Theo lời đề nghị của bác sĩ Hà, Trịnh Đinh Đinh lại đến khám lại ở chỗ Ninh Vi Cẩn.
Chiều thứ tư này cô đột nhiên có rất nhiều việc, thật vất vả lắm Trịnh Đinh Đinh mới thu xếp về sớm được hai tiếng đến bệnh viện. Vô tình phát hiện thấy bệnh nhân hôm nay đến khám cũng rất đông. Trên bàn làm việc của Ninh Vi Cẩn có ít nhất phải hơn chục cuốn sổ khám bệnh.
Trịnh Đinh Đinh xếp vào chỗ cuối cùng.
Ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, Trịnh Đinh Đinh lấy cuốn “Just Kidding” ra đọc. Bên tai lại nghe thấy giọng hai nữ sinh nói chuyện phiếm với nhau.
“Lát nửa phải cởi áo ra để kiểm tra sao?”
“Chắc chắn rồi, nếu không thì sao biết ngực có bị u hay không chứ?”
“Nhưng anh ta là bác sĩ nam mà, mình thấy hơi là lạ!”
“Hắc, hắc! Nói thật, bác sĩ kia thật đẹp trai nha, anh ta mà sờ mấy cái cũng không cảm thấy thua thiệt cho lắm nhỉ? Cậu cứ coi như đi massage đi!”
“Cậu thật đáng ghét, lúc này rồi mà còn nói linh tinh, mình đang sợ muốn chết rồi đây này!”
. . . . . .
Trịnh Đinh Đinh ngước mắt nhìn họ. Cả hai đều mặc đồng phục, buộc tóc đúng kiểu nữ sinh. Một người có chút khẩn trương, còn người kia đứng bên cạnh, trong tay vẫn còn cây kem ốc quế. Mà đằng sau họ có một bức tranh tuyên truyền cho khoa vú, phía dưới có ghi dòng slogan, “Nếu yêu quý bản thân mình vậy khám và phát hiện ung thư vú sớm là điều tất yếu.”
Thật sự không phù hợp chút nào.
Trịnh Đinh Đinh ngồi trên ghế chờ rất lâu, cho đến khi nữ sinh kia cùng bạn đi ra ngoài, sắc mặt tím tái thành màu gan heo, còn cô bạn bên cạnh rất hưng phấn nói: “Không ngờ khoa vú lại thâm tàng bất lộ như thế. Vẫn còn một anh chàng siêu cấp đẹp trai đến như thế. Lần sau tái khám thì đừng quên rủ mình đi cùng nha!”
Xem ra bác sĩ Ninh thật sự đúng như lời nhưng cô thực tập sinh nói, già trẻ đều ăn sạch.
Đến lượt Trịnh Đinh Đinh thì đã sắp năm giờ rồi, bệnh nhân cũng vãn đi nhiều. Tiểu Trần và Tiểu Phó cũng thu dọn đồ đạc xong xuôi, nói lời tạm biệt với Trịnh Đinh Đinh. Lúc cô đi vào, Ninh Vi Cẩn đang để que đè lưỡi vào trong khay thuốc. Ánh mắt nhìn về phía quyển sổ khám bệnh cuối cùng.
“Giáo sư Ninh!” Trịnh Đinh Đinh cười tươi như hoa, “Tôi đến tái khám!”
“Không phải cô đổi bác sĩ Hà rồi sao?” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Trịnh Đinh Đinh ngẩn người một chút, ngày sau đó nói: “Bác sĩ Hà cũng đề nghị tôi để
đến gặp anh tái khám. Anh hiểu khá rõ về tình trạng của tôi mà!”
Ninh Vi Cẩn nhìn thẳng vào mắt Trịnh Đinh Đinh, đôi tay để tùy ý, ánh mắt có chút dò xét, “Cô có quyền chọn lựa bác sĩ. Nếu như không hài lòng về tôi thì có thể khám ở chỗ bác sĩ Hà. Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.”
“. . . . . ” Trịnh Đinh Đinh bị nghẹn lời rồi. Một lát sau, mới nhẹ giọng nói: “Không phải tôi không hài lòng về anh.”
“Thế thì tốt.” Nói là như thế nhưng trong giọng nói chẳng hề có chút thiện ý nào cả. Ninh Vi Cẩn mở quyển sổ khám bệnh của Trịnh Đinh Đinh, hỏi cô mấy câu theo đúng quy trình, sau đó giúp cô làm kiểm tra.
Trịnh Đinh Đinh ngồi đằng sau bức rèm, cởi áo thì Ninh Vi Cẩn cẩn thận đeo găng tay. Trong lúc bất ngờ, cả hai người đồng thời nghe được một tiếng “đinh” vang lên. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn, hóa ra chiếc khuy áo trên áo khoác của cô bị rơi ra rồi, ngay bên cạnh đôi giày da của Ninh Vi Cẩn. Một giây kế tiếp, Ninh Vi Cẩn khom người, nhặt lên đưa trả lại cho Trịnh Đinh Đinh.
