Tìm Lại Tình Yêu

Chương 35: Thư Ký Lên Mặt



“Không có… thật ra tôi là…”

Thẩm Vãn Tinh nhăn mặt, cô lảo đảo chống tay lên tường, bất chấp giữ chặt hộp thức ăn, hướng về phía cô thư ký kia, mở miệng giải thích. Tuy nhiên, dường như đối phương đang vô cùng khó chịu, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Thẩm Vãn Tinh nói, mặc cho cô là ai, mang thân phận gì tới đây tìm Trần Đình Thâm.

Người phụ nữ nhếch môi khinh bỉ, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt cất giọng: “Đừng hòng giảo biện. Loại như cô tôi gặp nhiều rồi. Nhìn kìa, cả người ăn mặc rách rưới, chắc chắn chẳng phải khách hàng đâu. Thừa nhận đi, tôi chả đi guốc trong bụng cô rồi, muốn tiếp cận Trần tổng rồi leo lên cao chứ gì. Còn không mau cút khỏi đây cho tôi bớt chướng mắt, cẩn thận tôi báo cảnh sát ném cô vào tù ngồi bóc lịch bây giờ.” Cô thư ký hắng giọng, nghiến răng nghiến lợi đe dọa.

Chưa hết, cô ta thầm liếc mắt đánh giá một vòng từ trên cao đổ xuống trên người Thẩm Vãn Tinh, nhìn thấy đối phương ăn mặc giản dị ngay lập tức nhận định rằng cô là kẻ chẳng ra gì, tìm tới Trần Đình Thâm chính vì muốn quấy rối, tiếp cận người đàn ông quyền lực kia. Bao nhiêu năm nay, cô ta ra sức quyến rũ Trần Đình Thâm mà chưa được thì với thứ quê mùa đang đứng trước mặt thì là cái thá gì.

Đáy mắt người phụ nữ để lộ những tia khinh bỉ tột cùng, chả coi ai ra gì, khóe môi cong vút hừ lạnh một tiếng. Làm thư ký nhưng lại có ý đồ mờ ám với ông chủ, đến cô ta còn chưa tới lượt thì kẻ nghèo hèn kia là cái thá gì. Thậm chí, cô ta còn vô cùng tự tin rằng bản thân cực kỳ nổi bật, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì đảm bảo Trần Đình Thâm nhất định nhìn cô ta.

“Cô gì ơi, cô hiểu lầm gì đó rồi.” Thẩm Vãn Tinh ôn hòa giải thích, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Tôi chẳng phải kẻ quấy rối như cô nói đâu. Tôi tên Thẩm Vãn Tinh, người vợ hiện tại của Trần Đình Thâm. Nếu cô còn nghi ngờ thì có thể tìm anh ấy hỏi thử.”

Đương nhiên cô nàng khá thông cảm khi một ngày chồng mình phải gặp biết bao nhiêu khách hàng, nhiều kẻ lợi dụng tiếp cận anh vì mục đích mờ ám, nên đề phòng cũng là việc cần thiết. Tuy nhiên, với thái độ người phụ nữ đang đứng trước mắt dường như chả ưa Thẩm Vãn Tinh là mấy.

Lời vừa mới dứt, cô ta khinh khỉnh trợn mắt, đẩy Thẩm Vãn Tinh lảo đảo, gầm gừ thành tiếng: “Cái con nhỏ này, tao đã kêu mày mau chóng lượn đi rồi, còn tiếp tục đứng đấy ôm mộng ảo tưởng à? Bốc phét mà không biết nhục, thứ quê mùa như mày làm sao trở thành Trần thiếu phu nhân được chứ. Hơn nữa, đừng quên đây đang ở công ty, để Trần tổng nghe thấy thì chết chắc vì tội ăn nói hàm hồ. Tao là thư ký anh ấy, chưa bao giờ nghe tới việc Trần tổng có vợ, mày bớt nhận vơ đi. Sang trọng quyền quý như bà đây còn chưa tới lượt thì thôi.”

Cô ta đột nhiên bật cười, mỉa mai nhấn mạnh từng chữ.

