Tình Ca - Thanh Vân Đãi Vũ Thì

Chương 8



Thẩm Dư Chu cảm thấy mình thật sự không phải là người có bản tính phong lưu.

Năm đó sự nghiệp mới vừa cất bước, khi xã giao cùng đối tác cũng ra vào mấy chỗ ăn chơi, sắc và rượu là một chuyện không thể tránh khỏi, tỷ như mời người uống rượu tất nhiên mình phải đến uống cùng, còn chuyện sắc, người ta đã xuống nước, anh sẽ không chỗ trống để thanh cao.

Thời gian qua nhiều năm, phương thức giao tiếp không đẳng cấp này đã sớm đã bị đào thải không còn sót lại chút gì qua từng bước tích lũy tài sản của anh, hay là xuyên thấu việc nhỏ không đáng kể đánh trúng bản chất của anh.

Bản chất là cái gì? Lợi ích cộng đồng. Người có thể cùng anh tạo thành lợi ích cộng đồng lợi đều là tinh anh, sau lưng bọn họ những mắc xích càng thêm vững chắc, phương thức giao du cũng khoác lên một tầng da càng tinh xảo hơn.

Trong đó cho dù có rượu ngon sắc đẹp, nhưng đi thẳng vào hộp đêm gọi hai cô gái tiếp rượu rồi ngủ qua đêm là chuyện bọn họ xem thường.

Đối với loại người này phương thức làm vui lòng là: Tìm một người nam hoặc nữ hiểu lòng người nhưng vẫn không thiếu cầm kỳ thư họa hoặc là trà, hoặc là vật gì tao nhã quí hiếm mang tới tặng người. Nếu hẹn người gặp mặt, địa điểm tốt nhất là hội quán phòng trà, hoặc là sân bóng tenis.

Không quan tâm sau khi chính chủ đem người đi làm cái gì, mặt ngoài coi như đồng nghiệp bình thường, không cần thiết Thẩm Dư Chu tự mình đem mình làm như một khách làng chơi.

Cho nên, cho dù thật sự cảm thấy năm đó Thần Diệp chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ Thẩm Dư Chu thấy mình cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu của Thần Diệp là giữ mình trong sạch.

Đúng, lần kia cãi nhau anh quăng câu nói kia có ý tứ: Gặp dịp thì chơi, mình nên như thế nào thì như thế đó. Thần Diệp có thể tiếp thu là tốt nhất, không chấp nhận anh cũng không có ý định thay đổi cái gì. Thần Diệp lúc đó nói chia tay mấy ngày sau lại trở về bên cạnh anh, thỏa hiệp cũng không phải thật thỏa hiệp, Thần Diệp ở trong lòng chôn xuống một cái kết.

Sau lần đó Thần Diệp càng thêm mẫn cảm, bọn họ cãi vã thường xuyên hơn, bắt đầu là hai người bọn họ, sau đó thì kéo theo người khác.

Cho dù Thần Diệp vẻ mặt và giọng nói lúc nào cũng nghiêm túc, Thẩm Dư Chu cũng biết cậu quan tâm mình, nhưng loại quan tâm này quá nặng nề vượt qua sức chịu đựng của anh khi đó. Lúc đó chung quanh anh lại có quá nhiều chuyện không thể khống chế.

Thời gian qua đi nhiều năm, Thẩm Dư Chu tự hỏi, trước đây khó có thể chịu đựng, nhưng hiện tại có thể, Thần Diệp vẫn như cũ phiêu bạt lưu lạc vô định, anh căn bản không có lý do bàng quan.

Bởi vậy chủ nhật này ở sân bóng gặp được pháo hôi chuyển chính, là người yêu cũ của Thần Diệp, cho dù Thẩm Dư Chu có nản lòng và tức giận cũng không dao động ý định tiếp tục tới gần Thần Diệp.

Chung quy anh cũng lớn hơn Thần Diệp năm tuổi, nên lúc đưa Thần Diệp đến dưới lầu cho dù cảm xúc của anh không tốt cũng không làm ảnh hưởng đến Thần Diệp.