“Cảm ơn.” Trịnh Đinh Đinh cất cái khuy áo vào túi.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Trịnh Đinh Đinh cởi áo lót ra, theo quán tính hít sâu một hơi, gật đầu nói: ” Vâng, đã xong ạ.”
Ninh Vi Cẩn để cô nằm xuống, đi đến bên giường, nhờ ánh sáng phía trên nghiêm túc kiểm tra vết mổ bên ngực trái của Trịnh Đinh Đinh. Ngón tay hơi ấn một chút, “Đau không?”
“Không đau.” truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Bàn tay Ninh Vi Cẩn nhẹ nhẹ xoa nắn ngực trái của Trịnh Đinh Đinh, từ ngoài vào trong, rồi từ trong ra ngoài rồi tiến vào trung tâm. Lòng bàn tay anh hơi lạnh khá trái ngược với dạ thịt mềm mại, ấm áp của nàng. Động tác anh chậm rãi, từ tốn, mỗi một bước đều rất cẩn thận.
Trịnh Đinh Đinh rũ mắt nhìn xuống, có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn và gò má hoàn mỹ của anh. Ngón tay anh nhẹ nắm chỗ tư mật nhất của cô, cực kỳ thành thạo thể hiện đúng là một bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệm. Nhưng. . . . . bỗng nhiên cô lại nhớ đến những lời anh nói hôm đó. Cô bắt đầu cảm thấy lúng túng, khẽ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ninh Vi Cẩn cảm nhận được cô có chút là lạ, hơi nhướng mắt lên nhìn. Thấy mái tóc đen dài xõa ở trên gối, cái mũi xinh đẹp nhẹ nhàng phập phồng. Anh dời ánh mắt đi chỗ khác, rồi lại nhìn đến ngực cô. Ngực cô trắng nõn, mềm mại hiện giờ ửng đỏ như hoa hồng vậy.
Từ lúc hắn vào nghề đến nay, đây là lần đầu tiên trong lúc hắn khám cho bệnh nhân mà thất thần. Ngón tay thon dài đặt lên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve đồng thời có chút lưu luyến.
Chỉ mấy giây khác thường nhưng không hề bị Trịnh Đinh Đinh phát hiện ra.
Vì để không khí bớt lúng túng, Trịnh Đinh Đinh chủ động hỏi, “Đúng rồi, u sơ vú này có dễ tái phát lại không?”
“Mỗi người đều khác nhau. Sau khi tiến hành phẫu thuật, cứ cách từ ba đến năm tháng thì nên đến bệnh viện làm trị liệu dự phòng, có thể phòng ngựa u tái phát.”
“Tôi làm phẫu thuật kịp thời như vậy, sẽ khả quan hơn đúng không?”
“Thật đáng tiếc. Chuyện này không liên quan gì đến việc phẫu thuật sớm hay muộn cả. Có vài người sau khi làm giải phẫu, cả đời sẽ không tái phát. Nhưng có một số người sẽ không ngừng xảy ra các tình huống khác nhau, vấn đề này liên quan đến thể chất con người.”
Trịnh Đinh Đinh có chút chán nản bĩu môi.
Sau khi kiểm tra xong, Ninh Vi Cẩn nhanh chóng lấy găng tay xuống, đi ra ngoài trước. Trịnh Đinh Đinh mặc lại áo ngay ngắn rồi cũng đi ra theo.
Có tiếng gõ cửa vang lên. Một bác sĩ nam, trung tuổi, mặc áo blouse trắng đi vào, “Bệnh nhân cuối sao?”
Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái: “Người cuối cùng rồi.”
“Muốn nói chuyện với cậu một chút. Hôm qua, cũng nhắc với cậu về cháu gái cục phó Từ cục điện lực đó. Cô bé đối với cậu rất có hứng thú. Cậu xem thứ bảy sắp xếp gặp mặt người ta một chút xem như thế nào?”
Ninh Vi Cẩn để bút xuống, gấp cuốn sổ khám bệnh của Trịnh Đinh Đinh lại, đẩy về chỗ cô.
Trịnh Đinh Đinh sau khi nhận lấy thì vội đứng dậy.
“Không, hiện giờ cháu không có ý định đó.” Ninh Vi Cẩn nói, “Chủ nhiệm Phương, cảm ơn ý tốt của bác.”
“Sao thế? Cậu tìm được rồi sao?”
“Không ạ!”
