*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Tuấn hôm nay rất bận nên không có thời gian tạt qua nhà. Thật ra bận chỉ là cái cớ, ngày nào về qua cũng gặp Dương Khả nhàm chán muốn chết, anh thà ở công ti làm việc còn hơn ở cùng cô ta xúc tiến quan hệ. Nhưng dù như vậy ngoài mặt Lê Tuấn vẫn phải tỏ ra bản thân là một ông chồng tốt, hết sức quan tâm đến vợ mình. Đúng giờ vẫn gọi điện thăm hỏi – mặc dù chả hiểu sao Dương Khả kia không thèm nghe máy – và nhắn tin nhắc nhở cô phải ăn uống đúng giờ, chiều anh sẽ về sớm bla bla..
Xong xuôi, Lê Tuấn gọi điện đến công ti bất động sản hẹn một cuộc gặp vào nửa buổi chiều. Lúc đó có lẽ anh đã giải quyết xong toàn bộ công việc, có thể đi tới khu đất kia xem xét, nếu dư thời gian, biết đâu anh sẽ rẽ sang nơi Miên Miên thuê trọ mập mờ trêu đùa cô nàng một lúc. Nhìn gương mặt xinh đẹp kia ngại ngùng đúng là vui thật, vui hơn lúc nói chuyện với Dương Khả và làm tình với Dương Mai cả ngàn lần ấy chứ!
Ha ha, đàn ông cứ thích lúc mới chớm yêu đương, chứ đã “ăn” được rồi thì đâu còn cảm giác hưng phấn và kích thích dường này. Ai cũng thế cả thôi, bản năn không đáng trách!
Giữ tâm trạng hào hứng này làm việc cả buổi chiều mà Lê Tuấn chẳng mệt mỏi chút nào. Đến giờ hẹn, anh chỉnh trang lại bản thân sau đó vui vẻ cầm chìa khóa xe ô tô đi xuống bãi. Công việc khảo sát địa hình này chẳng có gì vui vẻ nhưng nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra sau đó Lê Tuấn lại lên tinh thần, vừa huýt sao vừa nhanh chóng rời khỏi công ti.
Đối tác đã chờ sẵn ở chỗ hẹn, hai người cùng nhau đi ra khu đất trống rộng lớn đã được san lấp đâu vào đấy. Nơi này chuẩn bị sẽ được xây dựng, biến thành một trong những khu trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố. Đừng nhìn xung quanh hạn hẹp lại toàn nhà cấp bốn mà nhầm lẫn. Theo dự án quy hoạch khu vực này đã được thu mua cả rồi, đường giao thông nhà nước cũng đã đồng ý xây dựng. Chỉ cần trung tâm xây xong, nơi này nhất định cũng sẽ biến hình từ khu vực chẳng mấy người để tâm thành nơi dành cho những gia đình trung – thượng lưu.
Lê Tuấn có nhiều thứ để chê trách Dương Khả, nhưng nói thật, về độ nhanh nhạy và khả năng móc nối làm ăn anh thật sự không đối chọi lại được với cô. Dù sao từ bé cô cũng đã đi theo bố Dương – một người nổi danh thiên tài thương trường – học nghề, lại thêm một phó tổng Lâm cực kì xuất sắc cầm tay chỉ dạy.. Một kẻ mới học vài ba năm như anh dù đầu óc có thông minh cũng không thể mưu mẹo bằng.
“Anh Tuấn, anh thấy ổn chứ?” Bên bất động sản cử một đội tới tiếp đón anh, thái độ ai nấy đều cung kính cực kì. Ai bảo anh là chồng của chủ tịch – tổng giám đốc Dương làm gì chứ, ai da, dù muốn dù không sau này anh cũng sẽ là kẻ có tiền có quyền, nịnh nọt anh là điều dĩ nhiên!
Lê Tuấn rất hưởng thụ cảm giác này, có điều khi nghĩ tới vì làm chồng Dương Khả anh mới được như vậy thì trong lòng anh lập tức khó chịu. Đến một ngày nào đó chuyện này nhất định sẽ khác, chính anh, phải, chính anh làm nên thương hiệu của anh, tuyệt đối không phải dựa vào bất kì con đàn bà nào hết!
“Công ti chúng tôi đã hoàn thiện theo đúng yêu cầu quý tập đoàn giao cho, nếu như vẫn còn chỗ nào chưa ổn xin anh cứ chỉ dạy, chúng tôi sẽ sửa lại ngay lập tức!”
