“Đình Thâm, con từ từ hãng để mẹ nói hết.”
Gương mặt Trần phu nhân thấp thoáng trong bóng tối một màu trắng bệch, bất giác nghiến răng ken két, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm con trai mình. Bàn tay bà ta vô thức cuộn tròn thành nắm đấm, chả dám tin rằng Trần Đình Thâm ngày ngày lo việc chính sự, hầu hết bỏ qua những thứ diễn ra xung quanh mà chấp nhận đứng dậy vì người vợ mới cưới, gạt hết việc quan trọng.
Trần Đình Thâm nheo mắt, trên khuôn mặt anh viết rõ hai chữ khó chịu, từ từ bước đến gần, vươn tay giữ chặt hai bả vai Thẩm Vãn Tinh đang run lên bần bật, đồng thời lạnh lùng cất giọng: “Con nghe được hết lời mẹ đe dọa cô ấy rồi. Mẹ à, con không ngờ được mẹ lại làm như vậy đấy, con cứ tưởng mẹ chấp nhận Vãn Tinh rồi chứ. Cô ấy là người vợ con cưới về, ít ra mẹ cũng nên nhẹ nhàng bình tĩnh, sao có thể nặng lời? Huống chi, mẹ còn coi cô ấy thành người làm.” Lông mày anh nhíu chặt, toàn thân tỏa ra luồng sát khí run rẩy.
Thẩm Vãn Tinh đầu óc trống rỗng, máy móc nép vào vòng tay ấm áp của chồng.
Trần Đình Thâm trong lòng vô cùng đau xót cho cô vợ nhỏ, tuy nhiên, ngoài mặt anh đang cố gắng bình tĩnh hết mức có thể vì mẹ mình. Dù biết đối phương vốn dĩ chả ưa Thẩm Vãn Tinh là bao, nhưng không dám tưởng tượng bà ấy làm đến mức đáng sợ như này.
Khi Trần Đình Thâm còn ngồi bên trong, anh luôn mang theo những linh cảm chẳng hay, liên tục nhìn ngó xung quanh nhằm mục đích tìm kiếm Thẩm Vãn Tinh. Ban đầu, khi chứng kiến thái độ mẹ đối với cô ấy vô cùng hòa hoãn, anh tin rằng ở hiện tại, Trần phu nhân đã loại bỏ hết thành kiến để chấp nhận Thẩm Vãn Tinh rồi ai mà ngờ được. Trần Đình Thâm đứng dậy ra ngoài là bởi anh lo lắng sẽ có những kẻ khác trong nhà nhân cơ hội ức hiếp cô, tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là đối phương biến thành mẹ mình. Từng lời từng lời bà ấy đe dọa Thẩm Vãn Tinh đều lọt toàn bộ vào tai Trần Đình Thâm, chả sót dù chỉ một chữ.
Anh cực kỳ phẫn nộ, hóa ra bà ấy chưa từng thay đổi, chỉ là mang ý định che giấu lúc đứng trước mặt con trai thôi. Trần Đình Thâm thất vọng thật, nhưng người đàn ông không hề ngạc nhiên.
“Cái thằng này.” Trần phu nhân ngay lập tức trừng mắt, bà ta hậm hực mắng: “Nay mày vì một đứa chả có quan hệ gì mà lên giọng với người sinh ra mày hả? Trần Đình Thâm, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Nhìn rõ xem, Thẩm Vãn Tinh có cái gì để giúp đỡ cho gia đình mình, được gả tới đây chẳng qua vì may mắn hoặc dùng chút thủ đoạn dơ bẩn thôi. Tỉnh táo cho mẹ đi con, Thẩm Vãn Tinh chả tốt đẹp như mày tưởng tượng đâu. Nó giả bộ đáng thương mưu đồ chiếm đoạt tiền của nhà mình. Hơn nữa, chúng ta chỉ công nhận một người con dâu duy nhất mang tên Thẩm Kim Lan, cô gái ban đầu hứa hôn với con thôi. Tốt nhất là bỏ kẻ đứng bên cạnh mình càng mau càng tốt.” Nói đến cùng, bà ta vẫn chì chiết Thẩm Vãn Tinh tới cùng, càng ngày càng cảm thấy khó ưa.