Chiều hôm đó, Thẩm Dư Chu trở về nhà của mẹ mình.

Anh vào cửa, trong nhà đang chuẩn bị cơm tối, Thẩm Lục ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Lục nữ sĩ nghe bọn họ nói chuyện, nên lập tức chạy ra, trên người còn mặc tạp dề, nhìn anh cười hỏi: “Trở về? Buổi tối thứ sáu đi đâu?”

Bình thường Thẩm Dư Chu một mình ở tại trung tâm thành phố cuối tuần anh mới trở về nhà. Buổi tối thứ sáu anh đi với Thần Diệp, sợ Lục nữ sĩ chờ nên anh nói mình bận họp.

Sự thật bị phơi bày, anh chỉ nhìn về phía Thẩm Lục, Thẩm Lục rụt cái cổ lại.

Anh không nói thêm cái gì, theo yêu cầu của Lục nữ sĩ anh vén ống tay áo đi rửa tay súc miệng.

Lục nữ sĩ một mực theo đến phòng vệ sinh hỏi: “Nhìn em trai con làm gì, con đã lớn rồi thì có chút việc riêng tư cũng là bình thường.”

Hỏi tiếp: “Con có người yêu hay không?”

Thẩm Dư Chu sợ nhất điều này, tất cả cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, con cái đến tuổi tác nhất định không quan tâm đồng tính luyến ái hay khác phái luyến, đều thích vắt óc tìm mưu kế mà thúc giục kết hôn.

Lúc thường anh phiền phức vô cùng nhưng lần này đột nhiên nói trắng ra, anh suy nghĩ một chút, thẳng thắn nhận, đóng vòi nước, lấy khăn trong tay Lục nữ sĩ lau tay, nói: “Đã có người yêu.”

“Vậy được, chờ lúc nào thích hợp con dẫn về cho mẹ nhìn một chút.”

Hai mẹ con lại trở về phòng khách, không đợi Thẩm Dư Chu trả lời, Lục nữ sĩ thở dài nói: “Khi con còn đi học mang Thần Diệp về đây rất là vui vẻ.”

Lại lắc đầu: “Cho nên mẹ nói rất đúng phải không? Yêu đương trong trường học là tinh khiết nhất, có thể tóm được cũng đừng thả xuống, xem con khi đó…” Liếc mắt nhìn đứa con trai nhỏ bên cạnh, ý thức được không thể dùng Thẩm Lục giáo huấn Thẩm Dư Chu, nói được nửa câu bèn bỏ đi.

Nhưng Thẩm Lục nghe toàn bộ, trố mắt ngoác mồm.

Chờ Thẩm Dư Chu ngồi xuống ghế sô pha cạnh mình, cậu ta mới to gan hỏi: “Anh, anh còn mang Thần Diệp đi gặp gia trưởng?”

Thẩm Dư Chu liếc xuống phòng bếp không lên tiếng.

Thẩm Lục chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Thần Diệp chính là người yêu lúc trước bị anh bỏ?”

Thẩm Dư Chu nhìn lướt qua mặt cậu em trai: “Quản tốt cái miệng của mình.”

Thẩm Lục le lưỡi, lập tức câm như hến.

Thẩm Dư Chu yên lặng nhìn màn hình ti vi, kỳ thực chuyện liên quan đến Thần Diệp anh không muốn giấu Lục nữ sĩ, nhưng anh cũng không phải không nhìn ra, coi như không từ chối thân mật với anh, Thần Diệp vẫn như cũ không có ý định tiến thêm một bước, anh phải tìm thời cơ thích hợp mới nói ra.

——–

Hôm nay Thẩm Dư Chu ở văn phòng chờ gặp mặt một đối tác của bên Lâm thị. Và không bất ngờ anh gặp lại người quen cũ.

Nhìn thấy Úc Tầm An, Thẩm Dư Chu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn bao nhiêu, tuy rằng lúc đầu Úc Tầm An không xuất hiện, nhưng anh rất thấu triệt tình hình nhân sự của đối tác, cũng sớm biết lần này tới chính là hắn.

