Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 34: 34: Chương 33



“Muốn lấy bao nhiêu?” Lục Hành hỏi.
Anh không hỏi cậu muốn MƯỢN bao nhiêu, mà là muốn LẤY bao nhiêu.

Chỉ chờ Dương Niệm Thù lên tiếng.

Dương Niệm Thù thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía, “Mượn 50……”
Nói một nửa, bỗng nghẹn lại.
Chắc cậu điên rồi, vậy mà đi mượn bạn học tới 50 vạn.

Dù Lục Hành có khả năng cho cậu 50 vạn hay không, cũng không phải phép lắm.

Dương Niệm Thù đổi ý, đi nhanh về phí trước.
“50?” Lục Hành đuổi theo, “Thật thà một chút có được không?”
“Anh tính lãi cao quá, em không dám mượn nhiều, chỉ mượn 50 thôi.” Dương Niệm Thù gắng gượng cười, “Mượn nhiều em làm sao trả nổi.”
“Không nổi thì trả từ từ, tôi đâu có bắt cậu trả ngay đâu.” Lục Hành nói, “50 tệ, 50 vạn, 500 vạn đều có thể cho cậu, 5 tỷ thì phải suy nghĩ lại một chút.”
Giọng điệu anh rất nhẹ nhàng, giống như đang nói đùa.
“Thế cho em mượn 5 tỷ đi.”
Đi ra khỏi con đường nhỏ, hai bên sân bóng rổ không có cây che, tầm mắt sáng lên không ít.

Dương Niệm Thù quay đầu, rõ là đang cười, nhưng mày vẫn nhíu.

“Ồ.

5 tỷ sao?” Lục Hành làm bộ suy nghĩ, “Ngày mai đem tiền tới đè chết cậu.”
Lục Hành lại nói đùa.

Anh hy vọng, Dương Niệm Thù luôn được vui.

“Có phải viết giấy nợ không đó?” Dương Niệm Thù tất nhiên bị chọc cười.

“Tất nhiên rồi.

5 tỷ lận đó!” Lục Hành nói, “Cậu suy nghĩ xem viết giấy nợ như thế nào đi.”
“Ngày XX tháng XX năm XX, Lục Hành đại phát từ bi, cho Dương Niệm Thù mượn 5 tỷ, dùng cho việc……” Dương Niệm Thù nghĩ nghĩ, nói, “Cưới vợ.”
“Omega, cưới vợ cái gì?”
“Lại nữa rồi đó, anh đúng là di lão* thời Mãn Thanh.” Dương Niệm Thù giả giọng, bắt chước âm thanh vịt đực của thái giám, “Lục Vương gia, diệt vong cả rồi(?).”
*Di lão: Người bề tôi già cả của triều vua trước — Chỉ người già, coi như người còn sót lại sau bao đổi thay.
“Thế cậu lấy gì ra để thế chấp đây?” Lục Hành cười.
“Thế chấp gì cơ?” Dương Niệm Thù hỏi.
“Nếu cậu không trả nổi, thì dùng vật đó để gán nợ chứ sao?”
“Không phải em là con dâu nuôi từ bé của nhà anh hả? Thân này để cho anh cả đó, còn đòi hỏi gì thêm nữa?”
Rõ ràng là Dương Niệm Thù đang nói giỡn, Lục Hành lại ngây người ngay tại chỗ, lúc lâu sau mới phun ra một câu, “Đó là tự cậu nói ra đấy.”
Một trận bông đùa, tâm tình Dương Niệm Thù tốt hơn rất nhiều.
Hai người đi mãi tới cửa kí túc xá.

“Hành ca, cám ơn anh, em về phòng đây.” Dương Niệm Thù nói lời cảm ơn, ý bảo Lục Hành đưa chăn cho cậu.
“Tôi đưa cậu đi lên.” Lục Hành nói.
“Không được đâu, đã trễ thế này rồi.” Dương Niệm Thù nhìn phòng của ban quản lý.
“Tới cũng tới rồi.” Lục Hành nói.
Dương Niệm Thù: “……”
Lại là cái lý do vô lý này, không biết từ chối kiểu gì nữa.
Ngừng ở cửa, Dương Niệm Thù ậm ừ, “Nhưng sẽ không hay lắm đâu.”
Một Alpha đã hơn nửa đêm rồi còn đưa một Omega về, quá khả nghi.

“Cái gì không hay cơ?” Lục Hành học Dương Niệm Thù, “Dương Quý Phi, Đại Thanh đã diệt vong rồi.”
Lục Hành nói xong, liền vào chào hỏi với dì quản lý.

Dì quản lý vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón Lục Hành, bảo anh muốn lên thì cứ lên, về lúc nào cũng được, dì sẽ chờ mở cửa cho anh.

Dương Niệm Thù: “……”

Đi lên cầu thang, cậu nhịn không được hỏi, “Dì ấy là họ hàng thân thích của anh hả?”
“Không.”
“Thế sao tốt với anh thế?”
“Chắc do tôi trông thật thà.”
Dương Niệm Thù: “……”
Đi đến cửa phòng 303, Dương Niệm Thù lấy chìa khóa mở cửa, “Anh chờ một chút, để em xem mọi người đang làm gì đã.”
Dương Niệm Thù mở cửa, vào trong thăm dò.

Trương Nghệ Hiên đang đắp mặt nạ, còn tự ngắm nghía mình trong gương.
Đường Giản mặc áo ngủ, nằm trên giường đọc sách.
Từ Tâm Thủy đang đánh răng.
Thấy Dương Niệm Thù, Trương Nghệ Hiên hô, “Đứng ở cửa làm gì, vào đi chứ, còn tưởng hôm nay cậu không về.”
Dương Niệm Thù cười ngây ngô một tiếng, “Tớ dẫn bạn học vào nha, có được không?”
“Ủy viên trưởng của ban giám thị chứ gì, cho vào, không thành vấn đề.” Trương Nghệ Hiên vỗ vỗ mặt.
Dương Niệm Thù lùi về sau nói với Lục Hành, “Lạ thật, sao bọn họ biết đó là anh chứ.”
Lục Hành cười cười, “Ngoài tôi ra thì còn ai được nữa?”
Cũng phải nhỉ, mấy lời này của anh thật đúng lý hợp tình.
Lục Hành thoải mái tiến vào bên trong.

Dương Niệm Thù rửa tay, lên trên trải drap giường, Lục Hành ngồi ở bàn học của cậu, nhìn cậu hì hục trải giường.

Drap giường có mùi thơm, Dương Niệm Thù cúi đầu ngửi.

Mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt, hao hao mùi của Lục Hành, ngửi kĩ mới thấy, còn có chút đăng đắng như có như không.

Cà phê đắng?
Khăn trải giường bị ám mùi tin tức tố của Lục Hành rồi sao?
Dương Niệm Thù nhìn xuống, “Hành ca, anh uống nước không?”
“Uống.” Lục Hành đáp.
Dương Niệm Thù xuống dưới, cầm một cái cái ly.
Cậu chỉ có một cái ly, còn thừa nước táo mới uống qua.

Cậu đem ly đi rửa, đến máy lọc nước rót nước cho anh.
Lục Hành nhận lấy, uống hết một hơi.

