Tìm Lại Tình Yêu

Chương 8: Dành Cho Em Hết Thảy Mọi Thứ



“Hả? Chúng ta ra ngoài sao? Anh định mang em đi đâu thế?”

Thẩm Vãn Tinh ngạc nhiên, cô bất chợt ngẩng đầu lên, nhướng mày khó hiểu, trên mặt viết rõ hai chữ tò mò, hàng loạt dấu hỏi chấm hiện ra trước mặt. Cô nàng đang vô cùng ngơ ngác khi đang yên đang lành, Trần Đình Thâm tự dưng định dẫn cô ra ngoài.

Khó hiểu thật.

Người đàn ông thản nhiên nhún vai, cong môi nhoẻn miệng cười: “Cái đó thì chúng ta cứ đi rồi biết. Em cứ lên phòng thay đồ, anh ở dưới đây chờ em.” Kỳ thực, hiện tại, Trần Đình Thâm cũng chưa biết phải đưa vợ mình tới địa điểm đặc biệt nào cả, tuy nhiên, anh còn khá phấn khích bởi nguyên nhân được ở cùng với Thẩm Vãn Tinh.

Kiếp trước, hai người chưa từng ở với nhau trong không gian riêng tư hay đi hẹn hò, Trần Đình Thâm luôn hắt hủi cô nàng đang ngồi trước mặt. Hiện tại, anh đang cố gắng hết sức trân trọng Thẩm Vãn Tinh, dành hết thời gian cho đối phương. Công việc thì có thể giải quyết sau chứ ở cạnh Thẩm Vãn Tinh cần đặt lên hàng đầu.

“Ừm. Em hiểu rồi. Anh chờ em vài phút.”

Người con gái bẽn lẽn gật đầu, từ từ đứng dậy, vội vàng chạy lên phòng ngủ trong lúc tâm trạng đang căng thẳng đan xen với hồi hộp. Thẩm Vãn Tinh thừa nhận, cô có rất nhiều điều cần hỏi, nhưng vì sợ Trần Đình Thâm cảm thấy bản thân phiền phức nên đành cắn răng nhịn xuống. Trái tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, cô quả thật vô cùng mong chờ khoảng thời gian sẽ được bên cạnh Trần Đình Thâm sắp tới.

Hồi trước, Thẩm Vãn Tinh từng ao ước rằng một ngày nào đó sẽ được ở gần ngắm nhìn người đàn ông mình yêu ở khoảng cách tối thiểu, dù chỉ là mơ cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Ai dè nó nhanh chóng thành hiện thực như vậy, Trần Đình Thâm đưa cô đi chơi, đây là việc Thẩm Vãn Tinh chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Có khá ít quần áo nên cô chọn khá nhanh, bước xuống cầu thang, trong đầu Thẩm Vãn Tinh mang muôn vàn suy nghĩ. Đồ cô đang mặc trên người quả thực khá quê mùa, Thẩm Vãn Tinh chưa từng được mua trang phục đẹp, toàn đồ cũ mặc lại từ Thẩm Kim Lan thôi, người con gái hơi hoang mang vì sợ thế này thì khiến Trần Đình Thâm mất mặt vì người đứng bên cạnh như cô.

Chứng kiến cô vợ bé bỏng bước xuống, nhìn chằm chằm lên bộ đồ đang khoác trên người Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm đưa tay đỡ trán, lòng anh đau như cắt, đoán rằng cô tủi thân lắm. Một tia sáng vụt qua suy nghĩ anh, dù sao Trần Đình Thâm từng hứa mang vợ đi mua thêm quần áo, vậy thì quyết định hôm nay thực hiện luôn, dù sao anh cũng chưa biết được địa điểm cả hai sẽ tới.

Vợ anh sao lại khổ đến vậy chứ?

