*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gaara buồn chán ném cái xiên que vào sọt rác trên đường, thầm tính toán đã bao lâu rồi chưa được hoạt động gân cốt
Họ không gặp nhau đã hơn ba tuần rồi, ngay cả hai ông anh của Sashiko cũng chẳng biết là cô đã đi đâu. Ngày nào Itachi và Sasuke cũng đi khắp nơi tìm em gái nhưng dường như cô đã bốc hơi mất, đi khắp cả Edo rộng lớn cũng chẳng có tung tích gì
Một bên vừa tìm kiếm Sashiko, một bên vừa giải quyết việc xâm nhập Taiyou tìm người
Cô gái mất tích là tiểu thư Hinata của võ đường nhà Hyuuga. Cô đã mất tích mấy tháng rồi, người nhà đi khắp nơi cũng không tìm thấy. Mấy ngày trước, cục cảnh sát nhận được nguồn tin rằng có thể tiểu thư Hyuuga đã bị bán vào phố đèn đỏ Taiyou
Anh họ Neji và hôn phu Naruto của cô biết tin liền lập tức muốn đến đó, nhưng Taiyou không nằm trong sự kiểm soát của chính phủ, vậy nên cục cảnh sát cũng không thể nào tùy tiện tiến vào. Vì nhà Uchiha từng là lính đánh thuê của thế giới ngầm, tiếp cận nơi đó với họ cũng không phải chuyện quá khó, thành thử ra Neji và Naruto đã nhờ cả hai bên phối hợp tìm người giúp mình
Hôm nay Gaara được cử đi thám thính tình hình ở Taiyou, đi cùng với hắn còn có Kankuro, Neji, Naruto và hai em nhà Uchiha. Đáng lý ra Yukio cũng đi cùng, nhưng Kankuro bảo là nơi này khá nguy hiểm với phụ nữ nên cứ nhất quyết không cho cô theo. Gaara cảm thấy anh trai hắn cứ lo lắng thừa thãi, người phụ nữ như Yukio, có ai có thể gây nguy hiểm cho cô ta được cơ chứ?
Phố Taiyou vào đêm rất nhộn nhịp, đặc biệt là vì hôm nay có sự kiện Đêm Vàng của đệ nhất Oiran – Izumi nên càng náo nhiệt hơn hẳn
“Gaara, đừng có lơ là”. Kankuro đi bên cạnh hắn nhắc nhở. “Nơi này dù sao cũng là địa bàn của lão Kakuzu, chúng ta không thể tùy tiện được đâu”
Kakuzu, chủ nhân của Taiyou, người đàn ông đã khiến cho nơi đây ngập tràn tuyệt vọng và thống khổ
Nếu có thể, Gaara tuyệt đối không muốn đá động gì đến tên đó. Tuy hắn thích đánh nhau, nhưng cái thứ quái vật đó không phải muốn đánh là đánh đâu. Lạng quạng mạng cũng chả còn nữa là
“Đêm Vàng sắp diễn ra rồi”
Đột nhiên nghe có tiếng ai đó vô cùng quen thuộc, Gaara liền giật mình xoay đầu tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn trong dòng người đông nghịt
Sashiko hôm nay mặc một chiếc yukata màu hồng, mái tóc búi thành hai bên cài hoa đào trông rất xinh xắn. Cô đi bốt cao tới đùi, trên tay vẫn là chiếc ô đỏ quen thuộc. Khuôn mặt chỉ có mỗi mồ hôi và lấm lem bùn đất vì đánh nhau mà Gaara nhìn thấy mỗi ngày hôm nay lại không có ở đây. Thay vào đó là một khuôn mặt xinh xắn như búp bê được trang điểm nhẹ. Bờ môi căng mọng thoa thêm chút son đỏ, hai má đánh thêm chút má hồng làm Sashiko càng bộc lộ được nét đẹp của thiếu nữ mười sáu
Thế nhưng, trông cô không có vẻ vui. Khuôn mặt cô ánh lên nét buồn phiền, khác hẳn với bộ dáng tăng năng động hàng ngày
“Con ả đó làm gì ở đây?”. Gaara nhìn một hồi rồi nói
“Ai cơ?”. Kankuro đưa mắt nhìn theo hướng của Gaara. “A, Sashiko-chan, là Sashiko-chan phải không?”
