“Thôi là thôi thế nào được. Chuyện chọn địa điểm chúng ta có thể bàn sau chứ tuần trăng mật bắt buộc phải có.”
Trần Đình Thâm nhăn mặt nghiêm nghị, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột, thái độ dường như đang vô cùng quyết tâm khiến Thanh Xuân chả tài nào cãi nổi. Anh khó chịu, hai người kết hôn đã chưa được trọn vẹn rồi, giờ đến tuần trăng mật cũng thiếu nữa thì coi thế nào được. Một phần bởi vì mặt mũi Trần Đình Thâm, ngoài ra anh hy vọng được thấy Thẩm Vãn Tinh hạnh phúc.
Cô cứ từ chối như vậy anh càng thêm khó xử. Nhất là mỗi lúc nhớ về những việc bản thân từng làm trong kiếp trước với Thẩm Vãn Tinh, tâm can Trần Đình Thâm liên tục bị dày xéo dữ dội, anh mong sớm được bù đắp cho đối phương. Cứ chịu thiệt thòi thế này thì anh khổ chết mất, Thẩm Vãn Tinh quá hiểu chuyện, cô hiểu chuyện đến mức khiến Trần Đình Thâm đau lòng mà chỉ biết bất lực.
Lần này, dù cô nàng có nói như thế nào thì cũng chẳng thể thay đổi quyết định anh đưa ra.
Thứ gì cần thiết thì nhất định phải cho Thẩm Vãn Tinh.
Người con gái thở dài một hơi, thỏa hiệp: “Em biết rồi, để em tìm hiểu. Anh cứ tập trung vào công việc cái hãng, còn tuần trăng mật chúng ta bao giờ đi cũng được.” Được đối phương liên tục quan tâm, trái tim Thẩm Vãn Tinh len lỏi chút cảm xúc ấm áp, khiến nó đập ngày một nhanh hơn, Trần Đình Thâm dường như đang từ từ sưởi ấm, che chở cho tấm lòng chằng chịt bao nhiêu vết thương của cô.
Hạnh phúc chứ.
Nói không hạnh phúc thì chính là đang nói dối, tuy nhiên, thâm tâm Thẩm Vãn Tinh vẫn đang lo ngại, toàn bộ mọi thứ bản thân được hưởng hiện tại đều thuộc về chị gái mình, còn cô chẳng qua chỉ là kẻ thế chỗ cho vị trí trống vắng ấy.
“Được. Anh nghe em.” Thanh âm phát ra từ miệng Trần Đình Thâm vừa vui mừng lại vừa phảng phất chút đau xót, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay người trước mặt, cong môi cười dù đôi mắt chứa chất nhiều suy nghĩ phức tạp: “Em là vợ anh, Vãn Tinh, anh nói rất nhiều lần rồi, anh hy vọng em cứ thoải mái mà sống. Mọi chuyện cứ để anh lo liệu, việc em cần làm là ngồi yên hưởng thụ, đừng nghĩ ngợi gì hết.”
Thẩm Vãn Tinh cười cười để chồng mình yên tâm: “Dạ, em sẽ thực hiện.”
“Ăn cơm đi, em gầy lắm đấy. Phải ăn nhiều lên mới có sức được.”
Trần Đình Thâm cùng Thẩm Vãn Tinh sau khi dùng bữa tại nhà hàng xong, anh tiếp tục đưa cô dạo một vòng xung quanh, tham quan hết mọi ngóc ngách ở trung tâm thương mại, đến tối thì trở về nhà.
Sau một thời gian nghỉ kết hôn, Trần Đình Thâm trở về công ty bắt đầu hoàn thiện những dự án còn đang dang dở, Thẩm Vãn Tinh thì vẫn ở nhà, thỉnh thoảng cô ra ngoài đi dạo khắp nơi cho bớt chán nản. Nhìn người ta hẹn bạn bè mà cô phát ham, cũng rất muốn cùng ai đó tâm sự, tuy nhiên, từ nhỏ tới lớn, những bạn bè cùng trang lứa với Thẩm Vãn Tinh ai nấy đều ném cho cô ánh mắt khinh bỉ tột cùng, toàn dùng mấy lời độc địa, tàn nhẫn sỉ nhục cô, bởi bọn họ đều biết Thẩm Vãn Tinh chỉ là thiên kim bị ghét bỏ trong nhà họ Thẩm.
