Tùng!
Giờ ra chơi. Một dãy hành lang, cầu thang trống trơn bây giờ lại đầy người, ai cũng vui vẻ chỉ có Ngôn Thanh Lãng là nằm dài trên bàn, người ta gán cho Ngôn Thanh Lãng cái danh hiệu mỹ nhân chán đời là đúng nghĩa, lúc này tâm tình nàng rất tệ bởi đi khám tim ông bác sĩ chỉ bảo là nàng bị căng thẳng cứ bình tĩnh rồi sẽ hết nhưng vẫn cảm thấy lạ, có bao giờ Ngôn Thanh Lãng căng thẳng đâu? Học tập thì vô tư, chơi thể thao tuy có mệt vẫn điều khiển nhịp tim được mà? Tại sao vậy?? Ngôn Thanh Lãng vò đầu bức tóc, bạn học nhìn nàng với đôi mắt thương hại < Đẹp mà điên, tội >. Đại Phong lắc đầu nhìn, bước lại bàn Ngôn Thanh Lãng cú đầu một cái hẳn đau.
” Bà nội mày! Đau! ” Ngôn Thanh Lãng đập bàn đứng dậy nhào lên người Đại Phong, vò tóc nhéo mặt cậu ta. Đại Phong là bạn từ trung cấp của Ngôn Thanh Lãng, 2 người thường xuyên chơi thể thao cùng nhau nên cũng coi là ngoạn hữu, cái tính của Ngôn Thanh Lãng Đại Phong hẳng rõ, rất cộc cằng lại rất đáng yêu, có lúc cần thiết thì xuất trình diễn viên của mình ra. Đại Phong cao hơn Ngôn Thanh Lãng 1 cái đầu, dáng người rất chuẩn, khuôn mặt đúng soái hơi lai Tây, gia đình Đại Phong thường hợp tác với bác của Ngôn Thanh Lãng nên mới có tình bạn tốt đẹp như vậy.
” Óc nhỏ, xuống can-teen với tôi “.
Không làm gì cũng chán, đi thì đi, Ngôn Thanh Lãng rời cơ thể Đại Phong, 2 người cùng đi xuống can-teen.
– ——————-
” Cậu xem, Trạch Tịnh Cơ là giáo viên năm đầu nhưng rất tài giỏi, người thông minh lại xinh đẹp, tính nếu dịu dàng, nghe nói cô ấy đang tuổi 23 xuân nên chưa định lấy chồng, nếu ai cưới được cô ấy chắc hạnh phúc lắm, cũng may mắn cô ấy là chủ nhiệm lớp ta, thật vui vẻ nha “.
Đại Phong vừa chỉ vừa nói vào người phụ nữa được vây kín bởi đám học sinh, còn đống quà nữa, làm giáo viên thật tốt!.
” Sì! Do cô ấy mà tôi chỉ là hoa khôi của dãy 12, là cô ấy dành danh hiệu mỹ nhân được yêu thích nhất trường của tôi đấy!! “
Ngôn Thanh Lãng lúc nào cũng có cái thói tự xem mình là nhất, ngạo mạn như vậy mà có rất nhiều nam nhân theo, nữ nhân cũng không ngoại lệ, nếu không có Trạch Tịnh Cơ Ngôn Thanh Lãng chẳng qua cũng đạt được danh hiệu mỹ nhân thôi không có được yêu thích nhất đâu. Ngôn Thanh Lãng lôi tay Đại Phong lại cái bàn trống người ngồi xuống, 2 người nắm tay nhau, học sinh ồ lên bàn tán, lại có 1 cặp mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm, nắm chặt tay thành nấm đấm < Mình bị cái gì vậy? Có gì phải tức, em ấy là học sinh của mình mà, Trạch Tịnh Cơ, thoát khỏi tâm tư không ổn định này đi!! >
” Tôi đi mua 2 phần xúc xích cho chúng ta, sting luôn nha “.
Đại Phong cười làm ngất bao nhiêu thiếu nữ học sinh rồi! Đưa mắt nhìn sang lại cảm thấy ghen, trai thì soái, ngầu, ga lăng phết, còn gái thì xinh đẹp, cao, toả đậm chất ngự tỷ, quả thật 2 người rất xứng đôi, có những hội học sinh còn ghép 2 người thành đôi nữa.
……………..1 phút……………..2 phút…………………
” Bị thằng nào gạ rồi, cái tên này lại bắt tôi chờ! “.