“Tôi nói thật.” Thẩm Vãn Tinh giương mắt bất lực thở dài: “Chuyện tôi và Trần Đình Thâm kết hôn là thật, chỉ là anh ấy chưa công khai với báo chí, hơn nữa hôn lễ được tổ chức trong lặng lẽ, vì vậy mọi người chẳng nắm bắt được là đúng. Cô chỉ cần thông báo cho Trần Đình Thâm là anh ấy biết ngay.”

Hồi ấy, đáng lý ra, ba mẹ vốn định làm lễ cưới hoành tráng để Thẩm gia nở mày nở mặt với bàn dân thiên hạ, tuy nhiên, chị cô ngay đêm tân hôn trốn mất, kế hoạch đành bị thay đổi, phóng viên nhận được tin hôn lễ tạm hoãn nhưng thực chất nó diễn ra trong âm thầm, hai bên gia đình tham dự với những vị khách quan trọng. Báo chí hoàn toàn chưa nắm bắt được thông tin, với cả Trần Đình Thâm từng nói với cô sợ Thẩm Vãn Tinh chịu đả kích truyền thông nên đã ém vụ này xuống.

Cô đồng ý, bởi bản thân chẳng thích bị người ta để mắt tới.

Tuy nhiên, càng nói, người phụ nữ trước mắt càng thêm nóng giận, cô ta dường như bị thứ gì đó kích thích, lao ập tới chỗ Thẩm Vãn Tinh, mạnh tay tóm lấy tóc cô, dùng lực giật thật mạnh: “Tao đã cảnh cáo mày rồi nhưng mày cứ tiếp tục ăn nói hàm hồ. Ảo tưởng ít thôi, vợ cái con khỉ, thủ đoạn như vậy tao nhìn thấu từ lâu rồi. Tao đã hết sức bình tĩnh cho mày cơ hội chủ động rời khỏi, tuy nhiên, mày chẳng thèm quan tâm, vậy thì tao nhất định đích thân dạy mày bài học nhớ đời, để thứ rẻ rách biết vị trí bản thân đang ở đâu.” Thư ký của Trần Đình Thâm hai mắt trợn ngược vằn lên những tia máu, toàn thân đằng đằng sát khí, chữ vợ kia hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa giận dữ trong người cô ta.

Trần Đình Thâm, cô ta vô cùng ham muốn anh, nhưng kẻ bị bản thân coi là nghèo hèn này liên tục nhận vơ, làm cô ta tức đến mức máu dồn lên não.

Mặt mũi Thẩm Vãn Tinh co rúm lại, hai mắt nhắm chặt, miệng liên tục kêu lên thảm thiết vì đau. Tuy nhiên, đối phương chẳng chịu buông tha, thậm chí định giết luôn Thẩm Vãn Tinh. Cuối cùng, cô ta giật lấy hộp cơm ném mạnh xuống đất.

Choang.

Thanh âm chói tai vang lên.

Tiếp đó, người phụ nữ tàn nhẫn đẩy Thẩm Vãn Tinh về phía trước, cô nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống, vô tình khiến đôi bàn tay yếu ớt đập vào những mảnh thủy tinh nằm la liệt trên mặt đất lạnh lẽo. Cơn đau dồn dập ập tới khi những miếng vỡ nhọn hoắt đâm sâu vào da thịt, thoáng chốc, bàn tay Thẩm Vãn Tinh đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Nước mắt bất chợt tuôn ra, Thẩm Vãn Tinh nghiến chặt răng, loạng choạng ngồi dậy, nhưng máu chảy ra ngày một nhiều.

“Cho chừa.” Người phụ nữ đứng trước mắt Thẩm Vãn Tinh cười nhạt, hời hợt lên tiếng mặc dù cô đang bị thương: “Từ đầu cút khỏi Trần thị thì có phải tốt hơn không.”

Tình thế diễn ra vô cùng căng thẳng, đúng lúc ấy, Trần Đình Thâm tình cờ đi xuống xử lý công việc, anh phát hiện ra thân ảnh lờ mờ quen thuộc. Tiến đến gần, xác nhận đối phương là Thẩm Vãn Tinh, cánh tay đang bị thương thẳng thừng đập vào mắt anh, người đàn ông hoảng hốt lao tới.