Khuôn mặt hơi ướt áp vào lồng ngực Trần Đình Thâm do nước mắt bất giác chảy xuống. Thẩm Vãn Tinh vốn định ngẩng đầu, cô kéo lấy tay áo đối phương, muốn lên tiếng giải thích bản thân chưa từng mang ý nghĩ giống mẹ chồng nói, nhưng Trần Đình Thâm chỉ giữ chặt người cô, nhẹ nhàng vỗ vai, tựa như mang hàm ý để anh xử lý.
Tiếp đó, anh ngẩng đầu, chau mày mở miệng: “Cô ấy là vợ con thì đương nhiên có quan hệ rồi.” Trần Đình Thâm trực tiếp nhấn mạnh: “Hơn nữa mẹ à, ai nói với mẹ hay mẹ lấy căn cứ từ đâu mà khẳng định Vãn Tinh có ý đồ bất chính. Nếu đây là sự thật thì con biết lâu rồi, chưa cần mẹ phải lên tiếng đâu, con trai mẹ chẳng phải thằng ngu để mấy kẻ vớ vẫn dắt mũi đâu. Con cũng chả cần ai công nhận, Vãn Tinh là vợ con, người vợ duy nhất, cho dù Thẩm Kim Lan trở về thì con tuyệt đối không đến với cô ta.” Anh thể hiện quan điểm, biết là kết quả được bày ra trước mắt nên Trần Đình Thâm chả hy vọng gì nhiều tới mẹ mình.
Chỉ cần bà ấy đừng làm ra chuyện quá đáng thì Trần Đình Thâm đều nhắm mắt bỏ qua, tuy nhiên, hy vọng mẹ mình cách xa Thẩm Vãn Tinh ra một chút.
Gây bất lợi cho cô, anh không bao giờ để yên.
“Vả lại, mẹ tưởng đứa con dâu trong lòng mẹ chọn tốt đẹp ư?” Trần Đình Thâm cười khẩy, hừ lạnh một tiếng: “Mẹ biết nguyên nhân Vãn Tinh gả cho con là gì chứ? Vid Thẩm Kim Lan chạy theo người đàn ông khác, cắm cho con trai mẹ cái sừng to đùng trên đầu nên mọi chuyện mới thành ra như vậy đấy. Con mong rằng mẹ dù chẳng thích vợ con nhưng làm ơn hãy tôn trọng Vãn Tinh như một phu nhân danh chính ngôn thuận, nếu mọi thứ đi quá giới hạn thì mẹ biết con có thể làm ra những chuyện như thế nào mà.” Anh triệt để cắt đứt ý nghĩ đem Thẩm Vãn Tinh tới đây đày đọa trong đầu đối phương.
Sự bảo vệ anh dành cho Thẩm Vãn Tinh tuyệt đối lớn mạnh, đừng hòng động vào một sợi tóc trên đầu cô.
Trần phu nhân tức đến lồng ngực phập phồng, bà ta gầm gừ: “Trần Đình Thâm, mày vì nó mà thêu dệt mọi chuyện thế? Tao hiểu con bé Kim Lan là người ra sao, còn Thẩm Vãn Tinh thì mãi mãi chỉ là người ngoài. Trần Đình Thâm, kết hôn với mày chỉ được phép là những cô gái môn đăng hộ đối.”
“Con chả cần mẹ tin.” Trần Đình Thâm lười để ý, anh đánh mắt sang chỗ khác, cong môi: “Mẹ thích nghĩ ra sao cũng được, vợ con, mình con công nhận, khỏi cần người khác. Nếu gọi con và Vãn Tinh về nhà chỉ vì những chuyện như vậy thì lần sau tốt nhất đừng ai điện thoại tới nhà con nữa.”
Bà ta tức đến mức hai mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu, gân xanh chằng chịt gđầy trán: “Trần Đình Thâm, mày điên rồi. Vì một kẻ chả ra gì mà ngang nhiên cãi lời gia đình ư.”
“Con nhắc lại lần cuối, là vợ con.”
Không khí giữa Trần Đình Thâm và mẹ ruột đối chọi ngày càng gay gắt, nhiệt độ xung quanh cả hai hạ xuống một cách thấp nhất, gió lạnh rít qua da thịt những người đang đứng dưới bầu trời đêm. Cả Trần Đình Thâm lẫn Trần phu nhân đều chẳng ai chịu ai.
