Tìm Tình Yêu Trong Bình Yên

Chương 42



Cô thật không ngờ cái anh nói là cho cô một danh phận hoàn chỉnh, là việc chiều hôm đó trên khắp các trang báo mạng và báo giấy đều đăng tin Hà Đức Minh – CEO tuổi trẻ tài cao, một tỷ phú Mỹ đứng thứ 320 trong 500 tỷ phú Thế Giới sắp kết hôn với một cô gái Việt Nam. Việc cô là con gái nhà ai cũng được báo đưa lên, cô biết dù ba mẹ của cô có công ty riêng và sự nghiệp ổn định, miễn cưỡng cũng được gọi là triệu phú USD, so với anh thì cũng chỉ là một cô lọ lem may mắn mà thôi, sẽ không tránh khỏi những lời nói ra, nói vào bàn tán, nhất là dân cư mạng. Nhưng tuyệt nhiên tất cả báo chí đều nói tốt về cô, họ còn đăng những hình ảnh lúc anh quỳ gối cầu hôn cô ở Vũng Tàu, hình ảnh cô và anh ôm nhau trên tầng cao tòa nhà Bitexco, vô cùng lãng mạn. Cô hiểu ra, từ khi cầu hôn, anh đã vì cô mà sắp xếp đâu ra đó, kể cả việc cho một số nhà báo tác nghiệp để có hình ảnh này, quan trọng hơn là tất cả bài báo đăng tin đều bị tắt chế độ bình luận, nên dù mọi người có bàn luận thế nào, có ý xấu ra sao, cũng không thể trực tiếp đến tai cô, việc không cho bình luận như thế cũng sẽ làm câu chuyện nhanh chóng trôi qua. Mục đích của anh chỉ là để mọi người biết anh đã có vợ, vợ anh là ai; cô có danh có phận đàng hoàng không phải những cô gái bên cạnh anh, bị paparazzi chụp lén; cô là người được anh chủ động cầu hôn vậy là được rồi.

Mẹ cô cũng không còn kịch liệt phản đối như trước nhưng vẫn vô cùng tức giận, thường xuyên tránh mặt cô.

Như anh và cô đã bàn từ trước, ngay sau khi nhận được sự đồng ý của gia đình cô, Đức Minh đã mang theo giấy nhập học của trường đại học Delaware đến cho cô, anh nói:

– Đây không phải là một trường Đại học nổi tiếng nhất của Mỹ nhưng học rất khá, thầy cô dạy dễ hiểu, khuôn viên trường rất đẹp nên anh nghĩ em sẽ thích.

Và gần như là ngay sau đó, cô nhận được giấy gọi đi phỏng vấn visa. Phỏng vấn xong thì coi như một trăm phần trăm là đậu, còn lại không cần thiết cô lo lắng nữa, phía văn phòng của anh sẽ lo tất cả. Kể cả việc đăng ký kết hôn của cô và anh.

Ngày cưới cũng được ấn định là ngày 18 tây tháng sau, tức còn một tháng nữa sẽ cưới.

Tối hôm đó, cô đi ngang qua phòng mẹ, thì nghe tiếng khóc thút thít của mẹ. Dừng lại một tí nghe kỹ hơn, mẹ đang nói chuyện với dì Hảo:

– Tôi rất lo cho con Trang, Ân lấy Khôi thì không nói làm gì, con bé Trang dù luôn làm trái ý muốn của tôi nhưng cũng là con gái của tôi. Haizzz – bà thở dài – Lấy ai không lấy, lại đi lấy thằng Minh cơ chứ, tôi không thể nào an tâm được.

– Bà chủ, tôi ở nhà bà cũng gần mười lăm năm rồi, cũng nhìn các cô chủ trưởng thành. Tôi thương các cô ấy như con mình vậy, nên tôi cũng mong các cô ấy hạnh phúc. Tôi thấy cậu Minh hay cậu Khôi đều là người tốt, chuyện trước đây của cậu Minh làm bà không yên tâm cũng phải thôi. Nhưng cậu ấy đã có lòng thay đổi, cậu ấy cho báo chí đăng tin mình sắp lấy vợ. Bà nhìn đây này, ảnh chụp buổi cầu hôn của cậu ấy với cô Trang nè, đẹp ghê vậy đó. Tôi tin cậu ấy sẽ thay đổi ạ.

– haizzzz. Chắc là phải đành vậy quá. Thời buổi này đúng là cha mẹ không thắng nổi con cái rồi…

– Bà chủ, cô Trang rất yêu bà, tôi tin cô ấy cũng không muốn tranh thắng thua với bà đâu, cô ấy chỉ muốn bà đồng ý cho cô ấy lấy cậu Minh thôi….

