Lục Hành đi theo Trần Tú Cầm đến phòng khách cách vách, Trần Tú Cầm vẫn luôn tươi cười.
Trần Tú Cầm cười vẫn còn có kiềm chế, nếu là ở nhà, có khi giờ nàng đang cười đến không khép nổi miệng.
“Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui à?” Lục Hành cầm nón bảo hiểm, lười nhác ngã người trên sô pha.
“Bình thường thôi.” Trần Tú Cầm vẫn cười, “Hai đứa chạy xe qua đây à?”
“Dạ.” Lục Hành ậm ừ một tiếng.
“Con hào phóng như thế từ khi nào vậy, cho người khác ngồi lên chiếc xe bảo bối của mình luôn?” – nét cười của Trần Tú Cầm lại càng xán lạn.
Lục Hành chậc một tiếng, nhìn về phía trước, nói, “Đi cho kịp giờ.”
“Ừ, giờ cũng hơi muộn rồi.” Trần Tú Cầm nhìn nhìn đồng hồ treo tường, “Lát nữa đưa Niệm Thù về nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng.” Lục Hành không muốn nói chuyện, nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Tất nhiên Trần Tú Cầm không muốn từ bỏ cơ hội trêu chọc con trai cưng, liền nói một mình,
“Cũng hơn hai tháng rồi đấy, con suy nghĩ đến đâu rồi? Mẹ sắp quản ba con hết nổi rồi đó, ngày nào cũng phá của là giỏi, chưa thấy ai như ông ta luôn.”
“Cho con chút thời gian đi.” Lục Hành trợn mắt hình ảnh phản chiếu của mình trên nón bảo hiểm, thở dài.
Trần Tú Cầm đưa cho anh một phong bì màu trắng.
Lục Hành khẽ sờ, bên trong có tầm 400 nguyên tiền.
“Cho con tiền làm gì?”
“Cho Niệm Thù đó.” Trần Tú Cầm nhịn không được, lại cười, “A Hành, theo quy tắc mà nói, lần đầu tiên tham gia sàng lọc, dù là tình nguyện hay không, cũng phải cho người ta chút đỉnh.”
“Tuy rằng con chở người ta tới đây, lát nữa cũng đưa người ta về nhà, nhưng cũng không thể thiếu phần tiền này được.”
“Ò.” Lục Hành bỏ phong bì vào túi, mí mắt rũ xuống, nhìn móng tay mình.
“Còn chuyện kết hôn kia, chờ con thêm một chút, con muốn suy nghĩ thêm.”
“A Hành, nhanh lên.
Mẹ cũng không biết còn có thể kéo dài được bao lâu nữa đâu.”
Nói tới đây, hai người đều có chút nặng nề.
Trần Tú Cầm dừng một chút, lại lên tiếng, “Dương Niệm Thù trông xinh xẻo thật đấy, mẹ gặp cậu ấy bao giờ chưa nhỉ?”
Một tay nàng chống cằm, nghĩ nghĩ, “A, đúng rồi, người trong bức ảnh đoạt giải lần trước của con, là Niệm Thù đúng không.”
Lục Hành nghịch móng tay, không nói gì, xem như cam chịu.
“Không phải là bạn cùng lớp mới của con, vừa nhập học được mấy ngày sao?” Trần Tú Cầm nói, “Hóa ra hai đứa quen biết từ trước, thảo nào……”
Trần Tú Cầm còn muốn nói thêm, Dương Niệm Thù đã ra tới.
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ sang chỗ lão Lý đây.”
Trần Tú Cầm tiếp đón Dương Niệm Thù vào trong, nháy mắt với con trai mình.
Dương Niệm Thù ngồi xuống, Lục Hành thảy qua một cái phong bì.
“Đây là gì vậy?”
Phong bì màu trắng, góc phải bên dưới có in dòng “Bệnh viện tư nhân Thánh Ân.”
Dương Niệm Thù mở ra thì thấy bên trong có tiền.
“Hành ca, tiền gì vậy?”
“Thì tôi giúp cậu đi học đó không phải sao?” Lục Hành bỗng muốn trêu chọc cậu, “Đây là chi phí sinh hoạt đó.”