Sashiko giật mình khi tiếng của Kankuro, sau đó cô hơi sững người, máu nóng có chút sôi lên
Thằng không lông mày vô ơn đấy cũng ở đây. Gần cả tháng không gặp, nó trông khốn nạn hơn hẳn
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo nghĩ những chuyện này
Chỉ còn chưa tới một giờ đồng hồ nữa là sự kiện Đêm Vàng của Izumi sẽ diễn ra. Sashiko phải nhanh tay nhanh chân cứu hết đám người ở trong hầm ra rồi cứu Izumi-chan khỏi gã đàn ông đấu giá thành công chị ấy rồi quay lại đá chết tên Kakuzu gì gì đó
Đêm nay thật sự rất bận rộn, Sashiko không có thời gian để ở đây cãi lý rồi đánh nhau với thằng khốn vô ơn đó đâu. Hơn nữa, cô còn chưa hết giận nó, mắc mớ gì phải ở lại đánh nhau chứ?
Vậy nên, khi Kankuro còn chưa kịp kêu tiếng thứ hai, Sashiko đã xách ô bỏ chạy
“Sashiko-chan?”. Kankuro kêu to. “Em chạy đi đâu thế?”
“Để em bắt nó về”. Gaara nói nhanh một câu rồi đuổi theo, thoắt cái đã biến mất
Kankuro bị bỏ lại trong đám đông, có chút ngớ ngẩn không hiểu gì cả
“Con chó bạo lực”. Gaara vừa đuổi theo vừa la to. “Mau đứng lại cho bố”
“Mày không có cảm giác câu đó chính là câu vô dụng nhất thời đại à?”. Sashiko vừa chạy vừa nói
Gaara tắc lưỡi tăng nhanh tốc độ, khi hắn vừa chuẩn bị chạm vào cô, Sashiko đã dùng ô bắn cho hắn một phát đạn
Cô đã nương tay vậy nên Gaara có thể né đạn rất dễ dàng. Nhưng thái độ của cô thật sự làm hắn hơi ngạc nhiên
Trừ lần đầu tiên gặp nhau ra thì những lần họ đánh nhau, Sashiko chưa bao dùng dùng đạn bắn hắn cả
“Mày phát điên cái gì thế?”. Hình xăm chữ Ái trên trán hắn nhăn lại
“Liên quan gì đến mày?”. Cô đáp. “Đừng có đuổi theo tao, tao còn có việc”
“Mày thì có thể có việc gì?”. Gaara đá kháy nói. “Ở khu Taiyou này việc phụ nữ làm chỉ có thể là làm thỏa mãn bọn đàn ông, đừng nói mày đã sa đọa đến mức đi làm công việc ti tiện đấy nhé?”
Tuy họ luôn đánh nhau rồi rủa nhau bằng những ngôn từ hết sức khó nghe, nhưng giữa họ luôn có một sự tôn trọng ngầm. Sashiko có thể mắng Gaara ăn hại vô dụng, nhưng chưa bao giờ cô mắng hắn là kẻ sát nhân vì cô biết hắn cũng chẳng khá khẩm gì phải gϊếŧ những kẻ mà hắn không muốn theo lệnh của cấp trên. Ngược lại, Gaara cũng có thể mắng Sashiko là quái vật bạo lực, nhưng hắn chưa từng mắng cô là kẻ ti tiện vì hắn biết, một cô gái máu lai mang hai dòng máu bị cả hai chủng tộc ghét bỏ như cô có thể sống mà vẫn trong sáng thuần khiết như vậy đến bây giờ đã là chuyện rất khó khăn rồi
Gaara biết mình đã hơi nặng lời, nhưng gần cả tháng không gặp, bây giờ lại thấy cô ở chốn đèn đỏ này, lại ăn mặc như một kỹ nữ, không hiểu sao Gaara có chút khó chịu, nên đã đá kháy cô bằng một câu hết sức khó nghe
Tay cầm dù của Sashiko khẽ siết lại
Ti tiện? Thấp hèn?
Nhờ vào Jiraiya, cô cuối cùng cũng biết làm kỹ nữ không phải là một công việc vẻ vang gì, nhưng như vậy thì đã sao?