Thẩm Vãn Tinh ở phía đối diện tự dưng bị nhìn chằm chằm, cô cho rằng Trần Đình Thâm đang e ngại mình ăn mặc làm anh xấu hổ, vội vàng mở miệng: “Xin lỗi anh, đây là bộ đồ mới nhất em có rồi. Đình Thâm, anh cũng đừng lo, khi nào đông người lướt qua chúng ta, em đảm bảo cách xa anh, không khiến anh mất mặt đâu.” Dĩ nhiên cô muốn bản thân ăn mặc thật đẹp để xứng đáng ở cạnh Trần Đình Thâm, tuy nhiên, mọi thứ dành cho Thẩm Vãn Tinh chỉ đến mức như vậy, cô ngoại trừ việc làm giảm tối thiểu sự e ngại ra thì chẳng còn cách nào khác.

“Ai bảo với em là anh mất mặt?” Lông mày trên khuôn mặt người đàn ông bất giác nhíu chặt. Đặt tay lên vai Thẩm Vãn Tinh, từ từ ôm cô vào lòng, Trần Đình Thâm trầm giọng lên tiếng: “Em cứ nghĩ đi đâu thế? Anh chỉ đang suy nghĩ vài vấn đề thôi. Còn hôm nay nếu ai dám dị nghị sau lưng em, anh nhất định cho chúng biết tay.”

Vợ anh để cho bọn chúng nói xấu à?

Trần Đình Thâm chỉ đang thương thay cho cô thôi. Anh ước rằng bản thân nhận ra Thẩm Vãn Tinh sớm hơn, đem đến cho cô nụ cười vui vẻ mỗi ngày thì tốt biết mấy. Bao nhiêu mộng đẹp, chỉ cần Thẩm Vãn Tinh thích, Trần Đình Thâm dù có lên núi đao xuống biển lửa, anh đều cam tâm tình nguyện.

Ngón tay hai người đan xen vào nhau, anh dẫn cô vợ nhỏ ra xe, Thẩm Vãn Tinh cùng Trần Đình Thâm xuất phát. Địa điểm anh đưa đối phương tới là một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố, chỉ có giới thượng lưu hoặc những người siêu giàu mới được đặt chân vào.

Đứng trước khung cảnh đồ sộ trước mắt, Thẩm Vãn Tinh không khỏi ngỡ ngàng, cô như được thấy những điều mới mẻ trên thế giới, người con gái phấn khích đánh mắt liếc ngang liếc dọc, chưa bao giờ cô vui đến mức muốn nhảy cẫng lên như hiện tại. Thẩm Vãn Tinh vui, chàng trai đứng cạnh cô đương nhiên hạnh phúc lây. Nụ cười trên môi Trần Đình Thâm cong vút, ngày càng đậm dần, những tia vui vẻ hiện ra tận sâu từ đôi mắt mang nặng suy tư kia. Thẩm Vãn Tinh cuối cùng cũng dần thích nghi, chịu bộc lộ cảm xúc của bản thân rồi. Chứ nếu cô còn tiếp tục khép mình giống trước đây thì Trần Đình Thâm đột quỵ mất.

Dắt tay cô vào trong một cửa hàng bày toàn hàng hiệu, nhân viên vừa nhìn đã nhận ra Trần Đình Thâm, nhanh chóng cung kính mới anh. Người đàn ông phẩy tay yêu cầu: “Giúp tôi chọn cho cô ấy mấy bộ quần áo, càng đẹp với đắt tiền thì càng tốt. Cô ấy thích gì cứ việc lấy, tiền chẳng thành vấn đề. Nhớ chọn nhiều nhiều vào.” Đẩy Thẩm Vãn Tinh lên phía trước, anh muốn mua cho cô một tủ để sử dụng, chứ thiệt thòi quá Trần Đình Thâm đau lòng.

“Dạ, tôi làm ngay ạ.”

Cô nhân viên vui mừng ra mặt khi vớ được vị khách lớn.

Thẩm Vãn Tinh bị dọa cho giật mình, cô hoảng hốt quay đầu sang, nhíu mày mở miệng: “Anh làm gì thế? Quần áo của em ở nhà còn đủ dùng mà, tốn kém cho em thì không cần đâu. Hơn nữa, đồ ở đây đắt như thế, em… em…” Cô nàng lắp ba lắp bắp, nói mãi chẳng hết được một câu.