Dương Niệm Thù: “……”
Trong lòng “chậc” một tiếng, giả vờ hỏi một câu: “Phải viết thêm giấy nợ hả, Hành ca?”
Lục Hành nghẹn, liền biết vật nhỏ này vẫn chứng nào tật nấy, miệng mồm nhanh nhẹn thật sự.
“Hành ca, anh nhìn miệng em chằm chằm làm gì?” Dương Niệm Thù cảm thấy ánh nhìn của Lục Hành thật kì quái.
“Muốn lấp kín miệng cậu lại đó.” Lục Hành nhìn đôi môi đỏ bừng kia, thế mà lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Anh ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói, “Phí đi lại bệnh viện cho cậu.”
“Dạ, em cám ơn.” Dương Niệm Thù nói, “Sao lại là do anh đưa cho em vậy? Phải là do nhân viên y tế hoặc là giáo sư Lý đưa mới hợp lý chứ ta?”
Đôi con ngươi đen láy nhìn lên, “Không lẽ, anh chính là người bệnh?”
Trong lòng Lục Hành lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm vật nhỏ đúng là nhanh nhạy thật.
Nhưng anh vẫn giả vờ không hiểu, nói, “Ông ngoại tôi là đại cổ đông của Thánh Ân, mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu.”
“A, hóa ra là vậy.” Dương Niệm Thù vô cùng vui vẻ, bỏ phong bì vào cặp sách, hỏi “Hành ca, nhà anh giàu lắm có đúng không?”
Lục Hành nhìn cậu, “Ờm, hỏi chi?”
“Không có gì, em hỏi thử thôi à.” Dương Niệm Thù đáp, “Muốn biết liệu người có tiền như anh thì muốn làm gì cũng được có phải hay không?”
“Cậu bị ngốc à?” Lục Hành nói, “Tôi mà muốn làm gì cũng được thì đâu có bị mời phụ huynh?”
“Em xin lỗi em xin lỗi.” Dương Niệm Thù chắp tay trước ngực, “Mẹ anh đang ở đây, hay để em giải thích với dì nha, là hiểu lầm cả.”
“Bỏ đi.
Thầy Hầu đã gọi điện thoại nói chuyện với mẹ tôi rồi.” Lục Hành nói, “Đã giải thích rõ ràng.”
“Dạ.”
Trên bàn có bốn cuốn lịch để bàn, Lục Hành cầm lấy hai cuốn.
Lịch bàn theo chủ đề các chòm sao, mỗi một tờ in một chòm sao khác nhau.
“Dương Niệm Thù, cậu là cung gì?” Lục Hành hỏi.
“Em hả? Xử Nữ.” Dương Niệm Thù trả lời.
Lục Hành xem trên lịch, vừa hay đến trang có in chòm Xử Nữ, từ ngày 23 tháng 8 đến 22 tháng 9.
Anh nhìn Dương Niệm Thù chằm chằm, có điểm nhập thần.
Nếu là cung Xử Nữ, thì đang sắp đến sinh nhật rồi, Lục Hành nắm giữ thông tin của toàn khối, có cả ngày tháng năm sinh.
Cậu sắp tròn 18.
Luật pháp đã quy định, 18 tuổi là có thể kết hôn.
“Nhìn em làm gì, chuyện em cung Xử Nữ bộ kỳ lắm hả?” Dương Niệm Thù trừng anh.
“Xử Nữ tháng 9?”
“Ừm.
ngày 22 tháng 9, vào ngày cuối cùng luôn.”
“Xử Nữ già đầu sao?”
Dương Niệm Thù: “……”
Logic của kẻ có tiền thật sự quá khó hiểu.
“Em còn chưa thành niên nữa đó, già là già thế nào?”
“Ngày 22 tháng 9, thành niên tới nơi rồi không phải sao?” Lục Hành nói, “Sinh nhật phải mời tôi đi ăn.”
Dương Niệm Thù: “……”
Lục Hành: “Tôi tặng lại quà.”
“Quà cáp gì chứ.” Dương Niệm Thù nói, “Em mời anh đi ăn mì.”