“Tôi về nhé?” Lục Hành đứng lên, đưa trả ly cho cậu.
“Dạ, anh về cẩn thận.” Dương Niệm Thù lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, chuẩn bị đánh răng.
“Không tiễn tôi sao?” Lục Hành gõ gõ lên ly nước.
Ba người còn lại trong phòng ngủ dỏng tai lên nghe ngóng, y chang mấy con cầy lỏn* đang đứng.
*Cầy lỏn: là một họ động vật có vú nhỏ trên cạn, thuộc Bộ Ăn thịt, Phân bộ Dạng mèo, còn có thể gọi là cầy Magnut.

– Bộ dáng của ba em kia kiểu thế này::))
Trương Nghệ Hiên đưa lưng về phía Dương Niệm Thù, mân mê lớp mặt nạ, nhưng lại lén điều chỉnh gương soi trong tay, nhìn lén qua hình ảnh phản chiếu.

Giường của Đường Giản ở kế bên giường của Dương Niệm Thù, vốn là đang nằm ườn ra đọc sách, cuối cùng lại ngồi hẳn dậy, giả vờ đọc sách nhưng lại lén nhìn cả hai, một tờ đọc hoài không xong.

Từ Tâm Thủy tương đối bạo gan, y ngồi ngay trên ghế, đối diện với cả hai, vừa đánh răng vừa nhòm qua.
Dương Niệm Thù định nói, đi có mấy bước mà phải đưa đi tiễn lại, ấm đầu hả.

Cuối cùng lại như bị ma xui quỷ khiến mà nói đáp lời, “Tiễn chứ.”
Lục Hành hộ tống cậu lên, rồi cậu lại tiễn anh xuống.

Nếu áp dụng công thức vật lý vào, thì có bị tính là vô công rỗi nghề không ta?
Tiễn Lục Hành xuống dưới lầu, Dương Niệm Thù đút tay vào túi quần, làm ra động tác tiễn khách.
“Niệm Thù,” Lục Hành nói, “Mai gặp.”
Dương Niệm Thù về phòng ngủ, cảm thấy không khí có hơi vi diệu.
“Hì hì hì.” Trương Nghệ Hiên cười y chang heo.
Dương Niệm Thù không buồn để ý, lập tức vào toilet.
Tắm rửa xong, cậu bò lên trên giường.
“Hì hì hì.” Trương Nghệ Hiên vẫn còn cười.

Dương Niệm Thù nhịn không được, hỏi, “Hội trưởng Trương, cậu cười cái gì?”
“Dương Niệm Thù, giấu kĩ quá nha.” Hai mắt Trương Nghệ Hiên cong cong.
Dương Niệm Thù nghi ngờ nhìn qua bên đó, trên đầu nhảy lên hai cái dấu chấm hỏi.
“Rừng cây phía Tây trường mình không an toàn lắm đâu, Khỉ Khô* hay qua đó canh me lắm, nhớ cẩn thận nha.” Trương Nghệ Hiên đắp mặt nạ xong, lại tiếp tục vỗ bộp bộp trên mặt.
*Khỉ Khô là thầy Hầu đó quý dị (Hầu = Khỉ)
“Tớ đâu có qua đó.” Dương Niệm Thù đáp.
“Thế hai người đi đâu? Không lẽ có chỗ nào hẹn hò sướng hơn hả?” Từ Tâm Thủy nằm ở trên giường, nhịn không được hỏi một câu.
“Tớ không có hẹn hò.” Dương Niệm Thù biết ngay, cái đám này lại bắt đầu suy diễn rồi đấy.

“A chưa vợ O chưa chồng, không đi hẹn hò, trễ vậy mới đưa cậu về, bộ cậu nghĩ bọn tớ đui hết rồi hả?”
“Chuẩn cmnr, nhìn ánh mắt của Lục Hành toàn là bong bóng tình yêu thôi,”
“Lục Hành thế mà cũng rơi vào lưới tình rồi, đêm hôm khuya khoắt cũng không biết tém tém lại chút, phải đích thân đưa người ta về phòng ngủ mới chịu cơ.”
“Tớ không có yêu đương!” Dương Niệm Thù phủ nhận, cậu làm sao có tâm trạng yêu đương chứ, chuyện của Dương Thụ khiến cậu muốn điên đầu rồi, làm gì còn thời gian lo tới chuyện khác.

“Tớ từ bệnh viện trở về, gặp Lục Hành ở dưới lầu, anh ấy đến đưa chăn cho tớ.”
Lục Hành cũng không giống tuýp người sẽ yêu sớm.
Ba người trong phòng ngủ bắt đầu chơi trò tự hỏi tự trả lời.
“U là trời, không nói thì quên luôn chứ, chăn mền là do ai giặt ấy nhỉ?”
“Ngoài người ấy ra thì còn ai trồng khoai đất này?”
“Dương Niệm Thù cũng đâu què chân què tay, đâu tới nỗi có một cái chăn cũng phải để ai kia đem lên đâu ta?”
“Ai biết đâu, lỡ đâu ai kia khát nước thì sao, nên mới lên đây uống một miếng thôi.”
“Ái chà, chỉ vì một miếng nước mà phải lết xác lên tận đây, chắc trong ly có chứa quỳnh tương ngọc dịch* quá.”
*Quỳnh tương ngọc dịch: Rượu quý, ngon.

Quỳnh: ngọc quỳnh, Tương: nước.

Đường Thi: Nhất ẩm quỳnh tương bách cảm sanh (Uống một chén rượu quỳnh tương sanh 100 mối cảm tình), Quỳnh tương: Nước ngọc quỳnh.

Nghĩa bóng: Rượu ngon.
“Cơ mà sao uống xong còn đòi người ta đưa xuống lầu?”
“Chắc do Lục Hành sợ đó?”
“Sợ gì đây ta?”
“Sợ tụi mình nhìn ra bọn họ có gian tình!”
“Ha ha ha”
Tổng kết lại thành:
“Dương Niệm Thù, cậu cứ yên tâm, không phải giấu giếm, tụi mình là chị em, chị em sẽ bảo vệ cho bí mật của cậu, dù có phải ngồi ghế hùm* hay bị dìm nước tụi tớ cũng sẽ không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài.”
*Ghế hùm: Một hình thức tra tấn thời xưa của Trung Quốc, lúc đó những người phụ nữ vẫn còn là tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội, ở thời nhà Tống, việc phụ nữ ngồi ghế lại bị coi là “đồi bại”, “bại hoại gia phong”, “không đúng với thuần phong mỹ tục” trong mắt người đương thời.

Chỉ từ sau thời Nam Tống, việc phụ nữ ngồi ghế mới dần được coi là bình thường.

Sau này, đồ vật này lại bị “nhào nặn” trở thành một công cụ tra tấn phụ nữ thời phong kiến với tên gọi “ghế hùm”.
Theo đó, người chịu tội sẽ phải ngồi trên một chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt cùng ghế, rồi đệm gạch dưới chân.

Gạch sẽ từ từ được đệm vào dưới chân của người chịu phạt.

Do bị bó gối, gạch đệm càng cao, nạn nhân sẽ càng thêm đau đớn.
Bạn nào tò mò thì có thể lên gg để xem thêm nha, mình không up ảnh cho mọi người dễ hiểu vì nó khá ghê rợn, sợ bị đánh gậy huhu =)))
Trên đầu Dương Niệm Thù giáng xuống ba dòng hắc tuyến.
Cậu đang tính giải thích, đèn bỗng tắt ngúm.
Ngoài hành lang bỗng ồn ào huyên náo, theo sau đó là âm thanh thau rửa mặt rơi chạm đất.