Thẩm Vãn Tinh vội vàng kéo áo chồng mình, cô lắc đầu ra hiệu cho đối phương, khẽ thì thầm: “Đình Thâm, anh đừng cãi nhau với mẹ nữa. Bà ấy tuổi đã cao, chắc chắn không chịu nổi đâu. Huống chi em vẫn ổn mà, anh quan tâm tới bà ấy chút, nhường nhịn mẹ cho mẹ vui.” Dù đau lòng bởi việc chẳng được mẹ chồng để vào mắt, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh chưa hy vọng vì cô mà hai người họ xảy ra tranh cãi nảy lửa.
“Được rồi.” Trần Đình Thâm xoa đầu cô vợ nhỏ, sau đó anh ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt mẹ ruột, đanh thép cất tiếng nói: “Hiện tại giữa mẹ và con chúng ta chưa thể nói chuyện được, con đưa vợ mình về trước, đợi cho tới khi mẹ bình tĩnh thì con tính sau. Gửi lời tạm biệt tới ba giúp con.”
Dứt lời, bàn tay Trần Đình Thâm siết chặt lấy eo Thẩm Vãn Tinh, kéo cô cùng mình trở về dù Trần phu nhân đứng đó gào thét ra lửa, cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm.
Vừa tới nơi, anh ngay lập tức kéo Thẩm Vãn Tinh ngồi xuống, dịu dàng quan tâm tới cô: “Em ổn chứ? Chắc đau lòng lắm nhỉ? Buồn thì cứ tâm sự với anh đi, anh đang rảnh, chắc chắn ngồi lắng nghe. Với cả Vãn Tinh, em đừng để tâm làm gì hết.”
Hoan Hoan dời mắt về phía mẹ nuôi, thấy mẹ nuôi luôn dịu dàng chăm sóccho bé, ánh mắt lại đỏ còn hơn cả tiểu bạch thỏ. Trong khoảng thời gianngắn, bé cảm thấy khổ sở, nhìn Quan Trí Đàn, lộ ra vẻ đáng thương, cáimiệng nhỏ chu lên, khóc.
“Bố…. Không được, không được, oa….”
Đó là nỗi sợ thế giới nhỏ bé của mình bị phá hủy, cũng vì sợ hãi người bốxa lạ, cô bé sợ hãi khóc, nhưng lại chạy lên ôm đùi Quan Trí Đàn, vừakhóc vừa gọi bố.
Cô bé xông vào hôn lễ, ôm chú rể khóc ầm lên “Bố không được”, màn hí kịch này khiến người ta xôn xao.
“Cái gì? Quan Trí Đàn, cậu đã có con gái lớn như vậy! Quả thật là khinhngười quá đáng! Không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi tuyệt đốikhông giao con gái tôi cho cậu!” Trần tổng đang hối hận có cơ hội lậptức phát tác, ra vẻ tức giận kéo con gái xuống khỏi thánh đường.
“Hoan Hoan, đừng khóc, Hoan Hoan…” Trần Quan Phi nhìn cô bé đang khóc thươngtâm, đau lòng vô cùng, định xoay người ôm bé để an ủi, nhưng lại bịngười nhà lôi đi, cô chỉ có thể quay đầu, thấy Quan Trí Đàn sắc mặt tốităm, lườm Hoan Hoan đang ôm đùi anh.
Hoan Hoan….
Cái tên này, cảm giác xúc động trào ra trong lòng anh, khiến anh cơ hồ muốn quên đi chuyện cũ.
“Con là Hoan Hoan?” Anh cúi đầu hỏi, cô bé khe gật đầu.
Anh nhìn khuôn mặt cô bé, xuyên thấu trở về nhiều năm trước, trở lại căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn….
Ngày ấy, anh cùng người con gái năm đó anh yêu, vừa tham gia một bữa tiệccưới về, anh uống hơinhiều rượu, vì cảm thây bất mãn với chính mình.
“Sẽ có ngày anh bồi thường cho em! Khi kết hôn chưa thể cho em cái gì,không có khách khứa, không có áo cưới… tất cả những thứ đó anh sẽ muacho em! Tiểu Trinh, anh hứa.”