Cậu thấy như thế thì có hơi keo kiệt, bèn bổ sung một câu, “Mì trường thọ.
Cho anh ăn tới chén thứ hai luôn.”
Vật chất là phù du, tình nghĩa mới quan trọng.
“Không được, tôi muốn ăn lẩu.” Lục Hành đáp, “Còn muốn uống bia.”
Dương Niệm Thù: “……”
Anh không thấy tôi nghèo rớt mồng tơi hả, còn đòi hỏi nhiều như vậy.
“Được thôi.
Em mời anh ăn lẩu trên lớp nha.” Dương Niệm Thù nháy mắt với Lục Hành, “Ngày mai lúc làm kiểm tra tiếng Anh, anh nhớ giơ cao đánh khẽ, nhường em tầm hai điểm thôi là được.”
“Cậu nói thật hay giỡn vậy?”
Lục Hành nhìn cậu không nhúc nhích, biểu tình có hơi nghiêm túc.
Giống như chỉ cần một cái gật đầu của Dương Niệm Thù thôi, Lục Hành sẽ nộp giấy trắng.
Nhìn dáng vẻ đó của anh, Dương Niệm Thù bỗng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
“Đương nhiên là giỡn rồi, em là thủ khoa môn tiếng Anh đó, nhớ chưa?”
Nói xong, còn cười tinh nghịch, chớp chớp mắt.
“Dương Niệm Thù,” Lục Hành nói, “Cậu có thể thật thà một chút, khiêm tốn một chút có được không?”
“Không được đâu, thiếu niên thiểu năng đến từ vùng núi như em luôn tự tin như vậy đó.”
Dương Niệm Thù gãi gãi đầu, cười hề hề, giống như một đứa ngốc.
Kỹ thuật diễn có thể so với ảnh đế.
Lục Hành: “……”
Ngày mai làm kiểm tra, tới tuần sau sẽ có kết quả.
“Hành ca, anh cung gì.” Dương Niệm Thù hỏi.
“Kim Ngưu.” Lục Hành mở lịch đến trang có in hình chòm Kim Ngưu, đưa qua, “Kim Ngưu thật thà, nếu không cũng sẽ không bị cậu lừa.”
“Anh vẫn còn để bụng chuyện này hả, em nói là không có lừa anh rồi mà.” Dương Niệm Thù đưa tay nhận lấy, nhìn xong liền để xuống, “Anh không phải là Kim Ngưu thật thà, mà là Kim Ngưu tự mình đa tình.”
“Đúng là Xử Nữ.” Lục Hành nói, “Nhỏ nhen, thích ghi thù chuốc oán với người khác.”
“Em nhỏ nhen lúc nào, gây thù chuốc oán lúc nào?” – Dương Niệm Thù cãi bướng.
“Tôi add WeChat với cậu, sao cậu không xác nhận?” Lục Hành chất vấn.
“Anh add lúc nào cơ?” Dương Niệm Thù lấy điện thoại ra, hỏi, “Chỗ này có wifi không?”
“Không có.” Lục Hành duỗi thẳng chân, nhìn cậu, “Bật 4G đi.”
“Không có 4G.
Bình thường em không hay chơi điện thoại.” Dương Niệm Thù chỉ đăng kí gói cước tháng giá tám nguyên, nghe gọi miễn phí, không tốn dung lượng.
Lục Hành mới kết bạn với Dương Niệm Thù lúc sáng, cậu còn chưa xem.
Làm anh cứ lăn tăn trong lòng cả ngày.
Giới trẻ bây giờ hở ra là cắm mặt vào điện thoại, anh chưa gặp ai không thích dùng điện thoại cả.
Lục Hành nhìn Dương Niệm Thù, không biết cậu đang diễn kịch hay là đang nói thật.
“Nhìn gì mà nhìn, bộ anh không biết em nghèo hả?” Dương Niệm Thù nói, “Tiền mua 4G mắc quá, không mua nổi.”
“Để tôi phát wifi cho cậu.” Lục Hành mở điểm truy cập cá nhân lên, cho Dương Niệm Thù dùng.
Dương Niệm Thù mở WeChat, phát hiện chỗ lời mời kết bạn có chấm đỏ.