Có người bỗng thét chói tai: “A a a —— tắt đèn, quỷ tới!!”
Dương Niệm Thù: Học sinh nội trú đúng là quá dữ.
Dương Niệm Thù mới vừa bò lên trên giường, Đường Giản kế bên bỗng mò qua, dùng đèn pin chiếu từ dưới cằm mình lên.

Một khuôn mặt trắng toát hiện lên.

Dương Niệm Thù hoảng sợ, thiếu chút nữa là cho cậu ta ăn đấm.
“Cậu làm gì đó?!”
Đường Giản lui về sau, cười ha ha, “Không ngờ được, lá gan của cậu cũng lớn đấy.”
Nói xong, đưa nắm tay lên trước mặt Dương Niệm Thù.

Trong tay cậu ta có bốn que thăm, “Rút một cái đê.”
“Rút gì cơ?” Dương Niệm Thù ngồi yên, không biết bọn họ lại muốn làm gì.

Hai người bên giường đối diện cũng bò qua, “Rút thăm chứ gì? Ai rút trước nào.”
“Dương Niệm Thù đi, nhường thành viên mới.” Đường Giản nói.
“Nhưng rút để làm gì?” Dương Niệm Thù hỏi.
“Hôm nay là thứ hai, buổi tối 12 giờ sẽ có một chương trình rất kích thích, rút trúng thì phải làm ngỗng ôm radio*.” Trương Nghệ Hiên lấy ra một cái đài radio, để ở trên giường.
*
Dương Niệm Thù: “……”
Chương trình kích thích, chỉ phát lúc 12 giờ, không phải là…..!chứ?
Cậu vẫn chưa thành niên, Đường Giản đi học sớm, mới có 16 đã tiếp xúc với mấy thứ này, liệu có ổn không đây?
“Lại đây, rút đê.” Đường Giản thúc giục, “Ai rút trúng que ngắn nhất thì phải ôm radio.”
Sống tập thể, không nên trái tính trái nết, phải biết hòa nhập.

Dương Niệm Thù vươn tay, rút một que.
Một sợi chỉ màu đỏ, cũng khá dài, khoảng mười centimet.
Dương Niệm Thù nhẹ nhàng thở ra, chắc mình không trúng thưởng đâu.
“Tới tớ.” Từ Tâm Thủy kéo tay Đường Giản qua trước mặt mình, cẩn thận quan sát một chút, sau đó chọn lựa kỹ càng rồi mới rút.

Ba cái đèn pin chiếu lên tay Đường Giản, Từ Tâm Thủy chậm rãi kéo sợi chỉ ra ngoài.

Chỉ thấy sợi chỉ càng ngày càng dài, cuối cùng thành ra một khúc dài miên man, khoảng hai mươi centimet.
Từ Tâm Thủy so sánh với sợi của Dương Niệm Thù, yên tâm mà gật gật đầu.
Dương Niệm Thù bắt đầu cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Quả nhiên, sợi của Đường Giản cùng Trương Nghệ Hiên đều dài hơn của cậu, Dương Niệm Thù bất hạnh trúng giải độc đắc.

Phòng ngủ 11 giờ tắt đèn, 11 giờ rưỡi quản lý sẽ đi lên kiểm tra.

Làm gì có ai 11 giờ đã ngủ, dưới lầu có phòng tự học, trong phòng ngủ cũng có thể tự trang bị đèn pin, chỉ cần không ảnh hưởng bạn cùng phòng nghỉ ngơi, ban quản lý sẽ không có ý kiến.

Hôm nay vì Dương Niệm Thù mới chuyển đến, cả nhà ai cũng hưng phấn, bật đèn pin nằm trên giường nói chuyện tào lao.

“Dương Niệm Thù, cậu quá dữ, thế mà lại dám ăn lẩu trong tiết của Trương Lệ.” Trương Nghệ Hiên nói, “Cậu biết không, cô ấy ở nhà khóc nguyên đêm.

Khổ nhất là anh của tớ, phải dỗ dành tới sáng.

Hôm sau mẹ tớ còn hỏi có phải anh tớ thức canh trộm hai không mà hai quầng mắt đen thui.”
Đường Giản tiếp lời, “Miss Trương đã đồng ý ngay trước lớp, chỉ cần Niệm Thù cao điểm hơn Lục Hành, sẽ cho cậu ấy ăn lẩu trong lớp.

Niệm Thù còn chưa ăn trong tiết nữa, chỉ mới ăn trong giờ giải lao thôi, mà cô ấy cũng chịu không nổi rồi.”
Tâm tư của Dương Niệm Thù hoàn toàn không đặt trên nồi lẩu, nhút nhát hỏi một câu, “Thế cháu của cậu có ổn không vậy?”
“Ủa khoan, cậu hỏi chuyện này chi?” Chỉ trong chốc lát, Trương Nghệ Hiên như bừng tỉnh, “Cậu nói chuyện hôm bữa ấy hả? Có lần tớ xem vòng bạn bè của Trương Lệ, phát hiện thằng cháu tớ rất giống một người bạn học của cổ.”
Tiếp theo đó, ai cũng trầm mặc, Dương Niệm Thù cũng không biết nói tiếp thế nào.

Đường Giản hỏi một câu, “Thế còn đứa mà Miss Trương đang mang thai?”
“Không biết” Trương Nghệ Hiên đáp, “Các cậu nói thử xem, tớ có nên nói cho anh tớ biết không? Tớ thấy hai người họ đang rất hạnh phúc, nếu ly hôn chắc mẹ tớ băm tớ ra luôn quá.

Còn nếu không ly hôn, thì tớ chính là đứa thọc gậy bánh xe, cái nào cũng không ổn.

Nhưng có lẽ cái thai lần này là của anh tớ thật.”
Nói ra những lời này, Trương Nghệ Hiên cũng không quá tự tin.

“Thế cứ để yên xem sao.” Dương Niệm Thù gợi ý, “Nói không chừng anh cậu biết hết rồi cũng nên.”
“Anh tớ sao có thể để mình đội nón xanh chứ?” Trương Nghệ Hiên nói.
“Đúng vậy, sao có thể để cho mình bị đội nón xanh chứ?” Đường Giản chen vô, “Ngày hôm qua Khương Gia Lương lớp số 6 kết bạn WeChat với Niệm Thù, Lục Hành lập tức đoạt lấy di động của cậu ấy, xóa hết yêu cầu kết bạn, cái này gọi là, bóp chết nguy cơ mọc sừng từ trong trứng nước.”
“Chuyện gì nữa đây, mau kể kĩ càng chút đi.”
Lời nói của Đường Giản thành công chuyển đề tài, cả nhà lại bắt đầu vui sướng bàn chuyện về Lục Hành.

“Mới chiều hôm qua thôi, tớ mới thêm Niệm Thù vào diễn đàn lớp, ít nhất có 50 Alpha kết bạn với cậu ấy, tin nhắn trò chuyện riêng chất chồng như núi.”
Dương Niệm Thù bỗng nhiên phát hiện, cái miệng của Đường Giản cũng biết kể chuyện lắm.

