Tìm Lại Tình Yêu

Chương 14: Nhất Định Bảo Vệ Thẩm Vãn Tinh



“Được rồi, về làm việc đi.”

Trần Đình Thâm phẩy tay ra hiệu cho những người hầu kẻ hạ đang đứng trước mặt mình nhanh chóng giải tán, trở về hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bọn họ mừng rớt nước mắt, ai nấy đều thúc giục nhau ngay lập tức biến khỏi tầm mắt Trần Đình Thâm, chứ luồng sát khí tỏa ra từ trên người anh khiến cho bọn họ sống lưng lạnh toát đến mức thân thể đang run lên bần bật rồi.

Đợi cho đến lúc trong phòng khách chỉ còn mình anh cùng Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm dịu dàng cúi đầu, nhoẻn miệng cười, cưng chiều lên tiếng: “Như vậy em vui rồi chứ?”

Thẩm Vãn Tinh cẩn thận gật đầu.

“Vui thì phải thưởng cho anh chứ.” Trần Đình Thâm híp chặt mắt, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ nguy hiểm.

Cô nàng ngồi ở phía đối diện tự dưng hoang mang, trên đầu xuất hiện một loạt những dấu hỏi chấm. Thẩm Vãn Tinh lắp ba lắp bắp hỏi: “Thưởng? Anh muốn thưởng gì? Nói thật em chả có gì đâu.” Đưa tay gãi gãi đầu, cô dè dặt lảng tránh tầm mắt đối phương.

“Đơn giản thôi mà.” Nụ cười trên môi Trần Đình Thâm càng thêm đậm dần, thậm chí còn đem theo chút gian manh. Người đàn ông tặc lưỡi, đưa tay chỉ vào má mình: “Em hôn anh một cái là được rồi.”

Thẩm Vãn Tinh bị dọa cho giật mình, cô vừa bất ngờ vừa sửng sốt. Hai vành tai từ lúc nào đỏ bừng lên, khuôn mặt chẳng khác gì quả gấc chín, không khí bao vây xung quanh cả hai dần dần tăng nhiệt độ. Thẩm Vãn Tinh ngờ nghệch ra, cô chả dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình. Trần Đình Thâm dù gì thì cũng là nhân vật quyền lực trên thương trường, người con gái luôn nghĩ rằng chồng mình lạnh lùng lắm, trước kia, lúc anh qua lại với Thẩm Kim Lan đến liếc mắt cô một cái mà còn chả quan tâm.

Tuy ở cạnh Trần Đình Thâm đã lâu, cảm nhận anh khác xa so với những thứ bản thân tưởng tượng ra, nhưng Thẩm Vãn Tinh vẫn chưa dám nghĩ tới ông chồng đang ngồi trước mắt mình da mặt lại dày đến mức này. Cô thuộc dạng dễ xấu hổ, chỉ cần bị trêu chọc đôi chút thù Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức đổ gục.

Nhưng nhìn ánh mắt Trần Đình Thâm đang vô cùng mong chờ, sáng rực lên dán chặt lên người cô, Thẩm Vãn Tinh chả nỡ từ chối, cô liều mạng tiến sát gần đối phương, rụt rè chạm nhẹ lên má anh. Trần Đình Thâm đạt được ý đồ dù chưa thỏa mãn cho lắm, anh thừa nhận tâm trí mình khá đen tối, đôi môi mềm mại ngọt ngào vừa dính sát vào da thịt anh, Trần Đình Thâm liền muốn tham lam ngấu nghiến cắn lấy, giữ riêng cho bản thân, đặc biệt, toàn thân người đàn ông bắt đầu phản ứng với Thẩm Vãn Tinh, nhất là vào khoảnh khắc hơi thở cô dần hòa quyện với anh, tuy nhiên, sợ dọa đến cô nàng đáng yêu, Trần Đình Thâm đành cắn răng mà nhịn chờ đến thời cơ thích hợp, anh nhất định đem Thẩm Vãn Tinh nuốt hết vào trong bụng.