Ngôn Thanh Lãng không có tính kiên nhẫn, ngồi một chỗ không yên, nàng nhấc chân lại nơi có 1 nữ nhân ngồi điềm tĩnh ăn sandwich. Ngồi xuống, đám học sinh kinh ngạc nhìn Ngôn Thanh Lãng, dám thản nhiên ngồi chung khi chưa có sự cho phép của giáo viên vả lại còn tự tiện lấy ly cà phê của cô mà uống nữa…
Trạch Tịnh Cơ đưa mắt nhìn Ngôn Thanh Lãng vô tư uống cà phê của mình. Có chút vui vẻ khi nàng chủ động đến tiếp xúc nhưng tức giận lại chiếm phần nhiều hơn, do chưa có sự cho phép đã tuỳ ý vậy rồi.
” Thái độ, hành vi của em là sao đây? Tự tiện uống đồ của giáo viên, em không biết ý nghĩa của tôn sư trọng đạo à?!! ” Trạch Tịnh Cơ hơi mất bình tĩnh nhìn nàng thản nhiên uống cả phê của mình.
” Cô dạy Giáo dục công dân à? Giáo viên thì nên giúp đỡ học sinh, em đang khát, uống nước của cô xem như là cô đang giúp đỡ em giải khát đấy “.
Trạch Tịnh Cơ cầm cổ tay Ngôn Thanh Lãng, giật ly cà phê lại.
” Em không xin phép?! “
” Em cảm ơn cô là được “
” Em…! “
Ngôn Thanh Lãng cười hì hì.
< Bỏ đi >
” Lần sau khi dùng đồ người khác em phải xin phép đấy ” Trạch Tịnh Cơ nhẹ giọng bảo. Đại Phong đem xúc xích và sting về thì không thấy Ngôn Thanh Lãng, cho đến khi nghe giọng quát từ phía kia mới để ý nàng đang ở đó, thì ra là Trạch Tịnh Cơ tức giận với Ngôn Thanh Lãng, Đại Phong đưa xúc xích cho Ngôn Thanh Lãng, xong xin phép ngồi cùng, Ngôn Thanh Lãng không ăn mà lại giơ xúc xích đến miệng Trạch Tịnh Cơ.
” Say a…! “.
Ngôn Thanh Lãng làm Trạch Tịnh Cơ giật mình, Ngôn Thanh Lãng là đang đút cô ăn như em bé gái sao??
” Mỏi tay rồi cô a “
Trạch Tịnh Cơ thấy Ngôn Thanh Lãng cầm hơi lâu, cũng chần chừ cắn nhẹ một ít, Ngôn Thanh Lãng híp mắt cười mỉm làm một người chết mê, chết mệt, Trạch Tịnh Cơ cũng không ngoài lệ a.
Tùng!
Giờ ra chơi. Một dãy hành lang, cầu thang trống trơn bây giờ lại đầy người, ai cũng vui vẻ chỉ có Ngôn Thanh Lãng là nằm dài trên bàn, người ta gán cho Ngôn Thanh Lãng cái danh hiệu mỹ nhân chán đời là đúng nghĩa, lúc này tâm tình nàng rất tệ bởi đi khám tim ông bác sĩ chỉ bảo là nàng bị căng thẳng cứ bình tĩnh rồi sẽ hết nhưng vẫn cảm thấy lạ, có bao giờ Ngôn Thanh Lãng căng thẳng đâu? Học tập thì vô tư, chơi thể thao tuy có mệt vẫn điều khiển nhịp tim được mà? Tại sao vậy?? Ngôn Thanh Lãng vò đầu bức tóc, bạn học nhìn nàng với đôi mắt thương hại < Đẹp mà điên, tội >. Đại Phong lắc đầu nhìn, bước lại bàn Ngôn Thanh Lãng cú đầu một cái hẳn đau.
” Bà nội mày! Đau! ” Ngôn Thanh Lãng đập bàn đứng dậy nhào lên người Đại Phong, vò tóc nhéo mặt cậu ta. Đại Phong là bạn từ trung cấp của Ngôn Thanh Lãng, 2 người thường xuyên chơi thể thao cùng nhau nên cũng coi là ngoạn hữu, cái tính của Ngôn Thanh Lãng Đại Phong hẳng rõ, rất cộc cằng lại rất đáng yêu, có lúc cần thiết thì xuất trình diễn viên của mình ra. Đại Phong cao hơn Ngôn Thanh Lãng 1 cái đầu, dáng người rất chuẩn, khuôn mặt đúng soái hơi lai Tây, gia đình Đại Phong thường hợp tác với bác của Ngôn Thanh Lãng nên mới có tình bạn tốt đẹp như vậy.
” Óc nhỏ, xuống can-teen với tôi “.
Không làm gì cũng chán, đi thì đi, Ngôn Thanh Lãng rời cơ thể Đại Phong, 2 người cùng đi xuống can-teen.
– ——————-
” Cậu xem, Trạch Tịnh Cơ là giáo viên năm đầu nhưng rất tài giỏi, người thông minh lại xinh đẹp, tính nếu dịu dàng, nghe nói cô ấy đang tuổi 23 xuân nên chưa định lấy chồng, nếu ai cưới được cô ấy chắc hạnh phúc lắm, cũng may mắn cô ấy là chủ nhiệm lớp ta, thật vui vẻ nha “.