Đỡ vợ mình dậy, Trần Đình Thâm vội vàng hỏi han: “Vãn Tinh, tại sao em đến đây? Và nguyên nhân gì khiến em bị thương thành ra như vậy?” Nâng cánh tay chảy đầy máu lên, anh vội vàng dùng khăn trong túi bịt chặt vết thương, ánh mắt sắc bén như loài chim ưng lia thẳng về cô thư ký: “Cô nói mau, chuyện gì vừa xảy ra? Ai làm vợ tôi bị thương?” Trần Đình Thâm lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ.

Ở đây chỉ có hai người, chắc chắn người phụ nữ kia biết.

Lúc bấy giờ, cô thư ký mới hoảng sợ tái mét mặt mày, theo bản năng lùi về phía sau, hai mắt trừng lớn lắp ba lắp bắp bật ra thành tiếng: “Trần… Trần tổng… cô… cô ta là… là vợ ngài… ngài sao? Không… không thể nào có chuyện như vậy…” Dường như cô ta chả dám tin những gì bản thân vừa nghe thấy.

Trần Đình Thâm kết hôn rồi sao?

“Tại sao lại không thể?” Người đàn ông nhếch môi, nhàn nhạt mở miệng: “Nói vậy cô chính là kẻ làm vợ tôi thành ra thế này chứ gì? Hay cho một cô thư ký, từ lúc nào cô cho mình cái quyền ngược đãi người khác vậy? Lại còn là vợ tôi, hay cô chán sống quá rồi.” Trần Đình Thâm tức đến mức chuẩn bị ra tay giết người.

“Trần…Trần tổng… xin… xin ngài nghe… nghe tôi giải thích đã… mọi chuyện thật ra…”

Trần Đình Thâm mặc xác cô ta, cúi đầu vuốt ve gương mặt Thẩm Vãn Tinh, hỏi: “Em nói anh biết, do cô ta nên em mới bị thương đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tìm Lại Tình Yêu

Chương 35



Quan Trí Đàn nhíu mày, không thích thấy cô liều mạng đẩy anh ra, hai tay giữ lấy mặt cô, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, che đi lời nói tự coi nhẹ mình của cô, dùng sức mạnh bá đạo hôn, tuyên bốanh nhất định sẽ làm.

“Bây giờ, đến phiên anh làm cho em, những phiền não của em, anh sẽ giải quyết, em không được phép tự hạ mình, đừng cónói cái gì làm anh tức giận!”

Tiểu Trinh ngây ngốc, cô bị hôn,ngơ ngác nhìn Quan Trí Đàn, thấy anh cầm lấy chiếc vòng cổ cô vẫn nắmchặt trong tay, lấy chiếc nhẫn vốn là của anh, một lần nữa đeo vào ngóntay áp út.

Hốc mắt cô phiếm hồng, tim đập kịch liệt, không biết vì sao, cô xúc động muốn khóc.

Quan Trí Đàn đeo nhẫn xong, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩycủa cô, đeo vào cho cô, sau đó hôn lên môi cô, “Tạm thời dùng cái nàyđã, sau đó anh sẽ tặng cho em một chiếc đẹp hơn.”

Những lời hứa rất lâu rất lâu trước mà chưa làm được, bây giờ, anh sẽ từng chút từng chút thực hiện.

Họ lại một lần nữa đeo nhẫn lên tay, thời trẻ lông bông kích tình, dường như lai một lần nữa trở lại.

Quá nhanh, giống như năm cô mười bảy tuổi, mất tốc độ mà rơi xuống, nhưngKỉ Tiểu Trinh hai chín tuổi, không còn dám mạo hiểm, không dám ngu ngốcđâm đầu vào một lần nữa.

May mà cô còn công việc, chạy điHongKong một chuyến, gặp mặt khách hàng, cũng để tránh Quan Trí Đàn.Hành động càng ngày càng thân mật của anh khiến cô thấy bất an.

Xácđịnh không gian, thảo luận, phác thảo đồ án thiết kế, rồi lại bay sangThượng Hải gặp A Khôn và Tiểu Phi, thảo luận ý tưởng, sau một thời giandài cô mới trở lại Đài Loan.

Hôm trở về Đài Loan, là lễ Noel.

Máybay hạ cánh đã là giữa trưa, cô cũng không lập tức về nhà, sợ gặp QuanTrí Đàn ở đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là anh không ra sân bay đón cô.

Cô xách hành lý bắt taxi về công ty, trợlý và Tổng Đài Châu không biết đang ghé tai thì thầm cái gì, còn có vàinhân viên đang thảo luận đề án thi công với nhóm thiết kế, công ty vôcùng náo nhiệt.