“Tới mức đó luôn hả?”
“Có chứ sao.” Đường Giản tiếp tục nói, “Chắc ai cũng biết Khương Gia Lương lớp số 6 rồi đúng không?”
“Biết chứ, bạn trai tương lai của tớ.” Từ Tâm Thủy nói.

“Chồng bé của tớ chứ đâu.” Trương Nghệ Hiên tiếp lời.

“Thế tới chừng bị cho gấp đôi canxi thì đừng hỏi để làm gì.” Đường Giản cười cười, “Khương Gia Lương kết bạn với Niệm Thù, còn gửi tin nhắn: Bạn học Niệm Thù, có một câu hỏi liên quan đến bài học, muốn nhờ cậu chỉ có được không.”
“Hả? Chồng bé của tớ không phải đứng đầu từ dưới lên sao? Bắt đầu ham học từ lúc nào vậy?” Trương Nghệ Hiên kêu to, “Đừng bận tâm tới tớ, tớ càu nhàu thế thôi, kể tiếp đi.”
“Tớ đang phổ cập cho Niệm Thù biết Khương Gia Lương là ai, bỗng nhiên một cơn gió lạnh ùa tới, một đôi bàn tay to mạnh mẽ giật lấy điện thoại, xóa hết mấy tin nhắn và yêu cầu kết bạn đó.” Đường Giản tiếp tục nói, “Sau đó còn tự tiện thay đổi cài đặt, không nhận tin nhắn của những người không có trong danh sách bạn bè, không chấp nhận yêu cầu làm bạn tốt.

Tay mắt tớ nhanh lẹ, nhìn thấy được Lục Hành chiếm slot trong danh sách bạn tốt của cậu ấy rồi.”
“U là trờiiiii, giáo thảo bá đạo quáaa.” Trương Nghệ Hiên thét chói tai, “Kích thích!”
“Biết sao không? Lúc trước tớ được ngồi trên chỗ của Lục Hành, cũng đã ảo tưởng sức mạnh nhiều vãi lều,” Đường Giản thuật lại, “Đậu móa, kết quả là đã ngồi trước ảnh hơn một năm rồi, nói với nhau còn chưa quá hai câu nữa.”
“Hiện tại, chậc chậc chậc, có người ngày nào cũng nói chuyện với ảnh.” Đường Giản bổ sung, “Còn nữa, tớ nghi là lúc ấy Lục Hành chỉ làm bộ làm tịch, giả vờ đọc sách thôi, thực ra đang nghe lén tớ và Niệm Thù nói chuyện, nếu không làm sao hành động nhanh như thế được.”
“Chuẩn cmnl, đúng là không thể tưởng tượng được, có ngày Lục Hành cũng phải đi nghe lén sợ người ta đào góc tường nhà mình.” Trương Nghệ Hiên cảm thán, “Tình yêu của người ta đây sao!”
Dương Niệm Thù: “…….”
“Cuối cùng còn trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*, đầu têu việc tiễn Miss Trương một đi không trở lại.” Từ Tâm Thủy bổ sung.
*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan.
Nguyên văn là “trùng quan nhất nộ” (冲冠一怒) trong câu “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ.

Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.
Còn trong trường hợp này là ý nói LH vì vợ mà nổi giận đùng đùng, tiễn luôn Miss Trương =)))
“Đây là tình yêu kiểu thần tiên gì vậy chứ!!!”
“Tình này Thượng giới có thôi, nhân gian thử hỏi mấy hồi được nghe!!!”**
** Câu này là hai câu chế từ hai câu Thử khúc chi ưng thiên thượng hữu, Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn? – Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.

/ Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần! được trích từ một bài thơ được viết năm 761 của Đỗ Phủ, khi đó, Hoa khanh tức Hoa Kinh Định (花敬定), chỉ là một võ tướng cấp trung ở Thành Đô (Cẩm Thành) nhưng lại lạm dụng nhạc thiên tử.

Đỗ Phủ tặng bài này để nhắc khéo họ Hoa.
“303, yên lặng, phòng kế bên khiếu nại các em nói chuyện quá lớn tiếng.” Tiếng của dì quản lý vang lên ngoài cửa.

Mọi người ngậm miệng, nhìn trần nhà.
Yên lặng còn chưa được ba phút.

“Tụi bên kia ghen tỵ chứ gì.” Đường Giản mở miệng.
“Xứng đáng độc thân cả phòng.” Trương Nghệ Hiên chêm vào.
“Tụi mình cũng là cẩu độc thân.” Từ Tâm Thủy phá đám, đồng thời cũng chảy xuống những giọt nước mắt của chó độc thân.

“Tớ cũng thế.” Dương Niệm Thù kêu một tiếng, “Gâu gâu gâu.”
“Phát hiện một con cẩu gián điệp.” Đường Giản nói, “Làm sao bây giờ?”
“Ngày mai ném cho bá đạo giáo thảo xử lý mới được.”
“Đồng ý hai tay!”
“Đồng ý cả hai chân!”
“Tớ không có yêu đương gì với Lục Hành cả,” Dương Niệm Thù phân trần, “Thật sự đó.”
Giọng điệu Dương Niệm Thù rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
“Đứa nhỏ này, sao lại cứng đầu cứng cổ quá đi.” Trương Nghệ Hiên nói, “Thế giờ hai người là gì của nhau?”
“Bạn hơi thân.” Dương Niệm Thù trả lời.
“Ảnh không thổ lộ cho cậu biết sao?”
“Không có.” Dương Niệm Thù đáp, “Bọn tớ không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Thế thì là đang theo đuổi cậu!” Trương Nghệ Hiên nhảy số rất nhanh, “Cái loại bụng dạ khó lường này.

Không cho cậu chối!”
“Phải vậy không?” Dương Niệm Thù nói hai câu bông đùa, “Thế để mai tớ hỏi ảnh nha.”
Huyện Khang tuy lạc hậu về nền kinh tế, nhưng dân trí cũng khá cao, đặc biệt là người dân miền núi, tính cách hào sảng, hay nói thẳng, trước kia Dương Niệm Thù được rất nhiều người theo đuổi, chuyện này cậu rất có kinh nghiệm.

Lục Hành trông có vẻ cũng là kiểu người ngay thẳng, sẽ không hay ngượng ngùng, nếu thích cậu, thì nên nói thẳng ra chứ.

“Hỏi, không hỏi là con chó con!” Đường Giản có điểm kích động, “Ngày mai bọn tớ sẽ giám sát cậu!”
“Thế nhưng nếu Lục Hành không có ý đó, chắc đào cái lỗ chui xuống cũng chưa hết nhục quá.” Từ Tâm Thủy lại tới phá đám.
“Lục Hành mà không có ý đồ gì, ông đây sẽ livestream ăn c*t!” Đường Giản tuyên bố rất hùng hồn.

Bọn họ nháo nhào cả buổi, có người hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“11 giờ 58.