Đại Phong vừa chỉ vừa nói vào người phụ nữa được vây kín bởi đám học sinh, còn đống quà nữa, làm giáo viên thật tốt!.
” Sì! Do cô ấy mà tôi chỉ là hoa khôi của dãy 12, là cô ấy dành danh hiệu mỹ nhân được yêu thích nhất trường của tôi đấy!! “
Ngôn Thanh Lãng lúc nào cũng có cái thói tự xem mình là nhất, ngạo mạn như vậy mà có rất nhiều nam nhân theo, nữ nhân cũng không ngoại lệ, nếu không có Trạch Tịnh Cơ Ngôn Thanh Lãng chẳng qua cũng đạt được danh hiệu mỹ nhân thôi không có được yêu thích nhất đâu. Ngôn Thanh Lãng lôi tay Đại Phong lại cái bàn trống người ngồi xuống, 2 người nắm tay nhau, học sinh ồ lên bàn tán, lại có 1 cặp mắt rực lửa đang nhìn chằm chằm, nắm chặt tay thành nấm đấm < Mình bị cái gì vậy? Có gì phải tức, em ấy là học sinh của mình mà, Trạch Tịnh Cơ, thoát khỏi tâm tư không ổn định này đi!! >
” Tôi đi mua 2 phần xúc xích cho chúng ta, sting luôn nha “.
Đại Phong cười làm ngất bao nhiêu thiếu nữ học sinh rồi! Đưa mắt nhìn sang lại cảm thấy ghen, trai thì soái, ngầu, ga lăng phết, còn gái thì xinh đẹp, cao, toả đậm chất ngự tỷ, quả thật 2 người rất xứng đôi, có những hội học sinh còn ghép 2 người thành đôi nữa.
……………..1 phút……………..2 phút…………………
” Bị thằng nào gạ rồi, cái tên này lại bắt tôi chờ! “.
Ngôn Thanh Lãng không có tính kiên nhẫn, ngồi một chỗ không yên, nàng nhấc chân lại nơi có 1 nữ nhân ngồi điềm tĩnh ăn sandwich. Ngồi xuống, đám học sinh kinh ngạc nhìn Ngôn Thanh Lãng, dám thản nhiên ngồi chung khi chưa có sự cho phép của giáo viên vả lại còn tự tiện lấy ly cà phê của cô mà uống nữa…
Trạch Tịnh Cơ đưa mắt nhìn Ngôn Thanh Lãng vô tư uống cà phê của mình. Có chút vui vẻ khi nàng chủ động đến tiếp xúc nhưng tức giận lại chiếm phần nhiều hơn, do chưa có sự cho phép đã tuỳ ý vậy rồi.
” Thái độ, hành vi của em là sao đây? Tự tiện uống đồ của giáo viên, em không biết ý nghĩa của tôn sư trọng đạo à?!! ” Trạch Tịnh Cơ hơi mất bình tĩnh nhìn nàng thản nhiên uống cả phê của mình.
” Cô dạy Giáo dục công dân à? Giáo viên thì nên giúp đỡ học sinh, em đang khát, uống nước của cô xem như là cô đang giúp đỡ em giải khát đấy “.
Trạch Tịnh Cơ cầm cổ tay Ngôn Thanh Lãng, giật ly cà phê lại.
” Em không xin phép?! “
” Em cảm ơn cô là được “
” Em…! “
Ngôn Thanh Lãng cười hì hì.
< Bỏ đi >
” Lần sau khi dùng đồ người khác em phải xin phép đấy ” Trạch Tịnh Cơ nhẹ giọng bảo. Đại Phong đem xúc xích và sting về thì không thấy Ngôn Thanh Lãng, cho đến khi nghe giọng quát từ phía kia mới để ý nàng đang ở đó, thì ra là Trạch Tịnh Cơ tức giận với Ngôn Thanh Lãng, Đại Phong đưa xúc xích cho Ngôn Thanh Lãng, xong xin phép ngồi cùng, Ngôn Thanh Lãng không ăn mà lại giơ xúc xích đến miệng Trạch Tịnh Cơ.
” Say a…! “.
Ngôn Thanh Lãng làm Trạch Tịnh Cơ giật mình, Ngôn Thanh Lãng là đang đút cô ăn như em bé gái sao??
” Mỏi tay rồi cô a “
Trạch Tịnh Cơ thấy Ngôn Thanh Lãng cầm hơi lâu, cũng chần chừ cắn nhẹ một ít, Ngôn Thanh Lãng híp mắt cười mỉm làm một người chết mê, chết mệt, Trạch Tịnh Cơ cũng không ngoài lệ a.