Thiên Trang không nghe nữa, cô đã bỏ về phòng ôm gối khóc cả đêm hôm đó.

Hôm sau là ngày phản bái, tức ngày chị Ân và Thế Khôi về thăm nhà; nhưng vì hôn lễ của cô và Đức Minh cũng gần tới, bao nhiêu việc phải làm. Hôm nay đã lên kế hoạch chụp ảnh cưới, nên phải đi. Thật ra anh có thể dời lịch chụp ảnh lại, nhưng anh biết cô cũng không muốn gặp chị và anh rể mình vào lúc này, thôi cứ tiến hành theo dự kiến vậy.

Khi đến rước cô như đã hẹn, bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của cô, anh lập tức hỏi:

– Em bị sao vậy?

– Dạ không có gì ạ, tại tối qua em ngủ không đủ giấc mà thôi.

– Chứ không phải tối qua em lại khóc cả đêm à?

Thiên Trang không trả lời, cô biết không thể giấu được anh, nên đành im lặng nhận tội, anh đưa tay qua vuốt tóc cô, âu yếm nói:

– Có muốn đi đâu cho khuây khỏa không anh chở em đi, mình dời lịch chụp ảnh cưới lại hôm khác.

– Không cần đâu anh, mình cứ chụp ảnh cưới đi.

Anh nhìn cô thêm một lúc nữa, rồi thỏa hiệp:

– Vậy em tranh thủ ngủ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.

– Vâng ạ. – Thiên Trang miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rồi nhắm mắt lại.

Đức Minh thấy thế hạ ghế xe của cô xuống một tí, lấy áo khoác của mình đắp lên người cô, rồi mới lái xe đi.

Cô nằm đó, không thể ngủ được, chỉ tạm nhắm mắt cho anh yên lòng. Thấy anh chạy xe một lúc, quẹo hết con đường này đến con đường khác mà vẫn chưa đến nơi. Cô nhổm ngồi dậy, chẳng lẽ chỗ chụp ảnh cưới xa lắm sao? Đập vào tầm mắt cô đang là bãi đậu xe của sân bay, cô khó hiểu quay sang hỏi anh?

– Mình đi đâu vậy?

Anh quay sang nhìn cô, mỉm cười, trả lời:

– Mình đi Phú Quốc, kết hợp nghỉ ngơi và chụp ảnh cưới luôn, hôm nay sẽ bay ra đảo, mai mình sẽ nghỉ ngơi đi chơi, chụp ảnh cưới xong sẽ bay về được không?

Cô mở to mắt nhìn anh:

– Đi Phú Quốc? Nhưng em chỉ mang theo có vài bộ đồ để thay trong lúc chụp ảnh thôi. Cũng không đem giấy tờ gì cả.

– Vài bộ là đủ rồi, ngày mai bên studio và trợ lý của anh bay ra đó sẽ mang thêm đồ cho chúng ta. Giấy tờ hôm bữa em đưa anh để làm thủ tục đi nước ngoài, anh vẫn giữ đây. Giờ chúng ta đi thôi.

Nói xong anh bước xuống xe, đi vòng qua bên cửa xe của cô mở cửa giúp cô. Cô mỉm cười, xuống xe, đeo balo, khoác lấy tay anh cùng vào sân bay. Cô không ngốc, cô biết đây là anh cố ý dời lịch chụp ảnh cưới lại, là anh quan tâm tới cảm xúc của cô, là anh muốn giúp cô vui vẻ. Lúc đứng đợi làm thủ tục check in, cô nói với anh:

– Cảm ơn anh luôn vì em mà suy nghĩ.

– Đó là trách nhiệm làm chồng của anh. – Đức Minh trả lời.

– Bị anh chiều chuộng vầy em sẽ hư mất.

– Đó là vinh hạnh của anh, chứng tỏ anh đã là một người chồng tốt.

Hai người làm thủ tục xong, phải đợi thêm bốn mươi lăm phút nữa mới đến giờ bay. Nên anh lôi kéo cô đến những cửa hàng gần sân bay mua thêm ít quần áo, kính mát…. rồi mới vào phòng chờ lên máy bay.

Hai người bay ra Phú Quốc đã gần Mười hai giờ trưa,  khi ra khỏi sân bay đã có một chiếc Lamborghini chờ sẵn, làm Thiên Trang vô cùng bất ngờ? Cô hỏi:

– Lịch trình mới thay đổi thôi mà, sao lại có xe đợi chúng ta sẵn? Anh có năng lực xử lý công việc ghê thật.