Nhanh nhanh, mở radio, sắp bắt đầu rồi!”
“Dương Niệm Thù, mở loa to lên!”
Dương Niệm Thù như con rái cá, mở radio đặt ở trên bụng.
Đúng 12 giờ, ba hồi chuông hùng hồn phát ra từ trong radio, ngay sau đó là đoạn nhạc như khủng bố vang lên, theo sau là một giọng nói trầm thấp ôn tồn,
“Chuyến xe cuối cùng trong đêm khuya, không được tắt radio nha.”
Dương Niệm Thù: “……”
Móa, chuyên mục kể chuyện ma ư..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 34



Chương trình này có tên【 Chuyến xe cuối cùng trong đêm khuya 】, chuyên kể chuyện ma từ thời xa xưa, chỉ phát sóng lúc 12 giờ đêm, hiệu ứng âm thanh rất đỉnh, tạo cảm giác rất khủng bố.

Dương Niệm Thù không sợ ma quỷ, cậu còn biết được vài câu chuyện ma nữa là đằng khác.

Thế nhưng chương trình chỉ kể mỗi một câu chuyện khoảng năm phút, sau đó lại kể chuyện hài, cuối cùng người dẫn chương trình – Quỷ đại ca còn mở chuyên mục giao lưu qua đường dây nóng.

“Quỷ đại ca, dạo này em có thích một người, mỗi lần nhắn tin WeChat anh ấy đều trả lời rất nhanh, tụi em nói chuyện rất hợp, cùng thích chung một món, cũng có chung một gu nữa. Anh ấy là học trưởng* của trường em, rõ ràng là học ở hai khu khác nhau, nhưng lại rất hay gặp được nhau. Bạn bè của em đều nói anh ấy thích em, nhưng hôm nay em lại nhìn thấy anh ấy đi chung với một bạn nữ khác, anh nói xem, em có nên chủ động tỏ tình hay không?”

*Học trưởng: nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó

“Chà, cậu ấy có mời bạn đi chơi riêng không? Tỉ như đi xem phim, ăn cơm chẳng hạn?”

“Không có, nhưng có lần tụi em đi ăn tiệc gặp được nhau, anh ấy còn chủ động gắp đồ ăn cho em. Các bạn học đều cảm thấy anh ấy rồi sẽ tỏ tình với em dù sớm hay muộn mà thôi, chỉ là do em quá xinh đẹp, quá đặc biệt, nên anh ấy mới chậm chạp mà không lên tiếng… Em cũng không biết sao nữa…”

“Thế chứng tỏ cậu ta không thích bạn rồi bạn yêu của tôi ơi……”

……

Chất giọng của Quỷ đại ca khàn khàn, vô cùng uyển chuyển mà nói đúng trọng tâm. Tất cả là do bạn nữ tự mình đa tình mà thôi, bạn nam kia vốn dĩ không thích cô.

Nếu thích, chắc chắn sẽ nói, ai lại để bên nhà gái phải chủ động chứ.

Dương Niệm Thù cũng cảm thấy Quỷ đại ca nói rất có lý.

12 giờ rưỡi, chương trình kết thúc.

“Tớ tắt đài nha?” Dương Niệm Thù hỏi một tiếng, không ai đáp lại.

Dương Niệm Thù ngẩng đầu thì thấy, cả phòng đều ngủ rồi, còn ngủ rất sâu, tiếng ngáy truyền tới từ bên phía giường đối diện.

Hóa ra cả lũ quậy phá cho đã rồi liền lăn ra ngủ, để một mình cậu nghe hết chương trình từ đầu tới cuối.

Thảo nào người thua phải ôm radio.

Dương Niệm Thù cũng mơ hồ, tắt máy ngủ.

Dương Niệm Thù thích nằm sấp ngủ, cậu vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại.

Vỏ gối đã được giặt sạch sẽ, rất thơm, mùi cà phê nhàn nhạt kia lại bay ra, bao phủ lấy cậu.

Dương Niệm Thù xoay người lại, nằm ngửa, cậu không thích vị đắng.

Ngủ được một lát, vị đắng kia dần biến mất, Dương Niệm Thù ngửi được mùi chocolate, phảng phất có thêm cả mùi sữa bò tinh khiết.

Hóa ra không phải cà phê đắng, mà là cà phê moka.

Dương Niệm Thù nằm nghiêng qua, vùi mặt vào trong gối, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu chợt nghĩ, thế cuối cùng học trưởng có thích bạn nữ kia không nhỉ.

Nếu là thích, cớ sao lại im lặng?

Nếu không thích, sao lại tình cờ gặp nhau nhiều đến vậy, sao lại gắp đồ ăn, sao lại trả lời WeChat nhanh như thế?

Tình yêu đúng là phức tạp.

Trưa thứ ba, Dương Niệm Thù gọi điện cho Lưu Long, nói về bệnh tình của Dương Thụ, khéo léo nhắc đến chuyện tiền.

Tất nhiên Lưu Long biết chuyện của mẹ Dương, gã tỏ vẻ mình rất coi trọng chuyện này, bảo Dương Niệm Thù về nhà một chuyến, nói trực tiếp.

Tối hôm đó, Dương Niệm Thù lại xin nghỉ tiết tự học, Lục Hành nhìn ghế trống trước mặt mình, trong lòng trống rỗng.

Lúc Dương Niệm Thù về tới nhà họ Lưu, trong nhà chỉ có hai người là Lưu Long và Vương Dục, không có bà nội.

Hai người nọ trông vô cùng nôn nóng, hốc mắt Vương Dục hồng hồng, giống như vừa khóc xong.

“Niệm Thù, để mẹ đến chỗ bác sĩ Trương hỏi cho kĩ.” Vương Dục mở lời, “Dù có hy vọng hay không, chúng ta nhất định phải làm phẫu thuật. Để mẹ với ba con tính toán một chút, rồi mình bán căn hộ này.”

Dương Niệm Thù lập tức mở miệng cự tuyệt, “Không được, sao có thể bán nhà chứ?”

Cậu vốn tính tìm Lưu Long để vay tiền, mượn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Hơn nữa Dương Niệm Thù biết bọn họ mới mua nhà mới, không còn nhiều tiền.

Ai ngờ Vương Dục vừa mở miệng đã muốn bán nhà.

“Niệm Thù, con nghe mẹ nói.” Mắt Vương Dục hồng hồng, nghẹn ngào, “Lúc trước là do ba mẹ không cẩn thận nên mới để lạc mất con, may có chị Dương cứu con, còn nuôi dưỡng con nên người. Bây giờ chị Dương xảy ra chuyện, sao ba mẹ có thể làm ngơ chứ, dù có phải đập nồi bán sắt* đi chăng nữa, chúng ta cũng phải gom cho đủ tiền làm phẫu thuật.”

*Đập nồi bán sắt: quyết hoàn thành bất chấp tốn kém.

“Không được, nhà là chỗ để ở, không thể bán, bán rồi mọi người sẽ ở đâu đây?” Thái độ của Dương Niệm Thù vô cùng kiên quyết, “Tôi sẽ tìm cách khác.”

“50 vạn nào đâu phải con số nhỏ,” Lưu Long nói, “Đó là còn chưa tính đến chi phí trị liệu sau giải phẫu. Mấy năm qua ba mẹ cũng có chút tiền tiết kiệm, nhưng do mới mua nhà, đều đem đi cọc cả rồi, bây giờ thật đúng là lâm vào thế khó.”

“Niệm Thù, đừng lo lắng.” Vương Dục tiếp lời, “Ba mẹ có thể đi thuê trọ ở đỡ, tới lúc nhà mới được xây xong thì có thể qua đó ở được mà.”