“Tiểu Trinh, chị về rồi?”

“Mấy ngày nay vất vảquá, mấy cái này rất quan trọng, em làm trước đi.” Tiểu Trinh giao bảnthiết kế quan trọng cho trợ lý, lại cảm thấy trợ lý có chút kỳ quái, nụcười quá mức nóng bỏng, khiến cô có chút nghi ngờ, không khỏi tò mò hỏi: “Có việc gì à?”

“Không, không có.” Trợ lý cười đến quái dị rời đi. “Chị Trinh, có cần em pha trà giúp không?”

“Ừ, cám ơn em.” Cô cần một tách trà để chấn chỉnh lại tinh thần.

“Tiểu Trinh, chị có thư.”

Cô đi vào văn phòng, dọc đường đi không ngừng có người gọi cô, đưa cho côthứ này thứ kia, cô cầm lấy, nhìn chị kế toán đột nhiên nghĩ ra, “ChịKhâu, chuyện em nhờ chị tìm phòng giúp….”

“Aizz, chẳng có phòng nàohợp lý cả.” Chị Khâu kế toán hơn cô năm, sáu tuổi, là chị họ của GiangVăn Khôn, từ khi công ty thành lập đã dốc sức cùng hai người, cũng đãnăm năm, lúc ấy chỉ có ba người, bây giờ nhân viên trong công ty đã hơnhai mươi người.

“Cứ bình tĩnh chút đi, chị nghĩ tiền thuêphòng rất cao, tìm phòng mà gấp quá là không được, từ từ mới có thể tìmđược nơi phù hợp, em cũng đừng vội.” Chị Khâu an ủi cô.

“Vâng…. Cám ơn chị, em sẽ thử xem qua xem.”

Mấy ngày nay thời tiết rất lạnh, cô có chút đau đầu, có vẻ có dấu hiệu bịcảm, cô rất muốn có thể ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, nhưng khôngđược, công việc còn chưa xong, bảy giờ tối còn có văn kiện cần xem, nếukhông buổi họp chiều mai sẽ không thể thảo luận được.

Cảm ơn chị Khâu, Tiểu Trinh cầm đống đồ quay lại văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc tây trang mỉm cười đi lại phía cô.

“Cô Kỉ Tiểu Trinh phải không?”

“Đúng là tôi, xin hỏi anh là ai?” Tiểu trinh nghĩ người này quỷ khí mườiphần, khí chất trang nhã, có lẽ là khách hàng lần này. Nhưng nếu đúngvậy, sao không có ai thông báo cho cô, cũng không có ai tiếp đón anh ta? Rất kỳ quái.

“Chờ cô đã lâu, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông trung niên mỉm cười, đưa danh thiếp cho cô.

Tên danh thiếp ghi Nhân viên quản lý cấp cao công ty đá quý Cartier.

“Anh Quan bận không thể đến, nên muốn tôi tự mình đến đây tặng quà cho côKỉ.” Vị quản lý chậm rãi mở một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếcvòng tay gắn kim cương xanh thanh lịch.

Tiểu Trinh nói không ra lời, thình *** h có một món quà lớn như vậy, khiến cô kinh ngạc.

“Oa….” Phía sau truyền đến tiếng tán thưởng.

“Vòng tay đẹp quá, thật là thích….” Nhân viên nữ hâm mộ thở dài.

Cô ngơ ngác nhận chiếc hộp, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ, khiến mặt cô nóng lên.

“Cô Kỉ nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tháng tới sẽ có một số mẫu mới, đến lúc đó, hoan nghênh cô Kỉ tới, tôi sẽ tự mìnhphục vụ.”

Chỉ có thể là khách quý mới cần quản lý tự mình đón tiếp, cho dù phải ở đây chờ đợi, nhưng số tiền nhận được cũng rất đáng.

“Chuyện này…. Rất phiền phức!” Da đầu Tiểu Trinh run lên, căn bản không dámnghĩ chiếc vòng tay này đã tiêu tốn của Quan Trí Đàn bao nhiêu tiền.

Vị quản lý mỉm cười, “Mấy ngày nữa, chiếc dây chuyền kim cương xanh anhQuan đặt sẽ được chuyển về Đài Loan, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đưađến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.