– Xe này không phải xe của cá nhân anh, mà xe đưa rước một số khách hàng v.i.p của resort, mà resort đó là do anh mở, nên khi ra đây chỉ cần liên hệ trước thì sẽ có xe thôi.

– Trước kia anh có nói với em, anh có một nhà hàng ngoài này, chứ không hề nói có resort ngoài này. – Cô chất vấn.

– Anh nói đơn giản thôi, còn nếu em muốn biết tất cả tài sản của anh thì anh sẽ bảo thư ký tổng hợp thành một bộ hồ sơ hoàn chỉnh đưa cho em. Em có nhã hứng với mục đầu tư nào thì anh sẽ chuyển nhượng cho em.

– Anh hào phóng thật, nhưng em không phải lấy anh vì tiền, giờ em chỉ muốn biết dự án wed của em, anh làm tới đâu rồi thôi?

– Cũng đã xong hết rồi, nhưng trong thời gian qua anh biết em chưa có tâm lý để viết văn chương gì, nên tạm thời để đó. Định sau khi chúng ta kết hôn xong mới cho em nghiệm thu. – Anh yêu thương xoa đầu cô và nói.

Thiên Trang trầm ngâm một tí rồi gật đầu:

– Cũng được, vậy tạm thời để đó đi, sau khi đi Mỹ em sẽ đóng Page Cỏ Dại lại. Lúc đó, sẽ mở ra Địa đàng của em. Em đã suy nghĩ rồi, dù vẫn lưu luyến bút danh Cỏ Dại rất nhiều, nhưng đã đến lúc bỏ nó, nó đã quá nhiều xáo trộn, quá nhiều người biết đến, quá nhiều hồi ức đau lòng, nên bỏ nó đi. Sống một cuộc đời khác, em sẽ làm cho ba mẹ hãnh diện về em.

– Được, anh luôn ủng hộ em. Chúng ta cùng viết ra hành trình mới nhé.

Sau khi về tới khu nghỉ dưỡng, nghỉ ngơi một tí rồi anh dẫn Thiên Trang đi ăn trưa. Nhìn trời vẫn còn nắng, anh khuyên cô nên về ngủ một giấc, chiều mát thì anh sẽ dẫn cô đi chơi, nhưng cô nhất quyết không chịu, ăn uống xong ngồi một tí là cô như con chim nhỏ, bảo anh dẫn đi khắp nơi, dạo một vòng quanh đảo. Và giờ đây khi hoàng hôn buông xuống, anh đang nắm tay cô đi dọc bãi biển. Anh bất giác nói:

– Cuộc đời thật diệu kỳ, lần đầu gặp em, em là một cô bé vừa mới lớn, nhưng lại như một con nhím xù lông trước anh. Và giờ đây hai ta sắp làm vợ chồng. Nhân duyên hữu tình.

Cô chầm chầm bước, nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp nhau, nhớ những lần tâm sự với anh, nhớ màn cầu hôn lãng mạn của anh. Giây phút bên anh như cuốn phim nhựa tua chậm trong đầu cô. Cô lặng lẽ nhìn theo chiếc bóng của hai người, môi cong lên nụ cười hạnh phúc, nụ cười cảm ơn số phận.

Anh nhìn thấy biểu hiện của cô nên lên tiếng hỏi:

– Em đang suy nghĩ gì thế?

– Em suy nghĩ về đám cưới của chúng ta.

– Vậy em có dự định gì không? Anh sẽ nghe theo em.

– Em biết với vị trí của anh thì đám cưới sẽ cần mời rất nhiều người, nhưng em hy vọng có một đám cưới đơn giản và ấm cúng. Địa điểm sẽ không phải là khách sạn nào khác mà nhà hàng của anh trên Bitexco. Những nghi lễ gì gì đó cũng sẽ bỏ hết. Em chỉ muốn giữ lại một lễ chính đó là kính rượu và lạy cha mẹ. Mân quả cũng thế, chỉ cần một mâm rượu và một mâm trầu cau là đủ không phô trương, tiền cưới vàng cưới em không lấy. Em cũng không muốn để báo chí đăng tin về hôn lễ chúng ta, những tin tức bữa giờ đăng đã đủ lắm rồi, giờ ai cũng biết em là vợ sắp cưới của anh, còn anh là chồng sắp cưới của em hết. Có thể sẽ thiệt thòi cho anh nhưng đây là mong muốn của em. Em cũng đã bàn bạc với ba và ba đồng ý rồi ạ.

– Nếu em đã muốn như thế thì anh cũng không có ý kiến, dù sao với anh toàn bộ tài sản của anh đã thuộc về em rồi, nên việc tiền đồng chỉ là hình thức. Nhưng bù lại áo cưới của em thì phải do anh chọn nhé! Anh muốn biến em thành cô công chúa trong cổ tích.