“Được rồi!” Lê Tuấn gật đầu, bước sâu hơn vào khu đất đã được san phẳng. Chưa bắt đầu xây dựng nên dưới chân anh đều là đất cát, cũng may không có mưa nếu không đảm bảo lúc này chân anh dính đến mức nhấc không nổi rồi! “Mọi người làm rất tốt!”
“Vậy sao… Á…” Người vừa báo cáo đang vui vẻ cười híp mắt đột nhiên vấp té!
Bởi vì anh ta đứng ngay cạnh Lê Tuấn nên nhào luôn vào người anh, khiến anh loạng choạng theo. Cũng may Lê Tuấn khỏe mạnh vững vàng nên đứng thẳng ngay được, anh cũng tốt bụng giúp đỡ người kia đứng dậy, tránh khỏi thảm họa hôn đất đầy xấu hổ.
Chậc, nếu là một cô gái xinh đẹp dĩ nhiên vấp ngã gì đó anh sẽ rất thích thú. Nhưng đằng này cố tình người ngã lại là một gã còn to con hơn anh, Lê Tuấn có muốn cười cũng không thể cười tươi nổi!
“Xin lỗi anh! Xin lỗi anh!”
“Không sao!”
“Anh Tuấn, anh ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Sao lại không cẩn thận thế? May mà có anh Tuấn..”
“Anh Tuấn..”
“Anh Tuấn..”
Team đi chung ai nấy đều nhào lên gạt người vừa vấp ngã ra khỏi chỗ Lê Tuấn. Hỏi nhao nhao hỏi thăm, giọng nói cao thấp vang vọng như ma âm khiến Lê Tuấn nhức đầu. Làm như vua bị hành thích không bằng, rõ chuyện bé xé ra to!
Lê Tuấn giữ thái độ bình tĩnh hết sức, xua tay nhỏ giọng: “Ổn cả, không vấn đề! Mọi người về trước đi, tôi muốn xem thêm một chút!”
“Anh Tuấn, để bọn em đi cùng anh đi!”
“Cảm ơn!” Nghĩ đến cảnh bị bu đen bu đỏ khi nãy Lê Tuấn lắc đầu luôn “Mọi người về đi, không cần quan tâm tôi!”
“Nhưng..”
“Tạm biệt!”
Không chờ đám người này nói thêm chuyện gì, Lê Tuấn xoay người đi thẳng vào bên trong. Mảnh đất này rất rộng, càng đi sâu lại càng có cảm giác hoang vắng hun hút. Đám người bên công ti bất động sản thấy anh kiên quyết cũng không dám lên tiếng đòi theo nữa. Bọn họ đứng chờ men mén bên ngoài, nhưng khi thấy Lê Tuấn mãi không có ý định rời đi thì thất vọng, lần lượt nối đuôi nhau ra về hết sạch.
Phiền phức ghê gớm, chút nữa thì làm hỏng kế hoạch của anh rồi!
Lê Tuấn móc điện thoại ra xem giờ, vừa tầm còn mười lăm phút nữa là tan sở. Giờ anh lái xe tới bên kia có lẽ Miên Miên cũng về tới. Không hiểu khi thấy anh xuất hiện ở cửa nhà mình cô sẽ có thái độ thế nào nhỉ? Vui sướng hạnh phúc hay sợ hãi run rẩy? Ừm, dù là kiểu thái độ nào Lê Tuấn cũng rất muốn xem, bộ mặt nào của người đẹp chẳng diễm lệ chứ?
Đi ngược về phía xe ô tô của mình mất một lúc lâu, bây giờ Lê Tuấn mới cảm thấy vì bỏ rơi đám người kia mà anh đã đi quá xa. Mệt mỏi bám vào cửa xe, Lê Tuấn mò chìa khóa trong túi áo nhưng.. không thấy đâu!
Đúng! Chính xác là không thấy đâu!
Chìa khóa của anh luôn trong túi áo bên phải, tự dưng lúc này biến mất là thế nào chứ?
Khi nãy lúc anh lái xe tới đây cũng đã lấy nó bỏ vào túi rồi, anh còn sờ thấy nó ở chung chỗ với điện thoại kia mà. Tự dưng bây giờ không cánh mà bay là sao? Chả lẽ lại rơi trong khi anh đi thị sát địa hình?
Nghĩ đến khả năng này Lê Tuấn không nhịn được lạnh gáy. Khu vực khỉ ho cò gáy rộng mênh mông nhường kia anh biết đi chỗ nào tìm cơ chứ? Nhất là khi mà trời đã xâm xẩm tối và nơi này chẳng có lấy một ngọn đèn nào. Bặm môi suy tính, thôi thì dù sao cũng thế, Lê Tuấn sẽ dùng tâm lý cầu may đi một vòng, nếu không thấy anh sẽ gọi điện yêu cầu trung tâm trợ giúp còn bản thân tự tìm taxi về. Chậc, kiểu này cuộc hẹn với Miên Miên coi bộ bất thành rồi. Đúng là ông trời trêu ngươi, khiến người có duyên gặp trắc trở!