Úc Tầm An chính là người tham mưu năm đó bên cạnh giúp Thẩm Dư Chu khi anh mới vừa lập nghiệp. Thẩm Dư Chu mới vừa tốt nghiệp, hắn chính là người duy nhất am hiểu về kiến trúc giúp đỡ anh.

Lúc đó tình cảnh của Thẩm Dư Chu gian nan, Úc Tầm An từ nhỏ cùng Lục nữ sĩ có chút giao tình, bị Lục nữ sĩ mời tới giúp đỡ Thẩm Dư Chu. Ngành nghề của bọn họ chính là kiến trúc sư nên không thể làm việc đúng giờ, khi đó Úc Tầm An được nhờ cậy thù lao tất nhiên phải cao nên cơ bản mỗi ngày đều ở trước mặt Thẩm Dư Chu.

Tuy nhiên sau đó giữa họ xảy ra một chút chuyện nhưng Thẩm Dư Chu ở trước mặt hắn lại không có lúng túng, cho dù không ở chung một thành thị, cơ hội gặp mặt vẫn như cũ không phải là không có, đây không phải là lần đầu họ gặp mặt sau khi Úc Tầm An đi Bắc Kinh.

Gặp mặt hàn huyên sau đó đàm luận hạng mục, chuyện công nói khoảng một tiếng là xong, giờ cơm trưa cũng đã sắp đến. Úc Tầm An đến đột ngột nên buổi trưa vốn phải chiêu đãi, nhưng Thẩm Dư Chu lại có an bài khác.

Mời cơm chỉ có thể hẹn lần sau, Thẩm Dư Chu hỏi chừng nào Úc Tầm An rời đi, Úc Tầm An nói: “Tôi lần này về C thành là thường trú, đi cũng phải đến cuối năm.”

Thẩm Dư Chu ừm một tiếng.

Úc Tầm An nhìn anh nửa ngày, có ý tứ hàm xúc hỏi: “Còn một thân một mình sao?”

Thẩm Dư Chu vốn đang cúi đầu chuẩn bị chỉnh lý văn kiện, nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, trầm mặc một lúc mới nói: “Thần Diệp đã trở lại.”

Úc Tầm An sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Tôi lại trễ hơn cậu ta một bước?”

Thẩm Dư Chu chống hai tay lên mặt bàn, đón nhận tầm mắt của Úc Tầm An không trả lời vấn đề của hắn, cũng không muốn đàm luận đề tài này.

Úc Tầm An liền ha ha cười hai tiếng: “Tôi không rõ, tôi đến cùng có cái gì không bằng cậu ta, năm đó rõ ràng là cậu ta bị mất quyền thi đấu, tại sao cuối cùng vẫn là cậu ta thắng?”

“Tôi hiểu anh hơn cậu ấy, cũng thích hợp với anh hơn cậu ấy, tôi có thể trợ giúp sự nghiệp của anh, cậu ta có thể làm cái gì cho anh? Lẽ nào bởi vì lúc cậu ta đến với anh còn là một con chim non? Tôi nói anh luôn thích yêu những người còn trinh, anh có công nhận không?”

“Anh nghĩ sai rồi.” Thẩm Dư Chu kiên quyết mở miệng.

Nhìn thẳng vào mắt Úc Tầm An anh nói: “Sau khi chia tay tôi em ấy cũng từng có quen biết mấy người, cũng có ý đùa giỡn với nhiều người, nhưng như thế thì thế nào. Không phải tôi em ấy sẽ không biến thành như vậy, tôi đối với em ấy hổ thẹn, chỉ có thể càng thương tiếc em ấy.”

Hai câu một mạch nói xong, Úc Tầm An đối diện nhìn anh, đôi mắt càng mở càng lớn, ‘phốc’ một tiếng đánh vỡ trầm mặc. Sau đó, Úc Tầm An ha ha bật cười, là cười to một cách càn rỡ, tựa hồ khoang ngực đều chấn động.

Cười xong, vẫn còn có chút không nhịn được cười mà nhìn Thẩm Dư Chu: “Thần Diệp bởi vì anh… Đùa giỡn tình cảm với nhiều người?”