Cậu thấy Lục Hành, còn kèm theo lời nhắn.
Lục Hành chỉ nhắn một câu: “Tôi là lớp trưởng Lục Hành.”
Rất nghiêm chỉnh đứng đắn.
Avatar WeChat của Dương Niệm Thù là ảnh của Dương Nhị Béo, một con sóc bụ bẫm.
Avatar của Lục Hành là ảnh một con mèo, lông rất dài, Dương Niệm Thù không biết đây là giống mèo gì.
“Em trai em, Dương Nhị Béo.” Dương Niệm Thù chỉ ảnh đại diện của mình.
“Con trai của tôi, Lục Mao Mao.
Mèo Maine*.” Lục Hành cũng giới thiệu.
*Mèo Maine: Maine Coon hay mèo lông dài Mỹ là một nòi mèo nhà có đặc điểm kiểu hình đặc trưng và có kỹ năng săn mồi đáng nể.
Nó là một trong những nòi mèo tự nhiên cổ xưa nhất ở Bắc Mỹ, là nòi bản địa của bang Maine và được bang này chọn là động vật đại diện cho mình.
Đặc điểm nổi bật của mèo Maine Coon là cấu trúc xương lớn, cơ thể hình chữ nhật và bộ lông dài bồng bềnh.
Maine Coon có thể có nhiều màu lông khác nhau và nổi tiếng bởi trí thông minh của chúng cũng như tính tình hiền lành.
“Mèo Maine?” Dương Niệm Thù vào xem vòng bạn bè của Lục Hành, toàn là ảnh mèo, “Anh cưng con mình thế.”
“Cậu đối xử với em trai mình chả ra sao cả.” Lục Hành cũng vào xem wall của Dương Niệm Thù.
Cậu không đăng gì mấy, chỉ có chia sẻ mấy bài đăng cầu phúc, hy vọng mẹ mình mau khỏe.
“Mấy cái này mà cậu cũng tin được, toàn là giả mạo cả.”
“Biết sao được, có một chút hy vọng cũng tốt mà.” Dương Niệm Thù cười tự giễu, “Tín ngưỡng của người nghèo chỉ có thế thôi.”
Lục Hành bỗng nhiên nghĩ đến người mẹ đang bệnh nặng của cậu.
Dương Niệm Thù không hổ là ảnh đế, mặt ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ không tim không phổi, còn cười rất hăng hái.
Nhưng có khi cậu lại trộm lau nước mắt không chừng.
Không biết tại sao, trong lòng Lục Hành có chút không thoải mái, không biết là do Dương Niệm Thù không chịu nói cho anh biết chuyện của mẹ mình, hay là do Dương Niệm Thù không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, hay là do anh nghĩ đến bộ dáng thương tâm kia của cậu.
Có lẽ, cậu chỉ xem mình là một bạn học bình thường của anh, không có tư cách được anh đối xử đặc biệt.
Khó chịu thật.
Nửa giờ sau, có kết quả, giáo sư Lý nói chuyện riêng cùng với Lục Hành.
“A Hành.” Giáo sư Lý nói, “Có kết quả rồi, độ xứng đôi của Dương Niệm Thù và con rất cao, xấp xỉ một trăm phần trăm.”
Mắt Lục Hành sáng rực lên, nhưng vẫn không ngạc nhiên lắm, giống như anh đã dự đoán được từ trước.
“Có thể dùng tin tức tố của cậu ấy để chế tạo thuốc cho con, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt.” Giáo sư Lý dừng một chút, “Nhưng mà, có khả năng sẽ có tác dụng phụ.”
“Giáo sư cứ nói đi.”
“Trong một khoảng thời gian ngắn, con sẽ sinh ra sự ỷ lại đối với tin tức tố của Dương Niệm Thù, nếu cậu ấy phóng thích tin tức tố trước mặt con, khả năng cao con sẽ mất khống chế.
Trong tiềm thức, con sẽ xem cậu ấy là Omega của mình, sẽ có dục vọng muốn độc chiếm cậu ấy.”