“Không không không, không được.” Dương Niệm Thù đáp, “Nếu hai người bán nhà, tôi sẽ không đồng ý cho mẹ làm phẫu thuật.”

Lưu Long cùng Vương Dục đưa mắt nhìn nhau, ngầm trao đổi.

“Niệm Thù, ba tính thế này được không con?” Lưu Long đề nghị, “Ba đi mượn tiền đồng nghiệp trong công ty một ít, rồi mượn họ hàng thêm một ít.”

“Ừm, được.” Dương Niệm Thù nói, “Cứ viết tên tôi lên giấy nợ, về sau tôi sẽ trả.”

Lưu Long trầm mặc một lát, gật đầu đồng ý.

Lúc ba người nói chuyện, Lưu Long cùng Vương Dục tự xưng là ba mẹ, Dương Niệm Thù cũng không có phản bác.

Biểu hiện của hai vợ chồng gã rất kỳ quái, đùng một cái lại nói muốn bán nhà, làm Dương Niệm Thù thiếu điều muốn nhảy dựng,

Giá nhà đất ở thành phố rất cao, có một vài gia đình, cả đời chỉ quanh quẩn tại một miếng đất duy nhất, cũng có những gia đình, cả đời không mua nổi một miếng đất.

Nếu không phải quá bất đắc dĩ, không ai sẽ dám nói ra hai chữ bán nhà dễ như vậy cả.

Cậu thật sự quan trọng đến mức đó trong lòng của Lưu Long và Vương Dục?

Thật sự không nhìn ra được từ những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.

Đầu óc Dương Niệm Thù đầy dấu chấm hỏi, quay về trường, lớp tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc, chỗ ngồi của Lục Hành trống không.

Dương Niệm Thù hỏi Đường Giản: “Lớp trưởng đâu?”

Đường Giản đang cúi đầu làm bài tập, mờ mịt ngẩng đầu, “Hả? Cậu không biết thì tớ biết thế quái nào được?”

Nhìn ra bàn sau, phát hiện không có ai, “Ảnh không nhắn cho cậu biết hả?”

Dương Niệm Thù trừng Đường Giản.

Đường Giản tiếp tục làm bài, “Đúng rồi, thế cậu vừa đi đâu đấy? Lúc nãy Lục Hành cũng hỏi cậu đâu rồi. Hai người đúng là là kỳ quái, đi đâu cũng không nói cho người kia biết, đang muốn tạo bất ngờ đó hả?”

“Cậu nói nhiều quá rồi đó?” Dương Niệm Thù lấy ra di động, không có 4G.

Cậu lấy bài tập ra, làm vài phút, lại lấy điện thoại ra nhìn.

Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có một tin nhắn.

Dương Niệm Thù khẽ cắn môi, nhắn tin đăng kí một gói dung lượng giá năm nguyên.

Mở WeChat, mới thấy Lục Hành đã nhắn cho cậu mấy tin từ tận tối hôm qua.

——【 Niệm Thù, thầy phát bài, tôi để ở ngăn bàn của cậu nha. 】

——【 Giặt xong chăn rồi. Cậu có đang ở kí túc không, tôi đem qua cho. 】

Rồi tới hôm nay:

——【 Cậu lại đến bệnh viện? 】

——【 Hôm nay cũng phát bài, tôi vẫn để trong ngăn bàn. 】

Dương Niệm Thù trả lời: 【Lúc tối em về nhà họ Lưu, giờ đã về lớp rồi 】

Nhìn chằm chằm di động vài phút, không thấy Lục Hành trả lời.

Dương Niệm Thù ném điện thoại vào hộc bàn, làm bài.

Làm được hơn nửa rồi, lại móc điện thoại ra, vẫn không thấy có tin nhắn từ anh.

Lãng phí năm nguyên tiền.

Cậu cảm thấy cứ cầm điện thoại thế này sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm bài, dứt khoát tắt điện thoại.

Nhà Lục Hành có chuyện.

Trần Tú Cầm gọi điện thoại xin nghỉ cho anh, phái tài xế tới trường học đón người.

Lúc Lục Hành về đến nhà, sảnh lớn đang bật đèn sáng choang, giữa phòng khách có một “youngboi” ăn mặc áo khoác to rộng có mũ, quần thụng, trên đầu đội nón lưỡi trai, vừa hát vừa nhảy.

*Nó như dzay nè:

Xung quanh có một đám người đang theo đuôi nịnh hót.

Anh không nghe được “Youngboi” đang hát cái gì, nhưng mấy lời mà đám người kia nói lại nghe được rất rõ ràng rành mạch.

“Anh Minh Đường, anh tùy tiện hát một câu thôi cũng hay quá chừng, nếu mà ra album chắc chắn sẽ thành hit.”

“Lục tổng, đã đến lúc ngài phải xuất đầu lộ diện rồi.”

Một mình Lục Mao Mao chiếm một cái ghế sô pha, nhìn mấy tên đó và cả “ca sĩ” đang nhảy nhót kia như nhìn một đám ngốc.

Lục Hành: “……”

Đám yêu ma quỷ quái này đến từ lúc nào vậy.

Anh đi tới cửa, khụ một tiếng.

Lục Minh Đường thấy Lục Hành, chạy nhanh ra tiếp đón anh, “A Hành, lại đây xem này, coi ba ăn mặc thế này chất không? Có hợp mốt không? Ra dáng rapper không?”

Lục Hành đi tới, nhìn Lục Minh Đường một cái.

Nói thật, Lục Minh Đường vốn rất đẹp trai, mặc dù đã ngoài 40, nhưng lại rất biết cách bảo dưỡng nhan sắc, mặc đồ nghiêm chỉnh vào trông rất phong trần.

Diện mạo Lục Hành rất giống cha mình.

Nhưng một người đàn ông 40 lại đi tròng bộ đồ của mấy đứa choai choai 16 tuổi vào người, trông rất không hợp.

“Ba, ba lại muốn làm gì nữa?” Giọng điệu Lục Hành lạnh như băng, trông còn trưởng thành hơn cả Lục Minh Đường.

“Ba đang tính sẽ phát hành album” Lục Minh Đường sờ đầu, bày ra một tạo hình vừa nhìn là muốn lại đấm cho mấy phát, “Con thấy sao?”

“Album gì cơ?” Lục Hành bình tĩnh hỏi.

“Rap.” Lục Minh Đường đáp, thả flow ngay tại chỗ, “Trói em bằng cà vạt, yo!”

“Ba tự sáng tác à?” Lục Hành cố nén sự mắc ói trong lòng, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ừ, thế nào, quá dữ đúng không.” Lục Minh Đường có chút đắc ý. Lập tức thay đổi tư thế sang mấy động tác khác khiến con mắt người xem muốn nổi lẹo.

Lục Hành: “Dữ.”

Dữ cái cc.

“Ba phát hành single hả?”

Lục Minh Đường chính là kiểu muốn gì thì phải có nấy điển hình, lúc trước tụ tập một đám hồ bằng cẩu hữu* muốn đi đóng phim. Lúc đó hắn vẫn chỉ mới là thiếu gia nhà họ Lục, con trai của Lục gia muốn đóng phim, tất nhiên phải bơm tiền để đạt chất lượng tốt nhất.

*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Khoảng đầu tư lên tới 5 tỷ, mục tiêu là giải Oscar.