Bật sáng đèn flash điện thoại, Lê Tuấn đi theo trí nhớ. Anh dò dẫm những chỗ mình có khả năng làm rơi nhất sau đó sực nhớ ra khi nãy người bên công ti xây dựng có suýt ngã và nhào vào lòng anh. Ồ, có khi nào là vì lúc ấy mà chìa khóa trong túi anh rơi ra không nhỉ?
Lao nhanh đến nơi suýt xảy ra tai nạn khi nãy, Lê Tuấn mừng húm khi nhìn thấy chùm chìa khóa của mình lấp lánh trên mặt đất. Haha, anh đúng là thông minh, tìm phát được ngay mới tài nè!
Đắc ý cười thầm, Lê Tuấn đi tới xe của mình, vừa huýt sáo vừa quay xe lại. Thật ra đường tới chỗ Miên Miên anh mới đi qua có vài lần, hôm ấy dưới sự chỉ dẫn của cô lần mò trong bóng tối nên anh chẳng nhớ nổi chính xác nó ở đâu. Có điều chìa khóa rơi trên khoảnh đất rộng dường này anh còn tìm thấy, phòng trọ của Miên Miên chỉ ở khu ấy sao anh có thể không tìm ra? Tự tin nổ máy, Lê Tuấn cười như hoa nở, tiếp tục công việc tưởng tượng thái độ của Miên Miên. Nghĩ tới đôi mắt long lanh của cô, ai da, đúng là làm người ta mềm nhũn ra được!
Nhưng dường như hôm nay ông trời kiên quyết làm khó anh và cô, nhất quyết ngăn trở không cho phép Lê Tuấn đi tìm người. Lúc anh lái xe gần thoát khỏi khu vực hoang vắng, tiến vào khu dân cư nghèo nàn thì xe đột ngột có vấn đề!
Lốp xe lạch cạch từng tiếng, quay qua quay lại tựa như vấp phải thế lực thù địch mạnh mẽ nào đó không thể vượt qua. Lê Tuấn nhìn xung quanh tối om, cây cối um tum đan xen cùng những kiến trúc đổ nát mà trong lòng phát hỏa. Bực bội thật, sao tự dưng chuyện gì cũng không thuận thế này?
Có nên xuống xe kiểm tra mọi thứ không nhỉ? Lê Tuấn không ít lần nghe nói về những vụ cướp kiểu này, bọn cướp dàn cảnh ở những nơi ít người qua lại. Chúng dùng tiểu xảo làm cho xe có vấn đề, nếu như người lái xe xuống phía dưới và kiểm tra sẽ bị chúng uy hiếp bắt buộc giao tiền bạc. Còn nếu không xuống chúng sẽ có cách mạnh mẽ lôi cổ người đó xuống!
Kiểu gì cũng chết, thà rằng ngồi trên xe sau đó gọi cảnh sát còn hơn. Lê Tuấn lấy điện thoại ra, anh chưa vội bấm gọi mà còn muốn quan sát thêm một chút. Nếu không có tên cướp nào mà tự dưng yêu cầu cảnh sát sẽ bị khiển trách. Một công dân gương mẫu và có uy tín như anh nếu bị cảnh sát phê bình thì còn ra thể thống gì nữa chứ, nhất định sẽ bị mất mặt với giới thượng lưu, đi tiệc bị người ta chế nhạo là đồ nhát gan!
Một khoảng thời gian khá dài trôi qua, bên ngoài vẫn không hề có chút động tĩnh. Từ phía đối diện cũng có một vài chiếc xe phóng vọt qua xe của anh. Thật ra nơi này cũng không tính là hoang vắng lắm đúng không nhỉ? Vẫn còn xe qua lại mặc dù thưa thớt và sắp tới khu dân cư nữa rồi.. Ừm, chắc là không phải dàn cảnh ăn cướp đâu!
Chắc mẩm như vậy, Lê Tuấn gật đầu tự lên tinh thần sau đó mở chốt cửa đánh cạnh một cái. Nào ngờ anh vừa bước chân xuống dưới, bên bụi cây lập tức lao ra một đám người. Bọn chúng nhổ nước bọt, hung hãn: “Mẹ kiếp thằng khốn, làm bọn ông chờ mỏi cả cổ!”
* Có ai sướng như mị không? Hôm nay vẫn còn được nghỉ tết ?????