“Đủ cái gì mà đủ, em cứ việc chọn những gì mình thích cho anh.” Trần Đình Thâm hoàn toàn chả để mấy lời Thẩm Vãn Tinh nói vào tai, anh nhún vai: “Chỗ quần áo ở nhà về em cứ vứt hết, sau này chẳng dùng đến đâu. Vợ anh thì phải xứng với những món đồ tốt nhất, em phải nghe anh, ngoan ngoãn qua chọn đi. Còn tiền bạc anh đủ sức nuôi em cả đời chứ nói gì mua mấy bộ quần áo.”

Cô xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất, đắt tiền nhất chứ không phải là bị hắt hủi, đối xử lạnh nhạt. Một lần phạm sai lầm đã dọa Trần Đình Thâm một phen thừa sống thiếu chết rồi, giờ có cơ hội, anh nhất định mua hết mọi thứ cho Thẩm Vãn Tinh.

Hết cách, Trần Đình Thâm quá ương ngạnh, cô ngoại trừ việc thỏa hiệp ra thì hết cách. Sống tiết kiệm từ nhỏ đột nhiên phung phí thế này, Thẩm Vãn Tinh có chút ái ngại.

Cuối cùng, một nửa gian hàng bị Trần Đình Thâm mua tất, dọa tim Thẩm Vãn Tinh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Cô hoảng hốt kéo tay chồng mình: “Đình Thâm, quá nhiều rồi, chúng ta cứ mua mấy bộ trước hãng. Nhà em sợ chẳng đủ chỗ để cất.” Rước hàng loạt về như vậy làm Thẩm Vãn Tinh chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa.

“Nhiều đâu mà nhiều. Em thích mà, thích thì lấy thôi. Nhà nếu thiếu anh mua cho em thêm một căn cho em thỏa sức dùng để cất quần áo.” Trần Đình Thâm hào sảng lên tiếng, đưa tay vỗ ngực.

Bất lực thở dài, cô không cãi nổi đối phương, cuối cùng vẫn phải lấy tất, Trần Đình Thâm tinh ý thuê nhân viên vận chuyển về nhà mình. Ngoại trừ trang phục ra, Thẩm Vãn Tinh còn bị anh kéo tới cửa hàng mỹ phẩm, trang sức, mua cho cô một loạt làm người con gái hoa cả mắt, xây xẩm mặt mày.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tìm Lại Tình Yêu

Chương 8



Quan Trí Đàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ngực tràn ngập sự cảm động.

Những thứ anh không ăn không giống người bình thường, rất nhiều người khôngthích ăn ớt xanh, cà tím, hay rau cần, rau thơm, hoặc những đồ ăn có mùi hương, nhưng những thứ đó anh ăn, ngược lại đối với rau lại liên tiếpnhíu mày, chỉ cần nhìn thấy mặt đã xịu xuống, cho dù một nồi lẩu cô nấuđến mức mềm nhừ, canh anh uống, nhưng rau lại không động đến một miếng.

Hỏi vì sao anh lại bài xích như vậy, anh chỉ trả lời, “Khó ăn lắm, không ăn!”

Cho dù Tiểu Trinh dụ dỗ thế nào, hoặc thay đổi phương thức chế biến, anhnói không ăn chính là không ăn. Cô thử bỏ thời gian làm kim chi HànQuốc, anh ăn một lần liền thích, hơn nữa lại rất thích hương vị nhẹnhàng mà cô làm.

Nhưng anh biết món này làm rất phiềntoái, hơn nữa nguyên liệu cũng rất đắt, cho nên chỉ khi nào có chuyện ăn khao hoặc chúc mừng, anh mới có thể mở miệng năn nỉ cô làm món này.

“Tiểu Trinh….” Đây là vì anh liên tục về trễ sao? Anh đã hai tháng phải tăng ca cuối tuần, không về nhà.

“A Đàn, anh vất vả rồi.” Tiểu Trinh mỉm cười, dựa vào vai anh, nói cảm ơn. “Chiếc xe lăn chạy bằng điện của ông nội, tháng này có thể trả xongtiền rồi. Vất vả cho anh quá, còn có, cám ơn anh.”