Cô đã trông thấy điều đó, qua những ngày sống ở đây, Sashiko đã tự mình chứng kiến điều đó
Những cô gái kỹ nữ bị chê là thấp hèn nơi đây vẫn sống, họ vẫn sống dù cuộc đời có bao nhiêu khó khăn tủi nhục. Dù có chìm sâu dưới bùn hôi, dù có phải lăn lộn trong sự dơ bẩn đó, họ vẫn cười, vẫn xinh đẹp như hoa mà sống tiếp, họ đã sống, và vẫn đang sống, so với những kẻ ăn no rửng mỡ chỉ biết chê bai người khác, không phải họ đã làm được một điều rất tuyệt vời rồi sao?
Có thể vì câu chuyện của Izumi, cũng có thể vì đã trải nghiệm cuộc sống ở đây mấy ngày nên khi có ai nói công việc này là ti tiện, Sashiko cũng bị tác động mà sôi máu lên
Mà cô đâu phải loại con gái sẽ chịu nhường nhịn người khác. Sôi máu là cô sẽ bộc phát ra ngay chứ không bao giờ giữ lại trong lòng
“Câm mồm cho tao”. Sashiko đột ngột rít lên làm Gaara giật cả mình
“Mày chả hiểu gì về họ cả”. Cô quát. “Đừng có bình phẩm lung tung sau lưng người khác”
“Mày bị sao vậy?”. Gaara kinh ngạc nói. “Không lẽ, mày thật sự làm kỹ nữ rồi?”
“Tao làm gì kệ mẹ tao, liên quan quái gì đến mày?”. Cô rít lên. “Đừng có theo tao nữa, tao không muốn nhìn thấy mày”
Dứt lời, cô liền xách ô bỏ đi. Gaara muốn đuổi theo, nhưng chân lại không thể cất bước
Ừ nhỉ, cô làm kỹ nữ thì liên quan gì đến hắn?
Dù biết là chẳng liên quan, nhưng cứ nghĩ đến cảnh đối thủ ngày ngày cao ngạo đến phát ghét của mình lại đi nằm rêи ɾỉ dưới thân một gã đàn ông khác, Gaara không hiểu sao lại có chút khó chịu
Chuông điện thoại vang lên, Gaara liền bắt máy. Là Kankuro
“Em chạy đi đâu thế hả?”. Tiếng Kankuro vang lên. “Đã tìm thấy Sashiko-chan chưa?”
“Không tìm thấy”. Gaara tùy tiện nói
“Vậy thì mau đến đây đi. Sự kiện Đêm Vàng của Oiran Izumi sắp diễn ra rồi, chúng ta phải tranh thủ cơ hội tìm người”
Gaara chỉ “Ừ” một tiếng rồi cúp máy
Khó chịu đá mạnh vào một cái cây ven đường, hắn mới bực dọc rời đi
“Cô vừa đi đây thế?”. Bên này, ngay khi Sashiko vừa về, Jiraiya đã lập tức nói
“Thám thính tình hình”. Sashiko tùy tiện đáp
Izumi đã trang điểm xong, mái tóc được búi còn cầu kỳ gấp trăm lần ngày bình thường. Cô mặc một bộ kimono quý tộc màu đỏ, đeo thật nhiều trang sức quý báu. Rõ ràng là ăn bận rất xinh đẹp, nhưng lại trông rất buồn rầu, chẳng có tí ti vui vẻ gì cả
“Izumi-chan đẹp thật đấy”. Sashiko cười tươi khen ngợi
“Sashiko đêm nay cũng xinh lắm”. Izumi cũng nói
Vì là sự kiện Đêm Vàng của hoa khôi đệ nhất nên hầu hết tất cả mọi người đều phải ăn mặc chỉnh chu. Sashiko lại là cận vệ duy nhất của Izumi, dù không tham gia sự kiện nhưng cũng phải ăn mặc cho đẹp một chút
Sashiko nhìn Izumi hồi lâu rồi đột ngột nắm lấy tay cô, chân thành nói. “Izumi-chan, em nhất định sẽ hoàn thành việc chị giao. Chị cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ chị”
Izumi nở nụ cười, xoa xoa đầu cô. Sau đêm nay, cô sẽ mãi mãi dính liền với nơi này, trở thành một kẻ dơ bẩn chỉ có thể sống trong bùn tanh. Cô đã biết ngày này sẽ đến, từ năm 7 tuổi cô đã biết cuộc đời mình sẽ chỉ mãi là bóng đêm, không một tia nắng nào có thể chiếu tới nổi. Dù biết đây chỉ là một mong ước không thể thành sự thật nhưng Sashiko thật sự đã rất tốt, cô không thể trông cầu gì hơn nữa
“Đã đến giờ rồi”. Người hầu mở cửa ra và thông báo
“Chị phải đi rồi”. Izumi cười, cúi người vuốt ve mái tóc Sashiko rồi bí mật thì thầm vào tai cô. “Sashiko nhất định phải quay về đấy nhé?”