Giáo sư Lý tiếp tục nói, “Nhưng cái này khác với đánh dấu, chỉ cần con ngưng liệu trình điều trị, phản ứng đó sẽ từ từ biến mất.”
Lục Hành hé miệng, đang muốn nói gì đó, lại bị giáo sư Lý ngắt lời, “Con về suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong rồi thì nói cho ta biết.”
Lục Hành đứng lên, cười đến thực nhẹ nhàng, “Không cần suy nghĩ, con nguyện ý chấp nhận trị liệu.”.
Lúc Lục Hành ra tới, Dương Niệm Thù đang ở phòng nghỉ thưởng thức bình nhỏ chứa tin tức tố của mình.
Lục Hành lập tức đi đến trước mặt cậu, ném cho cậu cái nón bảo hiểm.
“Đi thôi.”
Dương Niệm Thù luống cuống tay chân, cầm lấy nón, thiếu chút nữa làm rơi cái bình.
“Cậu về bệnh viện kia à?” Lục Hành ngồi lên motor, hỏi.
“Không, em về nhà họ hàng.” Dương Niệm Thù nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ, cậu nhắn tin báo cho Lưu Trinh Vân.
Lưu Trinh Vân trả lời rất nhanh, bảo cậu về tới nhà nhớ khẽ tiếng là được.
“Nhà họ hàng ở chỗ nào?” Lục Hành lại hỏi.
“Khu dân cư Quang Hoa.” Dương Niệm Thù chỉ biết tên của tiểu khu, còn địa chỉ cụ thể cậu cũng không rõ lắm.
“Tôi không biết.” Lục Hành đáp, “Chỉ đường đi.”
Tìm trên google maps, thấy đường về rất xa, khoảng 10 km.
Giờ đã trễ như vậy, Lục Hành đưa cậu về xong còn phải vòng về nhà, Dương Niệm Thù ngượng ngùng.
“Hành ca, không thôi để em bắt xe về cũng được. Phiền anh quá.”
“Tiện đường, nhà tôi ở khu kế bên.” Lục Hành chỉ vào khu bên cạnh chỗ của cậu trên bản đồ.
“Dạ, cám ơn anh.” Dương Niệm Thù đội nón bảo hiểm, ngồi vào phía sau.
Lần này cậu vô cùng tự giác, vừa ngồi lên xe liền chủ động ôm lấy Lục Hành, vòng tay qua eo anh.
Lục Hành cong môi cười, vặn ga, đi vào làn đường dành cho xe máy.
Lục Hành chạy rất chậm, so với lúc chạy từ trường học đến bệnh viện, xe đi vững vàng hơn nhiều.
Dương Niệm Thù ngồi ở phía sau, mơ màng sắp ngủ.
Giáo sư Lý nói với cậu, nếu cảm thấy mệt mỏi thì không cần quá lo lắng, đó là phản ứng bình thường sau khi rút tin tức tố, ngủ một giấc là sẽ ổn.
Mới đầu cậu còn không để ý lắm, giờ lại thấy không nâng nổi mí mắt, mắt díp lại.
Tuy buồn ngủ, nhưng cậu vẫn luôn biết an toàn là nhất, hai tay đan chặt vào nhau, ôm lấy eo Lục Hành.
Mơ mơ màng màng, sợ mình sẽ ngã xuống, liền đưa tay sờ soạng, muốn tìm một vật để cầm cho chắc.
Để tay ở chỗ giữa quần jean và bụng người kia, cảm giác thực an toàn, Dương Niệm Thù yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Tới khu dân cư Quang Hoa, Lục Hành quay đầu thì thấy Dương Niệm Thù đang ngủ ngon sau lưng anh, liền giảm tốc độ, chạy vài vòng xung quanh khu nhà.
Đi tới vòng thứ năm, Dương Niệm Thù tỉnh giấc.
Cậu ngẩng đầu, nhận ra khu nhà trước mặt
“Hành ca, tới nơi rồi.”
Tỉnh ngủ rồi thì lại cảm thấy xấu hổ.
Có lẽ là do muốn tìm một chỗ bám cho chắc để ngủ cho nhanh, tay Dương Niệm Thù đặt lung tung, ngón tay út không biết đã bị mắc vào chỗ nào, không gỡ ra được.