Ông nội đã lớntuổi, đầu gối bắt đầu thoái hóa, khi họ vừa kết hôn, Quan Trí Đàn bỏ ramột số tiền, chữa đầu gối cho ông để ông có thể đi lại như mọi người,anh hy vọng làm như vậy có thể kéo dài thêm thời gian ông có thể đi lạiđược.

Sau khi mổ, các khớp đầu gối cũng được chữa trị, nhưng vẫnkhông thể đi lại quá nhiều, bốn tháng sau khi hồi phục, Quan Trí Đànquyết định mua một chiếc xe lăn chạy điện cho ông.

Việc mổ hai đầu gối cho ông nội, vì có chính sách dành cho người khuyết tật,nên được chính phủ hỗ trợ hai vạn tệ, nhưng khoản còn lại, hai ngườikhông trả được, là Quạn Trí Đàn thương lượng với bệnh viện, sáu vạn đôhọ sẽ trả hết trong vòng nửa năm, đến tháng này đã là tháng hẹn phảithanh toán hết.

Vì tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền thuốc cho ôngnội… nên trong cuộc sống chi tiêu, họ ăn uống vô cùng tiết kiệm, cuộcsống vô cùng hà khắc, đi chơi chưa bao giờ tiêu tiền, Quan Trí Đàn thậmchí đã có thói quen có thể đi nhờ xe người khác thì sẽ không đi xe củamình, tiết kiệm tiền xăng.

Quan Trí Đàn thay đổi to lớn khiến ngườita không thể tin được, anh chịu được khắc khổ vất vả, làm việc dựa vàolao động chân ta, tăng ca chưa bao giờ từ chối, không than mệt, khiếnngười ta không bao giờ tưởng tượng được hơn một năm trước, anh vẫn làmột đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng.

“Chỉ vì chuyệnnày, em làm kim chi Hàn Quốc, còn mang đến công trường sao?” Quan TríĐàn không đồng ý nhíu mày, “Sao lại khách sáo như vậy? Chúng ta là người một nhà.”

“Anh đêm qua hai giờ mới về nhà, vốn là làm bữa tối cho anh, nhưng anh lại về trễ như vậy…”

Hôm qua là ngày nghỉ cuối tuần, để tăng thêm thu nhập anh đến Đào Viên nhận thêm một công trình. Nghĩ anh sẽ về ăn tối, cô từ trưa đã bắt đầu nấunướng, muốn cho anh bất ngờ, không ngờ tả chờ hữu chờ, lòng tràn đầy chờ mong, lại nhận được điện thoại báo anh không về, khiến cô thật sự thấtvọng.

“Còn nói nữa, anh đêm qua hai giờ về, không cẩn thận làm em thức giấc. Em ba giờ mới ngủ được, buổi sáng lại phải dậy sớmhầm cháo cho ông nội, đáng lẽ buổi trưa nên ngủ một chút.”

“Nhưng em có tin tốt muốn báo cho anh.” Tiểu Trinh vẻ mặt khó nén được hưng phấn.

“Lại là chuyện xe lăn đã trả xong tiền? Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, về nàh nói cũng được mà!” Quan Trí Đàn vừa cho cơm vào miệng vừa nói, độtnhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu chất vấn cô, “Kỉ Tiểu Trinh, khôngphải hôm nay em lại không ăn cơm trưa để tiết kiệm tiền đấy chứ?”

Cô mỗi lần đều chỉ ăn một ít, để đồ ăn cho anh và ông nội, tự mình chịuđói. Còn nhớ sau khi kết hôn đến Tân Trúc làm việc, hai người không cónhiều tiền trong tay, lúc ấy ngày phát lương lại chưa tới, anh ngẫunhiên phát hiện, ở công ty, cô không ăn cơm trưa, để bụng đói đến khi về nhà mới ăn nửa bát cơm. Lúc ấy anh thật sự đã mất bình tĩnh.