Lớn lên trong sự cô đơn, Thẩm Vãn Tinh khao khát có một người bạn, cô thực sự vô cùng mong muốn điều đó. Chỉ là ông trời thích trêu đùa, dù Thẩm Vãn Tinh cố gắng ra sao thì vẫn bị hắt hủi, chẳng một ai thèm bước tới trò chuyện cùng cô cả. May thay, giờ Trần Đình Thâm ở cạnh cô, anh đặc biệt để ý tới cảm nhận của Thẩm Vãn Tinh, liên tục hỏi ý kiến cô, xem cô thích cái gì. Lúc ở nhà, Trần Đình Thâm dành tất cả thời gian để làm vợ mình vui vẻ, Thẩm Vãn Tinh trải qua những ngày tháng hạnh phúc, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hôm nay, chồng ra ngoài sớm, Thẩm Vãn Tinh tiếp tục ngày tháng đi đi đi lại trong căn nhà to lớn, chán nản muốn làm việc gì nhưng cứ bị người làm ngăn cản, bởi Trần Đình Thâm từng cảnh cáo bọn họ, và liên tục dặn dò Thẩm Vãn Tinh đừng động tay động chân vào công việc lặt vặt, cô chỉ việc hưởng thụ thôi nên ngoại trừ việc chơi không ra thì cô chỉ biết đi ngủ cho bớt chán.
Có lần, Thẩm Vãn Tinh từng rụt rè tâm sự với Trần Đình Thâm, anh ngay lập tức đưa cho cô tấm thẻ đen, điềm tĩnh cất giọng: “Em chán thì cầm tiền ra ngoài mua sắm, ăn uống cho thoải mái. Mai anh cử tài xế riêng đến, em thích đi đâu cứ nói với cậu ta. Thiếu tiền thì cứ bảo anh, vài đồng lặt vặt anh lo được.”
“Từ từ, ý em chẳng phải vậy.” Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức trở nên luống cuống, cô xua xua tay: “Làm sao em nhận tiền của anh được. Anh đưa cho em em cũng chả dùng tới. Nhiều quá.” Nhìn chằm chằm tấm thẻ đen quyền lực trước mặt mà cô nàng dở khóc dở cười.
Trần Đình Thâm mặc kệ cô vợ nhỏ từ chối, anh kiên quyết đặt tấm thẻ vào tay cô, nói: “Nhiều cái gì mà nhiều, em cứ cầm lấy, biết đâu sau này dùng tới. Tiền của anh không thiếu đâu, em khỏi sợ thiệt thòi. Chúng ta cứ chốt như vậy, cầm tiền cứ việc tiêu, coi như thay cho việc thời gian gần đây anh chẳng thể ở cạnh em.”
Giơ ra trước mặt, Thẩm Vãn Tinh từ từ quan sát tấm thẻ, cô thở dài vô cùng bất lực, chả biết nên khóc hay nên cười.
“Thiếu phu nhân.”
Đang ngồi nghĩ ngợi lung tung, quản gia đột nhiên vào thông báo: “Ngoài kia mẹ cô nói tới thăm cô, cô gặp chứ ạ?”
Khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh sau khi nghe những lời vừa mới vang lên bên tai mình trong thoáng chốc thay đổi. Tâm trạng người con gái tự dưng thay đổi từ vui vẻ trở thành lo lắng, bàn tay bất giác cuộn tròn, chiếc móng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt đầy đau đớn. Lồng ngực Thẩm Vãn Tinh phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, cô đảo mắt qua lại, hoang mang tột cùng.
Mẹ cô tới thăm sao?
Thăm chẳng qua chỉ là lý do thôi, Thẩm Vãn Tinh chắc chắn bà ấy có mục đích khác, chỉ là cô chưa tài nào đoán ra được.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tinh vẫn gật đầu: “Đưa bà ấy vào đây giúp tôi.” Dù sao lâu ngày, cô hy chả được gặp mẹ một chút.
