Thời gian thắm thoắt trôi qua, lại 1 mùa xuân nữa đến. Tính ra thì đây đã là mùa xuân thứ 2 kể từ khi Sashiko đến với chốn Edo này
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Itachi thì đã đến Taiyou tâm tình chim chuột với Izumi, còn Sasuke thì sợ Sashiko làm ồn đến giấc ngủ trưa hiếm hoi của mình nên đã cho cô vài ngàn yên rồi tống em gái mình ra khỏi nhà. Tuy có hơi bực mình vì hành động của ông anh trai, nhưng nhờ có mấy tờ tiền an ủi, vậy nên Sashiko cũng không buồn lắm
Vừa đi đường vừa gặm nhấm thanh dango, Sashiko thầm nghĩ hôm nay mình sẽ làm gì. Không thể đi tìm Izumi rồi đấy, cũng không thể về nhà, chi bằng đi tìm thằng gà bông đánh nhau giãn gân giãn cốt
Nghĩ là làm, ăn vội thanh dango xong, Sashiko liền xách ô phi thẳng đến cục cảnh sát. Thế nhưng khi cô đến, chào đón cô không phải là cục cảnh sát bận rộn hàng ngày, thay vào đó là 1 khung cảnh cực kỳ náo nhiệt
“Ai đó làm ơn bắt nó lại coi”. Tiếng kêu thảm thiết của Temari vang lên
“Bắt được là anh tăng lương tháng này”. Tiếng Kankuro cũng thảm thiết không kém
Sashiko còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì 1 đứa nhỏ từ đâu lao đến và xông vào cô. Dĩ nhiên với cái sức lực bé tí tẻo tèo teo của thằng nhóc thì không thể nào làm Sashiko té ngã như trong các bộ phim truyền hình rồi, thành thử ra rất nhanh cậu nhóc đã bị cô bắt lại
Cậu nhóc tầm 10 tuổi, có mái tóc màu đỏ sẫm (rất giống ai kia), đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo (cũng rất giống ai kia), làn da trắng hồng hào, vô cùng đáng yêu
“Dễ thương quá đi”. Sashiko thốt lên, không nhịn được mà bẹo má cậu nhóc tóc đỏ 1 cái
Cậu nhóc tóc đỏ mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ, mà lúc này, mọi người trong cục cảnh sát đồng loạt xông ra, cậu bé tóc đỏ dường như rất sợ hãi, lập tức chạy ra núp sau lưng Sashiko
“Ra là em à Sashiko”. Temari thở hổn hển nói. Mà không chỉ riêng cô, gần như tất cả mọi người ở cục cảnh sát đều đang rất mệt, mồ hôi ai cũng vã ra như tắm
“Mọi người chơi rượt bắt à?”. Sashiko tò mò hỏi. “À mà cậu nhóc tóc đỏ này là ai đây? À mà thằng gà đâu, hôm nay em không thấy nó, nó lại lười biếng đi núp lùm à?”
Mọi người nhìn nhau ái ngại, không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Yukio thở 1 chút rồi nói. “Vào trong rồi nói đi”
20 phút trôi qua đi cùng với 1 tách trà và 1 câu chuyện dài, cuối cùng Sashiko được đưa đến kết luận
Thằng nhóc tóc đỏ cute phô mai que này chính là thằng gà khốn nạn ngày ngày cùng cô đánh nhau
Mọi chuyện rất đơn giản, Gaara đi làm nhiệm vụ, hắn được cử đến phòng thí nghiệm của 1 nhà khoa học thần kinh nào đó và không may trúng thuốc trẻ hóa 10 năm tuổi mới được bào chế ra. Và vì Gaara chỉ mới 20 cái xuân xanh, vậy nên lọ thuốc đã biến hắn thành 1 thằng nhóc 10 tuổi
Mọi chuyện không có gì đáng nói nếu như lọ thuốc này chỉ tác động lên thân thể. Chẳng những là ngoại hình mà còn ở vấn đề ý thức, sau khi uống lọ thuốc, ký ức của Gaara bị xóa sạch, giờ thì hắn chỉ nhớ mỗi việc bản thân là 1 đứa trẻ 10 tuổi tên là Gaara mà thôi
“Thằng bé cứ im mãi, mà tụi chị dỗ dành mãi vẫn không chịu nói tiếng nào nên mới định dẫn nó ra ngoài cho khuây khỏa”. Temari vừa thở dài vừa nói. “Ai ngờ nó tưởng tụi chị tính làm gì nó nên cứ chạy lung tung, khóc um tùm cả lên”
“Mà thằng này trẻ hóa mất trí lại chạy nhanh kinh khủng”. Kankuro nói. “Cả sở cảnh sát đuổi theo mãi mà vẫn chẳng bắt được nó”
Nghe nói đến mình, Gaara liền sợ sệt ngồi sát vào Sashiko hơn
“Thật kỳ lạ là nó không sợ em đó”. Yukio nhìn Sashiko và Gaara nói. “Cả sở cảnh sát ai cũng không lại gần nó được, vậy mà cậu nhóc lại chịu ở cạnh em”
Sashiko sâu xa nhìn Gaara tí hon bên cạnh, chỉ thấy trong đôi mắt lục bảo đầy nước là bóng hình của cô, trái tim cũng ngứa lên một chút
Thôi, dù gì người ta cũng là trẻ nhỏ, không thể tùy tiện bắt nạt được
“Vậy mọi người chăm sóc cho thằng gà đi, em về vậy”. Sashiko uống nốt ly trà rồi nói. “Tính đến đây tìm hắn vận động cho thư giãn gân cốt, ai ngờ lại thành ra như vậy”
“Vậy hôm khác em lại đến nhé”. Kankuro nói. “Đợi nghiên cứu thuốc giải xong thì tụi anh sẽ đưa Gaara trở lại ngay”
“Vậy em v-“
“Chị”. Tiếng Gaara cắt ngang lời của Sashiko
“Chuyện gì?”. Sashiko tò mò
“Chị mang em theo với”. Gaara nức nở nói, nước mắt như chỉ đáng giá 3 xu, cực kỳ không có giá trị mà rơi xuống như mưa. “Em không muốn ở đây 1 mình đâu”
Thằng bé thì quá mức dễ thương, mà Sashiko lại là người dễ mềm lòng, vậy nên chỉ trong chốc lát, chính cô cũng quay sang nhìn Kankuro và Temari
“Em mang nó về nhá?”. Cô đề nghị. “Khi nào có thuốc giải, em sẽ mang nó lại đây ngay”
Temari và Kankuro nhìn nhau bối rối, nhưng nghĩ đến việc dù sao họ cũng là cục cảnh sát, kẻ xấu người tốt ngư long hỗn tạp ngày ngày ra vào, 1 đứa trẻ đầu óc không được ổn định e là không thích hợp ở đây, vậy nên đắn đo 1 hồi, cuối cùng 2 người vẫn để Gaara đi với Sashiko