lại mềm xuống, “Đi, anh đưa em về nhà. Trời lạnh thế này, lại gặp mưa nữa, không bị cảm mới là lạ đấy.”
Thường Tử Phi nửa kéo nửa ôm nhét cô vào trong xe.
Trong xe Bentley cách đó không xa, Trương Húc nhỏ giọng nói, “Người kia hình như là Thường Tử Phi của tập đoàn Phi Vũ. Cha của hắn là thư ký của An Hồng Minh lúc còn sống. Hắn và cố An có thể nói là thanh mai trúc mã.”
Giọng nói lạnh lẽo âm u của Mạc Trọng Huy từ từ vang lên, “Trợ lý Trương, cậu thành thám tử tư từ lúc nào vậy?”
Trương Húc mím môi, không dám nói thêm gì nữa.
Trương Húc cầm ổ đón Hà Tư Kỳ lên xe. Cô ta vừa lên xe là bắt đầu la ó ầm ĩ với Mạc Trọng Huy, “Rõ ràng anh đã tới rồi, sao không tự mình xuống xe đón em? Rốt cuộc anh là bạn trai em, hay trợ lý Trường là bạn trai em?”
Mạc Trọng Huy không tức giận chút nào, cầm khăn lông khô cẩn thận lau tóc giúp cô ta.
Lúc này cô ta mới cảm thấy hài lòng, ôm lấy cổ Mạc Trọng Huy, nũng nịu, “Hôm nay ở trung tâm thương mại em bị người ta bắt nạt, anh định sẽ trả thù giùm em thế nào?”
Trương Húc ở ghế trước giật khóe miệng, thật không hiểu rốt cuộc là ai bắt nạt ai đấy. Cậu ta không hiểu, ngài Mạc đối với ai cũng đều lạnh nhạt vô tình, vì sao lúc đối mặt Hà Tư Kỳ lại thay đổi hẳn. Một vị đại tiểu thư kiêu căng như vậy, rốt cuộc hắn yêu cái gì ở cô ta chứ.
Lời nói của Hà Tư Kỳ không được Mạc Trọng Huy đáp lại, nên bắt đầu la lên, “Em nói em bị người ta bắt nạt, anh phải trả thù cho em”
“Chẳng lẽ không phải em bắt nạt người khác?” Mạc Trọng Huy cười cưng chiều nói.
“Thật đáng ghét!” Cô ta hờn dỗi, dúi đầu vào lồng ngực hắn.
“Anh biết vì sao em cứ ba ngày thì có hai ngày đến Bách Nhạc gây chuyện không? Là bởi vì ngày nào anh cũng rất bận, không có thời gian ở cùng em, cho nên em muốn dùng trăm phương nghìn kế gây chuyện cho anh, không phải sao. Em vừa bắt người ta quỳ xuống, anh đã tới đón em rồi”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ thở dài.
“Anh Trọng Huy, ngày mai anh có rảnh đi với em không? Nếu nói không rảnh em sẽ lại đến Bách Nhạc gây chuyện”
Mạc Trọng Huy khẽ cười thành tiếng.
***
**
Dọc đường đi, Thường Tử Phi lái xe cực nhanh, thậm chí vượt mấy cái đèn đỏ, làm An Noãn sợ tới mức không dám thở mạnh.
Đến tận lúc xe vững vàng dừng ở dưới lầu căn hộ của mình, An Noãn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
An Noãn phát hiện từ ngữ của mình có hơi nghèo nàn, ngoại trừ cảm ơn ra không biết có thể nói gì khác nữa.
Thường Tử Phi bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói, “Bây giờ em luôn khách sáo với anh như vậy. Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã đặt bàn trước ở nhà hàng rồi. Trước tiên em lên thay quần áo đi, đừng để bản thân lạnh rồi bị bệnh, anh ở đây chờ em”
An Noãn nhắn mày lại, lạnh nhạt từ chối, “Xin lỗi, tối hôm nay em không thể cùng ăn cơm với anh.”
Thường Tử Phi cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói, “Anh vẫn sẽ chờ em xuống”
An Noãn lên lầu thay quần áo ướt sũng ra. Đứng bên cửa sổ, cô nhìn thấy xe của Thường Tử Phi vẫn còn đậu mãi đó.
Mưa bên ngoài tựa hồ càng rơi càng lớn, trời cũng tối dần. Rốt cuộc không đành lòng, cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, cô còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói hơi nghèn nghẹt ở đầu kia đã truyền tới, “Noãn Noãn, anh sẽ luôn chờ em”
“Thường Tử Phi, anh đừng cứng đầu nữa, em không thích anh, hết thảy mọi thứ anh làm cho em đều vô dụng… alo… alo…”
An Noãn còn chưa nói xong, đầu bên kia đã ngắt máy luôn.
Cô dứt khoát mặc kệ anh luôn.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng trên đầu, cô không sao ngủ được. Mãi cho đến ba giờ sáng, La Hiểu Yến tan làm về nhà, gõ cửa phòng cố.