“Nhất định phải chờ em”. Sashiko cũng nói
“Được, chị chờ em”. Izumi nói, rồi xoay người theo người hầu rời đi
“Ji-chan, mọi chuyện thế nào rồi?”. Đợi Izumi vừa đi, Sashiko liền nói với Jiraiya
“Ta đã chuẩn bị đủ xe cho mấy cô gái đó”. Jiraiya nói. “Sau khi đấu giá thành công, Izumi và người khách đó sẽ trở lại đây. Nhân lúc chỉ có hai người bọn họ, ta sẽ đưa con bé ra khỏi đây rồi quay lại sút bay đít tên Kakuzu với nhóc”
“Vậy tôi chờ tin tốt của Ji-chan nhé”. Sashiko nở nụ cười nói
“Vậy thì nhóc cũng phải ráng sống sót cho đến khi ta quay lại đấy”. Jiraiya cũng cười rồi nói
“Một tên Kakuzu thôi mà, có thể làm khó được tôi sao?”. Sashiko nhe răng cười, hùng hồ tuyên bố
Sự kiện Đêm Vàng bắt đầu, Sashiko có thể nghe rõ âm thanh đấu giá vang lên qua tiếng loa dưới lầu. Siết chặt nắm đấm, cô xách ô chạy xuống tầng hầm
Lính canh quả nhiên vì sự kiện này mà trở nên lơ là, nhân lực cũng bị giảm đi một nửa vì Kakuzu nghĩ sẽ có kẻ lên kế hoạch phá đám nên hầu hết lực lượng lính canh đều được chuyển sang canh gác bên Izumi. Tận dụng cơ hội đó, Sashiko liền tiến vào tầng hầm
Dễ như ăn bánh đánh ngã mấy tên lính, cô nhặt chiếc đèn pin của một tên canh gác lên rồi tiến vào trong
“Đừng đến đây”. Có tiếng la hét của một cô gái
Nhờ vào ánh sáng của đèn pin, Sashiko mới nhìn thấy thảm cảnh nơi này
Rất nhiều cô gái ăn mặc lấm lem rách rưới bị nhốt sau mấy cái song sắt, khuôn mặt họ ngoài sự sợ hãi cũng chỉ có sự tuyệt vọng. Nhưng đó vẫn không phải phần ghê rợn nhất
Bên ngoài song sắt là thi thể của những thiếu nữ, có người đã bị treo lên cao, có người thì nằm trên giường đinh, có người thậm chí còn chẳng còn đầu
Cơ thể của họ đều có điểm chung là quần áo đều bị xé hết, rách rưới te tua không thể nào che đậy được da thịt bầm tím đầy thương tích, cả người dính đầy máu tươi, ngoài ra còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ tanh tưởi. Nhìn cảnh tượng này, Sashiko thật sự chỉ muốn đập nát những gã khốn kiếp đã gây ra chuyện kinh khủng như thế
“Làm ơn đừng đến đây”. Một số cô gái trong ngục la hét
“Đừng có la”. Sashiko lập tức nói. “Tôi đến cứu mọi người mà”
“Thật thật sao?”. Một cô gái kích động nói
“Dĩ nhiên là thật”. Sashiko nói. “Mấy chị đừng có la nhé, lỡ mấy tên đó nghe thấy là phiền lắm đấy”
“Làm ơn, làm ơn xin cô hãy cứu lấy bọn tôi”. Một cô gái xuyên qua khe hở của song sắt mà nắm lấy tay Sashiko, khẩn thiết cầu xin. “Bọn tôi không thể chịu nổi nơi này nữa rồi”
“Chỗ này là sao thế?”. Sashiko hỏi
“Có một lão già ngày nào cũng đến đây”. Một cô gái khác nức nở nói. “Hằng ngày lão sẽ chọn ra một cô gái rồi cưỡng bức, sau đó sẽ vứt cô ta cho đám lính thỏa mãn. Nếu cô gái đó chịu nghe lời, có thể sẽ được mang đi làm người hầu, nếu cô ta chống đối thì sẽ bị tra tấn đến chết”