Cuối cùng lại bị Lục lão gia cùng Trần Tú Cầm ngăn lại, bây giờ Lục lão gia vừa mới qua đời, linh hồn nghệ thuật trong Lục Minh Đường lại đội mồ sống dậy.

“Sao có thể là single chứ,” Lục Minh Đường đáp, “Ít nhất phải ra một album, tranh cái đĩa bạch kim*.”

*Đĩa bạch kim: Chứng nhận doanh số đĩa thu âm, là một hệ thống chứng nhận một đĩa thu âm (âm nhạc) được chuyển giao hoặc bán với một số lượng bản sao nhất định.

“Thế ba viết mấy bài?” Lục Hành nhìn lướt qua các homie của Lục Minh Đường đang ngồi trên sô pha, đau cả đầu.

Không biết tìm ở chỗ nào ra mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, tóc tết đủ kiểu, ăn mặc như trẻ trâu, miệng còn nhai kẹo cao su, nhìn chả ra cái thể thống gì.

Dì Vương – niềm vui mới của Lục Minh Đường cũng đổi kiểu, ăn mặc thật hip hop, ngồi ngay giữa.

“Đây sẽ là bài chủ đề.” Lục Minh Đường khoe, “No pain no gain.”

“Muốn đề cử Bạch kim thì album ít nhất phải có mười ba bài.” Lục Hành nói, “Ba viết xong còn phải tìm người cải biên*, rồi mới đi liền hệ với công ty sản xuất.”

*Cải biên (arrangement) hay biên khúc là một quá trình ý niệm hoá âm nhạc từ một nhạc phẩm được sáng tác trước đó. Nó có thể khác với nhạc phẩm gốc ở việc hài hòa hóa, diễn giải lại giai điệu, biến tấu, hoặc phát triển cấu trúc nhạc thể.

“Không cần công ty, tự ba sẽ làm hết.” Lục Minh Đường cười cười, khâu nào hắn cũng quẩy được.

“Thế ba viết xong mười ba bài đi rồi nói tiếp.” Lục Hành nói, “Giới nghệ sĩ ai cũng dùng tác phẩm để nói chuyện.”

Lục Hành nói xong, lại lạnh mắt nhìn các homie đang ngồi.

Lập tức liền được phụ họa.

“Đúng vậy, Lục thiếu gia nói rất đúng. Giới nghệ thuật mà, đều dùng sản phẩm âm nhạc để thể hiện.”

“Lục tổng, chúng tôi toàn là dùng nhạc để diss nhau.”

“Lúc trước tôi đi xem thi đấu, mỗi một vòng là một bài khác nhau.”

“Thấy chưa, anh đã nói con anh sẽ ủng hộ anh mà, em còn không tin.” Lục Minh Đường chớp mắt với dì Vương, “A Hành, đến lúc đó ba sẽ viết một bài cho con, chúng ta cùng nhau lên sân khấu biểu diễn, đánh hổ không rời thân huynh đệ, ra trận không rời phụ tử binh*.”

* đánh hổ không rời thân huynh đệ, ra trận không rời phụ tử binh: ý nói cha con ra trận thì sẽ giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm nghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng được.

Lục Hành: “Được thôi.”

Được cc.

“Ai da, mấy lời này vần quá, phải ghi lại mới được.” Lục Minh Đường mở bút ghi âm, nói đi nói lại, “Đánh hổ không rời thân huynh đệ, ra trận không rời phụ tử binh.”

Lục Hành: “……..”

Thật không muốn nhận người quen.

“Ba dự định đầu tư bao nhiêu?”

“Ít một chút, chắc cần phải ra một bài mở đường xem thử.” Lục Minh Đường nói, “1 tỷ đi.”

“Cố gắng viết lời.” Lục Hành căn dặn, “Viết xong đưa con xem thử.”

– ——-

Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.

——–

Lục Hành trở về phòng, tâm tình vô cùng bực bội, tin tức tố từ sau tuyến thể phát tán, cả người anh lại bắt đầu đau đớn.

Anh nằm lên trên giường, móc ra cái bình thủy tinh nhỏ trước ngực, vặn nắp bình ra, dùng sức hít một hơi.

Sự khó chịu trong cơ thể bắt đầu giảm bớt, khô nóng toàn thân cũng dần giảm xuống, giống như kẻ chết khát gặp ốc đảo ngay giữa sa mạc, cái loại cảm giác thấm đẫm tim gan này làm người ta phát nghiện.

Vừa lạnh vừa ngọt.

Bình tĩnh rồi, Lục Hành gọi điện cho Trần Tú Cầm, “Mẹ, con về đến nhà rồi.”

Trần Tú Cầm bình tĩnh hỏi: “Lần này lại bay mấy trăm triệu đây?”

Lục Hành cười cười, “1 tỷ thôi, ít vốn sản xuất ấy mà.”

Trần Tú Cầm hỏi: “Ngăn lại được không?”

Lục Hành trả lời, “Tạm thời. Giờ mới bắt đầu viết bài đầu tiên, xong mười ba bài là có full album nghe rồi.”

Hai mẹ con đã quá quen với chuyện Lục Minh Đường lên cơn động kinh, bất đắc dĩ mà cười cười.

Trần Tú Cầm: “Con trai à, tìm được con dâu chưa? Con còn có thời gian 12 bài hát thôi đó.”

Lục Hành: “Dựa theo tiến độ của thiên tài sáng tác, một ngày ra hai bài, con chỉ còn lại có sáu ngày.” Anh yên lặng mà tính một chút, nói, “Chắc là sẽ ổn.”

Chỉ cần anh kết hôn, dựa theo di chúc của Lục lão gia, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lục sẽ về dưới tay anh, tránh được chuyện Lục Minh Đường ăn không ngồi rồi bày chuyện báo đời.

Sản nghiệp của gia tộc phần lớn tập trung ở mảng y dược cùng bất động sản, Lục Minh Đường hết lần này tới lần khác bị người khác lợi dụng giấc mộng showbiz mà trục lợi. Tuy rằng nhà họ Lục giàu nứt đố đổ vách, chút tiền đó chỉ là muỗi, nhưng Lục Hành không thể để tâm huyết mấy đời của cả gia tộc bị hủy trong tay ba mình được.

Anh nhanh chóng lên mạng tìm mấy bài nhạc rap của USUK, download một lần mấy trăm bài, sau đó đến gõ cửa phòng Lục Minh Đường.

Người mở cửa chính là dì Vương, thấy Lục Hành, ngây ra một lúc, “A Hành, Minh Đường đang sáng tác ở trong phòng đọc sách.”

Lục Hành lơ cô ta, đi vào.

Dì Vương ở sau lưng anh cười mỉa một tiếng, “Lúc Minh Đường sáng tác thích yên tĩnh, không cho ai tới gần đâu.”

Lục Hành đi vào phòng đọc sách, Lục Minh Đường đang cặm cụi viết, thấy anh tiến vào, rất vui vẻ, “A Hành, mau qua đây xem ba viết punchline* nè.”

*Punchline: mấy câu rap có giá trị cao, tạo điểm nhấn cho bài.

Lục Hành đặt laptop trên bàn làm việc của hắn, “Ba, đây là mấy bản hit của bên USUK, con có nhờ một người bạn là rapper tìm giúp, ba nghe thử đi, biết đâu lại có linh cảm.”