“Vậy tại sao không đi gặp người ta một chút? Bác cũng gặp cháu gái của Phó cục Từ một lần rồi, là một cô bé khéo léo, dịu dàng, nghề nghiệp cũng không tồi. Nhìn đi nhìn lại rất hợp với cậu đó.”
“Gần đây có nhiều chuyện. Ở trường học còn phải dạy thay nữa, còn có hai bài luận văn phải làm nữa ạ. Thật sự cháu không có thời gian.” Ninh Vi Cẩn tùy tiện tìm một cái cớ.
Chủ nhiệm Phương cũng là người tinh ý, nghe vậy cười nói: “Mấy ngày trước cũng không nghe cậu nói mà. . . . . Đúng rồi, có phải cậu đã có đối tượng rồi hay không?”
Lúc Trịnh Đinh Đinh bước ra cửa phòng, thì dường như nghe thấy Ninh Vi Cẩn cười như có như không: “Thật sự là không có thời gian ạ!”
còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
“Không đúng.” Chủ nhiệm Phương nhất quyết không tha cho anh. “Cậu có thể giấu giếm được người khác chứ không thể gạt được tôi đâu. Câu nói như thế chỉ là lấy cớ mà thôi. Tám phần là có cô gái vừa ý rồi.”
Lần này, Ninh Vi Cẩn không nói gì, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Trịnh Đinh Đinh cầm quyển sổ khám bệnh, bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, thì trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại. Trịnh Đinh Đinh lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Trần Tuần”, trái tim cô loạn nhịp. Chần chờ một chút rồi ấn nút nghe. Bên đầu dây kia, vang lên tiếng hít thở. Một lát sau, có giọng nói của Ôn Tử Hinh ở xa vọng đến, “Trần Tuần, em muốn ăn cam.”
Trịnh Đinh Đinh nghe thấy tai mình nổ vang một tiếng, theo bản năng cô vội vàng ấn nút end call.
Ở đầu dây bên kia, trong mắt Ôn Tử Hinh nhìn màn hình hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, sắc mặt như không đẩy điện thoại về chỗ cũ.
Trần Tuần từ toilet đi ra, tay khẽ nới lỏng cổ áo sơ mi, hỏi ngược lại: “Muốn ăn cam sao? Để anh xuống dưới mua.”
Ôn Tử Hinh mỉm cười, gật đầu nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Trần Tuần nhìn cô ta một cái rồi đi tới trước cửa, với lấy chiếc áo khoác đậm màu, mở cửa đi ra ngoài.
Trần Tuần sau khi ra cửa, Ôn Tử Hinh lại cấm lấy di động của anh ta, mở nhật ký cuộc gọi, thản nhiên xóa cuộc gọi vừa rồi không kết nối được.
*
Lúc Ninh Vi Cẩn tan ca vẫn nhìn thấy Trịnh Đinh Đinh đứng ngây ngốc ở trước cổng bệnh viện, mắt nhìn chăm chú về phía trước.
Một chiếc xe đạp điện vọt qua trước mặt cô nhanh như chớp, Trịnh Đinh Đinh chỉ kịp thời lui về sau một bước, tránh được nguy hiểm, bả vai lại không cẩn thận đụng vào một thứ cưng cứng. Cô xoay người nhìn lại, thì Ninh Vi Cẩn đứng cách cô rất gần, thứ mà cô đụng vào là . . . . . lồng ngực anh.
“Sao bây giờ vẫn còn đứng đây? Chờ ai sao?” Ninh Vi Cẩn vừa hỏi, trong tay cầm chìa khóa xe.
“Không.” Trịnh Đinh Đinh lắc đầu một cái. “Tôi chỉ đi về thôi.”
Cô đi được vài bước thì xoay người lại, giọng nói cực kỳ thành khẩn, “Giáo sư Ninh, thật sự cảm ơn anh.”
Cô cũng muốn giải thích với anh rằng cô không hề có chút bất mãn nào về y thuật hay y đức của anh cả. Chuyện đổi bác sĩ khám thuần túy do cô nghĩ quá nhiều thôi, là chuyện riêng của cô.
Ninh Vi Cẩn thu chìa khóa lại, nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân của tôi, những điều tôi làm đều là trách nhiệm nghề nghiệp, cô không cần nói cảm ơn đâu. Chuyện trước kia tôi nói với cô cũng không có ý đùa cợt nào. Nhưng nếu cô để ý, thì có thể quên đi, coi như tôi chưa nói gì là được.”
Anh nói xong thì đi về phía khác.
Anh nghiêm túc sao? Muốn tìm hiểu cô như người yêu sao?
Trong đầu Trịnh Đinh Đinh lập tức nảy lên một suy nghĩ: Giáo sư Ninh coi trọng cô ở chỗ nào cơ chứ?