Thấy Trần Đình Thâm đã vừa lòng, cô nàng ngẩng mặt lên, đỏ càng thêm đỏ, từ từ hỏi: “Vừa nãy nghe mẹ em nói anh tác động lên công ty nhà họ Thẩm, chuyện này là thật hả?” Nhân lúc tâm trạng đối phương đang vui vẻ, Thẩm Vãn Tinh mới dám mở lời, cô sợ khiến anh khó chịu.

“Ừ. Là anh làm.” Trần Đình Thâm trực tiếp gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt anh cau có: “Anh cần cảnh cáo họ một chút sau những việc đã làm, ai dè Thẩm phu nhân còn chưa sợ, dám trực tiếp tìm tới đây.” Tận sâu nơi đáy mắt Trần Đình Thâm tỏa ra những tia lạnh lẽo khiến những người xung quanh rét run.

Bọn họ hại Thẩm Vãn Tinh, anh liền khiến cho nhà họ Thẩm rơi vào thế chật vật. Đặc biệt là cái tội dám mang toàn bộ tội danh mà cô chẳng hề hay biết trút hết lên đầu Thẩm Vãn Tinh, khiến cô chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Hơn nữa, nhà họ Thẩm kia cũng chả tốt lành gì, đối xử với Thẩm Vãn Tinh như một kẻ thừa thãi, anh phải khiến cho bọn họ sáng mắt ra.

Vậy mà vì công ty, Thẩm phu nhân, mẹ Thẩm Vãn Tinh mặt dày vác xác tới nhà anh, đi cầu xin nhưng thái độ đối với thiếu phu nhân nhà họ Trần vô cùng kiêu ngạo, như thể bản thân mới là chủ nhân tại đây càng làm Trần Đình Thâm khó chịu hơn. Anh quyết tâm nhất định cần mạnh tay hơn một chút thì mới khiến nhà họ Thẩm biết thân biết phận.

Trần Đình Thâm thừa biết rằng mục đích bọn họ đánh chủ ý về việc kết hôn vừa khiến đại tiểu thư, đứa con gái cả bọn họ yêu thương được sống cả đời trong sung sướng, đồng thời dựa vào Trần thị để oanh tạc thương trường. Tuy nhiên, vì nhà họ đụng tới Thẩm Vãn Tinh, nên cứ ngồi ở đó mà chật vật.

Người ngồi bên cạnh Trần Đình Thâm ngay lập tức bày ra vẻ mặt lo lắng, lồng ngực cô phập phồng, nhẹ nhàng kéo tay áo, lí nhí mở lời: “Đình Thâm, anh có thể nào dừng lại được không? Thẩm thị dù sao cũng là tâm huyết của gia đình em, anh muốn em làm gì em đều chấp nhận, chỉ cần anh đồng ý để công ty kinh doanh ổn định.” Sợ ba mẹ vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ, Thẩm Vãn Tinh thương xót cho họ, liền nức nở cầu xin.

“Vãn Tinh, là bà ta ép em à?” Trần Đình Thâm nhướng mày: “Nói thật cho anh biết, vừa rồi mẹ em uy hiếp em đúng chứ?”

Ra tay với vợ anh, còn dám yêu cầu Thẩm Vãn Tinh giúp đỡ bọn họ. Anh lắc đầu ngao ngán, nhà họ Thẩm đúng là những con rắn độc chỉ biết mang Thẩm Vãn Tinh ra lợi dụng. Hành hạ tổn thương trái tim vợ anh từng ấy năm trời nhưng Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân không hề biết xấu hổ, da mặt dày đến mức bức tường chưa thể sánh được.

Người con gái vội vàng lắc đầu: “Là do em tự nguyện, chả ai ép em cả. Đình Thâm, em xin anh đấy, tha cho Thẩm thị đi mà. Ba mẹ em tuổi già sức yếu rồi, nhiều đả kích sẽ khiến họ không trụ được mất.” Hốc mắt Thẩm Vãn Tinh từ từ đỏ lên, cô cắn môi, tận lực hy vọng.