“Con trai của ba thật hiếu thảo.” Lục Đinh Đường đáp, “Lát ba nghe ngay.”

Lục Hành vẫn không nhúc nhích mà nhìn hắn.

“Ừm, để ba nghe liền.” Lục Minh Đường lên án, “A Hành, con nghiêm khắc quá đi.”

Lục Hành trông thấy hắn đeo tai nghe lên, thở phào nhẹ nhõm.

Nghe xong cái list nhạc này, chắc cũng phải mấy ngày.

– —————

Dương Niệm Thù vừa mới tới cửa, đã nghe được một trận thét to.

“Má ơi, có chuột!” Trương Nghệ Hiên hét lên một tiếng, tiếp theo là một chuỗi âm thanh loảng xoảng.

Dương Niệm Thù mở cửa, thiếu chút nữa bị thau rửa mặt chọi trúng.

“Dương Niệm Thù, cậu về rồi đó hả? Có chuột, lớn như vầy nè.” Từ Tâm Thủy tay cầm móc treo đồ, khoa tay múa chân.

Từ mô tả của y, con chuột bự như cái thau rửa mặt vậy.

“Trèo lên giường cậu rồi.” Từ Tâm Thủy chỉ vào giường của Dương Niệm Thù.

Không thể nào, phòng kí túc xá cao cấp như thế này mà lại có chuột?

Dương Niệm Thù nhận lấy chậu rửa mặt cùng móc treo đồ mà Từ Tâm Thủy đưa cho, chậm rãi bò lên trên giường.

Trên giường rơi vãi mấy viên đậu phộng, lại còn có gì đó cử động trong chăn đơn, thật sự là chuột sao?

Dương Niệm Thù úp chậu xuống, nhưng lại úp vào không khí, con chuột chạy ra, nhảy lên trên vai cậu.

“A a a a a ——”

Ba người kia thét chói tai.

Dương Niệm Thù thấy rõ con chuột kia rồi, cười.

Không phải là Dương Nhị Bàn đây sao, tìm được tới tận đây.

Dương Niệm Thù đặt Nhị Bàn lên tay, cho mọi người nhìn nó, “Bình tĩnh, không phải chuột đâu, là sóc.”

“Hả? Cậu nuôi hả?” Trương Nghệ Hiên sợ tới mức làm rớt miếng mặt nạ đang đắp, rúc ở trên giường, nhô đầu ra.

“Ừm. Em trai của tớ, Dương Nhị Bàn.” Dương Niệm Thù nói.

Từ Tâm Thủy rất dạn gan, vươn ngón trỏ hỏi Dương Niệm Thù, “Nó có cắn không?”

“Không cắn.”

Từ Tâm Thủy chọt chọt bụng của sóc nhỏ, “Đúng là béo thật.”

“Kí túc xá không cho nuôi thú cưng.” Đường Giản cũng mò qua, vỗ vỗ đầu của Dương Nhị Bàn.

“Nuôi được, đừng để quản lý phát hiện là được.” Trương Nghệ Hiên cũng xuống dưới, ba người vây quanh Dương Nhị Bàn, rất tò mò.

Dương Niệm Thù mua hạt hạnh nhân cùng hạt dưa, đưa cho nó.

Dương Nhị Bàn nằm trong lồng ngực cậu, ăn hạnh nhân.

Đường Giản cảm thấy rất mới lạ, lấy ra một cái quả táo đưa cho Dương Nhị Bàn.

Sóc béo nhận lấy quả táo, bỏ vào lồng ngực của Dương Niệm Thù.

“Em của cậu đúng là hiếu thảo.”

Ba người thấy thú vị, từng người cầm đồ ăn lại đây cho nó.

Đã vài hôm Dương Niệm Thù không gặp Dương Nhị Bàn, chuẩn bị chơi với nó, bỗng nhiên chuông di động vang lên.

Lục Hành gọi video cho cậu.

Đường Giản đang nựng sóc, nghiêng đầu nhìn điện thoại của cậu, “Nghe đi, sao đơ luôn vậy?”

Dương Niệm Thù đảo mắt, treo máy.

“Không có mạng.”

“U là trời, mấy cái người được người ta theo đuổi đâu có biết sợ bao giờ.” Đường Giản phun tào một câu, tiếp tục chơi với Nhị Bàn,

“Đúng rồi, cậu đã hỏi chưa?”

“Hỏi cái gì?” Dương Niệm Thù khó hiểu.

“Hỏi lớp trưởng có phải đang theo đuổi cậu không đó?” Đường Giản gãi gãi bụng sóc con, vô cùng thỏa mãn, “Hôm qua nói rồi đó nha!!”

Tay Dương Niệm Thù run lên, xém chút nữa làm rớt điện thoại.

Cậu chỉ giỡn chơi cho vui mà thôi, ai ngờ Đường Giản tin thật, đang suy nghĩ làm sao có thể đổi đề tài, tin nhắn WeChat lập tức hiện lên.

Lục Hành: 【?? 】

Dương Niệm Thù: 【Không có mạng. 】

Lục Hành: 【 Thấy cậu nhắn tin cho tôi, còn tưởng bên đó có Wifi. 】

Dương Niệm Thù: 【 Mới đăng kí gói dung lượng 5 nguyên. 】

Lục Hành: 【 Mua để nhắn tin với tôi hả? 】

Dương Niệm Thù: “……”

Nhập 【 Dạ】, lại xóa, lại nhập【 không phải 】, lại xóa.

Không biết phải trả lời sao, dứt khoát seen luôn.

Lục Hành nhìn khung chat biểu hiện “Đang nhập”, được vài phút, cũng không thấy tin nhắn trả lời.

Anh cười cười, lại nhắn tiếp: 【 Nhà tôi có việc, hôm nay tôi cũng xin nghỉ tiết tự học buổi tối. 】

Dương Niệm Thù lại trả lời rất nhanh: 【 Ừm. 】

Lục Hành: 【 Cậu đang làm gì? 】

Dương Niệm Thù: 【 Dương Nhị Bàn tìm được tới kí túc xá, em đang chơi với nó. Còn anh? 】

Lục Hành: 【 Đang chơi với Lục Mao Mao. 】

Lục Hành: 【 Có thể cho tôi xem em cậu không? Gọi video không tốn lưu lượng. 】

Dương Niệm Thù đang do dự, Lục Hành lại gọi video tới.

“Làm gì vậy, nghe đi chứ.” Đường Giản chỉ chỉ điện thoại, nhanh chóng chạy ra chỗ khác, “Nhớ hỏi cho rõ!!”

Ba người lập tức mỗi người một góc, lại giống như cầy lỏn, dỏng lỗ tai lên nghe ngóng.

Bật video lên, hình ảnh Lục Hành ôm Lục Mao Mao xuất hiện trên màn hình, Dương Niệm Thù ôm Dương Nhị Bàn.

Lục Mao Mao tới gần camera, kêu meo meo vài tiếng.

Hai người nhìn nhau năm giây, không ai mở miệng.

Bỗng nhiên, tiếng của Đường Giản vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh, “Lục Hành, Dương Niệm Thù có chuyện muốn hỏi anh!!!”

Ngay sau đó, Trương Nghệ Hiên bổ sung, “Là một chuyện vô cùng, vô cùng, vô cùng quan trọng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad