Cố Lễ đã sớm chỉnh lý bản thân gọn gàng, ra ngoài hẹn hò.
Còn Tô Khả vì muốn ở chung với anh lâu hơn, cố ý cùng đồng nghiệp đổi một ngày nghỉ.
Tô Khả vốn cho là bản thân đến rất sớm, khi nhìn thấy Cố Lễ đứng ở địa điểm đã định, liền chạy tới: “Anh chờ có lâu lắm không?”
Cố Lễ nhìn mặt Tô Khả hơi đỏ lên, liền cười, sờ đầu cậu một cái: “Không có, là anh tới sớm.”
Tô Khả có chút ảo não, sớm biết vậy chính mình lại đi sớm một chút.
Giống như biết cậu suy nghĩ gì, Cố Lễ dắt tay cậu: “Đừng suy nghĩ phải đến sớm, anh chờ em là việc nên làm, vả lại anh thích chờ em mà.”
Tô Khả cảm thấy chính mình quả thực sắp nổ tung.
Cố Lễ quá ôn nhu quá tốt rồi, làm sao bây giờ, rất muốn đem anh giấu ở nơi không ai thấy được.
“Không được nhìn anh như vậy.” Cố Lễ đột nhiên giơ tay che khuất đôi mắt của Tô Khả, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.”
Tô Khả lần này ngay cả cổ đều đỏ.
Cố Lễ câu khóe miệng nhìn tiểu Omega bị anh chọc ghẹo đến không biết phải làm sao.
Tại sao có thể đáng yêu như vậy!
o0o
Buổi sáng Hàn Kiệt đến lớp liền thấy một ly sữa trà đặt ở trên bàn.
Hơi sững sờ một chút, liền không nhịn được nghĩ tiểu Omega này rốt cuộc cũng thông minh lên.
Tuy rằng anh không thích uống thứ đồ ngọt này, nhưng nếu là cậu đưa thì anh sẽ uống hết.
Mỹ mãn* mà cắm ống hút vào, Hàn Kiệt uống một ngụm lớn.
(*mỹ mãn: tốt đẹp tới mức hài lòng nhất, hoàn toàn như mong muốn)
Sặc, quả nhiên vẫn ngọt như vậy.
Trương Ngạo sáng sớm vừa đến đã nhìn thấy Hàn Kiệt cắn ống hút: “Kiệt ca tâm trạng tốt như vậy sáng sớm liền uống trà sữa.”
“Ừm.” Thực sự bởi vì ly trà sữa này, Hàn Kiệt có tâm trạng rất tốt đáp lại một tiếng, đây là cảnh tượng hiếm có mà Trương Ngạo chưa từng nhìn thấy.
Trương Ngạo vừa kích động lại không khống chế được chính mình, muốn sang kia xem một chút hôm nay mặt trời có phải xuất hiện từ phía tây không.
Kết quả bàn chân bước hụt, trọng tâm không ổn định, nhào về phía trước, trực tiếp đụng vào bàn Hàn Kiệt, Hàn Kiệt đang cầm ly trà sữa theo bản năng liền dùng lực.
Trà sữa bị đổ ra ngoài!
Hàn Kiệt: “…..”
Trương Ngạo: “!!!!!”
o0o
Hòa Đào nhìn ba người cùng lúc theo cậu đi vào phòng vệ sinh, theo bản năng liền cảm thấy không ổn, lúc muốn đi ra thì lại không kịp, đối phương đã đóng cửa lại.
Hòa Đào cảnh giác nhìn đối phương, mấy người này cậu cũng không phải là không quen, trong đó có Omega lần trước cậu không cẩn thận đụng phải, bọn họ gọi là Manh Manh.
“Mày chính là Hòa Đào đi, lần trước chúng tao đã cảnh cáo mày, mày xem như không có chuyện gì hết phải không?”
Hòa Đào nhíu mày lại, không lên tiếng.
Thấy Hòa Đào không lên tiếng, đối phương trực tiếp quát: “Đừng giả vờ nữa, mày nói xem hôm qua có phải là mày đi gắp thú bông với Hàn Kiệt ở quảng trường Thời Đại không?”
Hòa Đào không nghĩ tới chuyện hôm qua lại có người nhìn thấy, đương nhiên lúc này cậu thừa nhận hay không, cũng không tốt.
“Mày đừng cho là nhóm tao không biết, mày câu dẫn Hàn Kiệt, mày sao không nhìn lại nhà mày có điều kiện gì, người mà Trương Manh của chúng tao thích, mày cũng dám cướp, nói thật cho mày biết, ba Hàn Kiệt có ý định để hai người bọn họ đính hôn, mày nghe thấy chưa, mày là đồ tiện nhân muốn cướp vị hôn phu của người khác!”
Hòa Đào không nghĩ tới đối phương nói nhiều như vậy lại ra tay đánh người, né tránh không kịp liền bị nắm tóc.
“Đừng làm quá đáng quá.” Omega được gọi là Trương Manh đúng lúc mở miệng.
“Yên tâm đi, chỉ là làm cho nó nhớ kỹ một chút.”
“A, bọn mày xem cổ nó chỗ này nè.”
Đột nhiên nghe thấy câu nói này, Hòa Đào cố nhịn đau theo bản năng che gáy tuyến thể, chỗ kia lập tức sắp khỏi hẳn rồi, cậu không thể vào lúc này để những người này phát hiện được.
“Chặn cái gì chặn, mày sẽ không phải đã bị người ta đánh dấu qua đi?”
Đối phương rõ ràng mang theo ngữ điệu cười trên sự đau khổ của người khác, khiến cho lòng Hòa Đào lạnh lẽo.
“Đem tay nó lấy ra, tao ngược lại muốn xem thử, có phải là một Omega đã bị người ta chơi đùa rồi không!”
Hàn Kiệt mặt tối sầm lại đi xuống lầu, cái tên Trương Ngạo ngu xuẩn kia, một ly trà sữa một chút cũng không lãng phí, toàn bộ đổ lên đồng phục của anh.
Hiện tại cả người anh đều dính đầy vị ngọt.
Vừa đi đến phòng rửa tay ở tầng trên thì toàn là người, chỉ có thể chạy xuống tầng dưới rửa một chút.
Kết quả phát hiện cửa phòng rửa tay tầng dưới đã bị đóng lại.
Hàn Kiệt không nói nên lời định đi, liền nghe thấy tiếng động bên trong.
Theo bản năng mà đẩy cửa, kết quả nhìn thấy tiểu Omega của anh bị người nắm lấy tóc nắm lấy tay mà bắt nạt.
Ai cũng không nghĩ tới khoảng thời gian sắp lên lớp này, Hàn Kiệt lại xuất hiện ở đây.
Người nắm lấy tóc Hòa Đào liền vội buông tay ra: “Hàn học trưởng không phải như anh nghĩ……”
Hàn Kiệt bước vào đẩy hắn ra, nhìn Hòa Đào ngồi sấp dưới đất, chìa tay nâng mặt Hòa Đào lên, liền nhìn thấy má bên trái hơi đỏ lên, Hàn Kiệt lập tức liền đen mặt: “Bọn họ đánh cậu?”
Hòa Đào trong mắt toàn là nước mắt, không chờ cậu mở miệng, Hàn Kiệt trực tiếp đứng lên nói: “Để tôi động thủ hay là tự các cậu đến.”
Không phải thanh âm rất lớn, nhưng mỗi một từ lại đánh vào trong lòng đối phương.
“Học trưởng, chúng tôi…..”
“Hàn học trưởng, tôi là Trương Manh, không biết chú Lâm có…..”
“Câm miệng, thừa lúc bây giờ tôi chưa thay đổi chủ ý, các cậu tốt nhất nên nghe lời một chút, cái tay nào đánh cậu ấy, liền dùng cái tay đó đánh chính mình.”
Ba Omega ở trước mặt Alpha căn bản không đủ sức chống lại.
Hàn Kiệt chỉ vừa nghĩ tới chính mình nếu như không tới, Hòa Đào không biết còn bị bắt nạt thành hình dạng nào, lòng liền tràn đầy tức giận.
Hòa Đào cũng không nghĩ tới khi chính mình rơi vào còn đường cùng, Hàn Kiệt một lần nữa lại xuất hiện.
Nhìn mặt của ba Omega đều bị chính mình đánh sưng lên, Hòa Đào không muốn gây phiền phức cho Hàn Kiệt, đưa tay kéo ống tay áo của anh: “Được rồi, để cho bọn họ đi đi.”
Hàn Kiệt quay đầu liếc mắt nhìn cậu, nắm lấy tay cậu: “Các cậu đi đi, đừng có lần sau nữa.”
Người vừa đi, Hàn Kiệt liền giơ tay nắm cằm Hòa Đào: “Cậu không biết gọi người đến sao, lại để bọn họ bắt nạt cậu như vậy?”
Anh tới chậm một chút nữa thì phải làm sao đây?
Hòa Đào lắc đầu: “Cũng, cũng không có đau lắm.”
Gọi người đến, chỉ có thể rước lấy càng nhiều phiền phức, nếu bị thầy phát hiện, thì có khả năng sẽ liên lụy đến Hàn Kiệt.
Thấy cậu như vậy, trong lòng Hàn Kiệt rất khó chịu, giơ tay chạm vào má trái hơi sưng của cậu, lại thấy Hòa Đào rụt lại.
Hàn Kiệt càng tức giận hơn: “Thế này mà gọi là không đau sao, bọn họ còn đánh cậu ở đâu nữa?”
Nói xong liền muốn vén quần áo Hòa Đào kiểm tra.
Hòa Đào sửng sốt một chút, vội đỏ mặt nắm lấy tay anh: “Anh đừng như vậy.”
Hàn Kiệt lúc này mới ý thức được bản thân mạo phạm.
“Khụ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi là sợ cậu còn bị thương chỗ nào mà giấu không nói.”
“Không có.” Hòa Đào đỏ mặt nhìn anh: “Chính là chỗ này bị thấy được, tôi lo lắng bọn họ sẽ nói lung tung.”
Hòa Đào giơ tay sờ gáy tuyến thể, lo lắng nói.
Hàn Kiệt lại bởi vì câu nói này của cậu đột nhiên lại không nói nữa, anh bỗng nhiên cảm thấy bị mọi người biết Omega này thuộc về anh, hình như cũng không có gì không tốt.
“Anh đừng lo lắng, tôi sẽ không nói ra đâu.”Thấy Hàn Kiệt trầm mặc, Hòa Đào cho là anh không vui vì dính líu quan hệ với cậu, vội vã giải thích.
Hàn Kiệt nghe vậy trong lòng căng thẳng, chống tay lên ván cửa đằng sau nhìn Hòa Đào: “Cậu thật không muốn có quan hệ gì với tôi sao?”
“Tôi, tôi không có.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Tức giận!