Thẩm Dư Chu không trả lời.

Úc Tầm An nói: “Thôi ” đi tới góc tường, gỡ xuống áo khoác mặc vào.

Chờ Thẩm Dư Chu cũng mặc áo khoác, hắn quay đầu lại ánh mắt nhìn Thẩm Dư Chu một vòng, khá hài hước nói: “Khi đó là anh bỏ cậu ấy để đến với tôi, hiện tại lãng tử hồi đầu, chúc anh nhiều may mắn.”

Thẩm Dư Chu đưa Úc Tầm An ra cửa.

Dựa theo lịch trình an bài của ngày hôm nay, thì công ty quảng cáo sẽ đưa phương án hai CI lại đây cho Thẩm Dư Chu xem qua, Thẩm Dư Chu kỳ thực không xác định người đến sẽ là Thần Diệp, nhưng vẫn khống chế thời gian tiếp đón Úc Tầm An rất tốt, nhưng anh không nghĩ Thần Diệp và Úc Tầm An vẫn gặp nhau.

Hồi ức trước kia trôi qua không được tốt đẹp, cũng như Úc Tầm An nói, năm đó là anh chính mồm thông báo chia tay với Thần Diệp rồi còn nhận Úc Tầm An là bạn trai mới của mình.

Ở trước cửa công ty cũ vứt bỏ Thần Diệp một mình trong đêm tuyết, trên chiếc xe kia Thẩm Dư Chu không chỉ có một người.

Nhưng có những chuyện anh không thể khống chế, khi tiễn Úc Tầm An đến hành lang anh ấn thang máy, từng số từng số nhảy qua, keng một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Bên trong chỉ có một người, người này đi ra, Thẩm Dư Chu và Úc Tầm An đều đứng bên ngoài không thể nhúc nhích.

Thẩm Dư Chu vốn chỉ tính toán tiễn người đến thang máy, Úc Tầm An vốn nên đi cũng đứng tại chỗ, mãi cho đến khi cánh cửa kim loại của thang máy khép lại.

Thần Diệp đứng trước mặt bọn họ, ba người, sáu con mắt, ánh đèn thẳng tắp chiếu vào ba người họ, thấy thế nào cũng trở nên lúng túng.

Ngược lại do Thần Diệp mở miệng trước, nhìn Thẩm Dư Chu nói: “Em đến sớm, anh muốn đi ra ngoài?” Sau đó nhìn Úc Tầm An lộ ra một nụ cười khéo léo: “Đã lâu không gặp.”

Úc Tầm An nhướng lông mày: “Đúng vậy, rất lâu.”

Thẩm Dư Chu không thích bầu không khí giằng co này, lập tức lên tiếng: “Không đi ra ngoài ” lần thứ hai nhấn nút thang máy, vẫn như cũ khôi phục thong dong, nói với Úc Tầm An: “Chỉ tiễn anh đến nơi này.”

Nếu đã suy nghĩ vững vàng, Thẩm Dư Chu cũng không có ý định tránh đề tài này, vô luận bọn họ có gặp mặt hay không, Úc Tầm An nhất định là khúc mắc trong lòng Thần Diệp, điểm ấy căn bản không thể nghi ngờ.

Anh chờ đợi Thần Diệp hỏi mình, khúc mắc thì phải cần được giải. Thẩm Dư Chu tự hỏi, nếu như mình đổi vị trí với Thần Diệp, anh không thể giữ được bình tĩnh.

Thế nhưng, trở lại văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thần Diệp gọn gàng lấy bản vẽ ra lập tức nói đề tài chính: “Đây là phương án sửa chữa mới, còn đây là bản thảo gốc, anh xem một chút, coi có hợp ý không?”

Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thần Diệp, mưu toan từ khuôn mặt đẹp trai của Thần Diệp nhìn ra một ít ẩn nhẫn hoặc là mượn cớ che đậy chứng cứ.

Nhưng khi Thần Diệp ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt, nụ cười tự nhiên đến không có một chút kẽ hở, còn hỏi anh: “Làm sao?”