Kỉ Tiểu Trinh đã có tiền ánh, khiến anh khó mà tin được cô.

“Em có! Em có ăn.” Cô cam đoan. “Không đúng không đúng, em có tin tốt muốnbáo cho anh, không chỉ là chuyện đã trả xong tiền! A Đàn, anh nhớ bộ đồtuần trước chúng ta gửi bán hộ không? Em nói cho anh biết — hôm nay bánđược rồi! Hơn nữa giá cũng rất khá, khấu trừ tiền hoa hồng, anh có thểđổi được xe!” Cô hưng phấn báo cho anh biết tin này.

QuanTrí Đàn sửng sốt. Đó là lúc anh thừa dịp rảnh rỗi, nhìn bản thiết kế côvẽ, rồi đóng ra một bộ gia cụ, sau đó năn nỉ thủ trưởng của cô để cho họ gửi bán.

Vốn nghĩ sẽ bị làm khó dễ, kết quả lại không hề có, thủtrưởng của Tiểu Trinh vô cùng hào phóng nói, túy ý muốn để bao lâu thìđể, nếu bán được thì chỉ lấy tiền hoa hồng thôi.

Cho dù là đã gửi, hai người cũng không nghĩ sẽ bán được nhanh, Tiểu Trinh hiệngiờ làm việc cho một công ty độc quyền thiết kế gia cụ, hiện giờ côngviệc của anh đều do công ty của Tiểu Trinh thuê.

“Giá rất cao, emhoảng sợ, không thể tưởng tượng được đối phương thật sự nguyện ý ra giá, lúc khách đi rồi, quản lý khen anh không ngớt miệng! Quản lý hoannghênh chúng ta tiếp tục gửi bán.” Tiểu Trinh cảm thấy thật kiêu ngạo,vì người được khen chính là chồng của cô. “Mới một tuần đó. A Đàn, anhthật lợi hại, ngay cả quản lý cũng khen tay nghề của anh rất tốt, hoàntoàn không nhìn ra đường nối.”

“Vậy sao em không nói là thiết kế của em tốt?” Quan Trí Đàn hỏi lại.

Kết quả cô vốn đang vui vẻ, lại trở thành muốn nói lại thôi.

“Em ấy, không nói cho quản lý biết, là em thiết kế giỏi sao? Anh chỉ biết,đồ ngốc này, em cứ vậy thì bao giờ mới đạt được sự khôn khéo của một trợ lý thiết kế?” Anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. “Sẽ khiến người ta lợidụng em!”

“Được, lần sau em nhất định sẽ nói!” Tiểu Trinh hạ quyết tâm, không thể lại thẹn thùng như vậy.

“Em đừng có đem tiền đi mua xe cho anh! Miễn, trước tiên để đấy đã, dùngthế nào thì chúng ta sẽ thảo luận sau.” Quan Trí Đàn tiên hạ thủ vicường, trước hết giải thích rõ, để cô không đem tiền tiêu cho bọn họ.Anh có kế hoạch dùng số tiền đó để mua thêm một số đồ mới cho ba người.

“Được rồi, em về công ty đâu, cũng đến giờ rồi.” Cô nhìn đồng hồ, tính toán thừoi gian, cũng gần rồi, giờ mà về là vừa vặn.

“Khoan đã, em đi một mình đến đây phải không?” Quan Trí Đàn nheo mắt. “Em đợi chút, anh đưa em đi làm.”

Anh nhanh chóng ăn xong, gói hộp cơm vào túi, đi vào công trường nói với người quản đốc một tiếng, sau đó cầm chìa khóa đi ra.

“Thời tiết nóng như vậy em còn đi tới đi lui, muốn bị cảm nắng à? Anh nghxiem nên gọi đồng nghiệp đưa tới chứ! Lên xe đi!” Anh ngồi trên chiếc xemáy 125cc cũ, giục cô.

Nhìn anh ngồi trên xe, Tiểu Trinhhơi sửng sốt, sau đó cười đi lại, nhận mũ bảo hiểm từ tay anh, ngồixuống, ôm chặt thắt lưng anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.