Vị Thẩm phu nhân, mẹ ruột Thẩm Vãn Tinh bước vào, trên người khoác đầy đồ hiệu, quần áo giá phải lên đến bảy chữ số, hiên ngang sừng sững đứng trước mặt cô. Tuy nhiên, thái độ trên khuôn mặt Thẩm phu nhân viết rõ hai từ ghét bỏ, bà ta khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, bĩu môi tựa như đang chế giễu con gái.
“Gả chồng xong khác quá nhỉ.” Tiếp theo vang lên là giọng điệu chanh chua quen thuộc: “Thế mà cô còn chả thèm về thăm gia đình ngoại cơ đấy. Sống sung sướng nên quên mất thân phận rồi nhỉ?”
Vừa nói, Thẩm phu nhân vừa đánh mắt một vòng từ trên xuống dưới, thấy Thẩm Vãn Tinh mặc đồ đắt tiền, bà ta ngay lập tức cảm thấy lồng lộn, khó chịu, nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn xé rách bộ quần áo trên người Thẩm Vãn Tinh. Đứa con gái trước mặt, bà ta càng nhìn càng ngứa mắt.
Mặc kệ tâm trạng đối phương ra sao, Thẩm phu nhân tiếp tục lên giọng: “Đừng quên bản thân là ai. Thẩm Vãn Tinh, cô chẳng qua chỉ là kẻ thay thế cho chị gái gả tới đây, hình như cô đang ảo tưởng về vị trí thì phải. Cô nên biết, sau khi Kim Lan trở về, mọi thứ chắc chắn trở về với quỹ đạo ban đầu. Tốt nhất nên biết thân biết phận.” Bà ta cố tình nhấn mạnh từng chữ, rõ ràng đang khẳng định Trần thiếu phu nhân chỉ có thể là Thẩm Kim Lan.
“Con hiểu.” Ngữ khí vang lên chứa đầy ấm ức, Thẩm Vãn Tinh cắn răng cúi đầu lên tiếng: “Hôm nay mẹ đến đây có việc gì vậy ạ?” Bị mắng thường xuyên, cô đã quá quen với cảnh tượng đang diễn ra rồi.
Họ thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức làm người ta hâm mộ….
“Phải không?” Không tự giác, Quan Trí Đàn lộ ra nụ cười khổ.
Tiểu Trinh là vợ anh, cô không phải đối tượng đầu tiên anh hẹn hò, nhưng lại là người con gái duy nhất không tùy hứng mà đòi anh quà cáp. Họ từ khiquen biết, rồi kết hôn, đã hơn ba năm, anh chưa bao giờ nghe thấy cô yêu cầu một cái gì, thậm chí ngay cả lời hẹn ước cũng chưa từng có. Chỉ cólần anh cầu hôn, tặng cô một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn, còn lại trướcđó, họ ngay cả đi xem phim cũng không có. Sau khi kết hôn cuộc sống lạiquá bận rộn, cố gắng kiếm tiền.
* * *
Giờ nghethấy bạn tốt oán giận bạn gái nhiều yêu cầu, ngược lại làm Quan Trí Đàntự trách. “Có đôi khi tôi nghĩ, là vì tôi vô dụng, nên bà xã của tôikhông dám có yêu cầu gì, vậy mà lúc trước tôi ba hoa, nói sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Rời khỏi bố mẹ, anh mới hiểu được thế giới này thật khó sống, mỗi phút trôi qua đều trả giá bằng một giọt mồ hôi.
“….Thật có lỗi, khiến cậu phải nghe tôi phun mật vàng.” Giang Văn Khôn nghe vậy, rượu tỉnh hơn phân nửa. Anh nói sai rồi!
Anh lau mặt, phát tiết nên không còn bình tĩnh, ý thức được chính mình quấy rầy bạn tốt làm việc, thấy Quan Trí Đàn có vẻ suy nghĩ, càng tự tráchnhất thời nóng nảy, chạy tới đây than vãn, xem nhẹ mỗi phiền não hơn một năm nay của bạn tốt…
A Đàn muốn giúp vợ mua một chiếc xemáy, nhưng vì công việc không ổn định, hơn nữa cuộc sống chi tiêu của ba người rất khó khăn, nên đang buồn rầu.
“Nói gì vậy, bạn bè làm cái gì?” Quan Trí Đàn cười, nói sang chuyện khác, cùng anh hàn huyên.
A Khôn hơn anh một tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học đi vào quân đội,sau khi xuất nghĩa với đến đây làm việc, so với anh cũng đã làm được vài năm.
Họ vì tuổi tác tương đương, về phương diện khác cũng giống nhau…. Tăng ca không chối từ, công việc nguy hiểm nười khác không muốn làm, hai người đều rất vui vẻ đồng ý, bởi vì [ngưu tầm ngưu, mãtầm mã] mà tâm đầu ý hợp.
Nhưng về tính cách, A Khôn có vẻ hấp tấp,thẳng thắn, thật dễ hòa đồng cùng mọi người, mà anh bình tĩnh, coi trọng tình cảm, có kế hoạch, tính cách hai người cũng bù đắp cho nhau trongcông việc. A Khôn có thể mang lại bầu không khí thoải mái trong khi làmviệc, còn anh lại có thể khôn khéo nhận được công việc từ các chủ thầu.
“Nếu không phải quá nóng giận, tôi sẽ không đến đây oán giận đâu, cô ta làm nhục tôi… Quên đi, không đề cập đến nữa.”
Quan Trí Đàn nghĩ đến bạn gái còn đang học đại học của bạn tốt. Hai mươi mốt tuổi, bằng tuổi Tiểu Trinh, bộ dạng nũng nịu, gặp mặt cũng chưa bao giờ nhìn anh và Tiểu Trinh một cách tử tế, nhất là đối với Tiểu Trinh,khinh thường cô vì còn trẻ đã kết hôn, còn không dưới một lần tráo phúng cách sống tiết kiệm của cô… Tất cả những chuyện đó anh đều nhìn thấy.
“A Khôn, anh có nghĩ tới không, công việc hiện giờ của chúng ta không thểlàm cả đời.” Trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ, “Tôi cũng không thểchỉ lo việc trước mắt, cũng nên nghĩ cho sau này một chút, anh có nghĩđến chuyện vài năm nữa tự mình gây dựng sự nghiệp không?”
Giang Văn Khôn sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của bạn.
“Tháng trước, Tiểu Trinh chính thức thăng chức lên làm trợ lý thiết kế, nghenói thiết kế sư của công ty rất thích các mẫu thiết kế của cô ấy, dạy cô ấy rất nhiều thứ. Tôi nghĩ, công việc hiện giờ nếu tiếp tục làm, ba năm nữa ra ngoài, tay nghề cho dù lợi hại đến đâu, tiền công nhiều lắm mộtngày cũng chỉ có ba ngàn, có khi còn phải nhìn trời ăn không khí thaycơm, như vậy không được…. Tôi thấy anh rất hào sảng, dễ kết giao vớingười khác, điểm này tôi thua anh.”
Sau khi nói những lờinày, chính Quan Trí Đàn cũng phải cười, “Tôi thua anh”, ba chữ này trước kia anh chắc chắn sẽ không bao giờ thẳng thắnn ói ra.
“Tôi không dễhòa đồng với người khác, nhưng tôi có sự quyết đoán và suy tính, nên tôi nghĩ — trong vòng năm năm, bỏ ra một chút tiền vốn, chúng ta sẽ tự mình làm, tôi làm nghiệp vụ, Tiểu Trinh thiết kế, còn anh giới thiệu khách.”
Anh nhắc tới ý tưởng này, lập tức khiến Giang Văn Khôn đồng ý, hai ngườithảo luận tiếp, có tranh cãi, nhưng sau khi tranh cãi là hy vọng.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rả rích, thời tiết lạnh đến kỳ lạ, hai người đàn ôngnâng cốc chúc mừng, thảo luận về cuộc sống của họ trong tương lai.
Cũng tin tưởng rằng viễn cảnh đó, không còn xa nữa.