“Dương Niệm Thù, hơi quá đáng rồi đó.” Lục Hành tháo nón bảo hiểm, cười như không cười mà nhìn cậu.
“Thực xin lỗi Hành ca, em không có cố ý, là do lúc nãy em mệt quá.” Dương Niệm Thù dùng tay kia tháo mũ bảo hiểm, xuống xe cùng với Lục Hành, chỉ là tay trái vẫn đặt trên quần anh.
Cậu kéo kéo hai cái, bị Lục Hành ngăn lại, “Đừng có kéo mạnh, tay sẽ bị thương.”
Lục Hành nói xong, liền tháo thắt lưng, mở quần jean ra.
Dương Niệm Thù thần sắc không rõ mà trộm nhìn anh một cái.
Nửa tháng rồi chưa cắt móng tay, móng tay út của Dương Niệm Thù có hơi dài, không biết như thế nào lại bị vướng vào đầu khóa kéo (phéc-mơ-tuya) của chiếc quần jean.
Nếu như kéo mạnh sẽ làm sứt móng, nhẹ nhàng kéo khóa kéo xuống chắc sẽ được.
Ven đường có hàng cây ngô đồng, bóng cây loang lổ che khuất ánh đèn đường vốn đã mờ nhạt.
Tay Dương Niệm Thù bị vướng vào một chỗ xấu hổ như vậy, trong lòng có hơi hoảng hốt, lấy điện thoại ra mở đèn flash lên, chiếu về phía đũng quần của Lục Hành.
Thấy được rõ rồi, Dương Niệm Thù lại xù lông, “Con mẹ nó, giờ này rồi mà anh còn dám chơi trò lưu manh hả?!”
Cậu vẫn còn sót lại chút lý trí, Dương Niệm Thù lúc này vẫn còn tương đối bình tĩnh, không có ra tay đánh người.
Chỉ là tức giận đến nỗi cánh mũi phập phồng, lại thở phì phò, giống như con bò tót nhỏ.
Lục Hành đang loay hoay kéo khóa quần, nghe thấy cậu la hét, liền dừng lại, hỏi ra một câu như tiếng sét giữa trời quang ——
“Dương Niệm Thù, bộ tôi cầm tay cậu bỏ vào chỗ đó chắc?”
Ai cũng đang độ 17-18 tuổi, tinh lực tràn trề, thanh thiếu niên ở độ tuổi này, một Omega ở cùng một Alpha, lại còn có loại tư thế này.
Con mẹ nó ai mà nhịn nổi?!
Lục Hành cũng đâu phải thầy tu, phản ứng bình thường tất nhiên sẽ có.
Anh cũng ráng nhịn lắm rồi, mới gỡ xuống được một nửa, dọa cho Dương Niệm Thù biết sợ một chút.
“Không phải, nhưng anh…..” Dương Niệm Thù cắn răng, tức giận.
“Cậu sờ tôi cả một con đường, tôi còn chưa nói gì, thế mà cậu còn dám to mồm.” Lục Hành mặc kệ, gài lại cúc áo, làm bộ muốn kéo quần lên rời đi.
Ngón tay Dương Niệm Thù vẫn còn mắc kẹt ở trong, bị động tác của anh làm cho lảo đảo, ngã vào lồng ngực Lục Hành.
“Chà, giờ lại còn chủ động nhào vào lòng tôi nữa.” Lục Hành tâm tình vui sướng, ôm lấy cậu, còn tranh thủ nhéo nhéo vai cậu một cái.
Dương Niệm Thù cảm thấy mình bị sàm sỡ, tức giận đến phát run.
Cậu cũng liền ăn miếng trả miếng, gót chân dùng sức dẫm lên mu bàn chân của Lục Hành.
Lục Hành bị đau, nhảy dựng lên lui về phía sau, hai người lôi kéo nhau, cuối cùng ngã vào bụi cỏ ven đường.
“Dương Niệm Thù, cậu……”
Cẩn thận.
Lục Hành ngã xuống trước, Dương Niệm Thù nhào vào trên người anh.