“Được được được…. Thật là, say đến vậy… Anh nhanh nằm xuống đi, em đi lấy khăn rửa mặt cho anh.” Cô dịu dàngcởi quần áo cho anh, đặt anh nằm lên giường, vội vã lấy một chiếc khănmặt nóng, giúp anh lau mặt, lau mồ hôi trên người.
Khuônmặt của người vợ trẻ tuổi ấy, khiến anh nhìn đến mê mẩn, một tay kéo cônằm lên người anh, khoảng của hai người lúc đó gần đến mức có thể ngửithấy hơi thở của đối phương.
“Tiểu Trinh, em chưa bao giờyêu cầu anh cái gì…. Tháng sau, anh mua nhẫn vàng cho em.” Anh khôngmuốn lại thấy người khác đùa cợt hôn lễ đơn sơ của anh, người ta đứngtrước mặt cô, khoe chồng cho mình thứ đồ xa xỉ gì, mà anh, lại chỉ tặngcho cô một chiếc nhẫn chưa đến ba ngàn….
“Mua nhẫn cho em, sau đó anh mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền sao? A Đàn, em thấy cái này không cầnthiết.” Cô bĩu môi, làm nũng muốn thay đổi sự chú ý của anh.
“Mặc kệ, anh muốn em tùy hứng một lần, nhận quà của anh!” Anh kiên trì nói.
“Ừm…. Nếu thật sự muốn tặng quà em, vậy em có một…. không đúng, là hai món.”Tiểu Trinh vươn ngón trỏ, sau khi nghĩ, đỏ mặt, lại đổi lại. “Chờ chúngta mở văn phòng, kinh tế ổn định, dư dả, em muốn có hai đứa con….”
Anh kinh ngạc, không thể ngờ lần đầu tiên vợ mình mở miệng đòi “quà”, lại là muốn có con.
“Muốn đầu tiên sẽ sinh con trai, sau đó sinh con gái, anh trai nhất định sẽbảo vệ em gái, em muốn đặt tên con trai là Tiểu Hải, hy vọng nó có mộttrí tuệ rộng lớn như biển cả…”
Ánh mắt cô long lanh,t hẹn thùng, đáng yêu nghĩ về mộng đẹp tương lai.
Trong lòng anh tràn ngập nhu tình, yêu thương vuốt ve cô. “Vậy con gái sẽ gọi là Hoan Hoan, dươi sự bảo vệ của bố và anh trai, hạnh phúc vui vẻ lớnlên, đợi chút, nếu con gái ngốc giống em, thì phải làm sao bây giờ?” Anh cố tình nói, nhưng nghĩ đến đứa con gái giống cô, khóe miệng không tựkiềm chế mà cong lên.
Nếu con gái giống cô…. Một tiểu Kỉ Tiểu Trinh,đáng yêu ngây thơ, cũng có nụ cười ngây ngô như vậy, anh nhất định sẽrất yêu rất thương, tuyệt đối không để ai bắt nạt bảo bối của anh.
“Em ngốc… Vậy anh đi tìm ai thông minh mà sinh con gái đi!”
Bị anh đùa thẹn quá hóa giận, cô tức giận muốn đẩy anh ra, ngày ấy anhliên tục xin lỗi, hôn cô một lần lại một lần, mới khiến cô hết giận mỉmcười….
“Đứa trẻ điên này là ai? Sao lại nhận bố loạn lên vậy? Nói mau! Là ai bảo mày đến đây?”
Tiếng chử ầm ĩ cát ngang hồi tưởng của Quan Trí Đàn, anh nhìn lên, thấy bố mẹ đang tiến lên, thô lỗ kéo đứa bé.
“A….” Hoan Hoan không kịp phản ứng, té ngã, sợ khóc lên.
Quan Trí Đàn căng thẳng, giống như trái tim bị ai bóp nghẹt… Anh không hờngiận nhíu mày, đang định lên tiếng bảo bố mẹ dừng tay, đừng quá mạnh tay với trẻ con, một tiếng nói kinh hoảng truyền vào tai.
“Hoan Hoan! Hoan Hoan….”
Tiểu Trinh vội vàng chen vào hội trường, thấy con gái đang khóc, ngã trên thảm đỏ, lòng đau đớn.