“Mấy thi thể ở ngoài đó đều là những người chống đối lão già đó”. Một cô gái khác nói. “Họ chết rất thê thảm”
Sashiko siết chặt lấy song sắt, lực mạnh đến nỗi khiến cả song sắt phải gãy ngang. Ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, máu nóng nhanh chóng tràn lên trên não
“Làm ơn, xin hãy cứu chúng tôi với”. Một cô gái nức nở nói. “Tôi chưa muốn chết, tôi còn phải về nhà, hôn phu của tôi vẫn đang chờ tôi kết hôn với anh ấy”
“Tôi vẫn còn cha mẹ già và bầy em nhỏ phải chăm sóc”. Một cô khác cũng khóc lóc. “Tôi không thể chết được, làm ơn xin cô”
“Chìa khóa cửa ở đâu?”. Sashiko nói. “Tôi đi lấy”
“Lão già đó là người giữ khóa”
“Lão là ai các cô có biết không?”
“Tôi nghe có người gọi lão là ngài Kotaro”
Lão già đó Sashiko dĩ nhiên biết, lão đánh không lại cô nên chuyện lấy chìa khóa từ lão dĩ nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ cô không có thời gian làm nhiều việc như vậy, cô còn phải trở lại với Izumi rồi sút bay tên Kakuzu đó. Cô thật sự không đủ thời gian để chạy loanh quanh đi tìm lão già hói đó đâu
Sashiko nhìn xung quanh rồi đi qua bên chỗ ổ khóa. Đây là một cái khóa rất to, lại làm từ hợp kim tốt nhất, cô đập đến độ tay chảy đầy máu, mấy khớp xương gần như sắp gãy hết thì cái ổ khóa mới vỡ ra
“Tôi đưa mấy chị ra khỏi đây”. Sashiko nói. “Bây giờ đang có sự kiện, mọi người đều tập trung vào Izumi-chan rồi, chúng ta sẽ nhân cơ hội này bỏ chạy”
“Cô gái, thật sự cảm ơn cô”. Một cô gái tóc trắng mắt xanh đặc biệt cảm kích nắm lấy tay Sashiko. “Cảm ơn cô nhiều lắm”
“Cảm ơn để sau đi”. Sashiko nói. “Thoát khỏi đây đi rồi tính tiếp”
“Tôi là Hinata của võ đường Hyuuga, cô là?”
“Uchiha Sashiko của tiệm Vạn Năng, bảo bối siêu cấp đáng yêu của Izumi-chan”
Hinata bật cười gật đầu
Sashiko dẫn đường đưa mấy cô gái ra khỏi hầm. Tuy đã nhiều ngày ăn uống thiếu thốn, lại sống trong tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo không có lấy một tia nắng, đã vậy còn bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng nhưng khát vọng sống của con người vào đường cùng đều sẽ hoạt động tốt nhất. Dù rất mệt mỏi, nhưng mấy cô gái vẫn cố gắng hết sức mà chạy
Thế nhưng, vừa ra khỏi tầng hầm, Sashiko đã bị ngăn lại
“Ối chà chà, đây không phải là cô bé đáng yêu bên cạnh tiểu thư Izumi đây sao?”
Là lão hói Kotaro. Ngoài lão ra còn có cả một tốp cao thủ khác nữa
Một số cô gái trông thấy lão liền sợ đến bật khóc
Sashiko siết chặt nắm đấm, lão già hói này đã gây biết bao đau khổ cho những cô gái vô tội này, hôm nay cô sẽ thay trời hành đạo, tuyệt đối sẽ không để lão sống sót rời khỏi đây
Đại khái thì đây là trang phục của Sashiko. Lưu ý, đây chỉ là vấn đề trang phục, đây không phải Sashiko