Lục Hành kịp thời vươn tay bảo vệ cậu, sợ đối phương té xuống.
Kết quả là Lục Hành đo đường, còn Dương Niệm Thù lại té vào cái thảm bằng thịt, lông tóc còn nguyên.
Lục Hành nằm trên mặt cỏ, Dương Niệm Thù tay trái để trên đũng quần anh, tay kia thì chống trên mặt đất.
Tư thế của hai người vô cùng ái muội, như một cặp tình nhân đang nằm tâm sự dưới ánh trăng.
Móng tay dài cùng khóa kéo quần, hai thứ vốn không liên quan, lại là chất xúc tác cho hai người ở bên nhau.
May mắn lúc này đã qua 12 giờ, bên đường không có người, thi thoảng chỉ có vài chiếc xe chạy qua.
Lục Hành rướn người ngồi dậy, lúc nói chuyện, hơi thở của phun vào bên tai Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù kéo kéo tay trái, ngón út liền đau thấu trời.
Móng tay bị ghim vào càng sâu.
Phải làm gì đây?
Đêm khuya tĩnh lặng, A chưa vợ O chưa chồng, lại còn có cảnh tượng khó nói này nữa chứ.
Dương Niệm Thù tự ý thức được tình hình hiện tại, mặt đỏ lên.
Độ ấm nóng từ mặt dần dần lan tới cổ.
May mắn đèn đường màu vàng, không thấy rõ được.
“Hành ca, em xin lỗi, là do em không có ý tứ, anh đại nhân đại lượng, đừng để bụng được không.”
Dương Niệm Thù thở dài, mềm giọng nói.
Việc cấp bách ngay lúc này chính là, gỡ tay ra rồi hãy nói.
Cậu dành ra hai giây để bình tĩnh lại, lơ đi thứ đang đụng vào tay của mình, ngẩng đầu 45 độ nhìn Lục Hành, chớp chớp đôi mắt ngập nước.
Không chớp mắt có khi còn đỡ hơn, chớp xong rồi, Dương Niệm Thù cảm thấy thứ đụng vào tay mình lại phình ra to hơn.
Dương Niệm Thù: “Anh……”
Móa, anh là lợn giống hả?
Năng lực khống chế cơ bản nhất của con người anh để đâu rồi hả?
“Cậu đừng nhìn tôi như thế.” Lục Hành liếc cậu một cái, rồi lại nhanh chóng di dời tầm mắt.
Anh hít sâu hai cái, trong lòng niệm hai câu Thanh Tâm Chú*.
*Thanh Tâm Chú: ( Hay còn gọi là Thanh Tâm Quyết), là một loại kinh thôi, kiểu LH niệm cho tâm tịnh lại, không được nắng, không được nắng, không được nắng:)) mấy thanh niên VN thì hay có câu “Nữ sắc suy cho cùng cũng là da với thịt, máu mủ tanh hôi cũng tại như cái bẫy luân hồi vô lượng kiếp”, kiểu vậy ó.
“Chúng ta đi ra phía sau cái cây lớn đằng kia đi.” Lục Hành cố rặn ra một biểu tình nghiêm túc có hơi méo mó, nói, “Tôi kéo khóa kéo xuống.”
Quá trình đi qua đó của hai người thật gian nan.
Sau gốc cây có một tảng đá lớn, Lục Hành ngồi lên trên, Dương Niệm Thù ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Chỗ này hơi tối, Dương Niệm Thù lại mở đèn flash ra soi, vì không muốn phải xấu hổ thêm nữa, cậu nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.
Lục Hành cởi bỏ nút quần, sợ làm Dương Niệm Thù bị thương, kéo khóa kéo xuống vô cùng cẩn thận.
Anh luồn tay xuống dưới tay của Dương Niệm Thù, chỉnh lại vị trí của Tiểu Hành.
Dương Niệm Thù có chút vội vã, mặt và cổ vừa đỏ vừa nóng.
Toàn bộ móng tay của Dương Niệm Thù đã bị vướng vào trong, lúc Lục Hành kéo khóa, ngón tay có hơi đau.
“Tôi bắt đầu đây, nếu đau thì nói.” Lục Hành nói.
“Hành ca, anh nhẹ thôi, em có thể chịu được.” Dương Niệm Thù đáp.
Đoạn hội thoại trông có vẻ rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh như thế này lại có chút quái dị.
Đèn đường xuyên qua tầng tầng lớp lớp nhánh cây, chiếu vào làn da của hai người, làm nổi lên một màu hồng lạ mắt.
Lục Hành kéo xuống được một nữa, Dương Niệm Thù đã đau đến mức phải xuýt xoa.
Kẹp móng tay, còn kẹp đến cả thịt.
“Hết đau ngay thôi.” Lục Hành xoa xoa đầu cậu, chỉnh lại cái tay đang cầm di động của cậu, chuẩn bị làm tiếp.
Có lẽ là do quá khẩn trương, Lục Hành đang chuẩn bị kéo xuống, bỗng nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc.
“Dương Niệm Thù, cậu……” Lục Hành nhìn Dương Niệm Thù, giọng điệu hơi nghẹn lại.
“Em á, em làm sao cơ?” Dương Niệm Thù quay đầu, thúc giục, “Nhanh chút đi, em khó chịu quá.”
“Tin tức tố của cậu.” Lục Hành nghiêm túc, nói chuyện cũng nghiêm khắc hẳn lên, “Thu hồi lại đi.”
Cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ càng không ổn.
Dương Niệm Thù cũng ngửi thấy, mùi kem thoát ra từ tuyến thể của mình, vừa thơm vừa ngọt.
Cậu vô cùng hoảng loạn, lần đầu tiên vẫn còn tự chủ mà phát ra tin tức tố, còn tự ngửi thấy được, thế mà lại vào lúc này ư.
“Thu hồi như thế nào, em không biết.” Dương Niệm Thù mỗi khi hoảng hốt sẽ liền thở dốc, càng thở càng hoảng.
Càng hoảng, tin tức tố lại càng nồng.
Lục Hành hơi rùng mình, nhưng lại liếm liếm môi.
Tin tức tố của Dương Niệm Thù ngọt quá —— là kem hương thảo.
Chít chít lại bật nảy lên, va vào tay của Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù lại càng rối rắm, kéo mạnh tay một phát, “Roẹt” một tiếng, móng tay bị sứt ra một mảng lớn, máu bắn ra, quần lót màu trắng cũng bị dính máu loang lổ.
Lục Hành cũng ngu người.
Dương Niệm Thù không màng đến vết thường trên tay, sợ hãi từ bản năng khiến cậu nhảy dựng lên muốn bỏ chạy.
Tay mắt Lục hành lanh lẹ, túm lấy cậu.
“Cậu chạy đi đâu?! Thu hồi tin tức tố cái đã!”
Lục Hành nhớ đến tiết giáo dục giới tính có từng học qua dấu hiệu động dục của Omega: Mặt đỏ, cả người nóng lên, ý thức mơ hồ, không thể khống chế được tin tức tố.
Đều đúng!
“Thuốc ức chế, thuốc ức chế của cậu đâu?!”
“Ở…… trong cặp sách.” Dương Niệm Thù bị Lục Hành giữ chặt, không trốn nổi.
“Hít thở đi —— bình tĩnh!!” Một tay Lục Hành giữ lấy cậu, một tay lục tìm thuốc ức chế.
Dương Niệm Thù cảm thấy thân thể mình nhũn ra, đầu váng mắt hoa, nhìn Lục Hành ở trước mặt mình, càng nhìn lại càng thấy ưng.
Lục Hành cầm thuốc ức chế lên xem, “Cái này dùng sao?”
Dương Niệm Thù “Đùng” một cái, quỳ xuống trên mặt đất, hai mắt đều là sương mù mênh mông, đuôi mắt phiếm hồng, cậu kéo kéo góc áo của Lục Hành, thanh âm mềm yếu, “Hành ca, anh cắn em đi, được không?”
Giọng nói của cậu như có chứa mật, dính dính nhớp nhớt, dính ở trên tay, rửa như thế nào cũng không sạch.
Trong đầu Lục Hành như nổ bùm một tiếng, giống như dây đàn bị đứt làm đôi.