Trần Đình Thâm day day thái dương, anh thật sự chả biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng bản thân lúc bấy giờ nữa. Thẩm Vãn Tinh đích thân ra mặt, anh đâu nỡ từ chối cô, đặc biệt con tim Trần Đình Thâm vô cùng đau đớn khi chứng kiến đối phương rơi nước mắt. Thẩm Vãn Tinh quá mức hiền lành, cô hiểu chuyện đến độ làm Trần Đình Thâm xót xa.

“Được rồi, anh hứa với em.” Dưới sự tha thiết, thành khẩn đến từ Thẩm Vãn Tinh, anh nghiến răng nghiến lợi chấp nhận bỏ qua cho nhà họ Thẩm.

Bọn họ tốt nhất nên cảm thấy may mắn vì tình cảm Thẩm Vãn Tinh dành cho mình còn lớn, nếu không, anh đảm bảo khiến cho Thẩm thị sụp đổ chỉ trong thời gian ngắn.

Thẩm Vãn Tinh vui mừng ra mặt: “Đình Thâm, cảm ơn anh.”

“Chỉ cần em hạnh phúc anh đều thỏa mãn.” Nhìn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh, tâm trạng Trần Đình Thâm mới dịu xuống hơn một chút. Tuy nhiên, anh vẫn đưa ra yêu cầu với cô: “Nhưng mà Vãn Tinh, em nhất định phải hứa với anh, kể từ nay về sau nếu người nhà họ Thẩm tìm tới em, em hãy gọi điện thoại thông báo cho anh trước, không được phép tự ý gặp mặt để cho mấy người đó ỷ thế ức hiếp. Anh hy vọng em sống vui vẻ chứ chẳng phải ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

Trần Đình Thâm cần làm mọi cách đảm bảo an toàn cho vợ mình.

Nếu chuyện ngày hôm nay lần nữa diễn ra mà Thẩm Vãn Tinh gặp bất cứ chuyện gì không hay, Trần Đình Thâm nhất định bắt cả nhà họ Thẩm trả giá.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu vâng lời: “Em biết rồi ạ, em nghe anh tất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Tìm Lại Tình Yêu

Chương 14



Trong khu nghỉ ngơi của người nhà bệnh nhân, có rất nhiều người ở lại,nhưng bệnh viện chỉ cung cấp hai chiếc ghế sofa làm nơi nghỉ, thật sựlàm khó người khác. Tuy nhiên, so với người thân đang bị bệnh tật dàyvò, chút việc nhỏ này không tính là gì.

Đêm khuya, mọi người đều nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉngơi.

Điều hòa trong bệnh viện thật sự rất mạnh, Tiểu Trinh co chân trên sofa, đắp một cái chăn mỏng mang từ nhà đến, co người lại ngủ.

Quan Trí Đàn đi vào bệnh viện khi trời đã hừng đông, khoảng lúc sáu giờsáng, nhìn cô nằm co ro trên ghế sofa, ngủ không yên ổn, không khỏi đaulòng, để bữa sáng vào tủ cho cô, rồi lấy thêm chiếc chăn phủ lên ngườicô.

Chiếc túi plastic phát ra tiếng động làm Tiểu Trinh tỉnh lại, hơi kéo chiếc chăn, cô buồn ngủ mở mắt ra, khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi củaQuan Trí Đàn lập tức đập vào mắt.

“Đánh thức em à?” Giọnganh rất nhỏ, vì không muốn đánh thức người khác nên giảm âm lượng, nhândịp không ai chú ý, nhanh chóng hôn lên môi cô một chút.

Trong mắt anh đầy tơ máu, cho thấy anh mệt chết đi, nưhng cứng rắn không lộ ra trước mặt cô, không để cô lo lắng.