– Được, vậy váy cưới em sẽ nghe theo anh. Em cũng rất tin vào gu thời trang của CEO công ty Mỹ phẩm và thời trang cao cấp WordStar.

– Bây giờ chúng ta về Resort ăn tối rồi nghỉ ngơi nhé. Ngày mai trợ lý của anh và thợ chụp ảnh sẽ đáp chuyến bay 5 giờ sáng ra đây. Chắc chắn, mai sẽ bận rộn lắm, nay chúng ta phải nghỉ ngơi sớm.

– Dạ được ạ.

– —-

Sáng hôm sau, đúng 7 giờ sáng, Thiên Trang đã đánh răng rửa mặt xong, định ra nhà ăn tìm Đức Minh. Vừa mở cửa phòng ra đã thấy một nhóm người đứng đợi bên ngoài. Cô bất ngờ hỏi:

– Các vị là…..

– Dạ đây là nhóm nhân viên thiết kế và trang điểm của công WordStart – Cô nhân viên đang đứng giữa lên tiếng. Một cô gái tóc vàng nói tiếng Việt với cô bằng chất giọng hơi cứng của người nước ngoài. Rồi quay sang trao đổi trực tiếp với nhóm nhân viên còn lại bằng tiếng Anh.

Thiên Trang nghệt ra, lúng túng nói:

– Mọi người vào trong đi, ngại quá. Sao mọi người đến rồi không gõ cửa.

– Dạ thưa cô, chủ tịch Minh không cho phép chúng tôi đánh thức cô, bảo chúng tôi ở ngoài cửa đợi cô thức rồi mới vào.

– Ôi vậy à. Mọi người vào đi.

Những nhân viên đó bắt đầu chia nhau công việc, người phụ trách trang điểm, người phụ trách làm tóc, người chuẩn bị quần áo, vô cùng chuyên nghiệp. Cô không ngờ anh lại đưa người của công ty mình từ Mỹ về đây. Dòng mỹ phẩm họ dùng cho cô vẫn là mỹ phẩm của StartHerb, một trong những dòng mỹ phẩm nổi tiếng của công ty anh, dùng rất thích không có cảm giác bị một lớp phấn dày cộm trên mặt.

Trang điểm xong thì đến phần thử váy cưới. Lúc này cô càng ngỡ ngàng hơn khi nhìn chiếc váy cưới trước mặt mình, một chiếc váy cưới kiểu dáng công chúa xòe bồng, phần trên được làm bằng chất liệu ren có đính những hạt pha lê lấp lánh, phần chân váy xòe được làm bằng chất liệu vải tuyn nhẹ nhàng. Thiên Trang mặc trên người, vừa kích cơ thể cô, cách để hở vai và hơi chẻ sâu vòng một nhưng không phô diễn mà tinh tế làm cho cô càng giống như một nàng công chúa hoàn hảo.

– Trong cô rất đẹp đó ạ, đây là trang phục cưới của công ty Wordstar, nằm trong bộ sưu tập sắp ra mắt, nhưng chủ tịch Minh đã yêu cầu may gấp rút theo số đo của cô không ngờ vừa y.

– Cảm ơn chị và mọi người nhé – Xong cô quay lại cúi đầu cảm ơn mọi người bằng tiếng Anh –

Sincerely thanks.

Đúng lúc này, Đức Minh bước vào phòng. Mọi người hiểu ý, lập tức cúi chào anh rồi lui ra ngoài, anh trong bộ vest chú rể lịch lãm không kém, bước tới bên cạnh cô đưa đôi mắt si dại nhìn cô:

– Em đẹp lắm, không ngờ y chang, không phải chỉnh sửa gì nữa.

Thiên Trang thẹn thùng, cúi đầu, lí nhí hỏi:

– Sao anh biết số đo của em.

– Chiều cao của em là 1m67, số đo ba vòng là 85 – 62 – 87, kèm ảnh của em để họ tự canh chỉnh hạ cầu vai, tay.

– Nhưng sao anh biết số đo của em?

– Dùng mắt để nhìn, dùng tim để đo. – Đức Minh nháy mắt trêu chọc cô.

Thiên Trang giận dỗi:

– Chứ không phải nhờ khả năng tình trường lão luyện mà anh biết sao?

– Ôi trời, oan uổng quá. – Anh vội vàng thanh minh – Em nhớ lần đi Vũng Tàu không? Lúc mua đồ em mua size Sx, nhìn kỹ một tí sẽ ra thôi, vợ à.

– Anh….. anh…- Mặt Thiên Trang đỏ bừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.