Thẩm Dư Chu lắc đầu: “Không có gì, em mới vừa nói gì.”

Sau đó Thần Diệp bắt đầu thuyết minh cho anh nghe, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Thẩm Dư Chu nhìn cậu buông xuống lông mi, cũng chỉ đành trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Thẩm Dư Chu đột nhiên nhớ tới, sau khi bọn họ gặp lại Thần Diệp vẫn như vậy, anh nói chuyện, Thần Diệp đáp, anh muốn gặp mặt, Thần Diệp đến nơi hẹn, ngay cả anh muốn làm tình, Thần Diệp cũng không cự tuyệt. Năm đó bọn họ dây dưa thành một đoàn ngổn ngang như vậy nhưng Thần Diệp lặng thinh không đề cập tới, thống khổ và thua thiệt, xưa nay không đề cập tới một chữ.

Thẩm Dư Chu vốn cho là mình đã có lối thoát nhưng bây giờ lại mê mang, đột nhiên anh không chắc, Thần Diệp không muốn hỏi vì nghiêm túc cảm thấy chuyện không đáng để ý.

Phương án nói xong đã đến giờ cơm, Thần Diệp đứng lên thu dọn đồ đạc, Thẩm Dư Chu giả bộ bình thường nói: “Úc Tầm An hôm nay cũng là đến bàn việc làm ăn thôi.”

Anh nói đến đề tài này cũng có chút đông cứng, Thần Diệp cũng sửng sốt một chút, sau đó nói một câu: “Đoán được, các anh cùng hợp tác.” Cúi đầu đem bản vẽ chỉnh thành một xấp, cẩn thận để bản vẽ vào trong túi.

Chỉ đến thế mà thôi.

Thẩm Dư Chu đã từng mong đợi Thần Diệp hiểu chuyện giống như bây giờ, nhưng khi nghe được câu này, đột nhiên rùng cả mình. Trong đầu anh hiện lên rất nhiều chuyện xưa, như lý do bọn họ chia tay, anh muốn thẳng thắn nói rõ nhưng đề tài sống sờ sờ bị cắt đứt ở đây.

Anh trầm mặc, Thần Diệp đã mặc quần áo tử tế cầm lấy túi nói:”Vậy em đi trước, ý kiến của anh em sẽ nghiêm túc bàn bạc với Lưu tổng.”

Ánh mắt anh nặng nề mà nhìn sang: “Cùng nhau ăn cơm.”

Thần Diệp nói: “Xe còn ở công ty, hai giờ chiều em phải đi Nam thành một chuyến…”

Không biết xuất phát từ cái gì, Thẩm Dư Chu lần thứ hai gần như cậy mạnh cường thế: “Cùng nhau ăn cơm, ăn xong anh sẽ đưa em đi.”

Thần Diệp lần thứ hai không có từ chối, trầm mặc mấy giây, thuận theo nở nụ cười: “Được, đi đâu ăn.”

Hoàn toàn không mang theo tâm tình khó chịu, quả thực không chê vào đâu được.

Bữa trưa ăn ở gần công ty Thẩm Dư Chu, lại như Thẩm Dư Chu mới vừa nói, từ phòng ăn đi ra, Thần Diệp lên xe của anh.

Tâm tư Thẩm Dư Chu không tốt lắm, dọc theo đường đi đều trầm mặc, Thần Diệp ngồi ở ghế phụ nghiêng nghiêng cũng có chút mệt rã rời.

Đôi mắt nhắm lại, đột nhiên cậu nhớ tới buổi sáng ở thang máy đụng phải một người.

Úc Tầm An.

Năm đó, Úc Tầm An đơn độc nói với cậu nói câu nói đầu tiên: “Cậu không thích hợp với anh ấy.”

Úc Tầm An nói câu này vô cùng bình tĩnh, mang theo cảm giác nồng đậm ưu việt, hôm nay gặp lại bất quá cũng chỉ là một người đáng thương.

Nhân sinh thực sự là một hồi đặc sắc lại cực kỳ bất đắc dĩ, Thần Diệp

có chút buồn cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.