“A Đàn, sao anh lại đến đây?” Bối rối vì bị hôn, tuy không ai thấy, nhưngcô vẫn thấy xấu hổ, nhìn đồng hồ trên tường, kinh ngạc thấy mới có sáugiờ. “Anh vừa về đã nghỉ ngơi đâu? Sao lại đến bệnh viện sớm như vậy?”

Thời gian này anh làm hai công việc, ngoài công việc cũ, còn làm thêm ở công trường kiếm thêm thu nhập, rất vất vả, nhưng tiền kiếm được không ít,mấy hôm trước anh đến Đào Viên thực hiện một công trình, nhưng tiến độcông trình đó chậm hơn so với mong muốn hai ngày, tối muộn anh mới vềnhà, không hề nghỉ ngơi đã lập tức đến bệnh viện.

“Em ởbệnh viện nhiều ngày như vậy, nhất định rất mệt, anh đến đổi với em, gọi A Khôn đến đón em, em về nhà tắm rửa một chút, ngủ một giấc, anh hômnay được nghỉ, ban ngày anh sẽ trông ông, tối em đến.”

Nghĩ đến việcanh không ở đây mấy ngày nay, cô một người cô linh túc trực bên ngoàiphòng bệnh, anh cũng không ngủ được, A Khôn từng lén gọi điện thoại choanh, tình trạng của ông nội càng ngày càng xấu.

“A Đàn…” Tiểu Trinh ngửa đầu, nhìn người chồng trẻ tuổi trước mặt.

Anh càng ngày càng đen lại gầy, cả người rõ ràng gầy đi rất nhiều, haitháng vừa chạy công trường, lại chạy bệnh viện, căn bản không hề đượcngủ.

“Anh rất gầy.” Giọng nói khó nén đau lòng.

“Em nhìn lầm rồi, anh đâu có gầy.” Anh cười phủ nhận.

“Anh lần nào cũng nói vậy!” Cô nhíu mày quở trách anh, “Anh mới cần nghỉngơi cho tốt, ăn cơm nhiều một chút, A Khôn nói anh làm việc như khôngmuốn sống, cũng không ngủ, như vậy sao được? Người làm bằng sắt cũngkhông chịu nổi.”

Trên mắt anh đã có quầng thâm, anh nhấtđịnh rất mệt, mỗi khi sau khi tan tầm, đều về nhà tắm rửa xong, lại lậptức đến bệnh viện thay ca cho cô, để cô về nhà nghỉ ngơi, đôi khi thậmchí ép cô ở nhà ngủ, cách một ngày anh lại đến bệnh viện túc trực.

Anh ép mình phải làm như vậy, vất vả như vậy, luôn vì cô mà suy nghĩ, cũng không một lần đối xử tử tế với bản thân mình.

“Vừa mới đến đã lải nhải anh hả? Tiểu Trinh, em càng ngày càng giống bà giàlắm điều đấy.” Quan Trí Đàn dùng nụ cười che dấu sự mệt mỏi và lo lắng.

Ông nội phải ở trong khu chăm sóc đặc biệt hai tháng, bệnh tình có thểchuyển biến xấu bất kỳ lúc nào. Tiểu Trinh ở trong khu vực chờ chờ đợi,nghe tiếng gọi liền lập tức đi vào nghe bác sĩ giải thích bệnh tình, côkhông biết đã cầm bao nhiêu thông báo bệnh nguy kịch, không biết đã kýbao nhiêu giấy tờ, cũng không đếm được vì ông nội chưa từng có chuyểnbiến tốt, cùng với bệnh viện nhiều lần thúc giục viện phí, cô luôn vụngtrộm khóc, không để anh phát hiện.

Người gây tai nạn bỏchạy đến nay vẫn chưa tìm được, lúc ấy camera theo dõi trên đường cũngkhông chụp được thời điểm xảy ra tai nạn, viện phí đều đặt trên vai haingười, vì để chăm sóc cho ông nội, Tiểu Trinh không thể xin nghỉ dài hạn ở lại bệnh viện, gánh nặng kinh tế chỉ còn một mình anh gánh.