“Hoan Hoan, con có sao không? Con dọa mẹ sợ chết, mẹ còn sợ con bị xe đâm…”Cô không ngừng xông lên trước ôm lấy con, vội coi bé có bị thương không.
“Mẹ, mẹ…” Hoan Hoan nhào vào lòng mẹ, không kìm được gào khóc. “Bố không thể kết hôn với mẹ nuôi được, không được không được không được……”
“Cô Kỉ, thì ra là cô!” Quan Hữu Đạt nhận ra cô, nheo mắt, không hờn giậnnói: “Tôi nhớ là năm đó đã nói rất rõ ràng, hôm nay cô lại tùy tiện tìmmột đứa trẻ con đến phá hôn lễ của A Đàn, cô đến tột cùng là muốn gì? Cô đừng vọng tưởng Quan gia sẽ cho cô tiền nữa!”
Tiểu Trinhkhông nói lên lời, cho dù bị ông mắng cẩu huyết lâm đầu, cô cũng khôngdám ngẩng đầu, không dám nhìn về phía trước thánh đường, nhìn người đànông cô vẫn yêu.
Anh nhất định rất hận cô, cô không muốn nhìn thấy biểu tình thống hận của anh.
“Xin lỗi, cháu không định làm phiền cuộc sống của mọi người, cháu xin lỗi…”Tiểu Trinh ôm con gái thật chặt, liên tiếp giải thích, muốn thoát khỏisự lúng túng này.
“Cô nghĩ xin lỗi là xong sao? Hôm nay là ngày gì? Quan gia bị mất mặt hết! Cô chờ xem, hôm nay cô dám tùy tiệnsinh một đứa bé rồi vu oan cho A Đàn, Quan gia sẽ làm cho cô thân bạidanh liệt!”
Hoan Hoan trong lòng mẹ sợ phát run, lại phát hiện mẹ lệ rơi đầy mặt, miệng liên tiếp nói xin lỗi.
“Mẹ….” Cô bé sợ hãi ngẩng đầu, chỉ biết bé đã hại mẹ bị mắng, hai mẹ phải giúp bé nói xin lỗi, bé không ngoan, bé là trẻ hư!
“Con xin lỗi mẹ…. Con xin lỗi, Hoan Hoan nên nghe lời mẹ, không nên quấy rầy cuộc sống của bố, con xin lỗi…. Bởi vì con rất giận rất giận, về saucon sẽ không tức giận nữa, xin lỗi mẹ….”
Lời cô bé từng câu từng câutruyền vào tai Quan Trí Đàn. Anh không dự đoán được trong chính hôn lễcủa mình lại gặp được cô, khiếp sợ hơn, cô làm mẹ, đã sinh một đứa congái, tên là Hoan Hoan!
Không nên quấy rầy cuộc sống của bố…
Có ý gì? Mọi thứ rất quái dị! Cô sinh con gái của người khác, lại dùng nhủ danh mà anh đặt cho con gái từ khi chưa ra đời, hơn nữa cô bé kia, khiđi vào hội trường hôn lễ, đôi mắt to nhìn anh không nháy mắt, như đangnhớ kỹ bộ dáng của anh….
“Cô Kỉ Tiểu Trinh, Hoan Hoan….. là con gái tôi?” Anh dùng cách nói của một vị thẩm phán chất vấn cô.
Bị anh gọi tên không chút cảm tình, toàn thân co cứng đờ.
“Em…. Em không muốn quấy rầy cuộc sống của anh…”
Quan Trí Đàn nhíu mắt, nhìn cô quay lưng về phía anh trả lời, không hờn giận nói: “Biến hôn lễ của tôi thành một mảng hỗn loạn, lại đường hoàng nóivới tôi như vậy mà được sao? Hừ, phải rồi, cô cứ đi…. Nhưng con bé đểlại đây, trong hôn lễ của tôi lại nhảy ra một đứa trẻ gọi tôi là bố, tôi phải làm sáng tỏ chuyện này mới được. Cô Kỉ, luật sư Quan gia, sẽ liênlạc với cô.”
Tiểu Trinh đột nhiên quay đầu, sắc mặt táinhợt nhìn Quan Trí Đàn tám năm không gặp, biểu tình lãnh khốc của anh,khiến thân thể cô run run không ngừng….