Nhưng ít nhất vào lúc này, cô tin tưởng anh, anh thật sự không hề có ý định đùa giỡn cô. Anh cũng không cần thiết phải làm như thế.
Buổi tối.
Trịnh Đinh Đinh vô thức lên baidu gõ “Bác sĩ nam khoa vú” và nhấn enter.
Sau đó, Trịnh Đinh Đinh thấy một tiêu đề, “Làm thế nào bây giờ? Đến khoa vú kiểm tra, kết quả khám cho mình là một bác sĩ nam. Anh ta khám cho mình cực kỳ cẩn thận. Mình thật sự không muốn nhiều lời, nhưng sau đó lại nói với bạn trai. Ban trai mình rất tức giận, đòi chia tay với mình.”
Ở bên dưới có người trả lời: Tốt nhất bạn nên đá hắn ta đi, sao lại có người ngu như vậy chứ? Kiểm tra vú là chuyên ngành ngoại khoa. Mà ngoại khoa đa số là bác sĩ nam. Vậy nên họ có thể nhìn thấy hàng vạn khối thịt của bạn. Bác sĩ nam khám cho bạn mà có thể nhớ được tình hình sức khỏe của bạn như thế nào đã là không tệ rồi, sao còn tinh lực suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Cứ với suy nghĩ của bạn trai bạn thì e rằng cả đời này không thể lấy vợ đâu. Bởi vì phụ nữ nào cũng sẽ gặp bác sĩ nam mà thôi.
. . . . . .
“A, a! Hôm nay đến khoa vú khám nhưng lại gặp một bác sĩ nam trung tuổi. Ông ta sờ soạng ngực mình đến nửa giờ! Híc, thật là biến thái, sao lại xui xẻo như vậy chứ, lại gặp phải một bác sĩ bỉ ổi như thế!”
Ở bên dưới có rất nhiều comment.
“Thôi đi, bác sĩ thì có cái gì mà không thấy chứ? Chỉ là người trẻ tuổi thì sẽ dễ bị ảnh hưởng hơn thôi.”
“Cái này thì là cái gì chứ? Trước đây, lúc mình sinh Tiểu Diệp cũng là bác sĩ nam khám cho mình mà. Lúc mình nằm trên giường bệnh, thản nhiên hưởng thụ sự xoa bóp của hắn, hắn thật sự rất mát tay nha ~”
“Bác sĩ cũng chỉ coi hai khối thịt kia giống như các bộ phận khác trên cơ thể người, không khác biệt với tay chân là bao, bạn đừng nghĩ quá nhiều.”
“Mẹ nó, giống hệt hoàn cảnh của tui. Tui cũng bị một ông chú bỉ ổi khám cho, sờ soạng nửa ngày trời kết quả không có bệnh gì = !!!”
“. . . . . Thật thì thì bác sĩ kia cũng đâu muốn sờ bạn đâu, người ta cũng vì muốn kiếm tiền thôi mà, dễ lắm sao?”
“Nếu như bạn có cup D thì chúng ta cùng nhau xử hắn. Nhưng nếu chỉ là cup A thì ╮(╯▽╰)╭ chỉ có thể nói rằng bác sĩ nam kia thật xui xẻo rồi XD “
. . . . . .
Trịnh Đinh Đinh cười cười, suy nghĩ một chút rồi gõ một câu, “Bác sĩ khoa vú có phù hợp làm người yêu không?”
Phía dưới có một bài chia sẻ.
“Ông xã tôi là bác sĩ khoa vú. Tôi cảm thấy rất bình thường, không có gì không tốt cả, anh ấy là người chính trực, chuyện gì cũng nói thẳng với tôi. Đối với anh, khám cho bệnh nhân thì anh chỉ coi bản thân là một cỗ máy, không hơn không kém. Sau khi tôi kết hôn với anh vẫn cảm thấy rất hạnh phục. Anh cũng không vì nghề nghiệp mà lạnh nhạt chuyện kia, ngược lại còn yêu chiều tôi hơn nữa. Dù sao thì, các em gái à, chị nói cho em biết, người đàn ông có tốt hay không thì phải nhìn vào bản chất của anh ta. Nếu anh ý không có vấn đề gì thì dù vẻ ngoài có hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa cũng không xảy ra chuyện gì cả. Còn nếu bản thân anh ta có vấn đề thì ngay cả vẻ bề ngoài không có gì hấp dẫn thì cũng sẽ có chuyện xảy ra.”
Trịnh Đinh Đinh cứ ngồi lặng im như vậy hơn một tiếng liền, lúc tắt trang web kia trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Ninh Vi Cẩn.”
Anh thật sự là một bác sĩ nam nghiêm túc, chuyên nghiệp, chính trực.