Quan Trí Đàn cả đời này lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là “Một xu tiền bức tử một hảo hán.”

“A Khôn bảy giờ sẽ đến đây, em đi rửa mựt đi, rồi đem bữa sáng về ăn.” Anh nhẹ giọng nói với cô, không cho phép cô phản đối. “Nhanh lên.”

Chuẩn bị bữa sáng cho em, vậy còn anh? Tiểu Trinh muốn nói lại thôi nhìn anh, áp chế xúc động muốn hỏi.

Mấy hôm trước khi anh rời nhà ra ngoài làm việc, trong bóp da của anh chỉcòn ba trăm tệ, tiền lương của anh đều đưa hết cho cô để lo viện phí cho ông, trên người anh… chắc chắn đã không còn tiền, mà cô cũng không cócách nào trước ngày anh đi, vụng trộm bỏ tiền vào ví của anh.

Cô không dám nói cho anh biết, hôm qua bệnh viện thúc giục cô trả tiềnthuốc… Tiền tiền tiền, không nghĩ rằng, họ không có quyền lợi của bệnhnhân.

Cô rất sợ, sợ làm anh phiền não, cũng sợ không cứu được ông nội, làm sao bây giờ?

“Vậy… em sẽ quay lại ngay.” Tất cả cảm xúc đều đè nén trong lòng, Tiểu Trinhtrong một khoảng thời gian ngắn không thể chống đối lại ánh mắt anh.

Đây không phải cuộc sống anh nên sống, nhìn anh mỗi ngày một gầy yếu, cô không chỉ một lần nghĩ như vậy.

Khi đứng lên, đột nhiên trước mặt tối đen, đầu cô choáng váng, bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi.

“Cẩn thận.” Quan Trí Đàn đúng lúc kéo cô. “Sao vậy? Không thoải mái à?”

Cô không thoải mái, gần đây cô căn bản không ăn được, không khí bệnh việnkhiến cô buồn nôn, thỉnh thoảng lại chạy đến toilet nôn ra.

“Ngồi lâu quá, nên chân tê thôi.” Cô bám vào cánh tay anh, cười cười. “Đừng lo.”

Đi vào toilet, Tiểu Trinh nôn khan vào bồn cầu, chỉ nôn ra dịch vị, nônxong cũng cảm thấy thư thái hơn, cô rửa tay, vốc nước vỗ vỗ lên má.

Nhìn bản thân mình trong gương, tái nhợt giống như quỷ, sắc mặt cô khó coigiống hệt như bệnh nhân, khó trách anh có biểu tình như vậy.

Vỗ vỗ hai má, muốn làm mình có chút sắc thái.

Khi cô đi ra toilet, thấy người suốt mấy hôm nay đã giúp đỡ mình, coi cô giống như em gái mà chăm sóc, A Khôn.

Anh đi về phía A Đàn, đưa ra một tập tiền mặt, từ góc độ của cô nhìn lại, thấy A Đàn khốn quẫn, vẻ mặt cảm kích.

Cô lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. A Đàn đã buộc phải vay tiền của người bạn tốt nhất này…

Hai tay đưa lên môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Sao có thể… Sao họ có thể đi đến bước đường cùng này?

“Hi, Tiểu Trinh, em khỏe không?” Giang Văn Khôn vẫy vẫy tay về phía cô, mỉmcười nói, “A Đàn đã về, em vui không?” Anh nháy mắt mấy cái trêu chọccô.

“Sao anh đến sớm vậy?” Mới sáu rưỡi đã có mặt ở bệnh viện, Tiểu Trinh đối với sự quan tâm của anh rất cảm kích.

“Anh nghĩ A Đàn chắc ngủ một chút rồi mới đến, định đưa bữa sáng cho em rồiđến đón cậu ta, kết quả là anh vậy mà quên mất, A Đàn sao có thể khôngđến gặp em trước được chứ?”

“Đó là đương nhiên!” Quan Trí Đàn cười, cùng bạn tốt đấu khẩu.

Tiểu Trinh mỉm cười, nhưng ánh mắt tràn ngập đau thương.

Biết rõ A Đàn không thích cô suy nghĩ lung tung, nhưng cô lại không thể không tự trách.

Cuộc sống của cô vốn là như vậy, nhưng A Đàn không phải, anh là người có tiền, anh không nên sống như vậy…

“A Khôn, nếu đã đến đây, giúp tôi đưa Tiểu Trinh về đi.” Quan Trí Đàn thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, thu lại tâm tình đùa với bạn tốt. “Cám ơn anh.”

Tiếng cám ơn này, không chỉ vì Giang Văn Khôn đưa Tiểu Trinh về mà nói ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, gật gật đầu, hiểu ý nhau mà không cần lời nói ra.

“Đi nào, Quan phu nhân Tiểu Trinh, em nên về nhà thôi.” Vừa quay đầu, Giang Văn Khôn vò vò mái tóc Tiểu Trinh, giống anh trai trêu đùa em gái.

“Ưm, được rồi.” Tiểu Trinh rầu rĩ trả lời, nghĩ cũng tốt, trở về nghỉ ngơimột chút, sắp xếp lại suy nghĩ, để khi gặp A Đàn, cô sẽ không còn những ý nghĩ đáng ghét.

“Đi về đừng có nghĩ lung tung, được không?” Quan Trí Đàn nhắc nhở cô, nhìn cô và bạn tốt cùng rời đi.

Quay đầu, phát hiện bữa sáng vẫn còn trên bàn, đã quên bắt cô mang về.

“Quên đi, để lại ăn trưa.” Anh lắc đầu bật cười, cầm lấy phần cơm bạn tốtmang đến, ngoài ý muốn phát hiện, Giang Văn Khôn cũng mang đến cho TiểuTrinh một phần trứng chiên mà cô thích ăn, nhưng là mua ngoài quán.

Anh không khỏi mỉm cười. A Khôn luôn quan tâm chăm sóc người khác như vậy!

***

Thật là khó chịu…. Rất không thoải mái…

Trong lúc về nhà, Tiểu Trinh vừa tiễn người anh trai Giang Văn Khôn về, đóngcửa lại rồiko nhịn được vọt vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn ra.

Đầu cô choáng váng, thân thể nóng lên, vẫn còn muốn nôn, ăn cái gì cũngkhông vào, cô giống như bị bệnh, nhưng không được, cô không thể có bệnhvào lúc này.

Súc miệng cho hết vị chua rồi đi ra khỏi phòng tắm, Tiểu Trinh đứng giữa phòng khách, trong nhà rất yên tĩnh, cô cảm thấy rấtmệt mỏi, không biết là vì thân thể, hay còn có tâm hồn? Trong nhà chỉ có một mình cô, không có ai ở đây, phòng ở… to như vậy sao?

Đang lúc cô sững sờ, chuông cửa đột nhiên vang lên, dọa cô nhảy dựng. Không phải A Khôn quay lại chứ?

Chẳng lẽ tiếng nôn của cô bị anh nghe thấy sao? Anh sẽ nói cho A Đàn sao?

Tâm trạng bất an, cô ra mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa, lại không phải người cô nghĩ đến.

“Cô là Kỉ Tiểu Trinh?” Một đôi nam nữ ở tuổi trung niên đứng ngoài cewả,khiến người ta cảm thấy cao cao tại thượng không thể thân cận.

“Hai bác là…?” Cô không biêt shọ, nhưng họ lại biết cô là ai.

Người đàn ông trung niên hừ hừ, giọng nói khinh thường, “A Đàn vì cô mà không về nhà?”

Nhìn kỹ, người đàn ông trung niên ấy và Quan Trí Đàn có nét tương tự nhau,Tiểu Trinh lập tức hiểu được hai người này là ai, đến đây làm gì.

Cô mỉm cười yếu ớt, đả khởi tinh thần mời hai người vào nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.